Hoàng Cẩn Sâm cảm giác giọng nói của Khấu Đồng trong điện thoại có chút không giống với giọng nói bình thường. Gã không nói rõ được đó là cảm giác gì, bởi vì là một tay súng bắn tỉa nhắm bắn ở một nơi bí mật, ở một phương diện nào đó gã nhạy cảm hơn người bình thường nhiều lắm.
Khi giọng nói của Khấu Đồng xuyên qua điện thoại truyền đến trong tình hình âm thanh ở đầu dây bên kia hỗn loạn ồn ào, Hoàng Cẩn Sâm bỗng nhiên cảm dường như bọn họ đã quay lại thời điểm lần đầu quen biết, nghe tiếng nói của người kia, tựa như có thể tìm thấy an tâm và bình tĩnh thần kì.
“Chung tướng quân bảo hôm nay chúng ta đến đó___ Bác sĩ Khấu, cái cẳng gà của cậu thế nào rồi?”
“Tàm tạm, hai ngày nữa đến bệnh viện bóc bùn, bóc xong là ra khỏi nồi được rồi___ Gặp ở đâu? Tôi bắt xe qua.”
“Không cần, tôi tiện đường qua đón cậu luôn là được.” Hoàng Cẩn Sâm khoác áo, thuận miệng hỏi, “Cậu ở xó nào đấy? Không phải bệnh viện phải không, sao ồn thế?”
Khấu Đồng dừng một chút, báo địa chỉ.
Hoàng Cẩn Sâm: “… Làm trò gì ở đấy?”
Khấu Đồng cười gượng một tiếng: “Xả hơi, xả hơi tí ấy mờ.”
Hoàng Cẩn Sâm lấy chìa khóa đi ra ngoài, lúc sắp ra đến nơi còn theo bản năng sờ sờ tường kép trong phòng khách, mở ra một ngăn ngầm để từ súng ngắn, súng ngắm cho đến vũ khí lạnh. Gã ngẩn người một chút mới nhớ ra sau này không cần những ông bạn già này nữa rồi, thế là gã gãi gãi đầu, đột nhiên có chút không biết phải làm sao. Thế rồi gã lắc đầu cười vu vơ mấy tiếng, cuối cùng vẫn nhịn không được giấu một khẩu lục dưới ống quần, bấy giờ mới đẩy cửa bước đi.
Khấu Đồng đang ở trong một phòng đèn mờ kín mít chướng khí mù mịt. Lúc Hoàng Cẩn Sâm tìm đến nơi thì thấy bác sĩ Khấu thiên sứ áo trắng trong cảm nhận của mình đang kéo cái chân què, thân tàn chí kiên chơi mạt chược với người ta, mạt chược thì thôi đi, đã thế bên tay mỗi người còn thả một xấp bài tú lơ khơ.
Cái gì? Trẻ ngoan nhìn không hiểu?
Dù sao Hoàng ca nhà chúng ta liếc một phát là hiểu ngay, vị bác sĩ Khấu mặc dù làm việc có chút không đàng hoàng nhưng tốt xấu gì cũng mang danh nhân viên chính phủ này ấy à, hắn hoàn toàn không giống anh Nhất Hưu (1) lấy ngón tay vẽ vòng trên đầu trọc ngây thơ gì đâu___ Hắn rõ ràng là đang tụ tập đánh bạc.
Chỉ thấy bác sĩ Khấu miệng phun khói trắng phèo phèo, gác cái chân bó bột, hào khí tận trời xòe bài ra, gõ bàn vô cùng khí thế: “Ù! Các đồng chí xì tiền ra đây!”
Một người anh em râu quai nón tướng mạo cơ khổ bên cạnh chìa bài cho hắn, người đàn ông trung niên mặt ngựa chỉ vào anh ta cười ầm lên: “Lão Hùng chú giỏi lắm, đêm qua bị Khấu Đồng lượm mất bao nhiêu tiền rồi?”
Người anh em râu quai nón trưng đôi mắt nhỏ đen lay láy tội nghiệp nhìn sang Khấu Đồng: “Tiên sư cha nó chớ!”
“Cha ông anh đẻ ra ông anh, cha nào con nấy ~” Khấu Đồng quay sang gật đầu với Hoàng Cẩn Sâm rồi vịn bàn đứng lên, “Thôi thôi thôi, tính tiền tính tiền, hôm nay không chơi nữa, tôi có việc.”
Lão Hùng cảm động đến rơi nước mắt nhìn Hoàng Cẩn Sâm, cứ như gã là Quan Thế Âm Bồ Tát cứu khổ cứu nạn.
Chẳng biết mấy người bọn họ tính tiền thế nào, chỉ biết cuối cùng Khấu Đồng thu hết một vòng quay lại thì thu được một nắm tiền ông Mao đỏ rực nhét vào lòng còn khuyến mãi thêm kiểu cười mèo chiêu tài toe toét thiếu đánh, sau đó nghênh ngang rời đi cùng Hoàng Cẩn Sâm.
Hoàng Cẩn Sâm đỡ hắn lên xe, cất cái gậy sang một bên: “Biết cách làm giàu, bội phục bội phục.”
Khấu Đồng ý vị thâm trường nhìn gã một cái: “Tiểu đồng chí, đi theo trẫm, có thịt ăn.”
Hoàng Cẩn Sâm nghiêng nghiêng mặt, nở một nụ cười cực kì tự nhiên với Khấu Đồng. Khấu Đồng cả ngày chạy đông chạy tây, chính là một người rất dễ chơi cùng; nghề tay trái của Hoàng Cẩn Sâm là làm xiếc dưới ga tàu điện ngầm, bất hạnh bất hạnh, cũng là cực dễ chơi cùng luôn. Hai người như đã quen biết nhiều năm, nghiêng nghiêng ngả ngả đi thẳng đến nơi Chung tướng quân hẹn bọn họ.
Căn cứ ST đối với người ngoài mà nói là một địa phương vô cùng thần bí, cho dù có trở thành căn cứ liên lạc cuối cùng trong cuộc chiến với Utopia dưới tình huống cơ cấu chính phủ hoàn toàn tê liệt đi chăng nữa thì lúc bình thường cũng chỉ là một “ngành hữu quan” không người biết tới mà thôi. Địa điểm tọa lạc của nó cực kì hoang vu, có những thiết bị kĩ thuật tiên tiến cao cấp nhất… cùng với trạng thái sinh hoạt nguyên thủy nhất.
Ví như con đường đến gần căn cứ thậm chí còn chưa trải nhựa đường, hoàn toàn là đường đất cát bụi tung bay mờ mịt, đi lên cứ như ngồi xe qua đèo. Sau núi của căn cứ là một con sông nhỏ với đất trồng rau, thi thoảng còn thấy mấy thôn làng nho nhỏ thưa thớt ít dân phần lớn sống bằng nghề làm ruộng.
Lúc bọn họ tới nơi sắc trời đã rất muộn, Chung tướng quân nói lão Diêu ngày mai mới đến được. Khấu Đồng đi điều chỉnh thiết bị, Hoàng Cẩn Sâm ngồi trong sân một lát, ngẩng đầu nhìn bầu trời lấp lánh, cảm thấy không khí trong căn cứ thần bí nơi sơn cốc này trong lành hơn thành thị rất nhiều, ánh sao tinh thuần trong sáng như được nước gột rửa qua vậy.
Gã hít vào một hơi thật sâu, ngồi ở giữa sân, cầm một quả táo không biết vặt ở chỗ nào, cũng không thèm rửa mà chỉ dùng tay áo lau lau rồi cho vào mồm cắn rau ráu, cảm giác có chút mê mang.
Khấu Đồng điều chỉnh thiết bị của căn cứ, cái ‘Máy chiếu’ khổng lồ này cũng gọi là “Máy biến đổi tần số không gian đa chiều”, có thể biến đổi ý thức con người thành một không gian có tần số đặc thù, thậm chí còn khiến cho bản thân đương sự cũng đi vào được. So sánh với cái ‘Máy chiếu’ nho nhỏ mà bình thường hắn hay đeo trên lưng thì đúng là so súng bắn chim với đại bác.
Chiếc máy chiếu này từ khâu thiết kế đến phần hoàn thiện hậu kì không biết đã đổ vào bao nhiêu tâm huyết của Khấu Đồng, hắn thấy nó thì như thấy bà xã, hai mắt đỏ rực nhào vào mân mê sờ mó.
Chung tướng quân theo sau hắn, thấy chân cẳng hắn không tiện thì đưa tay đỡ hắn một chút. Hai người như bạn nối khố, ăn ý không nói nên lời, đợi đến khi dụng cụ điều chỉnh được bảy tám phần, Chung tướng quân mới đột nhiên lên tiếng: “Tôi chưa thương lượng gì mà đã điều Cẩn Sâm đến chỗ cậu…”
“Ờm… Hử?” Khấu Đồng sửng sốt một chút, thản nhiên nói, “Không sao cả, anh ta là một người rất dễ ở chung.”
Chung tướng quân nhìn theo bóng hắn hồi lâu, trầm mặc một lát: “Cẩn Sâm muốn xuất ngũ nhưng cấp trên không muốn thả người, lúc ấy khi lão Dương đề cập đến việc này thì tôi bỗng nhớ tới cậu. Cậu… Haiz, cậu cũng trưởng thành rồi, đừng có không chịu ổn định như vậy nữa, về sau có người đáng tin một chút chiếu cố cậu cũng không tồi.”
Khấu Đồng chém gió không biết ngượng mồm: “Tôi tự thấy mình rất đáng tin.”
Chung tướng quân chậm rì chỉ vào cái cẳng gà bó bột của hắn: “Thế cái kia là cái gì hở?”
Khấu Đồng không nói gì, chỉ vùi đầu vào mân mó thiết bị, lát sau hắn chợt bật cười: “Dù sao anh ta cũng chẳng ở lại lâu, tôi không có ý kiến gì.”
Khấu Đồng lảo đảo thò tay với cái gậy, Chung tướng quân ở bên cạnh đỡ cánh tay giúp hắn đứng vững. Khấu Đồng nhìn thoáng qua bên ngoài cửa sổ, Hoàng Cẩn Sâm đang cầm hạt táo nhắm vào con chim nhỏ đậu trên cây. Con chim nhảy tung tăng trên cành không để thằng cha nhìn như bị thần kinh bên dưới vào mắt, kết quả một luồng gió bắn tới, nó đã vinh quang biến thành bi kịch đời chim___ Bị một hạt táo gồ ghề lồi lõm phang trúng đầu, lộn cổ từ trên chạc cây xuống.
“Anh ta là người có bản lĩnh lớn.” Khấu Đồng khoanh tay trước ngực, híp mắt nhìn ngó một hồi rồi đánh giá, “Mười mấy tuổi, con trai nhà khác vẫn còn đang trong thời kì thiếu niên phản nghịch, anh ta lại có thể một mình đến nơi đó, từng chút từng chút cô độc trưởng thành. Suốt bao nhiêu năm, lại trải qua một trận gió tanh mưa máu như vậy, hiện tại đột nhiên muốn quay về thì khẳng định là sẽ có mức độ khác biệt rất lớn. Tôi thu nhận anh ta trước mấy ngày cái đã, chờ anh ta nghĩ thoáng rồi muốn làm gì thì làm.”
Chung tướng quân nhìn theo ánh mắt hắn, gật đầu: “Đa tạ.”
Khấu Đồng rũ mắt, cười cười: “Giáo quan, ông còn khách khí với tôi làm chi, có chuyện muốn nhờ thì cứ nói đi, đừng lằng nhằng nữa. Chỉ cần đừng gửi ai cho tôi nữa là được.”
Chung tướng quân ngẩn người: “Việc này…”
Khấu Đồng quay đầu, vẻ mặt đáng khinh: “Có điều, gửi vợ thì không thành vấn đề.”
Nói xong, bị Chung tướng quân gõ thủng đầu.
Hoàng Cẩn Sâm đang cân nhắc xem nên chiên hay nên nướng con chim xấu số thì nghe thấy phía sau có động tĩnh. Gã nhìn lại, chỉ thấy Chung tướng quân gật đầu với mình rồi đi mất tiêu, Khấu Đồng đang tựa vào cạnh cửa, ngoắc ngoắc tay: “007, lại đây lại đây!”
Vừa nhìn thấy nụ cười vui vẻ của hắn là đã thấy vạn sự đại cát đại lợi rồi, Hoàng Cẩn Sâm vỗ vỗ mông, tâm tình rất tốt đứng lên, lăng xa lăng xăng chạy qua: “Làm gì thế chàng đẹp giai?”
“Cho anh xem cái cần câu cơm của chúng ta nè.”
Hoàng Cẩn Sâm hứng thú vô vàn đi dạo một vòng quanh cái máy chiếu vĩ đại nhất thế giới kia rồi buông một câu đánh giá phi thường đúng trọng tâm: “Trông như cái nồi đun nước to ấy nhờ.”
Khấu Đồng sửng sốt như gặp tri âm tri kỉ: “Đúng đúng, lúc tôi thiết kế đã lấy vật tham khảo là cái nồi đun nước trong căng tin của chúng ta đó ~”
Hoàng Cẩn Sâm cảm thấy bác sĩ Khấu thật sự là một nhân tài, gã lại gần sờ soạng trên dưới một lượt, đoạn hỏi: “Của này dùng thế nào?”
Khấu Đồng đứng cạnh cái nồi đun nước cười xấu xa, sau đó nhanh chóng lôi ra một bảng điều khiển từ bên trong nó, nhập vào một chuỗi trình tự.
Hoàng Cẩn Sâm cảm thấy đầu óc choáng váng, cả người như bị đè ép mau chóng rơi vào một cái động đen ngòm. Gã kinh hãi cuộn tròn người theo bản năng, tùy thời chuẩn bị lăn ra, sờ sờ bên chân chính mình.
Thế nhưng Hoàng Cẩn Sâm không ngã nặng mà lại nhẹ nhàng đáp đất, phát hiện bản thân đang ở trên một bờ cát mềm mại. Gã kinh ngạc ngẩng đầu, Khấu Đồng đang ở cách gã không xa, kì quái làm sao, cái gậy chống trên tay hắn không thấy đâu, thạch cao trên đùi cũng biến mất, như là không hề bị tổn thương gì mà vững vàng đứng đó.
Hai người bọn họ đứng trên hòn đảo cô độc, dưới chân là cát trắng, bên cạnh thi thoảng có một con chim biển bay qua.
Hòn đảo rất nhỏ, chỉ có một phiến rừng không lớn, mà ở chính giữa lại là một tòa tháp cao. Tòa tháp màu sắc nặng nề, không có cửa sổ, chẳng biết là ai xây dựng. Nó cao vô cùng, người đứng bên dưới ngửa cổ lên cũng không nhìn thấy đỉnh, như thể nó chọc thẳng lên trời vậy.
Bốn phía là biển cả mênh mông vô biên vô hạn, gió biển mặn mòi thổi tới, bên tai vang tiếng sóng vỗ, nước trời xanh ngắt một màu.
Hoàng Cẩn Sâm từ từ thả lỏng, quay đầu nhìn Khấu Đồng vẫn đang chăm chú quan sát tòa tháp cao: “Đây là… bên trong cái nồi kia sao?”
“Có thể nói như vậy.” Khấu Đồng đứng rất thẳng, “Máy chiếu là một thiết bị không gian đặc biệt. Nó sẽ đưa con người vào một không gian khác, tần số không gian được điều chỉnh căn cứ vào trình tự được cài đặt sẵn, trùng khớp với tư duy của người tiến vào. Tôi vừa điều chỉnh nó nhằm vào những người tiến vào không gian, nói cách khác…”
Hắn cười rất tà tứ: “Đây là kết quả của việc không gian ý thức của hai chúng ta giao nhau.”
____________________________________________
Chú thích:
(1) Anh Nhất Hưu: Nhất Hưu hòa thượng khi còn nhỏ 10 tuổi là một chú tiểu rất thông minh, trí huệ, lanh lợi, lại vừa có lòng từ bi nhân hậu. Nhất Hưu thường dùng phương pháp “Đối Trị Đáp” hay còn gọi là “Gậy Ông Đập Lưng Ông”. Tức là khi người ta hỏi Nhất Hưu điều gì không thể nào làm được (impossible), thì Nhất Hưu cũng áp dụng từ câu hỏi không thể nào làm được của họ mà hỏi lại họ điều không thể làm được.
Cái máy chiếu ông mai bà mối của đôi Rùa Tô đã xuất hiện trở lại. Xin một tràng pháo ta
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...