“Cậu chọc vào ổng hả?” Hoàng Cẩn Sâm nghe thấy tiếng cửa phòng mở bèn đi tới cạnh cửa sổ rồi hỏi Khấu Đồng.
“Chỉ là đột nhiên nhớ tới một vài chuyện.” Khấu Đồng nhún vai, hướng ánh mắt ra bên ngoài, giọng nói cực nhỏ như thể không muốn kinh động tới những người khác. Hắn lấy bao thuốc lá, tự mình ngậm một điếu rồi đưa một điếu khác cho Hoàng Cẩn Sâm, nghe ngoài phòng khách truyền tới tiếng nói chuyện khe khẽ của mẹ Khấu và Hà Hiểu Trí hồi lâu mới nói tiếp, “Đôi khi con người sống mệt mỏi là bởi vì tự trói buộc chính mình quá chặt.”
“Gì?”
“Như Diêu Thạc ấy, anh bảo ông ta không yêu bà xã với con cái của mình sao? Chuyện đó là không có khả năng. Cứ nhìn cái cách ông ta vừa đến nơi này đã gọi điện thoại cho người nhà thì biết, những dãy số đó đều không cần tìm trong danh bạ, hoàn toàn được nhớ rõ ở trong đầu… Vậy mà ông ta lại không tránh được từ trong tiềm thức hi vọng bọn họ không tồn tại.”
Hoàng Cẩn Sâm chưa lập gia đình nên hoàn toàn không hiểu nổi loại gánh nặng ngọt ngào gọi là vợ con đìu díu, gã nghĩ mãi mà không phát biểu được một lời, vì thế chỉ có thể lắng nghe.
“Vợ của lão Diêu là một người phụ nữ thuần nội trợ. Có những người phụ nữ thời trẻ không được học cao cũng không có nghề nghiệp, đến khi tuổi lớn, trong xã hội không còn vị trí việc làm cho họ nữa… Nếu bản thân họ có tính cách ỷ lại mạnh và khá nhu nhược thì tự nhiên sẽ trở thành người nội trợ trong nhà.” Giữa làn khói thuốc lượn lờ, Khấu Đồng dùng ngữ khí thả lỏng nhẹ nhàng như chuyện phiếm, quả thực như gãi khẽ lỗ tai người ta.
Hoàng Cẩn Sâm không nhịn được gãi gãi tai mình, cảm thấy nghe giọng nói của hắn mà lòng ngưa ngứa.
“Lúc đó, toàn bộ áp lực gia đình sẽ rơi xuống trên đầu người chồng. Mà theo thời gian trôi qua, trong mắt ông ta, bà ấy trở thành đối tượng cần chiếu cố và bảo vệ. Nếu ông chồng lại vừa hay là loại đàn ông có lòng tự trọng đặc biệt cao và luôn ở địa vị chỉ đạo ra lệnh cho người khác như Diêu Thạc, thì ở thời điểm gặp khó khăn hoặc chuyện không vừa ý, ông ta tuyệt đối sẽ không trao đổi với vợ mình.”
Hoàng Cẩn Sâm gật gật đầu: “Tôi mà có bà xã như vậy thì tôi cũng không trao đổi.”
Sau đó gã len lén ngó Khấu Đồng một chút, nghĩ bụng thế nếu có một bà xã như hắn thì sao nhỉ? Sau hai giây, Hoàng Cẩn Sâm kết luận, có một bà xã như này thì gã khẳng định không có áp lực như Diêu Thạc, cơ mà sẽ có áp lực vì lúc nào cũng phải lo mình bị cắm sừng.
“Con người qua tuổi trung niên, trạng thái sinh lý bắt đầu xuống dốc, mà không gian thăng tiến của sự nghiệp không còn rộng lớn như những người trẻ tuổi. Theo đạo lý mà nói, độ tuổi này là thời điểm khi sự nghiệp của người ta lên đến đỉnh cao, thế nhưng xã hội vốn có kết cấu kim tự tháp, càng lên cao càng gian khó, đại đa số người trung niên thời kì này đều gặp đả kích về sự nghiệp. Thế nhưng bất luận là vợ ông ta hay là con cái vẫn đang ở tuổi thanh thiếu niên đều khó mà lý giải được loại áp lực này.” Khấu Đồng nói, “Đây chính là cái gọi là thời kì mãn kinh của đàn ông, mất mát, mơ hồ, hoang mang, khép kín, không cam lòng… Nếu ông ta trước sau vẫn không thừa nhận sự bất lực của mình, trước sau không tìm được phương pháp phóng thích áp lực… thì sẽ biến thành giống như Diêu Thạc.”
“Phụ thân… cũng không phải là toàn năng.” Khấu Đồng nói đến đây thì đột nhiên cúi đầu cười một tiếng, tiếng cười kia ngắn ngủi đến nỗi Hoàng Cẩn Sâm không thể phân tích ra bất cứ điều gì, nhưng mà gã nghe một chữ đặc biệt kia thì bất chợt nhớ tới tấm ảnh gia đình có kết cấu kì lạ trong phòng khách.
Vì sao trên đó không có cha của Khấu Đồng?
Vì sao hắn xưng hô với cha mẹ, một người thì dùng từ ‘mẹ’ tùy ý thân cận, người kia lại dùng ‘phụ thân’ lãnh đạm lạnh lùng?
Hoàng Cẩn Sâm nhịn mãi nhịn mãi, cuối cùng vẫn không nhịn được: “Đúng rồi, thực ra tôi vẫn muốn hỏi, sao không thấy ba cậu đâu?”
Hoàng Cẩn Sâm cực kì nhạy cảm với động tác của con người. Ngay trong khoảnh khắc ấy, gã phát hiện toàn bộ động tác của Khấu Đồng đều đình chỉ – bao gồm cả hô hấp. Hắn hơi cúi đầu, ánh mắt chìm sâu không thấy đáy khiến người ta ở ngay cạnh bên cũng khó lòng thấy được vẻ mặt, không biết qua bao lâu, hắn mới tùy ý gẩy tàn thuốc vào gạt tàn, bâng quơ đáp: “Chết rồi.”
Sau đó không đợi Hoàng Cẩn Sâm hỏi ra câu thứ hai, Khấu Đồng đã chỉ ra đám quạ ngoài cửa sổ mà nói: “Phải nghĩ cách giải quyết đám này, chúng nó sẽ tấn công người vô tội vạ, xem ra hừng đông cũng sẽ không tản đi. Tần Cầm định dây dưa với chúng ta, cứ thế này hệ thống điện trong thành phố không thể sửa chữa được, pin laptop có hạn, tôi sẽ không có cách nào phân tích được những tín hiệu đó nữa.”
Nói xong, hắn xoay người vào phòng khách, Hoàng Cẩn Sâm đi theo sau, hỏi hắn: “Quạ đen là ma thuật sư tạo ra, xử lý tên đó không phải là được rồi sao?”
Gã móc viên đạn bạc ra tung lên rồi cầm lấy: “Như bắn con quái thú kia ấy.”
“Nó không phải quái thú, nó là lá bài Ác Ma.” Mạn Mạn ngồi mẹ Khấu lên tiếng sửa lưng.
[Lá bài Ác Ma]
Hoàng Cẩn Sâm nào dám trêu vào vị tiểu tổ tông này đâu, nghe thấy vậy chỉ còn cách nghe lời sửa miệng: “Ừ thì lá bài Ác Ma, được rồi chứ?”
“Đạn bạc có thể giết chết Ác Ma, nhưng giết Ma thuật sư thì không chết đâu.” Mạn Mạn bình tĩnh nói.
“Vì sao?” Đồng chí Hoàng Cẩn Sâm khuyết thiếu trí tưởng tượng và kiến thức 2D thành khẩn hỏi.
“Chẳng vì sao cả.” Mạn Mạn nói.
Hoàng Cẩn Sâm lại hỏi: “Thế làm sao nhóc biết?”
Mạn Mạn nhăn mũi: “Cháu tự nhiên biết.”
“Đồng Đồng, cậu xem con bé kia nó đáng ghét chưa kìa!” Hoàng Cẩn Sâm níu góc áo Khấu Đồng với âm mưu bán manh tranh thủ chút đồng tình.
Kết quả Khấu Đồng chịu hết nổi, rùng mình một cái, vuốt rụng da gà, run rẩy nói: “Hoàng công công, đủ lắm rồi…”
Hoàng Cẩn Sâm: “Vừa nãy ở trong lối đi em còn ôm tôi hôn tôi gọi tôi là bảo bối, sao ngoảnh đi ngoảnh lại đã biến từ ái phi thành công công rồi? Em bội tình bạc nghĩa quá đi!”
Nói xong câu đó, gã còn cố ý liếc mắt ngó mẹ Khấu bị gian tình chói lòa chiếu cho hoa mắt đằng kia.
Mẹ Khấu quả nhiên vội ho một tiếng, trên mặt lộ vẻ xoắn xuýt.
Ở nơi bị cái bàn che đi, Khấu Đồng dùng khuỷu tay thúc mạnh vào xương sườn của Hoàng Cẩn Sâm một phát.
Hoàng Cẩn Sâm ôm tim như Tây Thi yếu đuối gục đầu tạo dáng cô vợ nhỏ, trông y như thánh mẫu si tình gặp phải Sở Khanh.
Dưới sự lên án của đạo đức, mẹ Khấu không còn cách nào khác chỉ đành hung dữ lườm thằng con đẻ của mình. Khấu Đồng cúi đầu coi như không nhìn thấy: “Thôi, nói tiếp về Ma thuật sư kia đi. Mạn Mạn, cháu có biết Ma thuật sư có đặc điểm gì không? Đạn bạc không được thì cái gì mới ăn thua?”
Mạn Mạn lắc đầu.
Hoàng Cẩn Sâm nhân cơ hội: “Hứ ~”
Lúc này, một giọng nói vang lên chen vào: “Từ nền tảng tạo ra bài Tarot mà nói, ban sơ Ma thuật sư đại diện cho tên lừa đảo, thợ thủ công hoặc người làm xiếc ven đường… Những kẻ xung đột với Giáo hội.”
Khấu Đồng lập tức nở một nụ cười rực rỡ phi thường. Hắn quay đầu lại, thấy Diêu Thạc ôm một chiếc laptop chạy pin tựa cửa phòng khách nói chuyện.
Ông quét mắt nhìn Khấu Đồng, không hề phản ứng với nét cười khiến Hoàng Cẩn Sâm nhìn đến mê muội mà bình thản tiếp tục nói: “Đồng thời, hắn là người đầu tiên mà người lữ hành Gã Khờ gặp được, bởi vì Ma thuật sư xung đột với Giáo hội cho nên lá bài này thể hiện những điều giả dối và tàn ác. Song, nó lại có một mặt ý nghĩa khác___ Tỷ như khởi nguồn của hết thảy, quyền lực tự nhiên và sức sáng tạo; cũng có thể tượng trưng cho nghệ thuật gia và nhà giả kim trong truyền thuyết. Bọn họ khác với người thường, có sức mạnh mà người thường không thể lý giải.”
“Chiếc chìa khóa đầu tiên mở ra toàn bộ thế giới, đại diện cho sức sáng tạo vô hạn và hi vọng.” Khấu Đồng nghĩ một chút rồi nói với Hoàng Cẩn Sâm, “Mạn Mạn nói đúng, anh có thể dùng đạn bạc bắn chết một thứ không sạch sẽ, nhưng không thể dùng nó để bắn chết hi vọng.”
Hoàng Cẩn Sâm vẫn nghĩ chuyện này chỉ là nói hươu nói vượn. Gã cảm thấy logic của mình kẹt giữa thế giới 2D với 3D thành ra hỗn loạn hết cả, lên không được mà xuống cũng không xong. Vì thế, gã cam chịu hỏi Khấu Đồng: “Vậy thưa công chúa điện hạ, người có thể nói cho kị sĩ vừa béo vừa ngốc của mình biết phải dùng đạn gì mới có thể xử lý được cái thứ trừu tượng như hi vọng kia không?”
Công chúa điện hạ nhún nhún vai, tỏ vẻ hắn chỉ biết lừa người thôi, ngoài ra hắn bất lực.
Hoàng Cẩn Sâm xoa xoa mặt hắn mấy cái, u buồn mà thâm tình bày tỏ: “Ừa thế thì ngoan đi, đừng triết học cũng đừng lịch sử, tí nữa mình nói chuyện văn hóa sau nha, giờ giải quyết vấn đề thực tế trước ha.”
“Tôi lại nghĩ thế này.” Diêu Thạc dừng một lát, đột nhiên nói, “Sức mạnh của Ma thuật sư đến từ Sự Sống và Sáng Tạo, là ‘Khởi nguồn’ và sự vô tận của các khả năng, chỉ có một nơi có thể áp chế thứ đó…”
“Kẽ hở thời gian của lão Điền?” Khấu Đồng lập tức hỏi.
Diêu Thạc gật đầu, thế là ngay trong giây tiếp theo cả nhà đổ dồn ánh mắt về phía Hà Hiểu Trí. Hà Hiểu Trí run run một chút, bối rối nhìn quanh: “Em… Em làm sao được? Em không làm nổi.”
“Cái này thì dễ thôi, ban nãy chắc Ma thuật sư đã thấy chúng ta rồi, tí nữa tôi có thể ra ngoài làm mồi nhử.” Hoàng Cẩn Sâm tuyệt không để ý tới cậu nhóc mà thản nhiên nói, “Sau đó chúng ta cần một mặt gương.”
“Còn cần có biện pháp đẩy hắn vào gương.” Diêu Thạc nói tiếp.
Phát hiện không ai để ý tới kháng nghị của mình, Hà Hiểu Trí quả thực đứng ngồi không yên. Cậu nhóc giơ cánh tay yếu ớt khua khua, còn muốn nói: “Em…”
Khấu Đồng lại nắm lấy cánh tay cậu đang lơ lửng trong không khí, tách mở những ngón tay vì hoảng hốt mà co lại. Bàn tay của bác sĩ Khấu thon dài mà ấm áp, có sức mạnh kì lạ khiến người ta an tâm.
Hà Hiểu Trí ngây người nhìn hắn, cảm thấy trong ánh mắt của người đàn ông kia dường như có biển lớn vô cùng. Biển khơi vô hạn ấy lại không làm người ta sợ hãi, ngược lại khiến cậu đắm chìm trong nó phảng phất như tìm về nơi sinh mệnh bắt đầu.
“Tôi cảm thấy là em có thể.” Khấu Đồng nói.
Hà Hiểu Trí bình tĩnh trở lại như một kì tích, Khấu Đồng lại nói: “Tôi tin rằng em có thể làm được, có thể giúp chúng tôi.”
Hoàng Cẩn Sâm nhìn bàn tay Khấu Đồng đang nắm tay Hà Hiểu Trí, chẳng nói chẳng rằng, dùng ánh mắt chất chứa cừu hận không đáy lườm chằm chằm nơi đó y như một con mèo bị xâm phạm lãnh địa.
Thằng ranh này ngứa mắt thật, Hoàng Cẩn Sâm nheo mắt, lặng lẽ nghiến răng.
Đó là của ta! Là của ta tất ____ Kị sĩ Nhị Béo bất mãn nghĩ.