Đứa Con Câm



A Huy vén phần tóc che mắt anh trai lên, lại nhẹ nhàng nhéo gò má đã gầy hơn rất nhiều rồi cõng cậu về nhà.

A Vinh thật sự quá mệt mỏi, từ đầu đến cuối đều không tỉnh, khi cõng cậu a Huy càng thấy đau lòng, anh trai nhẹ đi rất nhiều. Hắn cõng anh trai một đường về đến nhà, trực tiếp lên lầu vào phòng của hai người bọn họ.

Hắn giúp a Vinh cởi áo khoác và giày, cẩn thận từng li từng tí mà đặt lên giường, đắp kín chăn. Nhìn một lúc mới đi xuống lầu hỗ trợ mọi người, sau đó cứ cách một lúc thì đi lên nhìn, a Vinh vẫn ngủ say chưa tỉnh.

A Vinh xác thực ngủ rất say, đây là chuyện chưa từng có từ trước đến nay. Một giấc không mộng, chỉ cảm thấy rất an tâm. Cậu ngủ thẳng đến chạng vạng mới tỉnh lại, dụi mắt ngồi dậy phát hiện mình đã ngủ ở trên giường của chính mình.

A, đúng rồi, đại sắc lang chết tiệt kia trở về rồi!

Cậu đột nhiên nhớ tới tình cảnh trước khi ngủ, tiểu than đen trở về liền hôn cậu! Khốn nạn!

A Vinh giận đùng đùng vừa muốn hất chăn xuống giường, a Huy lại vừa vặn đẩy cửa vào, trong tay bưng khay cơm thơm phức.

A Vinh nghiến chặt răng, vừa nhìn thấy tên ngốc này đã nổi giận!

Nhưng hơn một năm không thấy, tiểu hắc cẩu này càng tinh ranh hơn, cũng càng đẹp trai, mặc một chiếc áo Tôn Trung Sơn(*) màu xanh đen vừa vặn với dáng người. Tuy rằng mặt bị mình đánh nên có hơi phù thũng nhưng vẫn toát ra vẻ uy nghiêm giống một đại nhân vật, vừa nhìn chính là một người giàu có… Nghĩ đến đây trong lòng cậu lại thấy chua xót không nói được.

(*) Áo Tôn Trung Sơn: là áo như hình này nè =]]]]

Tiểu tử này thật sự rất được hoan nghênh Dương An Na gả cho hắn cũng coi như có phúc

Tiểu tử này thật sự rất được hoan nghênh, Dương An Na gả cho hắn cũng coi như có phúc.

Cưới vợ thì có thể đắc ý như vậy sao, cười cái gì mà cười!

Nhìn thấy ý cười ôn nhu trong mắt a Huy, trong lòng cậu càng nhói đau, làm gì lại nhìn mình như vậy, nhìn mình cười, mình cũng không phải miếng thịt, lão tử là anh của ngươi đó!

A Huy nhìn anh trai ngồi dậy, trong mắt lóe ra thật nhiều cảm xúc, đáng yêu không chịu nổi, vội vàng đặt cơm nước lên bàn, đi tới: “Anh, anh tỉnh rồi, em làm cá trích kho mà anh thích nhất đây.” Vừa dứt lời, mặt hắn lại bị đấm một cái.

Lão tử mới không thèm ăn món ngươi làm!

A Vinh thấy hắn vẫn không ngừng cười, trong lòng lại nổi giận đến bốc lửa, vì cái gì hắn, tên khốn kiếp rõ ràng đã cưới vợ còn đối với mình như vậy, mình là anh trai của hắn a!

Có thể đối với anh trai như vậy sao?

Cậu lại đấm một quyền qua, nhìn thấy tiểu than đen bị đau nhưng chỉ nhe răng nhếch miệng lại không đỡ lại, nhìn như thế hắn cũng đau lòng, chắc chắn rất là đau…

Hứ, đau cũng là hắn đáng đời! Cậu mạnh mẽ nghiêng đầu qua một bên không xem hắn. Theo thói quen mà nằm xuống giường lấy chăn che mặt lại.

A Huy thấy cậu càng tức giận hơn, trong lòng càng cảm thấy hài lòng hơn, anh trai vẫn quan tâm hắn, hắn cách chăn ôm lấy anh trai, muốn viết chữ ở trên lưng cậu. Nhưng a Vinh trong chăn cũng không phải bướng bỉnh như lúc bé, cậu bây giờ thật sự rất tức giận.

Chính cậu cũng không biết hình dung cảm xúc lúc này thế nào, cậu chỉ cảm thấy cổ họng khô rát, trong lòng đau đớn, không lúc nào không ngóng trông hắn trở về, hắn trở về rồi lại không muốn nhìn thấy hắn.

Người kia cũng đã cưới vợ rồi, nói không chừng Dương An Na cũng ở dưới lầu, nhưng hắn bây giờ còn ôm mình, giải thích cái gì cũng đều vô dụng!

Cậu dùng sức đẩy tay a Huy đang viết chữ ra, trợn mắt nhìn: Đi ra ngoài.

A Huy cũng nóng nảy, mở miệng giải thích: “Em cùng Dương An Na không phải như thế…” A Vinh nhìn thấy hắn nói ba chữ “Dương An Na” trong lòng như bị hàng vạn cây kim đâm vào. Nhất thời đỏ mắt, giống như phát điên mà đẩy hắn ngã xuống đất, nhắm chặt hai mắt lại.

A Huy đau lòng, lại bò lên nói: “Chúng em không kết hôn, không kết hôn…” Nhưng nói đến một nửa thì dừng lại, anh trai không muốn nghe mình nói chuyện!

Cả người hắn vồ tới, ôm chặt a Vinh nóng ruột hô lên: “Anh nghe ta nói, không, anh nhìn em nói a, anh mở mắt ra đi mà!”

A Vinh đương nhiên không nghe được, tức giận vung quyền, hai người không phải là đứa con nít nữa đều là thanh niên cao lớn, người đánh người đỡ, chiếc giường đều sắp sụp xuống.

Tiếng vang này truyền xuống dưới lầu, A Quế thắc mắc lên lầu nhìn, thấy hai anh em thân như một thể khó gặp mà đánh nhau.

Trời ạ! Con trai của mình bắt nạt a Vinh!

Bà hét lớn một tiếng: “A Huy, con điên sao, con muốn chết sao, tên tiểu súc sinh này, sao dám đánh anh trai con hả!”

A Huy không thể làm gì khác là đứng lên, vừa đứng vững đã bị A Quế tát một cái. (Shino: Số ăn đập lên mặt à =))))

Gần đây làm sao vậy a? Hắn cực kỳ phiền muộn.


A Quế còn muốn đánh tiếp, liền thấy trên mặt con trai tím bầm một mảng, khóe miệng sưng lên, lẽ nào là a Vinh đánh nó… Vậy cũng được, trở về muộn như thế là đáng đánh!

Bà dùng sức đánh lên lưng a Huy: “Tên súc sinh nhà ngươi, cánh cứng rồi trở về làm dữ a, anh trai đánh con hai lần cũng đáng a!”

Lúc này a Vinh cảm thấy không đúng, mở mắt liền nhìn thấy mẹ đang đánh em trai, cậu không suy nghĩ liền nhảy xuống giường, đứng cản trước mặt a Huy.

Không được đánh tiểu than đen.

Mình có thể đánh nhưng người khác không thể.

A Quế ngây người, nghĩ thầm hai anh em này a, sao giống hệt khi còn bé như thế, thở dài: “Được, được, không đánh nó, a Vinh đừng giận em trai con nữa, nó biết sai rồi. Đồ ăn nó nấu ngon lắm”. Nói xong rồi đi xuống lầu.

Trên thang lầu cũng có mấy người hàng xóm nhìn dáo dác, thấy hai anh em làm lành rồi mới tản đi, tất nhiên rồi, hai anh em Huệ gia còn thân hơn anh em ruột, chuyện này ai cũng biết.

Người không phận sự vừa tản ra, a Huy liền đột nhiên từ phía sau ôm cả người anh trai lên, sợ cậu để chân trần trên đất bị cảm lạnh, trong lòng cảm thấy thật cao hứng, anh trai che chở cho hắn nha!

Ai biết hắn vừa ôm chặt a Vinh thì đột nhiên bị đẩy ra —- a Vinh phốc một cái nhảy lên giường, lại quấn chăn không để ý đến hắn.

A Huy nói gì cậu cũng không nghe thấy, muốn kéo chăn ra liền bị ăn đấm, phải làm sao đây?

Nhưng a Huy cũng không quá sốt ruột, gãi gãi đầu, hắn bưng cơm nước đã nguội lạnh đi hâm nóng, mang lên lại, trong tay còn có bút máy và một tờ giấy trắng.

A Vinh vùi đầu trong chăn lại không nghe thấy tiếng động, cả buổi cũng không thấy tiểu than đen phản ứng liền lén lút vén chăn ra nhìn thử, thấy a Huy lại lên lầu lại rúc đầu vào, thừa cơ ngồi thẳng dậy. Nghĩ thầm trong lòng, vì cái gì mình phải chịu đói a, mình lại không làm cái gì sai.

Cậu vừa mới ngồi dậy, a Huy đã tới gần mặc quần áo cho cậu, cậu cũng không từ chối, chỉ là a Huy muốn nói chuyện hoặc làm thủ thế cậu lập tức nghiêng đầu qua chỗ khác. Vì không ảnh hưởng cậu ăn cơm, a Huy không thể làm gì khác hơn là từ bỏ, chỉ cẩn thận từng li từng tí hầu hạ anh trai ăn cơm.

Mâm cơm đều là món a Vinh thích nhất, mấy ngày nay lao tâm lao lực nên không ăn cơm đàng hoàng, lúc này ăn say sưa ngon lành.

Kỳ thực trong lòng cậu rất mâu thuẫn, một mặt thấy em trai về đến nhà cậu cảm thấy rất vui giống như được tiếp thêm sức mạnh, mặt khác khi đồ vô lại tiểu than đen lừa mình cưới vợ, trở về còn muốn bám lấy mình, nhất định muốn làm chuyện giống cẩu cẩu, tuyệt đối không để ý tới hắn!

Lúc này a Huy yên lặng nhìn cậu, nhìn sao cũng không đủ. Hơn một năm không thấy, anh trai so với trước đây còn dễ nhìn hơn a!

Tức giận lên vẫn theo thói quen hất cằm, ngạo kiều liếc mắt nhìn mọi người rất… rất đáng yêu. Hắn lặng lẽ kéo ghế đến gần a Vinh một chút, thân thể cũng chậm rãi tới gần —-

Lại nghe “rầm” một tiếng, a Vinh mạnh mẽ đặt đôi đũa lên bàn, sau đó nhìm chằm chằm ghế tròn hắn đang ngồi.

A Huy vội vàng giơ hai tay lên, kéo ghế lui ra sau một bước, sắc mặt a Vinh lúc này mới tốt hơn, một lần nữa nâng đũa ăn cơm.

Trong lúc vô tình, ăn xong hai bát cơm, lại uống thêm bát canh, a Vinh ăn xong rất thoải mái, thêm vào trước đó ngủ rất say, tinh thần đã khôi phục hơn một nửa.

A Huy không dám làm bậy, bé ngoan rút tờ giấy trắng đã chuẩn bị kỹ ra, cầm bút viết: Em kết hôn giả. 

Sau đó đẩy tờ giấy tới trước mặt anh trai.

A Vinh vốn là không muốn xem, có điều vừa mới ăn cơm đại sắc lang nấu… Do dự một lúc, chữ trên giấy đã đập vào mắt.

Kết hôn giả? 

Cậu buông xuống mi mắt, bắt đầu thu dọn chén đũa, trong lòng cũng không biết đang nghĩ cái gì.

Tay trái của a Huy kéo lấy tay áo cậu, tay phải tiếp tục viết: Dương An Na đã có người yêu, em và cô ấy chỉ kết hôn trên danh nghĩa, anh mới là người em yêu, trong lòng em anh mới là vợ của em.

A Vinh vẫn thu dọn chén đũa, nhưng mím chặt môi, chỉ dư lại một đường thẳng.

A Huy thử tiến lại gần, nhẹ nhàng nắm tay cậu, thấy cậu không giãy giụa nên lại gần thêm chút nữa ôm lấy cậu: “Anh, là sự thật, theo em đi Bắc Kinh đi, em và Dương An Na kết hôn là giả.”

A Vinh nắm chặt đôi đũa trong tay, dùng sức đến mức đầu ngón tay đều trắng bệch.

Cậu từ trước đến giờ không đặt nặng tâm tư tình cảm, nhưng thời gian này cậu ít nhiều cũng suy nghĩ đến chuyện của cậu và tiểu than đen.

Kết hôn giả?

Kết hôn còn có giả sao? Đại tiểu thư Dương gia là một cô gái tốt, coi như đã từng có người yêu thì cũng vẫn là cô gái tốt, hiện tại không phải tự do yêu đương sao? Ly hôn còn có thể tái giá…

Tiểu than đen yêu mình.

Trước đây nghe hắn nói đều không để ở trong lòng, mấy ngày trước nghe được cũng cảm thấy hài lòng một lúc lâu, nhưng hiện tại, cậu nhìn chiếc áo Tôn Trung Sơn trên người em trai, lại nhìn mình một chút.


Mình là lão bà của hắn?

Hắn nói là lão bà, trong lòng còn có mình… lão tử rõ ràng là nam nhân a.

Trong lòng cậu lại có cảm giác vô lực, trước đây cậu gan lớn, tự tin, quả cảm, mạnh mẽ, bà chủ Thạch gia cậu cũng dám mắng, học đồ nói không làm liền không làm, nhưng càng lớn cậu càng thấu hiểu cuộc sống gian khổ.

Mình và tiểu than đen, tuy rằng em trai đối với mình rất tốt, có thể… Cậu cẩn thận phân tích tình cảm mà mình chôn sâu trong lòng, đó là hoảng sợ.

Mỗi lần nhìn thấy em trai có tiền đồ, cậu so với ai cũng cao hứng hơn, nhưng đồng thời… cậu không nói được, hai người càng thân mật cậu càng mơ hồ mà thấy chua xót.

Nếu như là anh trai đơn thuần thì thật tốt.

Đây là em trai của cậu. Một người em trai có tiền đồ.

Nhưng hai người không chỉ là anh em. Tiểu than đen coi mình là lão bà. Còn mình, mình thật sự xem tiểu than đen là em trai sao?

Cậu rõ ràng nhớ tới loại đau nhói kia, khi biết em trai kết hôn thì lòng cậu đau như dao cắt, cậu không muốn thử lại lần nữa. Cậu không phải chỉ có chút sợ mà là cực kỳ sợ.

Cậu không quen người nào, cậu muốn có một người bên cạnh. Cậu muốn tiểu than đen ở cùng với cậu. Là một người nam nhân trưởng thành, cậu từ lúc nào lại trở nên yếu đuối như vậy?

Cậu nên kiếm tiền, nuôi sống cha mẹ, trong nhà kỳ thực đều dựa vào em trai, chính mình thật vô dụng.

Cậu nhìn a Huy bên người một cái, có tiểu than đen bên người thật tốt. Nếu như tiểu than đen ở cùng mình cả đời thì tốt rồi.

Thế nhưng sẽ như thế sao?

Cậu đã nỗ lực như vậy, cha cũng không cứu được. Chuyện trên đời, cố gắng nho nhỏ như thế có thể cứu vãn sao?

Toàn bộ những thứ này cậu đều hiểu, nhưng cậu không thể nói cho ai, bao gồm cả tiểu than đen, chính mình thậm chí còn thấy hồ đồ mà.

Cậu mạnh mẽ cắn chặt răng, dùng sức hít vào một hơi lại thở ra, tay nắm chặt đôi đũa cũng chầm chậm buông ra.

Làm việc thôi, còn có rất nhiều chuyện phải làm!

Không đánh tiểu than đen nữa, đầu hắn đã sưng như đầu heo rồi… Cha ở trên trời thấy cũng sẽ không vui.

Cậu thu thập chén đũa xuống lầu, a Huy ở phía sau kéo cậu lại bị cậu gõ một đũa lên đầu, thấy anh trai hoà hoãn sắc mặt, trong lòng hắn buông lỏng, nhìn bóng người cậu xuống lầu lại cảm thấy có gì đó không đúng.

Xuống lầu dưới, người vẫn rất nhiều, chào hỏi mọi người xong, hai anh em đều ngồi trước linh đường, a Vinh chậm rãi chồng thỏi vàng lên, a Huy ngồi một bên lần đầu ôm em gái nhỏ chọc cười, vừa nói chuyện với anh trai.

“Tên của em là gì?” A Huy chỉ chỉ em gái.

A Vinh đưa tay viết trên không: Tiểu Linh.

“Huệ Linh… đây là anh đặt?”

A Vinh gật đầu, cậu chỉ lo em gái cũng không nghe thấy giống cậu, vừa ra đời cậu liền lắc lắc lục lạc bên tai bé, cảm thấy từ “Linh” rất tốt, có âm thanh.

A Huy có chút phiền muộn, anh trai giống như đã hết giận. Nhưng so với trước kia, bây giờ hai người có chút khác biệt, cụ thể sao hắn cũng không nói được. Nhìn thấy vành mắt đen trên mặt anh trai, bàn tay chồng thỏi vàng lộ cả xương, vô cùng gầy, trong lòng càng chua xót.

“Đi Bắc Kinh với em đi, anh!” A Huy nhẹ nhàng nắm tay a Vinh.

A Vinh lắc đầu.

“Anh tin em đi, em—” nói đến một nửa a Vinh lại buông xuống mi mắt không nhìn miệng hắn nữa.

A Huy bất đắc dĩ, tiểu Linh ở trong lòng vặn vẹo mếu máo không biết muốn cái gì, hai bàn phía sau mọi người tập trung đánh mạt chược, lại nghĩ đến người trong lòng lại không muốn nghe hắn nói. Trong lúc nhất thời lòng hắn loạn như tơ vò.

Nhưng trong lòng loạn cũng không nghĩ được nhiều, dưới ánh đèn dầu yếu ớt, đôi mắt của anh trai bị tóc mái che khuất, từ góc độ của hắn có thể nhìn thấy sống mũi thẳng tắp, bờ môi hơi vểnh lên, còn có gò má trắng nõn cùng phần cổ lộ ra trước vạt áo bông.

Hô hấp của hắn không tự chủ được mà thô lên, đưa tay giúp cậu vén tóc mái lên, a Vinh ngẩng đầu nhìn lên, thấy đôi ngươi của hắn nóng cháy còn có dục vọng ẩn sâu trong đó, mặt nhất thời đỏ lên.

Sắc lang. Đồ vô lại! Đã cưới vợ rồi mà còn…


Đang nghĩ như thế, a Huy lại đột nhiên đứng lên đưa em gái vào tay cậu, cậu không thể làm gì khác là thả thỏi vàng trong tay xuống mà đón lấy, ai biết cậu còn không chưa được tiểu Linh, miệng của cậu đã bị đánh lén.

Em!

Tức thì, môi a Vinh cứ như bị lửa đốt, tim cũng thuận theo mà ngừng đập. Cậu vừa xấu hổ vừa tức, đây là linh đường, linh đường của cha a! Hắn nhìn về phía bàn mạc chược phía sau, cũng may không bị người nhìn thấy.

Chết tiệt! A Vinh quay mặt sang trừng mắt nhìn a Huy, vừa muốn nổi giận, hàng xóm đang đánh mạc chược vừa vặn đến uống nước, cậu chỉ có thể coi như thôi, nhưng thừa lúc người khác không để ý đưa chân dùng sức giẫm lên chân a Huy.

A! 

A Huy bị đau nhưng trong lòng lại cao hứng, đây mới đúng là anh trai hắn nha. Nghĩ như thế chân cũng không thấy đau, chỉ làm bộ nhe răng nhếch miệng.

A Vinh thấy em trai đau như thế, tâm tình rất tốt, một bên ôm tiểu Linh nhẹ nhàng đung đưa, một bên dùng sức giẫm chân xuống, thỉnh thoảng lại liếc hắn vài lần: Hừ, ai bảo em xằng bậy!

Chờ hàng xóm uống nước xong trở lại bàn mạt chược, a Huy mới đẩy chân anh trai ra, nhìn anh trai hưng phấn cảm thấy lại bị giẫm thêm mấy cái đều cam nguyện, hắn đưa mặt đến gần, không phát ra tiếng nói: “Buổi tối lại hôn tiếp.”

A Vinh cũng không biết từ lúc nào mặt em trai còn dày hơn tường thành như thế, mặt đỏ bừng lên, ôm tiểu Linh chạy ra ngoài liền nhìn thấy A Quế, đặt muội muội vào trong lòng bà rồi chạy khỏi nhà. Cậu cũng không có chỗ cần đến, chỉ muốn tạm thời rời xa a Huy, nếu ở cùng với hắn sẽ cảm thấy phi thường tự trách.

Đáng tiếc a Huy sao có khả năng để cậu đi một mình, đã sớm lén lút đi theo sau cậu.

A Vinh đi không xa liền nhìn thấy cái bóng nhàn nhạt phía sau, môi mím mím, tăng nhanh tốc độ nhưng cái bóng phía sau cũng mau chóng đuổi theo.

Sắc lang chết tiệt, theo sau làm gì.

A Vinh dùng hết sức chạy đi, từ nhỏ cậu đã chạy trốn nhanh, sức chịu đựng cũng tốt, dùng hết sức chạy mấy dặm quay đầu lại phát hiện đã bỏ xa a Huy mới dừng lại thở dốc.

Tuy nhiên không biết tại sao, em trai  không đuổi kịp trong lòng cậu càng khó chịu.

Có phải mình dùng hơi quá sức, chân hết sức rồi? Tiểu than đen cũng không vô dụng như thế a!

Cậu nâng cằm ngồi trên đống cỏ khô bên đường, chạy như điên như thế một lúc, mồ hôi thấm ra, cũng không cảm giác được gió lạnh, chỉ có trong lòng thấy trống rỗng.

Cậu cũng không biết nỗi lòng phức tạp như vậy từ đâu tới, là một nam nhân trưởng thành cầm được thì phải buông được, nhưng về tiểu than đen mình lại không buông bỏ được, loại cảm giác đó đặt ở đâu cũng không thích hợp.

Tuy rằng cảm thấy loại chuyện kia hai người khẳng định không thể làm lâu dài, mà cậu thực sự sợ hãi, cậu sợ ảnh hưởng đến tiền đồ của tiểu than đen, sợ…

Ngoại trừ sợ còn có tức giận, chuyện quan trọng như vậy lại không thương lượng với mình trước, còn xem lão tử là anh trai hay không, làm chức cao thì hay rồi? Rõ ràng muốn ở cùng mình lại đi cưới vợ, cưới vợ cũng được đi lại còn nói là giả. Cũng không biết hắn muốn làm cái gì! Hư não rồi!

Thế nhưng bất luận là sợ hãi hay tức giận, nhìn thấy tiểu than đen nói cậu tức giận cũng không phải, không tức giận cũng không phải.

Kiếp trước thiếu nợ hắn hay sao.

Cậu chống cằm suy nghĩ đến thất thần, phía sau lại đột nhiên bị người ôm lấy.

Chỉ kinh ngạc trong chớp mắt cậu liền bình tĩnh lại, tiểu hắc cẩu chết tiệt cuối cùng cũng đuổi kịp rồi.

Kỳ thực a Huy đã sớm đuổi tới, hắn chỉ không muốn đánh vỡ hình ảnh yên ắng, mỹ mãn tốt đẹp kia.

Dưới ánh trăng, mặt của anh trai càng thêm trắng nõn óng ánh, lông mi thật dài, mũi tựa hồ vì chạy trốn mà hồng hồng, đang bĩu môi suy nghĩ chuyện gì, một lúc lại nhíu mày một lúc lại thở dài một lúc lại cười bất đắc dĩ. Là đang suy nghĩ về mình sao?

Nhìn một lúc lâu, mồ hôi trên người khô bớt mới phát hiện bên ngoài lạnh lẽo, chạy đến gọi a Vinh nhưng không nhịn được mà ôm lấy anh trai khả ái.

A Vinh cũng không giãy giụa, cậu đột nhiên muốn hưởng thụ thời khắc ấm áp này. Bất luận phần ấm áp này có thể kéo dài bao lâu.

A Huy lặng lẽ ngửi sau gáy anh trai, tuy rằng không phải hương vị nhưng rất dễ ngửi, rất thân thiết, rất thoải mái còn khiến hắn cảm thấy nóng lên.

Hắn lặng lẽ thổi khí, càng dựa gần hơn, cuối cùng hôn lên da thịt sau gáy a Vinh.

A Vinh căng chặt, cậu muốn cự tuyệt nhưng rồi lại do dự, đôi môi nóng hổi tiếp xúc với làn da thì da gà toàn thân dựng lên, tay không khỏi nắm chặt rơm rạ bên người.

“Anh, anh…” A Huy khẽ lẩm bẩm, tuy rằng người hắn yêu không nghe được nhưng vẫn cứ si mê gọi.

Gọi như thế gọi xong, đôi môi chậm rãi hướng về phía trước, một tay chậm rãi cởi nút áo khoác, tay khác lại luồn vào trong từ vạt áo, động tác cực kỳ thông thạo giống y như bốn năm trước kia.

A Vinh bị hôn đến nhũn cả người, đầu có chút lâng lâng, đã lâu cậu không có cảm giác thoải mái như vậy, thật giống như được người bao bọc bảo vệ trong lòng bàn tay.

Mỗi lần như vậy, hắn theo bản năng sẽ nói yêu mình, ân, tiểu than đen đối với mình có loại tình cảm đó nên chỉ làm như thế với mình đi.

Nhưng hiện tại hắn bỗng nhiên nghĩ đến Dương An Na, tiểu than đen có hay không cùng làm như thế với cô ấy? (Shino: Không thể đâu a Vinh ơi lạc quan lên nào)

Trong lòng như bị cắn một cái, cậu dùng sức đẩy a Huy ra, chống cỏ khô đứng lên liền muốn chạy, a Huy cuống lên, đang tốt mà sao lại như vậy rồi?

“Anh!” Hắn kéo anh trai lại, may phía sau cỏ khô dày, a Vinh bị đè trên đống rơm rạ, phía trên là đại sắc lang đã đè ép cậu vô số lần.

“Anh!”

Tuy rằng không nghe được tiếng của a Huy, nhưng tròng mắt của đối phương tràn đầy căng thẳng, sốt ruột, nóng bỏng cậu nhìn thấy rõ ràng. A Vinh trong lòng chua xót, cậu không hình dung được tâm tình của mình bây giờ, chỉ muốn đẩy tiểu than đen ra là được rồi!

Nhưng lúc này muốn thoát cũng không dễ, nơi này vốn vắng vẻ, đêm đông lạnh giá như vậy sẽ không có người đến đây. A Huy gắt gao đè lên anh trai, tay nâng mặt cậu lên hôn lấy hôn để, chờ cậu thoáng trầm luân tay khác lập tức nắm chặt hạ thân của cậu.


Ở đây? Làm chuyện không đúng kia?

A Vinh không do dự nữa, liều mạng giãy giụa, a Huy nhất thời cũng không giữ được cậu, nhưng hắn thật sự không thể nhịn được nữa. Hai năm qua hắn đều không đụng đến một đầu ngón tay anh trai, mỗi tối hắn bị giày vò như ở trong núi lửa, về đến nhà người rõ ràng ở trước mắt nhưng lại bị chính mình chọc giận, không để ý đến mình.

Làm sao có thể nhịn được đây?

Hạ thân của hắn đã cứng rắn, bản thân hắn cũng khó chịu chớ nói gì bên dưới a Vinh còn đang giãy giụa.

Hắc cẩu chết tiệt, dám nghĩ đến chuyện này, cha còn chưa được chôn cất, đồ vô lại, đồ vô lại! A Vinh vung quyền đấm vào dưới sườn a Huy.

A Huy bị đau, nhưng chết cũng không bỏ anh trai ra.

Không ngừng hôn môi anh trai ở trong lồng ngực mới cảm thấy giống trước đây khi mới chuyển đến ở chung, ở nghĩa địa hắn nhìn thấy anh trai như vậy rất đau lòng, không muốn anh trai khổ sở như vậy nữa.

“Anh cứng rồi a, anh!” A Huy nhìn về phía cậu kêu to.

Chưa kịp quay đầu, a Vinh đã nhìn thấy rõ ràng, càng thẹn quá hóa giận, trên mặt nóng rực lên, hơi đưa chân giẫm một cái, trên tay dùng sức đẩy mạnh một cái, thừa dịp a Huy bị đẩy ra lập tức chạy thẳng về nhà.

A Huy chạy theo phía sau đuổi thẳng đến cửa nhà.

Trong linh đường hàng xóm vẫn còn đánh mạt chược, A Quế và tiểu Linh đã đi ngủ trước. Hai anh em xông vào cửa cũng không nói lời nào, ngồi trước linh đường của cha.

A Vinh lại bắt đầu chồng thỏi vàng, a Huy ở một bên thở hổn hển nhìn.

Hắn đi qua dập đầu lạy ba cái trước linh vị Huệ Tường, thắp lên nén hương, trong lòng thầm nói: Cha, con đối với anh trai là thật tâm, cha bây giờ chắc chắn đã nhìn thấy mọi chuyện rõ ràng, cha phải giúp giúp con a. Anh trai một người nhất định không hạnh phúc.

Cầu nguyện trong lòng xong lại dập đầu lạy ba cái.

A Vinh nhìn a Huy đứng lên, trừng hắn, còn dùng tay ra dấu: Coi chừng cha mắng em, cả đầu óc nghĩ toàn chuyện xấu.

A Huy cũng làm thủ thế: Mới không có, em sẽ đối tốt với anh.

Phi!

A Vinh tức giận quay mặt sang. Tốt với mình, chính là muốn làm chuyện kia với mình thì có a!

A Huy lập tức tiến lên ngồi bên cạnh cậu, giống khi bé mà bám dính lấy, viết lên đầu gối hắn: Theo em đi Bắc Kinh, nơi đó không lạnh, có giường sưởi ấm, trong phòng còn có máy sưởi.

A Vinh cũng không ngăn hắn, một bên chồng thỏi vàng, một bên cảm nhận từng nét chữ. Bừng tỉnh lại, thật giống trở lại gác xếp nho nhỏ ở Thượng Hải, chỉ có hai ngườitiểu than đen và cậu.

A Huy tiếp tục viết: Tiểu Linh và mẹ cũng đi cùng, anh có kỹ thuật, làm về khoa điện có được không? Hoặc đi cục y dược? 

A Huy trong lòng chắc chắn hiện tại có thể để anh trai sống thật thoải mái.

A Vinh nhìn cái đầu lông xù của em trai đang vùi đầu viết chữ, nghĩ thầm, tuy rằng mặc vào áo Tôn Trung Sơn, làm chức cao nhưng vẫn giống tiểu hắc cẩu lúc trước. Cậu nhịn không được thả thỏi vàng trong tay xuống mà chọt chọt đầu to trước mặt.

A Huy cảm giác được, quay đầu nhìn cậu nở nụ cười ngốc ngốc như trước.

A Vinh trong lòng thấy ấm áp, có nên cùng tiểu than đen đi Bắc Kinh không?

Còn Dương An Na thì sao?

Nhưng cậu không để ý chuyện này nữa, cậu rất thích như bây giờ, an ổn, kỳ thực có thể nhìn tiểu than đen thật tốt. Chuyện khác rất nhiều cậu quản làm gì? Mà cậu có thể quản được sao?

A Huy tiếp tục viết chữ trên đầu gối cậu, nhưng không viết được bao nhiêu, đầu lại càng cúi thấp, làm a Vinh cũng không chồng thỏi vàng được. Vừa định để hắn nâng đầu lên một tí.

A!

Tên ngốc này dĩ nhiên gối đầu ở trên chân của mình.

Ngủ? Cũng đúng, mới vừa trở về lại bị đánh cho vài cái, tiểu hắc cẩu cũng rất thảm rồi.

A Vinh mới vừa thương cảm nghĩ như thế, lại cảm thấy giữa hai chân không đúng, vừa ẩm vừa nóng. Hở? Tiểu than đen chảy nước miếng?

Không đúng! Một lát sau, A Vinh cuối cùng cũng hiểu rõ, tên ngốc này không phải ngủ, rõ ràng đang… đang làm cái kia!

Chết tiệt!

A Huy vươn đầu lưỡi một chút một chút liếm phân thân mềm mềm của a Vinh, bây giờ là mùa đông mà anh trai lại mặc quần lót mùa thu, nhưng hắn không tức giận chút nào, tiểu đệ đệ của anh trai cuối cùng cũng có phản ứng!

Nhưng hắn vừa đắc ý, a Vinh liền đẩy hắn ra, suýt nữa té xuống ghế. (Shino: há há)

Người đang đánh bài đều quay đầu lại nhìn, ồn ào nói: “Ai nha, tiểu đệ nếu mệt mỏi thì đi nghỉ trước đi, bên này có chúng ta trông coi rồi.”

A Huy đứng lên, nhìn về phía bọn họ lắc đầu, ngồi xuống giúp anh trai chồng thỏi vàng, lúc này rất an phận không làm chuyện mờ ám nữa.

A Vinh nghĩ thầm, tiểu than đen lúc bé thành thực như vậy, sao bây giờ lại như thế? Thật bất hiếu. Cậu ngẩng đầu nhìn di ảnh hiền lành của cha, yên lặng thì thầm: Cha, người đừng trách tiểu than đen nha. Nhưng có thể phạt nhẹ hắn, ai bảo hắn không nghe lời!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui