Vu Sơ Hồng lúc này đứng cạnh cửa nhìn hai người dây dưa với nhau, mặc dù đã mơ hồ dự liệu được mọi chuyện sẽ xảy ra như vậy nhưng khi tận mắt nhìn thấy một màn như thế này thì hắn vẫn cảm thấy đặc biệt phẫn nộ.
Toàn thân Tống Tử Nhan dính sát vào Bạch Hi Vũ, hai tay nàng sờ tới sờ lui ngực của Bạch Hi Vũ, mà trên mặt đứa con trai ngốc của hắn lúc này nhàn nhạt đỏ hồng, đôi mắt hàm chứa sắc xuân.
"Phụ hoàng......" Bạch Hi Vũ lẩm bẩm lại kêu một tiếng.
Cậu ngửa đầu nhìn Vu Sơ Hồng, trong đầu mơ mơ màng màng nghĩ, vì sao chỉ có một mình Vu Sơ Hồng đến đây? Số người đến bắt gian ít hơn một chút.
Hơn nữa, Vu Sơ Hồng đến đây một mình, hắn đáng lẽ nên làm nữ chính trước?? (Nguyên văn là: 他这是该县搞女主呢还是该县搞女主呢? chắc là lỗi type của tác giả)
Tống Tử Nhan hoàn toàn đắm chìm trong thế giới của mình, nàng không ý thức được rằng hiện tại đã có người tới đây, nàng cuối cùng cũng thấp giọng gọi: "Hồng Hồng ơi...!Hồng Hồng...."
Mặc dù trước mắt thì tình huống này không ổn lắm, nhưng khi nghe thấy Tống Tử Nhan gọi Hồng Hồng trước mặt Vu Sơ Hồng, Bạch Hi Vũ có chút buồn cười.
Nhưng Bạch Hi Vũ đã quên rằng lúc này Tống Tử Nhan không chỉ ở trước mặt Vu Sơ Hồng mà còn đang ghé vào người cậu.
Vu Sơ Hồng rốt cuộc cũng không chịu được nữa, cúi xuống, vươn tay liền ôm ngang hông Bạch Hi Vũ, Tống Tử Nhan không có cái gì để dựa vào liền trực tiếp ngã xuống đất.
"Hồng Hồng? Hồng Hồng..." Tống Tử Nhan nằm sấp trên nền đất lạnh lẽo, trên mặt còn có vẻ khá hưởng thụ.
Chẳng qua là hai nam nhân có mặt ở đây đều không có ý định phản ứng với nàng ta.
Bạch Hi Vũ, người được Vu Sơ Hồng ôm vào lòng lúc này cảm thấy đầu óc của cậu không đủ dùng.
Không phải thời điểm này Vu Sơ Hồng nên nhanh chóng giải dược cho Tống Tử Nhan sao? Hiện tại ôm mình muốn làm gì, chẳng lẽ là hắn bị hoa mắt.
Ôi......!Sao Vu Sơ Hồng cứ làm hỏng chuyện trong thời điểm mấu chốt thế này!!!
Cậu vùng vẫy hai lần, muốn nhảy xuống.
" Thành thật một chút" Vu Sơ Hồng trầm mặt và siết chặt tay, hơi thở ấm áp truyền đến trên mặt của Bạch Hi Vũ, cậu đột nhiên "cứng" trong vòng tay của Vu Sơ Hồng, cậu càng cảm thấy khó chịu, toàn thân nóng lên, cậu muốn tìm một cái gì đó để giải tỏa.
Tiểu Tiểu Bạch ở dưới chống dậy, phình thành một khối.
Bạch Hi Vũ có thể cảm nhận được ý thức của chính mình dần dần biến mất, hiệu lực của thuốc này thật là ghê gớm, sợ rằng một lát sau cậu sẽ giống như ttn mà bắt đầu lột y phục của Vu Sơ Hồng.
Nếu như cậu có thể may mắn sống sót sau trận bắt gian khôi hài này, khi tỉnh lại cậu sẽ liệt kê thứ thuốc này trong mười loại thuốc bị cấm hàng đầu trong nước.
Vu Sơ Hồng cúi đầu thấy ánh mắt của Bạch Hi Vũ ngày càng mê ly, phỏng chừng là dược tính trong cơ thể của cậu muốn hoàn toàn phát tán, hắn lại nghiêng đầu nhìn thoáng qua ttn đang quỳ rạp trên mặt đất.
Đang muốn vẫy tay để ảnh về mang nàng đi thì bên ngoài bỗng truyền đến một trận cãi cọ ồn ào.
Vu Sơ Hồng vừa xoay người ôm Bạch Hi Vũ thì nhìn thấy rất đông người xông vào, hai vị nữ tử đi phía trước có lẽ là cung tần trong hậu cung, nhưng Vu Sơ Hồng thực sự không thể nhận ra người bên kia là ai.
Những sự việc trong hôm nay nối tiếp nhau xảy ra, nhất định có không ít phi tần tham gia vào việc này.
Vu Sơ Hồng đứng tại chỗ chờ những người này đi đến trước mặt hắn.
"Bệ hạ, đây là...."
Hai vị phi tử đó cũng không ngờ rằng Vu Sơ Hồng lại đến trước hai nàng một bước, các nàng vốn tính toán bắt gian Bạch Hi Vũ và ttn tại chỗ, rồi sau đó mới bẩm báo cho Vu Sơ Hồng.
Nhưng với tình hình như hiện tại thì xem ra Vu Sơ Hồng đã biết toàn bộ sự việc, chỉ là không biết hắn thấy chuyện này như thế nào.
"Thần thiếp tham kiến bệ hạ"
Hai vị phi tần hành lễ với Vu Sơ Hồng, những cung nhân đi theo các nàng cũng quỳ trước Vu Sơ Hồng.
Vu Sơ Hồng không để những người này đứng dậy, hắn nói: "Trẫm không biết Tiêu Lan Uyển từ khi nào mà trở thành nơi các người có thể tự ý xông vào"
Thanh âm của hắn lãnh đạm lại tựa hồ như tức giận.
Chị phi tần trong trang phục màu xanh lam trả lời trước, nàng ta cúi đầu nói: "Hồi bẩm bệ hạ, bởi vì có người nói với thần thiếp rằng ttn đã hai lần lén lút gặp người khác cho nên thần thiếp cùng Chân muội muội đến đây"
"Phải như vậy không?" Vu Sơ Hồng vừa định nói cái gì đó bỗng nhiên nghe thấy Bạch Hi Vũ đang ghé vào ngực hắn nhỏ giọng kêu: "Nóng.....Nóng quá....."
Cậu câu mày, môi khép hờ, trên trán có vài sợi tóc đã bị ướt vì mồ hôi dán vào mặt, hai tay nắm chặt quần áo của Vu Sơ Hồng, bộ dáng mặc người xâm phạm.
Vu Sơ Hồng xóc người trong tay, nói với hai vị phi tần mà hắn không nhớ nỗi danh tự: "Được rồi, mang Tống tần về đi, mặc quần áo vào cho nàng ta rồi làm nàng thanh tĩnh lại một chút"
Dứt lời, hắn bước ra khỏi Tiêu Lan Uyển.
Vị phi tần mặc áo màu xanh lam chết tâm, hôm nay nàng đi vào Tiêu Lan Uyển tuyệt đối không phải vì kết quả như vậy, nàng cuống quít truy vấn Vu Sơ Hồng: "Bệ hạ, vậy Đại Hoàng Tử thì sao?"
Vu Sơ Hồng quay đầu liếc mắt nhìn về phía vị phi tần kia, không nói một lời, nhưng lại làm nàng đóng băng tại chỗ.
Vu Sơ Hồng ôm Bạch Hi Vũ vội vã trở về Thịnh Hòa Cung, hắn trực tiếp đi vào trong điện, cởi bỏ quần áo của Bạch Hi Vũ rồi đem cậu vào bể tắm, toàn thân Bạch Hi Vũ nhàn nhạt hồng, một bộ dạng thật hoạt sắc sinh hương.
Vu Sơ Hồng cởϊ qυầи áo của hắn rồi cùng cậu xuống nước, hơi nước mù mịt, Bạch Hi Vũ như con bạch tuộc quấn trên người Vu Sơ Hồng, vật ở dưới bụng Vu Sơ Hồng trong nháy mắt gắng gượng lên, hắn chưa làm cái gì mà chỉ cầm tay của Bạch Hi Vũ nắm lấy vật kia của cậu, chậm rãi di chuyển.
Chưa đến mười lăm phút, Bạch Hi Vũ đã thoải mái kêu lên, một "đám mây trắng" nổi lên trên mặt nước.
Dường như cậu đã khôi phục một chút ý thức, cậu há mồm thở phì phò, ngực cũng phập phồng theo từng hơi thở dốc.
Hai tay của Vu Sơ Hồng còn nắm trên vật kia của Bạch Hi Vũ, hắn hỏi: "Tỉnh táo chút nào chưa?"
"Phụ hoàng?" Bạch Hi Vũ mở mắt, đầu óc hiện tại trống rỗng, chỉ biết người trước mắt là ai, còn lại đều không nhớ rõ.
Vu Sơ Hồng mím môi nhìn người trước mặt.
Bởi vì Bạch Hi Vũ ở trong Tiêu Lan Uyển đã lâu nên trên người cũng bị dính mùi hương của loại dược liệu đó, hiện tại mùi ấy trộn với huân hương trong điện tạo thành một hương vị rất kỳ quái.
Ngón tay của hắn nhẹ nhàng ấn trên môi của Bạch Hi Vũ, nói với cậu: " phụ hoàng có thể tìm cho ngươi một nữ tử để ngươi cùng nàng "giải dược".
Khi hắn nói chuyện, biểu tình trên mặt vẫn luôn không thay đổi, thanh âm hắn nhẹ nhàng: "Chỉ là Tiểu Bạch có đồng ý hay không?"
Bạch Hi Vũ không biết Vu Sơ Hồng nói gì, nhưng mơ hồ nghe thấy hai từ nữ tử của Vu Sơ Hồng.
Cậu vừa mới tiết ra một lần nhưng hiện tại vẫn không cảm thấy thỏa mãn, toàn thân đều nóng ran, đồ vật ở thân dưới run rẩy mà đứng lên, chỉ muốn tìm một người phụ nữ để giải dược......
"Không muốn...." cậu lắc đầu.
Vu Sơ Hồng nghe thấy lời đó liền nở nụ cười, hắn buông ngón tay đè ở trên môi Bạch Hi Vũ ra, dán lên tai cậu và hỏi: "Giao bản thân ngươi cho phụ hoàng được không?"
"Phụ hoàng....."
Vu Sơ Hồng một tay ôm Bạch Hi Vũ lên khỏi nước.
Da thịt rời làn nước ấm áp tiếp xúc với không khí lạnh băng làm Bạch Hi Vũ không khỏi run lập cập.
Vu Sơ Hồng ôm Bạch Hi Vũ đi đến chiếc giường lớn trong điện, hắn cẩn thận đặt cậu nằm lên.
Nhìn người đang trần trụi trên giường, Vu Sơ Hồng dùng thân mình che lấy người của cậu, hắn hôn lên khóe miệng của Bạch Hi Vũ sau đó nói: "Đừng sợ, Tiểu Bạch"
Hắn hôn một đường xuống phía dưới, từ khóe miệng xuống cổ sau đó dừng lại trên ngực cậu, hai điểm hồng trên lồng ngực trắng trẻo đứng thẳng dậy.
Vu Sơ Hồng mở miệng ngậm lấy hạt đậu bên trái, dùng răng tỉ mỉ cọ sát điểm hồng.
Một lát sau thì nghe thấy tiếng thở hổn hển không chịu nổi của Bạch Hi Vũ.
"Ưʍ.......!A.........." Bạch Hi Vũ cong thân người, cảm giác tê ngứa trên lồng ngực lan tỏa đến mọi ngóc ngách trên cơ thể.
Cậu có chút khó chịu nhưng lại không thể không đem ngực mình đến gần Vu Sơ Hồng hơn.
Vu Sơ Hồng một tay bao lấy phía sau cổ của cậu, tay còn lại vẽ vòng tròn trên ngực cậu.
Hắn nghe thấy Bạch Hi Vũ khẽ ngâm nga vài tiếng, Vu Sơ Hồng buông tha cho đóa anh đào đang được chăm sóc trong miệng của mình, chỉ thấy giờ đây hai điểm hồng trước ngực của Bạch Hi Vũ chuyển thành màu đỏ rực kiều diễm, trên đó vẫn còn ánh nước.
Hắn đã đợi cậu thật lâu nhưng cuối cùng cũng có được cậu.
Vu Sơ Hồng liếm từ lồng ngực từng chút một xuống phía dưới, sau cùng hắn mở miệng ngậm lấy vật nhỏ bên dưới của Bạch Hi Vũ, dùng lưỡi mà lấy lòng vật nhỏ này.
Cảm giác này thật sự là quá kíƈɦ ŧɦíƈɦ Bạch Hi Vũ, cậu cong chân, nắm lấy tóc của Vu Sơ Hồng mà rêи ɾỉ thành tiếng.
Không lâu sau cậu rốt cuộc cũng tiết ra.
Vu Sơ Hồng nhổ thứ đó ra, với lấy một hộp nhỏ hình tròn từ đầu giường, chiếc hộp được làm bằng sứ, nó chỉ cao bằng hai ngón tay.
Hắn mở nắp hộp, bên trong là một chất mỡ màu trắng, Vu Sơ Hồng đã chuẩn bị những thứ này từ rất lâu rồi, hôm nay cuối cùng cũng dùng đến.
Hắn mở hai chân của Bạch Hi Vũ, dùng ngón tay lấy ra một lượng nhỏ thuốc mỡ, rồi đưa vào tiểu huyệt hồng hào của cậu.
Hắn cảm nhận được tiểu huyệt trơn nhẵn đang bao bọc lấy ngón tay mình, vật ở dưới bụng của Vu Sơ Hồng càng thêm cứng hơn.
Cảm giác bị dị vật xâm phạm ở nơi đó rất khó chịu, Bạch Hi Vũ rên khẽ một tiếng, huyệt khẩu lại càng thắt chặt thêm một vài phân.
"Thả lỏng nào Tiểu Bạch" Vu Sơ Hồng một bên an ủi Bạch Hi Vũ một bên dùng ngón tay chầm chậm khuấy động bên trong.
Một lúc sau, thuốc mỡ dần dần tan ra, bên tai vang lên tiếng nước dâm mỹ, Vu Sơ Hồng lại tăng thêm một ngón tay.
Bạch Hi Vũ ê ê a a theo từng động tác của Vu Sơ Hồng, cho đến khi tay của hắn chạm phải một điểm gồ ở bên trong, Bạch Hi Vũ đột nhiên run rẩy một chút: "A....!Không...."
Vu Sơ Hồng thấy phản ứng ấy của cậu liền hiểu ra mọi chuyện, vì thế khi nào dùng ngón tay không ngừng ma sát điểm đó, lực đạo không nhẹ cũng không nặng để cậu có cảm giác nhưng lại không đến mức cao trào.
Bạch Hi Vũ vặn vẹo người, toàn thân cậu đều nổi lên một màu hồng nhạt, Vu Sơ Hồng cảm thấy dùng câu tú sắc khả xan* (ý chỉ nhan sắc mỹ lệ làm người khác quên đi cơn đói) để miêu tả cậu lúc này dường như không sai lắm.
Đợi Bạch Hi Vũ mở rộng thân thể, Vu Sơ Hồng quỳ giữa hai chân của cậu, đặt đồ vật của mình nhắm ngay huyệt khẩu rồi từng chút một thâm nhập vào bên trong của Bạch Hi Vũ.
Vì trước đó đã chuẩn bị đầy đủ nên Bạch Hi Vũ chỉ cảm thấy có chút trướng, nơi đó không cảm thấy quá đau đớn.
Toàn bộ vật kia vẫn chưa vào trong thân thể của Bạch Hi Vũ, Vu Sơ Hồng từ đầu đến cuối vẫn nhìn vào biểu hiện của Bạch Hi Vũ, thấy cậu không có vẻ khó chịu, lúc này mới chậm rãi đưa đẩy ra vào.
Bên trong vừa ấm áp vừa chặt chẽ lại thêm thuốc mỡ bôi trơn trước đó, thật là làm cho người ta dục tiên dục tử.
Sau khi thấy Bạch Hi Vũ thích nghi rất tốt, Vu Sơ Hồng cũng theo đó mà trở nên vui sướng, hung hăng va chạm điểm mà hắn đã tìm thấy trước đó.
Bạch Hi Vũ Bị hắn va chạm đến mức toàn thân run rẩy.
Bởi vì trước đó đã bắn hai lần nên vật nhỏ ở dưới bụng của cậu chỉ có thể nửa mềm nửa cứng mà phun nước.
Hai tay của cậu khoác lên eo của Vu Sơ Hồng, tiếng rên phiêu đãng khắp cung điện.
Qua một khắc sau, Vu Sơ Hồng vùi sâu vào trong thân thể của Bạch Hi Vũ, hắn cúi người, kề bên tai của cậu mà thấp giọng nỉ non: "Ta yêu ngươi, Tiểu Bạch"
Không biết câu nói đó đã chạm đến dây thần kinh nào của Bạch Hi Vũ, cậu đột nhiên mở mắt, nhìn người đàn ông không ngừng luật động trên cơ thể của cậu, từ khóe mắt của cậu chậm rãi chảy ra một vệt nước.
"Sư phụ ơi.........."
Toàn thân của Vu Sơ Hồng chấn động, toàn bộ đều tiết ra trong thân thể của Bạch Hi Vũ.
Phảnh phất như đã qua rất lâu rất lâu, Bạch Hi Vũ cảm thấy mình đã mơ một giấc mơ cực kỳ hoang đường.
Trong giấc mộng, cậu phóng đãng cùng với nam chính, nhưng việc này không đáng sợ, đáng sợ nhất chính là nam chính lại biến thành người đó.
Cậu bắt đầu sắp xếp lại ký ức của mình trước khi rơi vào trạng thái hôn mê, sau đó Bạch Hi Vũ bi ai mà nhận ra rằng ngoại trừ màn biến thân của nam chính, những cảnh trước đó có thể thực sự đã xảy ra.
Hiện tại không phải là vấn đề của thuốc nữa, bây giờ thì xong rồi.
Bạch Hi Vũ không hiểu rằng Vu Sơ Hồng đã phải chịu đựng bao nhiêu mà ngay cả con trai ruột của mình cũng hạ thủ.
Ở thế giới này cậu thật là thiệt thòi, mười bảy năm giả thành kẻ ngốc, sau cùng thì bị người ta đem lên giường.
Sống không bằng chết.jpg
Cậu quả thật không biết nên dùng gương mặt gì để đối diện với Vu Sơ Hồng đây, nếu như cậu thật sự là kẻ ngốc thì tốt rồi, ít nhất là không cảm thấy gì.
Hiện tại đã như vậy rồi, nếu như cậu tiếp tục giả ngốc, cậu làm không tốt thì tên biếи ŧɦái chết tiệt Vu Sơ Hồng có thể làm cậu thêm mấy lần nữa, không bằng khôi phục trước rồi tính sau.
Mí mắt của Bạch Hi Vũ nặng trĩu, cậu phí rất nhiều sức lực mới có thể mở mắt ra, sau đó cậu thấy Vu Sơ Hồng ngồi bên cạnh, Bạch Hi Vũ khàn giọng hỏi: "Ngươi.....là ai??"
Vu Sơ Hồng tưởng chừng như bị người trước mặt mình chọc cho tức giận đến bật cười, lúc trước giả ngốc xong rồi sau đó giả mất trí nhớ, hắn cụp mắt xuống, một bộ dạng mười phần lạc lõng, hỏi Bạch Hi Vũ : "Ta là tướng công của ngươi, ngươi không nhớ sao?"
Bạch Hi Vũ há to miệng, hắn thật không ngờ Vu Sơ Hồng lại có thể vô sỉ đến mức này.
Ba à, lời của ba con không đỡ nỗi.jpg
Vu Sơ Hồng biết Bạch Hi Vũ muốn phủi nhẹ chuyện này đi, xem như chưa có gì xảy ra, từ nay về sau bọn họ có thể sắm vai phụ từ tử hiểu mà lừa gạt lẫn nhau, nhưng hắn làm sao có thể theo ý của đồ ngốc nay được.
Hắn cong khóe môi, từ bên giường đứng dậy, chiếm thế thượng phong mà nhìn xuống cậu, nói từng câu từng từ: "Bạch Hi Vũ, ta biết ngươi đang giả ngốc"
Thấy cậu đang trừng mắt, hắn cúi sát người, tiếp tục nói: "Phụ hoàng luôn biết".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...