Tuy Hoàng Tiếu Quang đã sớm cùng Cố Gia Dương ở chung từ hồi đại học, nhưng rốt cuộc danh không chính ngôn không thuận, không thể coi là một couple chính thức.
Mãi tới khi Hoàng Tiếu Quang tốt nghiệp mới theo Cố Gia Dương xách một đống tiền trở về nhà, trước mặt cha mẹ dập đầu nhận tội, quyết tâm cùng hắn bắt đầu sinh hoạt đoạn tử tuyệt tôn.
Cha mẹ Hoàng Tiếu Quang bị hai người này làm cho buồn bực, tuy rằng vẫn luôn hy vọng đứa con cưới vợ sinh em bé, nhưng trong lòng vốn cũng tự hiểu lấy tiểu Quang nhà bọn họ có chút ngốc, dù cưới vợ thì tám phần cũng sẽ bị vợ ngồi lên đầu.
Thà rằng nhân lúc còn sớm mau gả cho người nào đó để còn an tâm.
Nguồn: langsatti.wordpress.com
Nhất là Cố Gia Dương người này, tây trang giày da ra hình ra dạng, theo Hoàng Tiếu Quang về nhà, danh thiếp vừa đưa, mặt trên có chữ ánh bạc phản quang lóe sáng, xem như thế nào cũng không thấy giống như là kẻ lừa tiền lừa sắc.
Hơn nữa người ta hôm đó đề đạt thưa chuyện còn mang theo cái túi đầy tiền mặt.
Tuy rằng mang tiếng là sính lễ, nhưng hai vợ chồng già cũng chưa từng nghe qua nhà ai gả con gái mà nhà trai vừa ra tay chính là 50 vạn sính lễ.
Không phải hai vợ chồng già tham tiền, nhưng xét tới nhà trai ra sức chi lớn như vậy, cũng hiểu rõ đối phương thật sự muốn cùng con trai bọn họ ở bên nhau.
Tuy rằng về mặt lý trí đã tiếp nhận rồi, nhưng về tình cảm thì hai vợ chồng già vẫn thấy có chút mất tự nhiên.
Ngoài miệng do dự nửa ngày, Hoàng lão cha vẫn chưa cho hai người một câu trả lời rõ ràng.
Về sau, Hoàng Tiếu Quang và Cố Gia Dương mỗi tuần đều trở về ân cần thưa gửi, săn sóc hầu hạ hai người già tới mức thoải mái dễ chịu.
Rốt cuộc một năm sau, Hoàng lão cha chính thức mở miệng, thu nhận Cố Gia Dương làm con nuôi.
Bên nhà Cố Gia Dương cũng không có vấn đề gì, rất nhiệt tình đối đãi với Hoàng Tiếu Quang.
Đứa con dâu hồn nhiên ngu ngơ này bọn họ nhìn thế nào cũng thấy ưng mắt.
Từ đó, hai người mới tính là chính thức “ở bên nhau”, giống như bao cặp vợ chồng khác mà sinh hoạt, ngày tháng trôi qua rất hài hòa.
Nhoáng cái đã bảy năm đi qua.
Hoàng Tiếu Quang chớp mắt đã bước vào tuổi 30, rốt cuộc cũng có loại cảm thán điển hình của tuổi trung niên khi sờ thấy bụng mỡ của chính mình.
Bảy năm cũng không ngắn, cuộc hôn nhân nào cũng có lúc khúc mắc.
Mà cái mốc 7 năm nguy hiểm này, nguyên nhân rất phong phúc.
Có khi là do không hiểu nhau, hai bên không hợp, hôn nhân đã tới thời kỳ mệt mỏi… Tóm lại, dưới loại tình huống này, tỷ lệ ly hôn cũng rất cao.
Tuy rằng bên nhau bảy năm, nhưng Cố Gia Dương đôi khi vẫn không thể hiểu nổi mạch não của Hoàng Tiếu Quang hoạt động kiểu gì, luôn theo không kịp tư duy của cậu.
Tỷ như nói về chuyện nuôi thú cưng.
Alice sớm vào một sáng mùa đông mấy năm trước vĩnh viễn rời đi rồi.
Khi bọn họ phát hiện nó đã chết, nó đang ghé vào cây lau nhà cạnh máy sưởi, hoàn thành một lần ngụy trang cuối cùng trong đời.Nguồn: langsatti.wordpress.com
Hoàng Tiếu Quang khóc một trận lớn, Cố Gia Dương cùng cậu chọn một khu mộ chuyên cho thú cưng để mai táng Alice.
Trước khi rời đi, Hoàng Tiếu Quang khăng khăng đưa một cái cán của cây lau nhà cắm vào bên mồ của Alice.
Về sau, Hoàng Tiếu Quang không bao giờ dùng loại cây lau nhà nào trông giống Alice nữa.
Qua mấy năm cũng tới sinh nhật 30 tuổi của Hoàng Tiếu Quang, Cố Gia Dương nhớ tới Hoàng Tiếu Quang hồi đó khổ sở đau lòng vì Alice, liền mang cậu đi cửa hàng thú cưng, chuẩn bị để cậu chọn một con vật nào đó về chơi cùng.
Hoàng Tiếu Quang chọn tới chọn lui cuối cùng chọn hai con mèo Scotland lông xù còn chưa cai sữa, mắt tròn xoe mở to làm Hoàng Tiếu Quang thích không chịu được, lập tức ôm về nuôi.
Hơn nữa còn lấy lý do là: “Khi ta lần đầu nhìn thấy ánh mắt chúng nó, ta liền cảm thấy đây chính là Alice chuyển thế!”
Cố Gia Dương cực kỳ khó hiểu một con chó sao có thể chuyển thế thành mèo, lại còn đồng thời chuyển thành hai còn mèo.
Một con đặt tên là Alice Đệ Nhất, một con là Alice Đệ Nhị.
=))))
Kết quả chờ khi hai con cùng cai sữa xong, Hoàng Tiếu Quang mới bừng tỉnh nói với Cố Gia Dương nói: “Aiza, ngươi biết không, Đệ Nhất với Đệ Nhị thế mà lại là mèo!”
Cố Gia Dương: “……”
Bởi vì phát hiện hai con vật nhỏ là mèo không phải chó, cái tên Alice vốn để kỷ niệm giờ không còn thích hợp.
Hoàng Tiếu Quang tự hỏi hai ngày, sau đó quyết định sửa tên cho hai con mèo.
Một con ở eo có hoa văn hình tia chớp liền gọi là “Thiên Long”.
Con còn lại liền thuận mồm gọi là “Bát Bộ”.
Cố Gia Dương không còn lời nào để nói.
Ngoài chuyện này, Hoàng Tiếu Quang ở phương diện công tác cũng khiến Cố Gia Dương dở khóc dở cười.
Hoàng Tiếu Quang tốt nghiệp xong, vừa vặn chủ cửa hàng “Ship tới tận cửa” kia về quê kết hôn, Cố Gia Dương liền bỏ tiền mua lại cửa hàng này cho dưa nhỏ, Hoàng Tiếu Quang vì thế liền từ công nhân biến thành ông chủ.
Sau khi lên chức, chỉ thị đầu tiên của Hoàng Tiếu Quang chính là từ nay toàn thể nhân viên đổi đồng phục từ màu xanh lục thành màu vàng, nguyên nhân là không muốn để công nhân của mình giẫm vào vết xe đổ của ông chủ.
Cố Gia Dương trơ mắt nhìn đám bí đao dưa hấu kia xoay người biến thành một hàng bí đỏ, lại nhìn vẻ mặt hưng phấn của Hoàng Tiếu Quang, hắn rốt cuộc đành câm nín.Nguồn: langsatti.wordpress.com
Sau vài năm làm ông chủ, Hoàng Tiếu Quang cũng dần phát hiện một vấn đề: Cậu làm chủ còn không tích lũy được bằng Cố Gia Dương đi làm công cho người khác, thậm chí số lẻ cũng không bằng.
Ăn mặc sinh hoạt đều là Cố Gia Dương chi, mà Hoàng Tiếu Quang kiếm tiền cũng chỉ để chu cấp tiền tiêu vặt của hai người.
Mỗi lần tới ngày chi lương, Hoàng Tiếu Quang gảy bàn tính toán lợi nhuận mong manh của mình, nhìn lại số tiền lương gửi tới thẻ của Cố Gia Dương, so tới so lui, mỗi lần đều tự khiến mình thở ngắn than dài không muốn sống.
Từ đây về sau, Hoàng Tiếu Quang sinh ra một thói quen tốt, đó là mỗi sáng rời giường đều mở máy tính xem lại bảng xếp hạng tỷ phú châu Á của Forbes, nếu không có tên của mình thì cậu liền dậy đi làm.
Căn cứ vào đủ nguyên nhân khiến người ta đỡ trán thở dài, Cố Gia Dương đối với việc mười năm nay Hoàng Tiếu Quang vẫn luôn chập mạch không đổi cảm thấy ngày càng bất lực.
Hắn không ngừng XX dưa nhỏ xong, vuốt ve thân thể mồ hôi đầm đìa của cậu mà cảm thán: “Dưa chuột nhỏ, ngươi sao có thể ngốc đến vậy a.”
Trên thực tế phía sau những lời này còn có một câu thoại: Nhưng mà ta sao vẫn cứ thích quả dưa ngốc này như vậy a.
Cơ mà lời thoại sến súa này xưa nay chưa từng nói ra.
Vì thế Hoàng Tiếu Quang cái mốc 7 năm nguy hiểm này, đã sâu sắc hiểu lầm.
Sự việc khiến cậu phát sinh hiểu lầm này kể ra cũng hết sức khôi hài.
Đêm ấy hai người vận động hài hòa xong, một người ôm Thiên Long, một người ôm Bát Bộ nằm nghỉ ngơi.
Hoàng Tiếu Quang híp mắt đắm chìm vào hồi ức, đầy mặt hạnh phúc.
Hai mươi phút sau, bỗng nhiên định thần lại, cậu xoay người, vừa dùng ngón tay vẽ vòng vòng trên ngực Cố Gia Dương, vừa dùng ngữ khí khiêu khích ái muội dò hỏi hắn: “Ta nói này Cố Gia Dương, đã nhiều năm như thế, ta còn chưa ngẫm ra được…”
Cố Gia Dương lấy ánh mắt chấm hỏi nhìn cậu.
“Ngươi lúc trước rốt cuộc là thích ta vì gương mặt thiên sứ, hay là vì dáng người ma quỷ này của ta?”Nguồn: langsatti.wordpress.com
“……” Cố Gia Dương trầm mặc trong chốc lát, sau đó vươn tay nhéo nhéo lấy đống “phao bơi” mọc quanh bụng Hoàng Tiếu Quang: “Dưa chuột nhỏ, thứ ta thích chính là cái loại cảm giác hề hước này của ngươi.”
Vì thế Hoàng Tiếu Quang bị những lời này, cộng với đám thịt mỡ mà cậu vẫn luôn cố gắng xem nhẹ nhưng lại bị Cố Gia Dương tóm được kia, đả kích sâu sắc.
Hoàng Tiếu Quang bắt đầu tự hỏi, có phải hay không Cố Gia Dương đã chán cậu rồi.
(Cố A Ca, tình thoại không thể nói một cách cà chớn được đâu, nhất là khi nói với đồ ngốc)
Mà sự kiện còn lại kích nổ cái hiểu lầm này lại là một hiểu lầm khác.
Sau tiệc sinh nhật của Hoàng Tiếu Quang một tháng, rõ ràng đang là thời cơ hoàn mỹ để du lịch tuần trăng mật ngọt ngào, ai dè Cố Gia Dương bỗng nhiên bị công ty phái đi Mỹ tham gia một cuộc đàm phán mậu dịch rất rất lớn.
Hiện tại chức vị của Cố Gia Dương đã sớm thăng lên hàng phó tổng, chuyện này tự nhiên hắn không thể báo vắng mặt.
Vì thế Hoàng Tiếu Quang nước mắt lưng tròng tiễn Cố Gia Dương lên máy bay, lúc về tới nhà, ngoài cửa đã có một vị khách không mời mà đến khí thế bức người đứng chờ cậu.
Mà vị này lại còn là một mỹ nữ lớn bụng.
Vừa về đã gặp sấm sét giáng xuống, Hoàng Tiếu Quang cảm thấy hồn phách của mình đã bị đánh cho tứ tán khắp nơi.
Mỹ nhân kia khí thế trấn áp người khác, mở miệng hùng hổ, trang điểm lộng lẫy, đối với bài trí trong nhà Cố Gia Dương tỏ ra quen thuộc tới mức khiến cậu kinh ngạc.
Đặc biệt là, bụng nàng còn lớn.
Tất thảy dấu hiệu đều phù hợp với hình mẫu tiểu tam chua ngoa đến phá hoại hôn nhân nhà người ta.
Hoàng Tiếu Quang không nói câu nào với người đàn bà này, trong óc lăn qua lộn lời giáo huấn của Tiểu Tượng: trên thế giới này không có tiểu tam nào không thể phá hoại gia đình người khác, chỉ có tiểu tam chưa nỗ lực hết mình.
Trên thực tế đều là do Hoàng Tiếu Quang cả nghĩ.
Vị mỹ nữ lớn bụng này không ai khác chính là vị chị họ đã gần mười năm không về Trung Quốc kia của Cố Gia Dương, cũng chính là chủ cũ của Alice.
Người chị họ này định cư ở nước ngoài, chồng là một gã người Pháp lãng mạn tình thú.
Chị họ cũng là một vị công tác cuồng, vì công việc nên về quê cũng không màng, nếu không vì lần này nghỉ sinh thì nàng cũng không có thời gian mà vượt ngàn trùng xa từ Pháp trở về.
Nàng cũng muốn nhìn xem cái người cùng em họ mình cộng độ cả đời rốt cuộc có bộ dáng gì, lúc này mới vác bụng to chạy tới tổ ấm của hai người, chuẩn bị cùng em dâu họ nuôi dưỡng chút cảm tình.Nguồn: langsatti.wordpress.com
Nàng sao mà tưởng tượng nổi, bởi vì khí thế quá mức nữ vương của mình, nàng đã khiến em dâu ngu ngốc này tưởng mình là tiểu tam đến diễu võ dương oai.
Đã vậy nàng còn mỗi ngày lấy danh nghĩa “nuôi dưỡng cảm tình” mà sai vặt Hoàng Tiếu Quang, khiến cậu mỗi tối đều đau khổ ngắm trăng rơi lệ, ngắm sao cảm thán.
Thai phụ cần bồi bổ.
Cố chị họ yêu cầu uống canh gà.
Hoàng Tiếu Quang không hiểu sao mình lại lưu lạc thành osin, nhưng thấy mỹ nhân lớn bụng chỉ có thể yên lặng đem nước mắt nuốt vào trong, là một hảo hán, dù tình thế như nào cũng không thể đánh bà bầu.
Cố chị họ cảm thấy gà đông lạnh rút xương ở siêu thị không đủ tươi, cường liệt đòi hỏi được ăn gà vừa cắt tiết.
Hoàng Tiếu Quang đáng thương chưa bao giờ giết qua con vật nào, nhờ người ở nông thôn gửi riêng lên một con gà đồi, nhưng lúc cắt tiết lại túm cổ nó run rẩy không dám xuống tay.
Rốt cuộc, đây cũng là một sinh mệnh!
Vì thế hai mươi phút sau, Hoàng Tiếu Quang vẫn cầm dao phay do dự không thôi, con gà mái già đáng thương kia đang sống sờ sờ bị cậu huy hoàng bóp chết.
=))))))))))))))))))))))))
Nấu xong canh gà Hoàng Tiếu Quang một ngụm cũng không dám uống, tất cả đều tiến cống lên cho thai phụ quý giá ngàn vàng.
Cố chị họ miệng uống canh gà, tay vỗ vỗ bụng, khen ngợi Hoàng Tiếu Quang: “Chờ Gia Dương nhà chúng ta trở lại, ta nhất định sẽ khen ngợi ngươi với hắn.”
Hoàng Tiếu Quang lại bị những lời này làm cho phiền muộn, nhìn mỹ nữ kia toàn thân tản ra vẻ đẹp của bậc làm mẹ, cậu không khỏi đi vào cõi thần tiên.
Mỹ nhân này trước khi mang thai, chắc chắn là một người đẹp trước nhô sau vểnh, hơn nữa nhiệt tình sinh động tới mức này, một quả dưa chuột già như mình sao có thể so được.
Hoàng Tiếu Quang nhìn bộ ngực vì mang thai mà trướng lớn của đối phương, lại cúi đầu nhìn từng khoanh mỡ bụng của mình =)), quyết định, để cứu rỗi cuộc tình, cậu phải nỗ lực.
Để giành lại trái tim Cố Gia Dương tâm, Hoàng Tiếu Quang quyết định đấu tranh với mỡ bụng, tìm lại vẻ đẹp dạt dào sức sống của thời trai tráng!
Sau đó là Đây là một hồi lê thê vượt khó chiến đấu.
Hoàng Tiếu Quang suýt chút nữa thì hy sinh.Nguồn: langsatti.wordpress.com
Lúc Cố Gia Dương về nước, nhìn thấy Hoàng A Dưa đã không còn bộ dáng tung tăng nhảy nhót miên man ảo tưởng đầu óc chập mạch ngày xưa, mà là một quả dưa chuột suy dinh dưỡng nằm trên giường bệnh truyền nước.
Dưa chuột nhỏ mặt tái nhợt, tay chân mềm nhũn, cái bụng vốn căng phồng cũng gầy rạc đi, nhìn thế nào cũng thấy thật đáng thương.
Cố Gia Dương trong lòng đau xót, vội chạy đến trước giường bệnh ôm lấy cánh tay thõng xuống một bên của cậu, hỏi: “Dưa chuột nhỏ, ngươi xảy ra chuyện gì đây? Ta mới đi chưa đến một tháng, sao lại biến thành bộ dáng này?”
Hoàng Tiếu Quang mê man mở mắt ra, thấy được Cố Gia Dương đầy mặt thương tiếc, hai mắt cậu liền rưng rưng, nói cũng không lưu loát: “…… Cố Gia Dương, khi ta đi rồi, ngươi nhất định phải chôn ta cạnh Alice.”
Cố Gia Dương cũng rớt nước mắt theo, vẻ bình tĩnh tinh anh ngày thường hoàn toàn không thấy: “Mặc kệ bị bệnh gì, ta bỏ tiền trị hết! Nhất định có thể trị được!”
Hoàng Tiếu Quang lắc đầu, nhếch lên khóe miệng miễn cưỡng cười: “Còn nữa, hãy chiếu cố tốt Thiên Long Bát Bộ…”
Cố Gia Dương lệ chảy thành sông, quỳ gối trước giường bệnh khóc không ra tiếng.
“Mặt khác, chúc các ngươi trăm năm hạnh phúc……”
“……” Nghe đến đây, Cố Gia Dương rốt cuộc cảm thấy quái dị.
Hắn ngẩng đầu, lau nước mắt, trong lòng hồ nghi: “Ngươi đi rồi, còn bảo ta cùng ai trăm năm hạnh phúc?”
Hoàng Tiếu Quang run tay chỉ chỉ Cố chị họ mới vừa vào phòng bệnh, biểu tình cực kỳ đau khổ: “Ngươi cùng nàng ta…”
“……” Nếu không phải nể tình Hoàng Tiếu Quang còn đang bị bệnh, Cố Gia Dương tuyệt đối sẽ nổi cơn tam bành lật bàn một phát.
“Ngươi đồ dưa chuột ngu ngốc này, kia con mẹ nó là chị họ ta!” Cố Gia Dương hít sâu một hơi, tự nhủ phải bình tĩnh bình tĩnh bình tĩnh.
“Hả?” Nước mắt Hoàng Tiếu Quang cũng khựng lại, chớp chớp tỏ vẻ vô tội: “Trong bụng nàng không phải con ngươi?”
Cố Gia Dương còn chưa mở miệng, Cố chị đứng bên kia ngắt lời: “Thật ngại quá a dưa nhỏ, ta không biết ngươi hiểu lầm, nhưng trong bụng ta là đứa nhỏ tóc vàng mắt xanh.”Nguồn: langsatti.wordpress.com
Nàng thở dài, hướng về phía Cố Gia Dương còn đang quỳ rạp xuống đất: “Mặt khác, em họ thân mến, dưa nhỏ nhà các ngươi không phải bệnh máu trắng, hắn chỉ bị suy dinh dưỡng thôi.
Tiểu tử này không biết có phải đầu bị cửa kẹp hay không, tự nhiên bắt đầu ăn uống điều độ giảm béo.
Lúc ta phát hiện cậu này ngã trong nhà, đã suốt ba ngày cậu ta không ăn cơm xong.”
Cố Gia Dương đen mặt nghe xong, trừng mắt nhìn dưa chuột nhỏ đang liều mạng ra vẻ vô tội, sau đó ném xuống cánh tay đang nắm chặt, xoay người rời khỏiphòng bệnh.
“Cố hỗn đản! Sao ngươi lại đi a!” Biết được mình hiểu lầm rồi, Hoàng Tiếu Quang cũng không có tâm tình diễn sâu, mắt thấy Cố Gia Dương rời đi, cậu vội vàng xốc chăn ngồi dậy.
Cố Gia Dương trừng mắt một cái: “Còn có thể làm sao nữa, ta đi mua cho ngươi đồ ăn!”
“Hắc hắc……” Hoàng Tiếu Quang cào cào tóc, ngượng ngùng nằm xuống.
Trải qua trận này, Hoàng Tiếu Quang khỏi bệnh xong thể trọng lại chậm rì rì tăng thêm mười cân.
Mà bị giáo huấn một trận xong cậu không bao giờ dám hoài nghi tấm lòng của Cố Gia Dương đối với mình nữa.
Vững vàng trải qua cái mốc 7 năm nguy hiểm, thật là đáng mừng a..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...