Đưa cho nhân vật chính vòng hào quang – Lâu Bất Nguy
~Editor: Bê
~Beta: Bê
Chương 60: Hiện đại du
Mặc dù nói là Bạch Hi Vũ cũng không nắm rõ nội dung vở kịch của thế giới này lắm, nhưng chí ít hắn cũng biết nguyên danh của nhân vật NPC mà hắn đóng gọi là Bạch Khê.
Ba cái chữ Bạch Hi Vũ này, thế quái nào mà Phó Ngạn biết mà gõ vào được cơ chứ.
Hắn cũng chả tin nhà sản xuất có thể sai trùng hợp như vậy đâu.
Có thể là nam chính ở thế giới này là người quen cũ với tổng bộ nhà hắn, tuy nhiên hắn chưa từng nghe tổng bộ nói qua công việc của hắn ngoài đưa vòng hào quang còn có nghiệp vụ gì khác a.
[Phụ cận] Nam Phong Phù Diêu: Bạch Hi Vũ, nói với tôi một câu đi.
Bạch Hi Vũ bất vi sở động, tuy rằng không biết Phó Ngạn làm thế nào biết được cái danh tự này, nhưng hắn đã là một NPC chính trực thì nhất định phải bảo vệ trinh tiết của mình đến cuối cùng!
Ánh mắt Phó Ngạn vẫn chú ý gợn sóng trên màn ảnh cảm xúc ở bên kia, y thấy đầu tiên sóng âm nhảy lên một cái, sau đó lại loằng ngoằng xuống dưới một đoạn, rồi lại quay về thành đường thẳng.
(Bê: Này chứng mình cho tâm lý vặn vẹo :)))
[Phụ cận] Nam Phong Phù Diêu: Kỳ thực trong lòng tôi có rất nhiều chuyện muốn nói cùng em, nhưng vì em đang trong bộ dạng này, tôi không có cách nào nói ra hết được.
[Phụ cận] Nam Phong Phù Diêu: Có thể em còn nhớ tôi, nhưng cũng có thể đã quên tôi mất rồi.
[Phụ cận] Nam Phong Phù Diêu: Bạch Hi Vũ, nếu có một ngày, chúng ta có thể gặp mặt, tôi chỉ cầu xin em, đừng trốn tránh tôi lần nữa.
Trong màn hình Trầm Nhạc vẫn không có bất kỳ biểu hiện gì, hắn đứng trước thác nước, phong thái suy tư, dường như là không hề nhìn thấy những câu nói kia của Nam Phong Phù Diêu, Phó Ngạn lại tiếp tục gõ bàn phím cạch cạch.
[Phụ cận] Nam Phong Phù Diêu: Em biết không? Tôi muốn mang em ra ngoài, muốn em tồn tại bên cạnh tôi một cách chân thật, nhưng hiện tại tôi không làm được.
[Phụ cận] Nam Phong Phù Diêu: Tôi không biết còn có thể nói thêm gì với em nữa, nếu như có thể.....
[Phụ cận] Nam Phong Phù Diêu: Thôi quên đi, bây giờ nói với em những lời này thì có ý nghĩa gì đâu.
Em cũng đâu có hiểu.
Nam Phong Phù Diêu phát tới một đống tin nhắn, Trầm Nhạc mặc dù không có biểu tình gì, nhưng cũng không có nghĩa là Bạch Hi Vũ không nhìn thầy.
Sau khi đọc được hắn chỉ cảm thấy một trận hoảng sợ.
Hắn hoàn toàn không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, không ngờ nam chính lại có một đống liên lụy đến hắn chả biết từ đâu chui ra, Bạch Hi Vũ thật sự không hi vọng sẽ như vậy, bởi vì liên lụy càng nhiều đến các nhân vật chính, việc hoàn thành nhiệm vụ của hắn sẽ càng thêm phiền phức mà thôi.
Hắn còn đang muốn hoàn thành nhiệm vụ xong cho nhanh để còn về nhà đây.
Nhưng trong thế giới này nam chính cứ có những hành động điên rồ như vậy, chính xác mà nói, thì không chỉ riêng thế giới này, Bạch Hi Vũ không thể không hoài nghi rằng ở trên tổng bộ có phải đã xuất hiện BUG rồi hay không.
[Nam Phong Phù Diêu] nói với [Trầm Nhạc]: Muốn ôm ôm ta không?
Trầm Nhạc không có bất kì động tác nào, thậm chí ngay cả vẻ mặt cũng không có một tia thay đổi.
[Nam Phong Phù Diêu] nói với [Trầm Nhạc]: Có thể hôn ta một cái không?
Nhưng mà Trầm Nhạc vẫn thờ ơ không chút động lòng.
Phó Ngạn vẫn không nhụt chí, y lấy từ trong túi của Nam Phong Phù Diêu ra mấy cái Pháo Hoa.
Pháo Hoa tên là Thề Non Hẹn Biển, ở trong Vô Nhai bán 3 vạn kim một cái, đổi ra nhân dân tệ cũng phải 300 khối đại dương*.
Mấy cái Pháo Hoa này ở trong túi của Phó Ngạn đã rất lâu, y tại lúc Vô Nhai vừa mới mở Server là đã mua, y biết người kia sẽ đến thế giới này, cũng biết bọn họ sẽ gặp lại trong game này.
*300 khối đại dương là khoảng 3 triệu nhân dân tệ thì phải, nói chung là nhiều lắm :)))
Mặc kệ người kia lại biến thành cái dạng gì, y đều nhất định sẽ tìm được hắn, bắn đống Pháo Hoa này cho hắn xem.
Lúc Bạch Hi Vũ nhìn qua bên này, Nam Phong Phù Diêu vẫn đứng tại chỗ, sau đó không lâu trong tay bỗng xuất hiện một đống đồ vật, ngay sau đó liền nhìn thấy Nam Phong Phù Diêu cúi người xuống.
Phó Ngạn nhấn chuột, không do dự chút nào ở trước mặt Trầm Nhạc nổ ngay mười cái Thề Non Hẹn Biển.
Trong phút chốc toàn bộ người chơi trên Vô Nhai đều nhìn thấy màn hình của bọn họ quét đến mười cái loa Thề Non Hẹn Biển.
Loa: [Nam Phong Phù Diêu] ở Tương Vương cung đối với [Trầm Nhạc] ưng thuận Thề Non Hẹn Biển, nguyện tâm hòa làm một, đầu bạc răng long, chúc thiên hạ những người có tình sẽ đến được với nhau!
Loa: [Nam Phong Phù Diêu] ở Tương Vương cung đối với [Trầm Nhạc] ưng thuận Thề Non Hẹn Biển, nguyện tâm hòa làm một, đầu bạc răng long, chúc thiên hạ những người có tình sẽ đến được với nhau!
.............
[Thế giới] Túy Ngư Tinh Tinh: Tui sát sát sát sát! Là tui điên rồi hay Nam Phong Phù Diêu điên rồi?! Ta đi tu dưỡng thần kinh đã trời ơi!
[Thế giới] Lão tử không thích xưng danh: Hiện tại khoe của đã phát triển đến mức cảnh giới rồi sao? Nổ Pháo Hoa cho NPC? Đm đúng là lợi hại!
[Thế giới] Lạc Thần Vũ: Đại thần chắc là run tay bấm nhầm đi.....
[Thế giới] Tiếu Kính: Chẳng lẽ đây là phương pháp mới để lấy lòng Boss? Nhưng này giá cả cũng quá lớn đi....!Mị nghĩ cứ cởi sạch trước mặt Boss mà tự bạo là được rồi.
[Thế giới] Mộng Hồi Trường An: Đại thần a bên cạnh người còn thiếu NPC sao? Học qua đại học rồi, muốn sống tốt thì không được nịnh người!
[Thế giới] Cửu Diệu: Nam Phong Phù Diêu đây là bị trộm nick đi! ĐM!
[Thế giới] Thiên Đường Ma Thuật Sư: ĐM thật là vkl! Đm cạn lời, tui đi tìm chốn bình yên đây.....
[Thế giới] Trầm Nhạc: Cảm tạ đại thần! Đại thần ta yêu ngươi/ thẹn thùng
[Thế giới] Nam tử như gió: Thế mà thu về tinh thạch cấp ba, là Ngũ Thải Thạch cấp ba!
.........................
Thề Non Hẹn Biển đúng thật cũng xứng đáng với cái giá này, đủ loại pháo hoa nổ tung trên không trung, sau đó là từng tia sáng màu sắc rực rỡ rơi xuống, nhìn giống như một cơn mưa sao băng.
Chỉ tiếc là ở Tương Vương cung mãi mãi vẫn là phong cảnh ban ngày, hiệu quả tất nhiên không bằng buổi tối sẽ đẹp hơn rất nhiều.
Chờ những tia Pháo Hoa cuối cùng tan biến.
[Phụ cận] Nam Phong Phù Diêu: Thích không? Nếu mà em thích, mỗi ngày tôi đều sẽ đến phóng cho em xem.
Bạch Hi Vũ đã không thể nào dùng lời nói để đánh giá hết vị nam chính trước mặt này, hắn cảm thấy nếu cứ theo đà này mà phát triển, Nam Phong Phù Diêu cả đời cũng không đánh Tương Vương cung đâu, như vậy chẳng phải hắn cũng phải chờ mãi trong Tương Vương cung này, càng khổ hơn là không làm được nhiệm vụ.
Bạch Hi Vũ cảm thấy tâm mình sắp nát rồi.
Mà Phó Ngạn cũng chỉ có thể thấy, vẫn là Trầm Nhạc đứng trước thác nước, mặt không có cảm xúc, cũng không cảm động chút nào.
Phó Ngạn thấy trong lòng thật chua xót, nhưng không có cách nào cả, y không thể mang người này từ trong game ra ngoài, y không thể nào làm ra một thân thể mới rồi đặt linh hồn của hắn vào đó.
Phó Ngạn thở dài một tiếng, từ trên bàn đứng lên, máy tính y cũng không tắt, cứ để Nam Phong Phù Diêu ở lại Tương Vương cung như vậy.
Y đem thiết bị đo cảm xúc NPC gỡ ra khỏi máy tính, sau đó mang nó tới phòng thí nghiệm.
Bạch Hi Vũ thấy Nam Phong Phù Diêu trước mặt mình không phát tin nhắn gì nữa, cũng không có hành động gì.
Tuy thế nhưng Bạch Hi Vũ vẫn không dám lập tức đi ra, chờ qua hơn nửa canh giờ, thấy Nam Phong Phù Diêu đúng là không có động tác gì, Bạch Hi Vũ mới dám xem tình hình những người chơi khác trong phó bản Tương Vương cung.
Không nhìn đúng là không biết, hôm nay người chơi đến đánh Tương Vương cung nhiều hơn đáng kể, phải gấp ba gấp bốn lần ngày thường, thậm chí còn có một cường hào tên là Long Chiến Vu Dã cũng học theo Nam Phong Phù Diêu mà nổ cho hắn một cái Thề Non Hẹn Biển.
Lạnh lùng.jpg
———————–
Phó Ngạn không ăn không ngủ hết ngày dài lại thâu đêm bỏ ra hơn nửa tháng thời gian, rốt cục cũng đem đống máy móc kia cải tiến được một phen.
Lúc này trên màn hình không chỉ còn là một đường thẳng đơn điệu, Phó Ngạn đã xây dựng một trục tọa độ, trên là hạnh phúc, dưới là giận, trái là buồn bã và phải là vui mừng.
Sau đó ở trên tọa độ vẽ thêm bốn điểm làm một loạt thuật toán, cuối cùng có thể nắm bắt được hầu hết các cảm xúc của NPC.
Vừa mới cải tạo máy móc xong, Phó Ngạn liền không thể chờ đợi được nữa mà cắm ngay vào trong máy tính.
Tháng ngày gần đây Bạch Hi Vũ đúng là thong dong hơn nhiều, từ sau khi có người nổ Thề Non Hẹn Biển cho hắn, cũng không quản các người chơi nghĩ ra trăm phương nghìn kế làm thế nào cho hắn vui lòng, Bạch Hi Vũ vẫn chỉ có một bộ mặt lạnh lùng, nửa điểm không thèm nhường cho người chơi nào, cho đến giờ thì người chơi đến Tương Vương cung cũng đã bớt đi nhiều.
Mà....!đã nhiều ngày như vậy, Nam Phong Phù Diêu vẫn chỉ đứng bên cạnh hắn, không tiếp tục nói nữa cũng không muốn ôm ôm hay hôn hôn gì cả.
Nếu như không phải y vẫn cứ làm tổ chờ ở Tương Vương cung, Bạch Hi Vũ cũng đã nghĩ có khi đầu óc nam chính hồi phục thành bình thường rồi.
Nhưng mà không nghĩ tới cho đến hôm nay Nam Phong Phù Diêu là nhúc nhích một chút, y tiến gần lại chỗ Bạch Hi Vũ.
Nếu như đây không phải là game, đại khái có thể dùng câu "Hô hấp ấm áp của y phả lên trên mặt Bạch Hi Vũ" để diễn tả khoảng cách này.
Đáng tiếc đây chỉ là game, cho dù có tiếp cận cỡ nào, khoảng cách giữa bọn họ trước sau vẫn chỉ là một chuỗi số liệu lạnh lẽo không chút tình cảm.
Phó Ngạn nhẹ nhàng gõ bàn phím.
[Phụ cận] Nam Phong Phù Diêu: Khoảng thời gian này có nhớ tôi không?
Phó Ngạn cũng không trông cậy Trầm Nhạc có thể đáp lời y, y nghiêng đầu nhìn màn hình bên cạnh, thấy mấy cái trục màu xanh lục trên màn hình xuất hiện bốn cái chấm đỏ xa xa, chúng không ngừng chuyển động rồi cuối cùng dừng lại.
Góc trên bên phải màn hình biểu thị hai chữ: "Tâm mệt"
Phó Ngạn bật cười, trong ánh mắt mang theo sủng nịch, sau đó lại gõ bàn phím tiếp.
[Phụ cận] Nam Phong Phù Diêu: Thời gian này tôi rất nhớ em, nhưng còn có những chuyện quan trọng hơn phải làm, thế nên không thể tiếp tục bồi em được.
Tôi rất xin lỗi.
~ Bê: Mừng đã lết đến chương thứ 60!! Còn 100 chương nữa thôi là xong ahuhuhu *khóc*.
Mà nói thật tui chơi game cứ nhìn thấy NPC là tui lại tránh như tránh tà, vì nhìn mặt mấy NPC trông cứ creepy kiểu gì :))) Đừng nói đến đi tán NPC thế chắc đầu óc không bình thường mất hớ hớ.
Mà ở chương này có chi tiết công đã bày tỏ với Bạch Hi Vũ rồi, nhưng ẻm vẫn chưa nhận ra đâu mà chỉ nghĩ đầu óc ổng ko bình thường thôi :)))).