Đưa cho nhân vật chính vòng hào quang – Lâu Bất Nguy
~Editor: Thảo
Chương 79: Hậu cung chi lục cung vô phi
Cung nữ đang bóp chân dừng tay, gọi một tiếng: "Nương nương?"
"Bổn cung chỉ nói thế thôi." Nhàn phi ngắm móng tay mình, miệng nói: "Huống chi, cho dù bổn cung có bắt buộc phải làm, thì cũng sẽ không làm dính đến tay mình, bây giờ trong hậu cung cũng có nhiều người không ưa nàng ta, bổn cung chỉ cần thêm môt mồi lửa, tự nhiên sẽ có người không nhịn được làm thay."
Cung nữ lại tiếp tục bóp chân cho Nhàn phi, nói: "Nương nương nói phải."
Nhàn phi phất tay, nói một câu: "Được rồi, cũng không còn sớm nữa, ngươi đi xuống trước đi."
———-
Một đêm này, Tống Tử Nhan thăng cấp, bên này Bạch Hi Vũ lại không được tốt như vậy.
Vu Sơ Hồng đem hắn từ trong nước ra, choàng áo choàng tắm lên cho hắn, liền đem hắn ôm đến cái giường lớn trong tẩm điện, Bạch Hi Vũ từ một khắc bị kéo ra đã hoàn toàn rơi vào trạng thái mông lung, trợn to đôi mắt mờ mịt nhìn Vu Sơ Hồng.
Vu Sơ Hồng trầm mặc nhìn thiếu niên đang quỳ trên giường, áo choàng tắm ở trên người Bạch Hi Vũ là của hắn, mặc trên người Bạch Hi Vũ rất lỏng lẻo, thiếu niên chỉ cần có một động tác nhẹ, là có thể nhìn thấy hai điểm nhỏ trên lồng ngực trắng nõn.
Vu Sơ Hồng mím môi, đứng ở mép giường, cúi đầu hướng thiếu niên đang quỳ, hỏi: "Tối hôm nay Tiểu Bạch đã làm gì?"
Bạch Hi Vũ lắc đầu, tóc hắn ướt nhẹp, Vu Sơ Hồng nhìn có chút không nỡ, không đợi Bạch Hi Vũ trả lời liền cầm một cái khăn lau cho hắn, thấy Bạch Hi Vũ mãi không trả lời, Vu Sơ Hồng vừa lau vừa hỏi: "Tại sao không nói?"
Bạch Hi Vũ vểnh miệng, mặt đầy ủy khuất, hắn không biết phụ hoàng đây là bị làm sao, chỉ có thể lắc nhẹ đầu trả lời: "Không biết."
Vu Sơ Hồng ngược lại không buông tha cho hắn: "Không biết cái gì?"
"Chính là không biết!" Thanh âm Bạch Hi Vũ khàn khàn, mang theo chút nghẹn ngào, một bộ dáng sắp khóc.
"Tiểu Bạch." Lau tóc cho Bạch Hi Vũ xong, Vu Sơ Hồng vứt cái khăn ướt qua một bên, trong giọng nói của y mang theo một chút lúng túng, cũng có chút cưng chiều, đưa tay xoa mái tóc vừa được lau khô của Bạch Hi Vũ, hỏi: "Con làm sao vậy? Lại ủy khuất? Phụ hoàng chẳng qua chỉ hỏi con buổi tối đi đâu, con lại đem tính khí ra nháo với phụ hoàng."
Bạch Hi Vũ cũng cảm thấy tính khí mình có chút không đúng, nhất là gần đây, hắn quả thực quá buông thả, căn bản không khống chế được.
Đại khái là do thân phận hắn nhập vào trong thế giới này quá cao, điều này cũng không thể trách hắn, dù sao cái cuộc sống vừa sinh ra đã được người cưng chiều này hắn trước đây chưa bao giờ trải nghiệm qua.
Chỉ sợ đến cái thế giới tiếp theo hắn không đổi được tính khí là toi.
Đang suy nghĩ, lại nghe Vu Sơ Hồng hỏi: "Nói cho phụ hoàng, tối hôm qua con đã làm gì?"
Bạch Hi Vũ chớp mắt mấy cái, tựa hồ cũng ý thức được hắn không nên đối đãi với phụ hoàng hắn như vậy, hắn ngẩng đầu lên.
đôi mắt to tròn đen nháy nhìn Vu Sơ Hồng, lắc đầu một cái, đáp: "Đi ra ngoài một chút...!Không làm gì."
"Phải không?" Vu Sơ Hồng thu tay về, ngồi xuống trước Bạch Hi Vũ, đưa tay ra ôm lấy hắn, ở bên tai hắn nói: "Nhưng Lý công công nói thời điểm hắn tìm thấy con, con đang cùng Tống Tử Nhan ở vườn đào nói chuyện."
Bạch Hi Vũ cũng để Vu Sơ Hồng ôm hắn, cúi đầu nhỏ giọng lẩm bẩm: "Nói chuyện..."
"Lại giả ngốc." Vu Sơ Hồng cười khẽ, vỗ một cái vào lưng Bạch Hi Vũ, lại hỏi: "Tiểu Bạch thích Tống Tử Nhan đó sao?"
Nói đúng ra, khi ngươi hỏi một người ngu vấn đề như vậy, hắn hơn phân nửa sẽ nói theo ngươi, muốn hắn bác bỏ cơ hồ là không thể.
Nhưng với cái tình trạng trước mắt này, Bạch Hi Vũ cảm thấy nếu hắn không bác bỏ, cuộc sống sau này chắc chắn sẽ rất khốn đốn.
Hắn không thể làm gì khác ngoài lắc đầu: "Tiểu Bạch không thích..."
"Tại sao lại không thích?" Vu Sơ Hồng lại không tin, hắn thắt chặt hai cánh tay, hỏi tiếp: "Nàng trông rất đẹp, lại có hoa để chơi, vì sao Tiểu Bạch không thích nàng?"
Bởi vì Tiểu Bạch còn muốn sống!
Bạch Hi Vũ biết chắc chắn Vu Sơ Hồng phái người đi theo hắn, bằng không cũng sẽ không biết chuyện Tống Tử Nhan đưa hoa cho hắn, nhưng vấn đề là...!Ngươi cứ thích ở trước mặt con trai ngươi khen dáng dấp tiểu thiếp của ngươi đẹp là thế nào hả?
"Tiểu Bạch thích phụ hoàng."
Bạch Hi Vũ trong nháy mắt nói ra lời này liền cảm thấy không tốt, nhất là vừa rồi hắn còn bị Vu Sơ Hồng trách mắng, cái lời nói không đầu óc này thoát ra khỏi miệng hắn nghe có chút giả dối.
Nhưng rõ ràng Vu Sơ Hông nghe xong lời vừa rồi lại cao hứng, hắn hôn một cái lên tai Bạch Hi Vũ, thấp giọng nói: "Phụ hoàng cũng thích Tiểu Bạch." Một lúc sau Vu Sơ Hồng lại nói thêm một câu: "Phụ hoàng chỉ thích Tiểu Bạch."
Bạch Hi Vũ chỉ cảm thấy Vu Sơ Hồng nói lời này cũng quá hào phóng rồi, sau này ngươi có thích cô em nào á thì hồi tưởng lại lời vừa nói chắc chắn sẽ rất lúng túng nha.
Vu Sơ Hồng thả Bạch Hi Vũ ra, y đứng lên, sờ đầu Bạch Hi Vũ: "Tiểu Bạch sau này không gặp Tống Tử Nhan đó nữa có được không?"
Không gặp Tống Tử Nhan làm sao ta đưa hào quang được a? Bạch Hi Vũ lại chớp mắt, tựa hồ có chút nghi ngờ.
"Nghe lời phụ hoàng, có được hay không?"
Bạch Hi Vũ cuối cùng vẫn gật đầu, coi như đồng ý.
Còn về vòng hào quang...!Vu Sơ Hồng chắc chắn không thể trông chừng hắn cả đời.
"Ngoan." Vu Sơ Hồng để Bạch Hi Vũ nằm xuống, lại đắp chăn cho hắn, cuối cùng cười khẽ nhìn Bạch Hi Vũ: "Nếu để cho phụ hoàng biết Tiểu Bạch không nghe lời, phụ hoàng sẽ rất giận đó."
Bạch Hi Vũ tựa hồ thấy trong nụ cười này của Vu Sơ Hồng có ác ý nồng đậm, hắn với tay ra kéo tay áo Vu Sơ Hồng, ngốc hề hề an ủi: "Phụ hoàng không tức giận."
Vu Sơ Hồng giống như bi hắn chọc cười, nằm xuống bên cạnh hắn, ôm hắn vào trong ngực mình.
"Được, không tức giận."
Buổi tối Bạch Hi Vũ vừa nói được, sáng hôm sau hắn lại gặp Tống Tử Nhan.
Bạch Hi Vũ hôm nay dậy sớm, Vu Sơ Hồng cũng không thể mang hắn vào triều, chỉ đành để hắn chơi trong ngự hoa viên.
Kết quả hắn vừa đến ngự hoa viên, liền thấy cách đó không xa có năm ba phi tần đứng chung một chỗ, quỳ trước mặt các nàng là môt tiểu cô nương.
Chờ Bạch Hi Vũ lại gần thêm một chút liền phát hiện ra cô nương đó là Tống Tử Nhan.
Bạch Hi Vũ đứng sau núi giả, cũng không vội đi ra.
Phi tần dẫn đầu nhìn xuống Tống Tử Nhan đang quỳ trước mặt, cười hừ một tiếng, mở miệng nói: "Tống uyển dung thật là có phúc, trong môt đêm từ quý nhân lên đến uyển dung, bệ hạ thật là thương yêu ngươi a!"
Người bên cạnh lại tiếp lời: "Còn không đúng sao, chính là không biết vì sao Hoàng thượng lại không tiếp tục để ngươi hầu hạ nhỉ?"
Tống Tử Nhan quỳ trên đất, không nói lời nào, phi tần dẫn đầu kia hơn nàng một phẩm cấp, các nàng cũng chỉ nói mấy câu châm biếm nàng, không gây tổn thương được cho nàng.
Mà Bạch Hi Vũ đứng sau núi giả cũng hết sức nhàm chán, Tống Tử Nhan không gặp nguy hiểm tính mạng, hắn cũng không đưa được vòng hào quang, còn không bằng về Thịnh Hòa cung.
Chẳng qua hắn vừa động, lại có người thấy được vạt áo của hắn lộ ra, kêu lên: "Ai đang ở đó?"
Bạch Hi Vũ không còn cách nào khác, chỉ đành từ sau núi giả đi ra.
"Đại hoàng tử?" Mấy vị phi tần thấy người đứng sau núi giả là hắn cũng thấy kinh hãi, vị Đại hoàng tử ngu si này từ khi nào đã biết tránh người.
"Muốn hồng hồng không?" Bạch Hi Vũ cầm trong tay một mảnh lá khô, hướng mấy phi tần kia hỏi.
Là một kẻ ngu, thế nhưng nếu Bạch Hi Vũ tới, các nàng không thể tiếp tục tra tấn tiểu yêu tinh này, dù sao nếu Đại hoàng tử xảy ra chuyện gì, Hoàng thượng sẽ không tha cho các nàng.
Vẫn nên cách xa kẻ ngu này ra một chút.
Vì vậy không lâu sau, trong ngự hoa viên chỉ còn lại hai người Bạch Hi Vũ và Tống Tử Nhan.
Tống Tử Nhan lúc này đã đứng lên, nàng cười với Bạch Hi Vũ một tiếng: "Vừa rồi xin đa tạ Đại hoàng tử."
Bạch Hi Vũ lại giơ lên phiến lá cây trong tay: "Ngươi muốn hồng hồng không?"
Tống Tử Nhan chịu đựng khó chịu trong lòng, chìa tay ra nói: "Cảm tạ điện hạ."
Ai ngờ Bạch Hi Vũ lại rụt tay lại, hừ môt tiếng: "Ta mới không cho ngươi đâu!"
Tống Tử Nhan thực sự rất muốn đập một phát vào đầu Bạch Hi Vũ, trên mặt nàng vẫn nở nụ cười, hỏi Bạch Hi Vũ: "Điện hạ có muốn chơi cái gì không?"
Bạch Hi Vũ cẩn thận để phiến lá cây vào trong tay áo, nói: "Không chơi, phải dẫn hồng hồng về."
"Vậy thần thiếp đưa điện hạ về."
Bạch Hi Vũ vẫn nhớ chuyện tối hôm qua đã đáp ứng Vu Sơ Hồng, hắn lắc đầu: "Không muốn, không cho phép đi theo ta và hồng hồng."
Đáng tiếc lời nói của Bạch Hi Vũ đối với Tống Tử Nhan không có một chút uy hiếp nào, nàng vẫn đi theo sau lưng Bạch Hi Vũ, đưa hắn về đến Thịnh Hòa cung.
Vì vậy khi Vu Sơ Hồng trở về, câu nói đầu tiên với Bạch Hi Vũ là: "Tiểu Bạch sáng hôm nay gặp ai trong ngự hoa viên?"
"..." Bạch Hi Vũ đứng ở mép giường túm tay áo, không dám nói lời nào.
Gương mặt Vu Sơ Hồng trong nháy mắt liền trầm xuống, nói với Bạch Hi Vũ: "Nằm lên giường."
Bạch Hi Vũ không hiểu Vu Sơ Hông muốn làm gì, mặc dù hôm nay nói là trùng hợp, nhưng hắn thực sự đã không tuân thủ những thứ đã đáp ứng với Vu Sơ Hồng.
Vì vậy hắn rất nghe lời, trèo lên giường nằm ngay ngắn.
"Tiểu Bạch, phụ hoàng rất không cao hứng." Vu Sơ Hồng ngồi xuống cạnh mép giường, y ngoài miệng nói vậy, nhưng thực sự thế nào thì chỉ có chính y biết.
Y đưa tay cởi quần Bạch Hi Vũ.
Hành động bất ngờ làm Bạch Hi Vũ không kịp đề phòng, đợi hắn phản ứng, quần đã bị cởi đến khuỷu chân.
Hắn không nhịn được ngọ nguậy hai cái, lại bị Vu Sơ Hồng giữ lại, Bạch Hi Vũ quay đầu nhìn Vu Sơ Hồng kêu một tiếng phụ hoàng.
Vu Sơ Hồng lại không nhìn hắn, đôi mắt y nhìn chằm chằm cái mông đang bại lộ của Bạch Hi Vũ, nơi đó trắng trắng nộn nộn, giống như trứng gà mới bóc, khiến người nhìn vạn phần muốn cắn một cái.
Vu Sơ Hồng liếm môi, hắn giơ tay lên, một cái tát hạ xuống, thịt mông run lên một cái.
Ba! Âm thanh trong trẻo, vừa nghe đã biết là một cái mông hoàn hảo!
Bạch Hi Vũ bị một cái đánh mông này khiến cho ngớ người, nhiều năm như vậy Vu Sơ Hồng chưa bao giờ đánh hắn, hôm nay chỉ vì Tống Tử Nhan mà lại nhẫn tâm như thế? Hắn quả thực nghĩ không ra, mà hắn cũng không có thời gian để tiếp tục suy nghĩ.
Bởi vì tay Vu Sơ Hồng căn bản không cho hắn thời gian suy nghĩ.
Thật ra thì Vu Sơ Hồng cũng không dùng quá nhiều lực, hạ thủ không nặng, nhưng chính vì lực độ không nặng không nhẹ mới khiến ngưởi ta cực kì xấu hổ, mặt Bạch Hi Vũ đỏ bừng, nước mắt lộp bộp rơi xuống, miệng không ngừng la phụ hoàng phụ hoàng.
Nhưng Vu Sơ Hồng lại như không nghe thấy, ba ba ba ba, bàn tay lại tiếp tục rơi xuống, thịt trắng noãn trên mông trong nháy mắt hiện lên đầy hồng ấn.
"Phụ hoàng..." Bạch Hi Vũ nằm thút thít khóc, nghe thật giống như sắp tắt thở tới nơi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...