Ngày thứ hai, một mình A Vinh đến tiệm thuốc Thạch gia, còn đem theo ghế nhỏ ở trong nhà, nghiêm túc ngồi ở cửa tiệm thuốc, cũng không biết từ đâu lấy ra một chiếc chuông đồng, gõ lên kêu “leng keng, leng keng.”
Người đi đường sau khi biết được cậu bé đẹp đẽ này là người câm Huệ gia, có người tò mò dừng lại hỏi: “Tiểu A Vinh, làm sao vậy?”
A Vinh khua tay: Bọn họ bắt nạt con!
Lúc này cậu khẽ nhíu mày, một mặt oan ức, vành mắt còn hồng hồng, người bên ngoài nhìn sao có thể không đồng tình. Dần dần người liền nhiều lên, hướng về tiệm thuốc chỉ trỏ: “Uầy, khẳng định chính là vợ của ông chủ tiệm thuốc a.”
“Bắt nạt một đứa bé!”
“Đúng nha!”
“”Leng keng, leng keng” chuông đồng kêu liên tục, nhìn thấy không thể làm ăn được, người quản lý trong cửa tiệm đi ra muốn đuổi A Vinh đi, đi ra lại thấy bên cạnh đứa nhỏ câm còn có hàng xóm láng giềng.
Vợ của ông chủ Thạch thấy trên đường nhiều người như vậy cũng không có mặt mũi nào đi ra, vẫn là ông chủ tiệm thuốc tự mình đi ra khuyên nhủ, vừa nói một bên còn làm ra mấy cái thủ thế đơn giản: “A Vinh, con cùng Lãm Hồng nhà chúng ta là bạn tốt, chú cùng cha con cũng là bạn tốt, chú cũng là bạn tốt của con mà, mau về nhà đi!”
A Vinh mặt nhăn một cái, cầm chuông đồng trong tay lại gõ một cái. Làm tư thế nhất quyết không nhận sai: Muốn thím ấy xin lỗi! Không làm như vậy con không đi!
Người qua đường, láng giềng xem trò vui, người càng lúc càng đông, cuối cùng vẫn là Huệ Tường đến mang con trai của chính mình đi.
A Vinh thấy cha đến rồi nên cũng không phản kháng, ngoan ngoãn rời đi. Huệ Tường nhìn con trai, không biết nên nói cái gì cho được, không biết nói tính tình này giống ai, mình và người vợ đã mất đều là người hiền lành, đàng hoàng. A Vinh những chuyện khác đều dễ nói, nhưng nếu ai dám nói hắn là người câm thì người đó nhất định không thể không xin lỗi.
Thật vất vả sắp xếp A Vinh cẩn thận, để A Huy trông chừng anh trai, hắn mới an tâm quay lại trông cửa hàng, lúc này là thời điểm làm ăn tốt nhất.
Ai biết hắn chân trước vừa đi, chân sau A Vinh liền mang theo ghế nhỏ, chuông đồng hướng về tiệm thuốc Thạch gia xuất phát, lúc này còn dẫn theo em trai A Huy.
Hai anh em đồng thời ngồi ở cửa tiệm thuốc, A Vinh gõ chuông đồng một cái, A Huy liền giúp hô một tiếng: “Bà chủ mắng người, mau chịu nhận lỗi!”
[Moá >< hai anh em các người..quá đáng êu rồi a =]]] ]
Người qua đường một lúc sau lại tụ lại đây, chuyện làm ăn của Thạch gia xem như không cần làm nữa.
Kịch hay này vẫn diễn ra liên tiếp ba ngày, cuối cùng bà chủ không có cách nào, đi ra với giọng nói căm hận xin lỗi: “Sau này không dám nói ngươi nữa, chúc ngươi sau này nói chuyện như Gia Cát Lượng!”
Trên cái trấn nhỏ này rất ít người có thể làm khó dễ người phụ nữ chanh chua Thạch gia càng khỏi nói làm cho cô ả phải xin lỗi. Kết quả tiểu người câm A Vinh có thể buộc cô ta nhận sai cũng coi như một việc để ca tụng, truyền lưu rất lâu.
Mãi cho đến nhiều năm sau này, trên trấn nhiều người còn nói: “Đứa con người câm Huệ gia ở trấn Tây rất lợi hại a. Năm đó…”
Trải qua chuyện này, Lý A Quế cũng đối với đứa con riêng nhìn với con mắt khác, tuy không thể nói chuyện nhưng thông minh lắm, không đi học cũng quá đáng tiếc.
Cô cùng Huệ Tường thương lượng, lại sai người đi xin xem có thể hay không đưa A Vinh đến trường lớp học đọc sách, nhận biết vài chữ cũng tốt.
Huệ Tường than dài thở ngắn, hắn làm sao mà không muốn chứ. Đứa con trai này của hắn, người khác đối với hắn tốt, hắn nhất định sẽ đối rất tốt với người đó nhưng nếu người người bên ngoài có nửa phần đắc tội cũng nhất định sẽ đòi lại gấp mười lần.
Lần này gác cổng Thạch tiệm thuốc còn khá tốt, lần trước con lớn của Khương gia trấn Đông mắng hắn một câu lại không chịu xin lỗi, mỗi tối đều lén lút đem toàn bộ mầm cây ở sau vườn Khương gia rút sạch.
Lần trước nữa, bà dì của Lưu gia ác ý nói hắn mất mẹ, Lưu gia nhiều đàn ông nên đứa nhỏ biết mình không chiếm lợi thế. Dĩ nhiên liền tung tiểu Hắc cẩu đi trộm hai con gà trở về.
Chưa từng có người nào dạy hắn như thế này a!
Huệ Tường mặc dù biết đứa con của mình làm nhưng cũng chỉ đành lén lút thay hắn che giấu, người khác cũng sẽ không nghĩ tới một đứa bé năm, sáu tuổi có thể làm ra những chuyện như thế a.
Hắn lúc này không nhịn được đem chuyện này nói tỉ mỉ cùng A Quế, A Quế nghe xong cười ha ha không ngừng, chỉ cảm thấy thú vị, quyết tâm muốn cho A Vinh đi học càng tăng lên.
Nhắc tới cũng khéo, chưởng quỹ tiệm thuốc – em rể của Thạch gia chính là thầy tổng giám sát mới ở trấn trên, ngày đó cũng tận mắt thấy phong thái của A Vinh, cuối cùng cũng coi như đồng ý nhận A Vinh vào học.
Có điều để tránh tình trạng cái gì cũng nghe không hiểu, cho phép Huệ Huy giúp đỡ, làm lỗ tai anh trai.
Có thể đi học rồi!
Điều này làm hai đứa trẻ vui muốn hỏng rồi.
A Quế cũng không đoán được chuyện tốt này, con trai ngốc của mình có phúc của đứa ngốc đây. Cô ngàn lần dặn dò để A Huy cố gắng nghe thầy giáo giảng bài sau đó toàn bộ nói lại cho anh trai.
Huệ Huy rất chăm chú gật đầu.
Có điều hắn cũng mới có bốn tuổi rưỡi, tính cách chất phác, có thể nghe hiểu bao nhiêu xác thực khiến người ta lo lắng.
Cũng còn tốt, lớp học vừa mới bắt đầu đều giảng những thứ rất đơn giản, viết chữ, toán học còn có cô giáo trẻ dạy đàn dạy hát.
[Lời editor: Người ta bị câm mà dạy hát!? Moá..nóng máu hà:vv ]
A Vinh cùng hát, đánh đàn không có nửa điểm duyên phận. Thế nhưng những cái khác thực sự thông minh, cũng không biết làm sao liền đem chữ trong sách đều học được.
Tuy rằng chữ viết thuận toàn bộ sắp xếp sai lại có thể viết ra chữ càng xinh đẹp, mạnh mẽ, thầy dạy văn đặc biệt yêu thích cậu, nói chữ của cậu có “linh khí”.
Cậu học toán cũng nhanh cực kỳ, từ khi học được con số liền có thể đem bảng cửu chương nhớ thuộc làu làu, cộng trừ nhân chia cái gì cũng không làm khó được hắn.
Học xong một năm, có lần thầy giáo thử dạy hắn gảy bàn tính. Không đến mấy ngày, bàn tính được gảy “lách cách” vang lên, ngón tay của cậu lướt nhanh như bay trên đó. Phép tính cộng từ một đến một trăm, năm nghìn lẻ năm mươi. Thầy giáo cười tươi như hoa.
Ngược lại là A Huy, ngoại trừ đem những lời nói hàm hồ nghe không được rõ ràng khoa tay cho ca ca nhìn ở ngoài, đọc sách học chữ hết sức vất vả, thường phải dùng rất nhiều thời gian mới có thể học được.
Có điều tuổi hắn còn nhỏ, thầy cùng các bạn học nhỏ đều biết là hắn hỗ trợ A Vinh đi học, đối với hắn chưa từng yêu cầu cái gì. Hắn cũng liền học chậm chậm, có lúc A Vinh cũng sẽ dạy hắn nhưng A Vinh là một người rất ham vui, không có nhiều kiên nhẫn, học một chút liền chạy xung quanh quậy, ai cũng không làm gì được hắn.
Dù thế giới bên ngoài có sóng to gió lớn đi nữa thì nơi này cũng vẫn luôn sóng êm biển lặng. Tất cả mọi thứ trong trấn nhỏ đều bình thường. Chỉ có Huệ Tường thỉnh thoảng lại thở dài.
Thạch Triển Lãm Hồng cùng hai anh em A Vinh chơi với nhau rất được, hắn có mấy người anh họ ở bên ngoài đi học, so với học bình thường ở trường có thật nhiều kiến thức, có hôm hắn nói: “Các cậu biết không, người Nhật muốn đánh vào nước ta. Sau này tôi nhất định phải tòng quân kháng Nhật. Tôi muốn thi trường quân đội Hoàng Bộ.”
Huệ Vinh cùng Huệ Huy đối với những chuyện này không hề có khái niệm, Thạch Triển Lãm Hồng nói chuyện này với bọn họ như đàn gảy tai trâu, liền cũng không có hứng thú.
Chuyện này cũng khó trách, A Vinh tuy sinh ra cùng năm với Thạch Triển Lãm Hồng, đã hơn tám tuổi, vóc dáng cũng cao, nhưng dù sao không thể nghe được lời nói, thêm vào bên người có A Huy, cùng bên ngoài giao du cũng không bao nhiêu.
Cậu cảm thấy mỗi ngày ở cùng với tiểu than đen, trong nhà có cha mẹ, ăn cơm với thịt kho tàu thoải mái giống như thần tiên. Nhận thức mặt chữ đọc sách cùng với gảy bàn tính có hơn phân nửa là để có thể ở trước mặt A Huy thể hiện ra năng lực.
Nhưng mọi chuyện ở trên đời đều không như con người nghĩ, chuyện phải đến cuối cùng cũng đến. Qua không bao lâu, khoảng chừng một trăm binh Đông Dương trú vào trong thị trấn.
Trấn nhỏ trở nên hoang vắng, quán rượu Huệ gia không thịnh vượng giống như lúc trước, người đi đường trên mặt cũng không còn nụ cười, mà tiểu hắc cẩu từ nhỏ đi theo A Vinh cũng đột nhiên chết rồi.
Huệ Vinh đào cho tiểu Hắc một cái hố ở vườn sau nhà, còn dựng đứng cục đá nhỏ lên trên.
Hắn xưa nay không khóc nhưng bây giờ hắn rất khó chịu và chán nản.
Hắn vẫn cùng ngủ với A Huy.
Lúc này hai đứa bé đã ở chung rất lâu với nhau, cũng đều biết chữ. Buổi tối tuy rằng tối, hai đứa sẽ ở tay của đối phương chậm rãi viết chữ.
A Huy vì để mỗi tối có thể cùng anh trai nói chuyện mỗi ngày đều rất cố gắng học nhận thức mặt chữ, dần dần hai đứa có thể nói càng nhiều chuyện với nhau.
Hắn biết khi tiểu Hắc chết canh trai đã rất khó chịu liền dùng sức nắm chặt tay A Vinh.
Chậm rãi viết: Em cùng anh…với nhau.
A Vinh không thể nghe nhưng đặc biệt rất mẫn cảm, ngón tay của tiểu than đen lướt qua lòng bàn tay liền cảm thấy ngứa ngứa nhưng rất ấm áp.
Tiểu Hắc đi rồi nhưng mình còn có tiểu than đen.
Cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.
Có điều hắn là anh trai a. Hắn đặt tay lên đầu A Huy sờ sờ. Chỉ trong chốc lát, hai đứa bé ở trong chăn náo loạn tùng phèo với nhau, trêu chọc mệt mỏi mới ôm nhau ngủ.
Qua một tháng, trấn nhỏ trở nên náo nhiệt hơn, thị trấn bị chiếm đóng, chính phủ huyện chuyển tới trấn nhỏ.
Anh em Huệ Vinh vẫn như thường ngày đến trường đọc sách. Một người anh họ của Thạch Triển Lãm Hồng từ nơi khác trở về, có người nói anh hai năm trước đã vào trường quân đội nhưng lại từ chối tiếp tục học mà tòng quân đền đáp quốc gia.
Huệ Vinh dẫn theo A Huy lén lút chạy đi nhìn “đại nhân vật” trong miệng của mọi người, vừa thấy nhưng cũng là kiểu tóc húi cua của thanh niên bình thường, từ trên xuống dưới nhà họ Thạch đều lén lau nước mắt.
A Vinh buồn bực trong lòng, chưa thành đại nhân vật tại sao mọi người lại buồn khóc?
Sau đó, anh họ này đã chết trận ở Vũ Hán khi mới có hai mươi ba tuổi.
Tin qua đời truyền về thị trấn nhỏ cũng đã bị chiếm đóng, người Thạch gia ngược lại không ai khóc.
Huệ Vinh cũng không cảm thấy thay đổi quá lớn trong sinh hoạt và học tập ở trường của cậu. Ngoại trừ việc cô giáo dạy hát và thầy giáo dạy chữ đều trước sau rời đi, có người nói họ đều đi về phía Tây Nam.
Một chút thời gian liền như thế trôi qua, A Huy đọc sách cũng dần dần có tiến bộ, Lý A Quế trong lòng thật sự cao hứng, cha đẻ của A Huy là một người đánh cá chưa từng đến trường đọc sách. Đây đại khái là hưởng chút hào quang từ A Vinh.
Hơn nữa người trên trấn đều biết A Vinh, A Huy hai anh em tuy không có huyết thống nhưng so với anh em ruột còn thân hơn.
Trong lúc vô tình, A Vinh cũng đã mười bốn tuổi. Sau khi tốt nghiệp xong, miễn cưỡng học được một năm sơ trung.
Cậu đã cao lên rất nhiều, làn da vẫn trắng nõn, thân thể thon gầy, bắp thịt cũng rất săn chắc.
Bài tập ở trung học khó hơn rất nhiều, cậu đã không thể học nhiều hơn những thứ cậu được học. Hơn nữa cậu đối với đọc sách cũng không có hứng thú gì nhiều, huống hồ những năm gần đây chuyện làm ăn của quán rượu không được tốt, gia cảnh càng ngày càng sa sút. A Huy đọc sách càng ngày càng suất, đến sơ trung còn thi đậu thủ khoa.
Thế là A Vinh quyết tâm không đọc sách, A Huy yêu thích đọc sách, A Huy có thể nói chuyện, A Huy sẽ càng có tiền đồ hơn.
Cậu muốn kiếm tiền nuôi gia đình.
Cậu cũng cùng người nhà nói rõ ý kiến này, A Huy là người phản đối đầu tiên.
A Huy mới mười một tuổi, làn da vẫn ngăm đen, vóc dáng cũng đã rất cao, sắp ngang bằng với A Vinh. Những năm gần đây luôn cùng A Vinh chạy xung quanh chơi, sức lực trên tay cũng lớn hơn.
A Quế cũng không biết con trai ngốc của chính mình đột nhiên thay đổi từ thời điểm nào.
A Huy dùng sức lắc tay A Vinh: “Anh đi đọc sách, anh phải đi học a!”
A Vinh cùng em trai đã quá quen thuộc, rất nhiều lời nói không cần làm thủ thế, nói chậm một chút đều có thể từ khẩu hình miệng đọc ra ý tứ. Cho dù không thấy rõ cũng có thể bằng ánh mắt, vẻ mặt là cũng có thể hiểu tám, chín phần mười.
Hắn cười lắc đầu. Rất kiên định.
A Huy cắn răng, anh trai A Vinh của hắn một khi đã quyết định chuyện gì cho dù có chín con trâu cũng không kéo về được. Nhưng lúc này hắn rất rõ ràng, đọc sách là rất quan trọng.
Hơn nữa càng quan trọng chính là nếu anh trai không đọc sách, hai người liền không thể ở cùng nhau.
Anh trai tuy rằng rất lợi hại nhưng là không đọc sách liền muốn ra ngoài…
Anh trai vẫn giống như lần đầu nhìn thấy lúc còn bé, đẹp như búp bê con gái. Nhà người khác con trai lớn lên mặt trở nên loang loang lổ lổ, đều mọc râu. Thế nhưng làn da của anh trai hắn lại rất trắng, da đẹp. Mấy năm qua, khuôn mặt trở nên càng sắc nét, ánh mắt càng có tinh thần, óng a óng ánh, phảng phất nếu như đôi mắt ấy nhìn ngươi liền biết hết thảy tâm tư của ngươi.
Anh trai ra bên ngoài rồi có thể hay không rất được mọi người yêu thích, gạt em trai như hắn qua một bên…
A Huy mím chặt môi.
A Vinh cười đối với em trai làm một thủ thế: Em cố gắng học cho tốt, không được để thua kém.
Huệ Tường thở dài, đứa con câm của hắn có thể biết chữ đã là một kỳ tích, học đến sơ trung cũng nên hài lòng. Hắn đánh nhịp: “A Vinh đi bái sư phó làm học trò đi, có tay nghề cả đời không lo.” Nếu như chuyện làm ăn ở quán rượu tốt hơn con trai còn có thể tiếp nhận, nhưng năm nay ai có thể nói chuẩn xác được đây.
A Vinh biết làm rất nhiều việc, hắn biết chữ nghĩa, có thể gảy bàn tính, học những tay nghề bình thường rất đáng tiếc. Thế nhưng hắn dù sao cũng không nghe hiểu lời nói chỉ có thể cùng A Huy ngày đêm ở chung tâm ý tương thông mới có thể thông qua khẩu hình miệng của đối phương nhận biết lời nói, khi người bên cạnh nói quá nhanh hắn liền thấy khó hiểu.
Huệ Tường đề nghị ba loại tay nghề: Dược công ở nhà thuốc, thợ máy nhà xưởng, phụ bếp, nếu không nữa thì chỉ còn các công việc nặng nhọc.
A Vinh rất hưng phấn, cười híp mắt, biểu thị mình muốn suy nghĩ thêm.
Buổi tối A Vinh rửa mặt xong xuôi, trở lại phòng của mình và A Huy.
A Huy ngủ rất sớm, thấy ca ca đi vào ánh mắt lom lom nhìn hắn. A Vinh xốc lên chăn trên giường, cũng làm thủ thế: Để anh đi vào ngủ.
Hắn bình thường vẫn ngủ bên trong, lúc này A Huy thế nhưng chiếm vị trí của hắn.
Không ngờ A Huy buổi tối luôn đối thoại cùng hắn hơi bĩu môi, đột nhiên ngồi dậy bắt lấy vai hắn, đầu tựa ở trên cổ hắn, giống như làm nũng mà lắc hắn.
Không được đi làm công, phải tiếp tục đến trường, cùng ta đồng thời đọc sách.
Hắn cũng không lên tiếng thế nhưng A Vinh lại biết ý của hắn, nhếch miệng nở nụ cười, dùng sức một chút đem tay A Huy kéo xuống lại quay người liền đem hắn đè xuống giường.
Hai anh em lại bắt đầu đủ trò trêu đùa, có điều vóc dáng hai người đều cao, chiếc giường gỗ một người bị hai người bọn họ chơi đùa phát ra “kẽo cọt” tiếng vang…
Trêu chọc xong, hai người thở hổn hển sóng vai nằm ở trên giường, làn da họ một đen một trắng, một khuôn mặt thô lỗ một khuôn mặt tuấn tú, nhìn sao cũng không giống anh em, nhưng tình cảm tốt đến khó mà tin nổi. Từ khi A Huy đến Huệ gia hai người liền chưa từng cãi nhau. Chuyện này ở trên người bé trai là rất khó có được.
Tắt đèn, A Huy ở trên tay ca ca viết: Anh muốn làm cái gì.
A Vinh cũng viết: Em nghĩ anh sẽ làm cái gì?
A Huy cũng không rõ lắm, ngược lại cảm thấy không có chuyện gì làm khó được anh trai. Có điều, hắn nghĩ đến cha của Thạch Triển Lãm Hồng là ông chủ hiệu thuốc, có thể xem bệnh hốt thuốc cho nhiều người rất lợi hại, liền viết: Tiệm thuốc.
A Vinh xoa bóp tay hắn, bàn tay ngăm đen trở nên rất lớn, đều sắp bằng mình, hơn nữa cùng mình hoàn toàn khác nhau, khớp xương thô to, ngón tay tròn trịa. Nắm trong tay cảm giác rất an tâm và ấm áp.
A Huy nắm lại tay anh trai, đối phương chỉ cười cười, hắn lại vò lên người của cậu, mặt đối mặt làm ra khuếch đại khẩu hình: Có đi hay không?
Xuyên qua ánh nguyệt quang yếu ớt, A Vinh thấy rõ cười cười gật đầu. A Huy lúc này mới cảm thấy thoả mãn, có điều lại không muốn leo xuống dưới mà cẩn thận tinh tế quan sát anh trai.
Thật sự rất tuấn tú a!
Nếu như hắn là một cô gái, không biết có bao nhiêu người muốn đi hỏi cưới hắn, mình nhất định phải xếp số một.
A Vinh nhẹ nhàng đẩy hắn, ra hiệu hắn leo xuống, hắn bất động, trái lại lẩm bẩm nói: “Anh, anh đẹp như thế, đến lúc có cô gái coi trọng anh rồi, anh cũng đừng quên em nha.”
Hắn nói quá nhanh, A Vinh không thấy rõ, hỏi lại nhưng A Huy thế nào cũng không nói lại, chỉ ôm hắn thật chặt giống như sợ bị người cướp đi.
Ngày thứ hai, A Vinh liền nói với Huệ Tường muốn đi làm dược công.
Huệ Tường cũng nghĩ như thế, bên ngoài không yên ổn nhưng con người như thế nào cũng sẽ sinh bệnh, bán dược bốc thuốc cũng không thể không có cơm ăn. Thế nhưng tiệm thuốc thu nhận học trò yêu cầu cao, cho dù thông minh, trí nhớ tốt con trai của mình cũng không nghe được, cũng không biết người ta có chịu nhận hay không.
Vừa vặn, anh học trò cưng của ông chủ Thạch lúc này vừa mở tiệm thuốc ở Thượng Hải, muốn thu nhận học trò, Thạch Triển Lãm Hồng liền nhờ cha hắn hỗ trợ. Ông chủ Thạch cũng cảm thấy người câm Huệ gia Huệ Vinh không dễ dàng, ngược lại đáp ứng, có điều hắn nói trước để khỏi mất lòng, người có thể mang đi nhưng có thể lưu lại hay không liền xem vận mệnh của A Vinh.
Lý A Quế chuẩn bị cho A Vinh mấy bộ đồ, dự bị dưa muối mặn chính mình làm đem trên đường ăn, Huệ Tường đào ra rượu ngon năm xưa chôn ở sân sau để con trai đem hiếu kính thầy.
Học trò ba năm, muốn học đến có bản lãnh thật sự chỉ có thể cố gắng phụng dưỡng lão sư, hắn mới có thể đem công phu ép dưới đáy hòm lấy ra dạy cho ngươi.
Huệ Tượng sợ con trai lại ngang ngược, luôn dặn dò mãi. A Quế thì lại sợ A Vinh ở bên ngoài chịu thiệt, muốn hắn mọi sự đều phải nhường nhịn, nếu thật sự không chịu được thì hay trở lại. A Vinh đều gật đầu từng cái đáp ứng.
Ngày ấy trước khi đi, mắt A Huy đỏ cả lên, cứng rắn nhẫn nhịn không khóc. Hơn tám năm đây là lần đầu tiên cùng anh trai chia lìa, đau giống như cắt da cắt thịt.
Bình thường, làm học trò thì không thể về nhà được. Hắn một lần lại một lần nói: “Viết thư! Viết thư!”
A Vinh vẫy tay, nhấp môi dưới, không quay đầu lại mà theo ông chủ Thạch rời khỏi quê nhà, chờ đợi cậu chính là cái gì? Cậu cũng không biết, cậu chỉ biết là phải nỗ lực kiếm tiền để A Huy học xong, để cha mẹ sống thật tốt.
Mấy ngày sau, ông chủ Thạch một người trở về quê hương, ở hắn khuyên can đủ đường, anh học trò của hắn cuối cùng cũng thu nhận A Vinh.
A Huy trong lòng vừa cao hứng vừa khó chịu nói không nên lời, trước hắn còn lén tưởng tượng nếu như anh trai không trở thành tiệm thuốc học trò sẽ lưu lại tiếp tục đọc sách…
Lại qua một thời gian nữa, A Vinh gửi thư về nhà cho Huệ Tường và A Huy mỗi người một phong. A Huy như nhặt được bảo vật, đem thư lăn qua lộn lại nhìn vô số lần.
A Vinh ở trong thư chỉ nói đơn giản lão sư rất tốt, sư mẫu cũng rất tốt, cũng được ăn cơm no. Thượng Hải rất lớn, chung quanh đều dùng đèn điện.
A Huy lập tức trở về phòng trả lời thư, đem chuyện vặt vãnh trong trườc đều kể qua một phen, còn chuyển lời cha mẹ ý tứ: Nếu như không quen thì trở về nhà.
Những ngày tháng không có anh trai A Huy rất không quen, một người nằm ở trên giường gỗ ngủ thế nào cũng không yên ổn. Một người ăn cơm, ăn cái gì đều không ngon, hắn có chút hối hận, lức trước sao không để anh trai đi học làm bánh ngọt, như vậy liền không cần phải đi xa như thế.
Không bao lâu Huệ Vinh lại gửi thư, vẫn là những câu nói trước kia, mọi người đừng lo lắng cho hắn.
Sau đó thư liền ít đi. Từ mười ngày một phong thư biến thành một tháng một phong, nửa năm nay đã không còn thư trở về.
A Huy sốt ruột, Huệ Tường an ủi hắn: “Làm học trò chuyện gì cũng phải làm, làm gì có nhiều thời gian rãnh rỗi!”
A Huy trong lòng khổ sở sợ anh trai bên ngoài chịu khổ… Mặc kệ anh trai có gửi thư hay không, chính mình cũng phải gửi thư cho hắn.
Hai năm liền như thế trôi qua, A Vinh ngay cả tháng giêng năm mới đều không về nhà, vốn là Huệ Tường không yên lòng muốn đi thăm, nhưng thân thể hắn không được tốt, quán rượu trong nhà cũng phải có người trông coi, thực sự không đi được. Đúng là ông chủ Thạch đi qua đi lại Thượng Hải hai lần, trở về nói A Vinh sống rất tốt, người cao lớn hơn càng tinh ranh như thần.
A Huy nghe xong cũng hơi có cảm giác khó chịu, nghĩ thầm, có thể anh trai đến thành phố lớn, kiến thức rộng rãi sớm đem em trai trong nhà gạc qua một bên.
Hai năm qua hắn học hàng càng thêm xuất xắc, tốt nghiệp trung học đứng đầu được hiệu trưởng tiến cử đến cao trung ở huyện học.
Huệ Tường trong lòng cao hứng, A Vinh không nghe thấy là hết cách rồi, bây giờ A Huy học rất tốt, cho dù đập nồi bán sắt cũng phải đưa hắn đến trường. Lý A Quế trong lòng cảm kích, luôn dặn con trai sau này nhất định phải hiếu thuận với Huệ Tường.
Khi A Huy nghỉ hè trước khi vào cao trung, quân Đông Dương đã bị đánh đuổi đi, ở tiểu trấn nhà nhà thả pháo, mọi người trên mặt đều mang tươi cười.
Thạch Triển Lãm Hồng cũng muốn đi học ở thị trấn trên, lúc này có có chút sầu não, quân Đông Dương sao sớm đầu hàng như vậy, chính hắn còn chưa ra chiến trường.
Huệ Tường trong lòng cũng cao hứng, lại nhớ đến A Vinh ở Thượng Hải, suy nghĩ liền muốn đi thăm hắn. Ai biết hắn còn chưa lên đường thì con trai liền về nhà!
Ngày ấy A Huy đang múc nước từ trong giếng, mặc dù hắn mới hơn mười ba tuổi, nhìn qua như mười lăm, mười sáu tuổi, vóc người cao lớn thêm vào làn da ngăm đen, người không biết còn tưởng là nông phu làm ruộng.
Hắn vừa đem thùng nước để dưới đất, lau mồ hôi trên trán liền nhìn thấy ở trước sân có một thanh niên mặc một chiếc áo màu trắng đang đứng, trong tay mang theo một túi vải nho nhỏ, lông mày tuấn tú, đẹp đẽ khiến người ta khó dời mắt, đúng là anh trai mình – A Vinh rồi.
Trong nháy mắt đó A Huy mơ hồ cảm thấy anh trai có chút gì đó khác nhau, cùng lúc rời đi không giống nhau, nhưng cũng không kịp ngẫm nghĩ, vài bước lao ra đem anh trai ôm lấy, trong miệng hô: “Anh sao lại không viết thư a!”
Túi vải trong tay A Vinh rơi xuống đất — tiểu than đen của hắn sao lại cao như vậy, còn cao hơn chính mình nửa cái đầu. Vòng tay cũng lớn hơn, bị hắn ôm lấy sau khi thật lâu không gặp và ấm áp lại ùa về, thân thể nhất thời buông lỏng.
Huệ Huy thấy A Vinh không đáp lại, trong lòng oan ức, anh trai không đọc được khẩu hình của hắn.
Hắn vừa định làm thủ thế liền thấy A Vinh hướng hắn nở nụ cười, nhặt túi vải ở trên mặt đất lên, mở ra, bên trong có một xấp thư dày dùng dây thừng tính tế buộc lại.
Đây đều là A Huy viết cho hắn. Nếu như không có những bức thư này, hai năm qua cũng không biết sao có thể cố gắng vượt qua.
A Huy vừa nhìn thấy lập tứ hài lòng, kéo anh trai vào nhà, rót nước cho hắn rửa mặt lại cầm nước ô mai vừa làm lạnh ra.
A Vinh rửa mặt uống nước ô mai, nhìn thấy tiểu than đen ngây ngốc nâng cằm nhìn chính mình, nhìn thế này như hai năm rời đi không tồn tại.
Tiểu than đen vẫn chính là tiểu than đen.
A Huy nhìn chằm chằm không chớp mắt, anh trai thật sự rất dễ nhìn, so với trước đây cao hơn, cũng gầy hơn. Trong ánh mắt nhìu ra mấy phần không hiểu được, trở nên càng thu hút.
Hắn cảm thấy nhìu ngôn ngữ hơn cũng không hình dung được.
“Anh, anh khi nào lại đi?” Tốt nhất là đừng đi, nhưng A Vinh kết thúc khoá học là ba năm, hiện tại vẫn còn hơn một năm nữa a.
A Vinh thoáng cúi đầu, miệng mím thật chặt, sau đó ngẩn đầu lên làm thủ thế, rất dùng sức: Không đi, cũng không tiếp tục đi nữa! Trong mắt tràn ngập phẫn hận, sỉ nhục, còn kéo theo một chút thất bại, thất lạc, phức tạp đến cực điểm.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...