Thanh Kiều thấy chùm tia độc dịch kia đã được Hạ Đào cản lại thì liền thở phào nhẹ nhõm một hơi, ánh mắt có chút cảm kích nhìn Hạ Đào nói:
-Hạ Đào sư huynh, cảm ơn ngươi.
Hạ Đào nghe thấy Thanh Kiều nói như vậy thì trong lòng liền vui vẻ, nhưng trên mặt hắn không có biểu hiện ra sự vui mừng, Hạ Đào nói với giọng cực kỳ nghiêm túc:
-Thanh Kiều sư muội không cần lo lắng, đợi một lát nữa ta giải quyết xong con Băng Xà này thì sẽ quay trở lại giúp muội áp chế độc tính. Bây giờ muội hãy cố gắng áp chế lại độc tính trong người trước đã.
Thanh Kiều nghe vậy thì chỉ gật đầu một cái rồi tiếp tục điều động chân nguyên áp chế lại độc tính của con Băng Xà. Bởi vì đan dược phòng độc lúc trước có tính nóng cho nên khi gặp độc tính mang tính hàn của Băng Xà thì liền trung hòa lại với nhau, khiến cho cảm giác lạnh lẽo đã giảm đi rất nhiều.
Hạ Đào bây giờ cảm thấy hết sức vui vẻ, kế hoạch của hắn ấp ủ bao lâu nay cuối cùng cũng đã có thể thực hiện được rồi. Hạ Đào lại nhìn về phía con Băng Xà kia, nó đã bị vây lại trong trận pháp của hắn rồi, bây giờ hắn chỉ cần giải quyết con Băng Xà này là xong.
Mặc dù con Băng Xà cấp năm này rất mạnh, nhưng mà Hạ Đào lúc này không còn lo điều đó nữa, hắn vốn đã là tu vi Kim Đan viên mãn, bây giờ lại có trận pháp hỗ trợ, hắn cũng không sợ mình đánh không lại con Băng Xà kia. Mà điều quan trọng hơn đó chính là độc dược trong cơ thể của con Băng Xà kia một lát nữa cũng sẽ phát tác thôi, hắn cũng không cần quá gắng sức thì liền có thể giải quyết được rồi.
Bởi vì lúc trước Phùng La ăn vào chính là một viên độc dược cho nên sau khi con Băng Xà kia nuốt Phùng La vào trong bụng thì cũng sẽ bị trúng độc dược kia. Độc dược này vốn có độc tính rất mạnh, cho nên con Băng Xà cấp năm kia lần này khó có thể tránh khỏi cái chết.
Hạ Đào không hề chậm chễ mà nhảy vào bên trong trận pháp, rất nhanh hắn đã cùng con Băng Xà kia quấn lại với nhau.
Vô Danh ở một bên nhìn mà cũng không thể không vỗ tay khen ngợi Hạ Đào kia. Kịch bản anh hùng cứu mỹ nhân hắn đã thấy nhiều trên phim ảnh rồi, nhưng mà những cảnh được xây dựng một cách công phu và thực tế như vậy thì hắn chưa có thấy qua bao giờ.
Hạ Đào cùng con Băng Xà kia đã giao thủ với nhau qua vài chục chiêu, nhưng vẫn chưa có bên nào giành được lợi thế. Mặc dù Băng Xà cấp năm kia tương đương với tu sĩ Nguyên Anh nhưng lại bị vây lại bên trong khốn sát trận cấp bốn thì cũng khó mà có thể phát huy được toàn bộ sức mạnh, đồng thời kiếm trận của Hạ Đào cũng rất là mạnh mẽ khiến cho con Băng Xà kia nhiều phen chịu thiệt.
Đột nhiên con Băng Xà kia rít lên một tiếng, trên cơ thể của nó liền xuất hiện những vết tím đen, hiển nhiên độc tính từ đan dược kia đã bắt đầu xâm thực cơ thể của nó.
Con Băng Xà giống như phát điên lên, nó liên tục đánh vào vách trận pháp vây khốn hòng thoát ra, bây giờ nó đã bị độc tính kia lan ra khắp cơ thể, nếu như không thể kịp thời áp chế thì chắc chắn phải chết.
Hạ Đào nhìn thấy một màn này thì khóe miệng liền nhếch lên, hiển nhiên con Băng Xà kia đã bị độc tính phát tác rồi. Viên độc dược kia của hắn cũng không phải chỉ là đôc dược bình thường mà nó còn có khả năng áp chế chân nguyên nữa, nếu như con Băng Xà kia mà đã bị trúng độc rồi thì chỉ có thể chờ chết mà thôi.
Năm thanh kiếm màu vàng của Hạ Đào lại cuốn lên một lần nữa, sau đó liền đánh về phía con Băng Xà kia.
Con Băng Xà kia sau khi bị trúng độc thì cũng đã không còn ý chí chiến đấu nữa rồi, mà chân nguyên trong cơ thể của nó cũng đã bị áp chế thì làm sao có thể chống lại đòn tấn công kia của Hạ Đào đây.
-Phốc, phốc, phốc…
Năm thanh kiếm màu vàng kia của Hạ Đào đơn giản xuyên qua những vị trí trọng yếu trên cơ thể của con Băng Xà, con Bằng Xa kia đã bị Hạ Đào cắt ra thành từng khúc rồi.
Hạ Đào thu lại yêu đan của con Băng Xà kia vào trong túi trữ vật sau đó liền phóng từng quả cầu lửa thiêu rụi đi xác của con Băng Xà. Khi xác của con Băng Xà kia bị thiêu cháy thì một chiếc nhẫn trữ vật liền hiện ra, đây chính là nhẫn trữ vật của Phùng La. Hạ Đào cũng thu nốt chiếc nhẫn trữ vật này vào rồi liền quay qua phía Thanh Kiều nói:
-Thanh Kiều sư muội, ta đã giải quyết xong con Băng Xà kia rồi, bây giờ chúng ta có thể xuống dưới lấy Hàn Anh Quả. Chỉ cần có thể thăng cấp tới Nguyên Anh kỳ thì Chiến Trường Cổ sắp tới chúng ta cũng không cần phải quá lo lắng người của những môn phái khác.
Thanh Kiều bây giờ cũng không có để ý những lời mà Hạ Đào nói, bởi vì bây giờ nàng đang phải không chế lại luồng khí nóng đang chảy khắp cơ thể của mình. Lúc đầu khi luồng khí nóng áp chế lại độc tính băng hàn trong cơ thể thì Thanh Kiều rất vui mừng, lúc đó hai luồng khí nóng và lạnh trung hòa lại với nhau khiến cho cơ thể của Thanh Kiều cảm thấy rất dễ chịu. Nhưng khiến cho Thanh Kiều cảm thấy hoảng hốt là luồng hàn khí kia khi gặp phải luồng khí nóng lại bị ăn mòn dần, sau đó luồng khí nóng kia càng lúc càng trở nên mạnh mẽ, nàng cảm thấy như trong luồng khí nóng kia giống như có thứ gì đó gặp phải độc tính của luồng khí lạnh thì liền bùng phát lên, khiến cho nàng không thể áp chế xuống được.
Bây giờ Thanh Kiều đang cảm thấy hết sức khó chịu, cả người nóng bừng, giống như có một ngỏn lửa vô hình thiêu đốt bên trong khiến cho máu huyết trong cơ thể nàng sôi lên.
Vô Danh lúc này thì không hề để ý tới Thanh Kiều kia, cái mà hắn quan tâm chính là Chiến Trường Cổ mà vừa nãy Hạ Đào kia nói. Hắn nhất định phải tìm hiểu xem Chiến Trường Cổ kia là cái gì, liệu có thể khiến cho tu vi của hắn tăng lên được hay không a.
Hạ Đào lúc này cũng đã đi tới gần Thanh Kiều, khi hắn nhìn thấy cả người Thanh Kiều đỏ hồng lên thì trong lòng liền cười thầm một tiếng. Cảnh tưởng này hắn đã không ít lần tưởng tượng trong đầu rồi, nhưng bây giờ hắn mới có dịp nhìn thấy tận mắt.
Cả người Thanh Kiều bây giờ nóng bừng, làn da cũng chuyển sang màu hồng đỏ trông cực kỳ quyến rũ, từ hai bên mà cho tới mang tai rồi lan xuống cổ, tất cả đều là một mảnh xuân hồng chi sắc, khiến cho bất kể nam nhân nào nhìn vào cũng đều bị nó mê hoặc.
Hạ Đào bây giờ đã thèm chảy dãi ra rồi, nhưng hắn vẫn phải cố gắng giả vờ, âm thanh có hoảng hốt của Hạ Đào truyền ra:
-Thanh Kiều sư muội, Thanh Kiều sư muội, muội làm sao vậy…
Hạ Đào vừa nói hai tay vừa bám vào hai bên cánh tay của Thanh Kiều mà lắc. Tay của hắn giống như đang cố gắng cảm nhận cảm giác mềm mại từ Thanh Kiều mang tới vậy, hắn vừa lắc vừa sờ.
-Sao người của muội lại nóng như vậy, Thanh Kiều sư muội, muội mau trả lời ta đi.
Giọng của Hạ Đào bây giờ lại càng hoảng hốt hơn, sau đó hắn liền vòng qua phía sau lưng của Thanh Kiều rồi ngồi xuống, hai tay của hắn áp vào lưng của Thanh Kiều sau đó liền truyền chân nguyên của bản thân sang.
Thanh Kiều bây giờ có khổ mà không thể nói được, nàng chẳng thể làm gì ngoài việc cố gắng khống chế bản thân lại để đừng làm ra chuyện gì ngu ngốc. Bất chợt một giọt nước mắt lăn dài xuống gò má hồng hào của Thanh Kiều, hôm nay nàng thật sự mất rồi….
Vô Danh nhìn một màn này mà suýt nữa thì cười thành tiếng, đúng là sến súa hết chỗ nói, cứ như là trong mấy bộ phim kiếm hiệp hắn từng xem vậy. Hạ xuân dược con gái nhà người ta rồi ra lắc lắc, nói mấy câu cực kỳ khắm lọ rồi sau đó lại bắt đầu truyền chân nguyên của mình áp chế dục hỏa cho con nhà người ta, về sau không áp chế được thì liền thịt luôn, mọi sự đã thành rồi thì nói “ta cũng là vì bất đắc dĩ, ta chắc chắn sẽ chịu trách nhiệm với nàng”, ôi Vô Danh hắn cũng muốn được như vậy a.
-Phụt…
Vô Danh nhổ một đống nước bọt đầy sự khinh bỉ. Hồng Mông ở bên cạnh thấy như vậy thì cũng cười hắc hắc.
Thanh Kiều bây giờ đã không thể khống chế nổi dục hỏa trong lòng được nữa rồi, nàng bây giờ cảm thấy rất nóng, một tay của nàng đưa lên vai sau đó liền kéo một phần áo xuống.
Một bên áo bị Thanh Kiều kéo tụt xuống tận khuỷu tay khiến cho một mảnh xuân sắc lộ ra. Mảng lưng phía sau đã lộ ra một góc, nhưng phía trước đã bị nội y che lại. Bất kể kẻ nào nhìn thấy cảnh này chắc chắn cũng đều không thể nào chịu nổi.
Hạ Đào ở đằng sau thấy như vậy thì liền chảy dãi ra, việc tiếp theo hắn cần làm chỉ là chờ miếng thịt đưa tới tận miệng mà thôi.
Mà lúc này Hồng Mông ở một bên cũng cười thầm trong lòng một tiếng, lão đại đã hành nó không ít rồi, bây giờ nó liền chơi lão đại một phen xem sao.
-Uầy lão đại, hai người ở phía trước kia đang làm gì vậy, giữa thanh thiên bạch nhật mà một nam một nữ lôi lôi kéo kéo ở chỗ hoang vắng như vậy rốt cục là có chuyện gì a.
Hồng Mông nhìn về phía Vô Danh rồi nói với giọng hết sức ngây thơ, âm thanh cũng không có một chút nào giữ lại, đảm bảo Hạ Đào đằng kia cũng có thể nghe thấy.
Vô Danh còn đang có chút nhàm chán nhai trái cây trong miệng thì đột nhiên nghe thấy câu này của Hồng Mông, hai mắt của hắn trợn trừng lên rồi phun hết tất cả hoa quả trong miệng ra. Một câu này của Hồng Mông để cho hắn tí nữa sặc chết.
-Bốp.
Vô Danh quay sang phía Hồng Mông vả bốp một cái, đúng là không sợ kẻ địch mạnh chỉ sợ đồng đội ngu. Hồng Mông ăn phải một đòn này thì không kịp tránh, liền bị Vô Danh đánh một phát dính vào gốc cây đại thụ bên cạnh, toàn bộ tuyết trên cây cũng là đổ ập xuống đầu của Hồng Mông.
-Đúng là làm ơn mắc oán.
Hồng Mông bây giờ cũng chỉ biết vừa cười vừa khóc mà thôi.
-Kẻ nào…
Hạ Đào vốn còn đang nhìn chằm chằm những chỗ da dẻ lộ ra của Thanh Kiều trước mắt thì cũng bị một câu của Hồng Mông vừa rồi làm cho giật mình. Hắn lập tức nhìn về phía phát ra âm thanh rồi quát lên một tiếng.
Hạ Đào cảm thấy rất bực tức, thức ăn đến ngay miệng của hắn rồi, vậy mà lại không biết có kẻ nào phá đám như vậy, khiến cho tiểu đệ khí thế đang dương cao của hắn phải xẹp xuống.
Hạ Đào từ trong người liền lấy ra một cái trận bàn sau đó liền khởi động nó, đây chính là một cái trận pháp vây khốn cấp hai, hắn sử dụng để cho Thanh Kiều không chạy đi đâu mất. Còn việc của hắn bây giờ chính là xem xem kẻ nào vừa mới phát ra âm thanh rồi xử lý kẻ đó.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...