Du Y

Khấu Đồng ngu ngơ nhìn Hoàng Cẩn Sâm hồi lâu vẫn chưa hồi thần, Hoàng Cẩn Sâm chiếu ánh mắt sáng quắc về phía hắn như thể bất cứ lúc nào cũng có thể hóa thân Romeo nói mấy lời tươi mát.

“…Hả?” Khấu Đồng hỏi.

Hoàng Cẩn Sâm gật đầu chậm rãi mà kiên định.

“Không cần phải cưa.” Khấu Đồng ngẫm nghĩ, ôm theo hộp điều khiển phát ra tín hiệu chu kì, thay dép lê đi ra ngoài, “Chuyện gì cũng có thể thương lượng, lăn giường thì phải chờ suy xét cái đã.”

Hoàng Cẩn Sâm: “…”

Gã cảm thấy tình cảm nồng nàn thắm thiết của mình bị lãng phí phũ phàng, vì thế cứ lui cui cúi đầu đi theo Khấu Đồng ra vẻ thương tâm nẫu ruột.

Khấu Đồng đã quen Hoàng chuyên gia động kinh không hẹn giờ nên hoàn toàn không để ý đến gã, toàn bộ tâm tư nặng nề của hắn đặt cả vào hộp điều khiển trong tay. Hai người một trước một sau ra khỏi không gian đã bị che giấu, leo lên mái nhà. Ngay khi Khấu Đồng cảm thấy Hoàng Cẩn Sâm đã vơi cơn dở hơi thì chợt nghe gã âm u hỏi: “Lần trước trong khách sạn không phải cậu nói cậu rất có nguyên tắc, thỏ không ăn cỏ gần hang sao?”

Khấu Đồng nói: “À, linh hoạt thay đổi cũng là một trong những nguyên tắc của tôi đấy.”

Hoàng Cẩn Sâm gãi đầu như đang hoang mang ghê lắm: “Chẳng phải cậu nên khiếp sợ, sau đó hoặc là ngượng ngùng hoặc là không được tự nhiên đóng sầm cửa rời đi sao? Chẳng phải rồi tôi sẽ ngày ngày dùng lời ngon tiếng ngọt dây dưa trồng cây si, ngày ngày âm thầm tặng quà, nhắn tin thăm hỏi sớm trưa chiều tối, thời thời khắc khắc chú ý cậu ăn gì uống gì, có đi tả táo bón hay không, sau đó cậu chậm rãi cảm động, cuối cùng trước khi cưới vào cửa chúng ta vừa khéo sinh ly tử biệt một hồi, cuối nữa Happy ending hay sao?”

Chẳng hiểu vì sao lên đến mái nhà thì tín hiệu đột nhiên lại mỏng đi, vốn dĩ là tín hiệu lặp lại theo chu kì bỗng ngắt quãng như thể có rất nhiều loại tần sóng trộn vào một chỗ, chồng chéo lên nhau mà tạo thành. Khấu Đồng lập tức ý thức được hiện tượng này trùng khớp với suy đoán của mình, bèn nhanh chóng ghi lại những tín hiệu thu được.

Đương nhiên trong lúc bận rộn bù đầu hắn vẫn cố rút ra được một tí thời gian để quăng cho Hoàng Cẩn Sâm vẻ mặt khó tin, rồi chân tâm thành ý trả lại gã phản ứng cho đoạn lời thoại ban nãy: “Đồng chí không thấy… thốn à?”

Hoàng Cẩn Sâm nghĩ một chút, thẳng thắn thành khẩn đáp: “Cũng hơi hơi.”


Khấu Đồng không biết nên khóc hay nên cười nữa: “Anh đọc ở chỗ nào thế hả?”

“Trong sách chứ đâu.” Hoàng Cẩn Sâm nói, “Mẹ cậu cho tôi xem đó.”

Khấu Đồng đang cài đặt cho hộp điều khiển tự động ghi nhớ tín hiệu thu được, nghe thấy câu này thì run tay, tí nữa ném cả máy tính xuống đất.

Sau đó hắn quay sang nhìn Hoàng Cẩn Sâm, cân nhắc từ ngữ một chút rồi bảo: “Đừng nghe mẹ tôi, mẹ tôi là thần vật, nhân loại đã không thể ngăn cản được bà nữa rồi.”

Hoàng Cẩn Sâm cười ha hả ngớ ngẩn rồi sáp lại ngồi cạnh Khấu Đồng, dùng cẳng chân cọ cọ hắn: “Nè, ôm một cái được không?”

Khấu Đồng nhìn gã, dang tay ra hào sảng hô: “Qua đây.”

Hoàng Cẩn Sâm hóa thân đà điểu lao vào vòng ôm của hắn, sung sướng hưởng thụ cảm giác hoocmon mất cân đối như bị dòng điện chạy qua người, sau đó gã rúc vào hõm cổ Khấu Đồng hít một hơi thật sâu, mãi sau mới trầm giọng nói: “Hờ ~ tê rần.”

Ôm một hồi, Hoàng Cẩn Sâm vẫn chưa thỏa mãn mà ngẩng đầu lên được voi đòi tiên: “Thế… hôn một cái cũng được chứ?”

Lúc này Khấu Đồng do dự rồi đẩy gã ra: “Cái này đợi tí nữa cho tôi làm xong việc đã nào, sát ra lửa ở đây là không xong đâu đấy.”

Hoàng Cẩn Sâm hiểu rõ nặng nhẹ lập tức tỏ vẻ thấu hiểu, ngoan ngoãn không quấn lấy hắn nữa mà tìm một chỗ ngồi xuống bên cạnh. Gió đêm lành lạnh thổi, gã yên lặng nhìn Khấu Đồng, trong lòng đột nhiên dâng lên một cảm giác vô cùng khó tả, không biết ‘tháng năm yên bình hạnh phúc’ trong truyền thuyết nói có phải chính là như thế này không?

Có lẽ khoảng thời gian ‘yên bình hạnh phúc’ quá dài cũng sẽ khiến cho người ta nhàm chán. Chỉ một lát sau, Hoàng Cẩn Sâm lại bắt đầu làm trò mèo. Gã nói: “Cơ mà tôi cảm thấy yêu đương không nên bắt đầu từ việc lên giường, chúng ta hẳn là nên tìm hiểu nhau một chút mới đúng.”

Khấu Đồng nói: “Tôi còn cái gì mà anh không biết nữa?”


Hoàng Cẩn Sâm dừng một chút, nghĩ nghĩ, cảm thấy cũng đúng, vì thế gã bảo: “Thế để tôi cho cậu biết một chút về bản thân mình đi…”

Nói xong câu đó rồi, Hoàng Cẩn Sâm lại không biết phải nói tiếp như thế nào nữa. Bởi vì gã phát hiện bản lý lịch của mình thực sự không phải là một thứ phức tạp, đoạn đời trải qua ở Hạt Giống bọn họ đều đã biết rồi, về sau… cuộc sống của gã mười mấy năm về sau dường như chỉ dùng hai cụm từ “Phục tùng mệnh lệnh” và “Giết người” để tóm lại là xong, không còn cái gì để kể.

Nghĩ tới nghĩ lui, đến tận lúc gần cạn lời gã mới nặn ra được một câu:“Tôi thích ăn cay, không thích đắng.”

“À.” Khấu Đồng gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, “Mẹ tôi hay nấu nhạt, mai tôi bảo bà ấy cho thêm tí tương ớt vào.”

Hai người đồng thời dừng lại trong khoảnh khắc, sau đó cùng mỉm cười đầy tự giễu.

Hoàng Cẩn Sâm rốt cuộc cũng thoát khỏi trạng thái nhi đồng thiểu năng, gã chỉ vào hộp điều khiển đang nhận tín hiệu rồi hỏi: “Cậu định giải quyết nó thế nào đây?”

“Tìm lại bộ nhớ trung tâm thì không khả thi cho lắm.” Khấu Đồng nói, “Tín hiệu này xuyên qua các không gian chồng nhau với những tần số bất đồng để đến nơi này của chúng ta, biến thành một thứ vô cùng phức tạp. Tôi có thể tiếp nhận và phân tích chúng rồi thông qua đó suy ngược ra phương trình quỹ tích của bộ nhớ trung tâm, lắp ráp lại hộp điều khiển một lần nữa.”

Hoàng Cẩn Sâm cau mày: “Nghe có vẻ rất phức tạp, cậu nắm chắc mấy phần?”

Khấu Đồng nhún vai: “Tôi đã làm việc này bao giờ đâu, định làm thử một cái mô hình, chắc khoảng 50:50 đi.”

“Nếu không được thì sao?”

“Thì thử cách khác.” Khấu Đồng nói nhẹ như không, “Yên tâm đi, có tôi ở đây, chúng ta sẽ không bị thứ đồ chơi này vây khốn.”


Trên người hắn luôn luôn có một sự tự tin cường đại, nó giúp cho hắn có thể nhanh chóng điều chỉnh tâm tình trong bất cứ trường hợp nào. Cái dũng khí khó tin khi ở dưới ánh đèn tụ quang cho chúng nhân chú mục nhìn vào, mà vẫn dám ngồi xuống đất móc mũi… Hẳn là cũng chỉ như thế mà thôi.

Hoàng Cẩn Sâm dừng một chút: “Kỳ thật trừ con nhỏ kia ra thì tôi chẳng thấy ở lại đây có gì không tốt. Nếu chúng ta thực sự vĩnh viễn không tính đến chuyện ra ngoài, thì tôi xử lý nó là xong…”

“Đây là một không gian cân bằng do bảy chủ thể ý thức tạo thành, nếu một chủ thể tử vong, ngay cả tôi cũng không thể biết được chuyện gì sẽ tới.” Khấu Đồng lập tức ngắt ngang.

Hoàng Cẩn Sâm cười cười: “Đây cũng là khuyết điểm duy nhất của nơi này nhỉ… Vì sao cậu cứ nhất định phải vội vàng ra ngoài?”

Khấu Đồng im lặng. Trong thành phố không nhìn thấy sao trời, chỉ có một vệt sáng không biết bắt nguồn từ đâu ngẫu nhiên chiếu lên sườn mặt xương gầy của hắn, lướt qua ngũ quan làm cho người ta mến yêu, qua không biết bao lâu, hắn mới nói: “Đại khái… Chắc bởi vì tôi cũng là một con người?”

Nếu có một nơi cho người ta muốn gì được nấy, có thể làm cho người chết sống lại, có thể mang tới những năng lực khó mà tin tưởng trong cuộc sống bình thường, chỉ cần anh tin tưởng thì trên trời dưới đất, thời gian không gian đều có thể thay đổi…

Mà bản thân nó không phải là chân thật.

Thế thì mỗi người đều sẽ trở nên yếu đuối, đều sẽ sa vào sự sung sướng an toàn, một ngày nào đó họ sẽ bị hạnh phúc khảm thẳng vào lồng ngực này ăn mòn mà nghĩ rằng ta chỉ hưởng thụ một chút, thỏa hiệp một chút mà thôi… Ngày qua rồi lại ngày qua, cứ thế tuần hoàn cho đến khi bị chôn vùi, rồi bị nuốt sạch.

Nửa câu sau Khấu Đồng không nói, thế nhưng Hoàng Cẩn Sâm lại hiểu được giống như kì tích____ Tranh thủ lúc tôi vẫn còn tỉnh táo, mỗi ngày dùng cái cách ngu ngốc tựa như đâm một dao vào thân thể này để mà vùng vẫy không thôi, trước khi chìm xuống hoàn toàn, nhất định phải tìm cho ra lối thoát.

Hoàng Cẩn Sâm đột nhiên nhớ tới ngôi nhà tuy nhỏ mà ấm áp mình đang ở. Sau khi Khấu Đồng dùng biện pháp đặc thù của Hà Hiểu Trí để ‘khâu’ không gian lại, ‘ngôi nhà’ ấy lại càng khơi dậy cảm giác an toàn trong tâm lý người ta, giống như một tấm vỏ bọc khép kín.

Một con nhỏ ranh ma đáng ghét nhưng cũng rất đáng yêu, một lão già bảo thủ không dễ nói chuyện nhưng trầm tĩnh ổn trọng, một thiếu niên thần kì, một người mẹ biết nấu cơm, mỗi ngày lại còn có thể chen chúc cùng Khấu Đồng trên một chiếc giường, mỗi ngày cãi cọ ầm ĩ…

Đi ra ngoài… Có lẽ ‘nhà’  sẽ không còn.

Đi ra ngoài, ‘ngọn lửa diêm’ sẽ lập tức lụi tắt.


Gã bất giác cho tay vào túi quần nơi đặt khẩu súng ngắn mini, chỉ một phát súng thôi là có thể bắn thủng cái hộp yếu ớt kia rồi. Hoàng Cẩn Sâm có chút không hiểu Khấu Đồng còn muốn vùng vẫy để làm gì vậy? Trong con mắt của tên thanh niên văn nghệ giả mạo gã đây, phù sinh như mộng, nằm mộng ở đâu mà chẳng là mơ? Vì sao cứ phải cuồng điên kiếm tìm chân thật? Chính mình vui vẻ không phải là được rồi à?

Sống… Thực ra chỉ là ăn, uống, thải ra, thế thôi.

Thế nhưng nhìn thấy vẻ mặt của Khấu Đồng, Hoàng Cẩn Sâm rốt cuộc vẫn buông ngón tay ra khỏi cò súng. Gã tiếc nuối nghĩ, thôi, đừng nên khiến cậu ấy khó chịu thì hơn.

Cơ hồ là ngay lúc đó, Hoàng Cẩn Sâm cảm nhận được một cảm giác rất kì diệu. Gã sống qua nhiều năm như vậy, muốn xử ai thì xử, phóng túng biết bao nhiêu, chẳng ai dám xen vào… Bọn họ khả năng sẽ âm thầm cho rằng gã có chút não tàn, cơ mà kệ chứ.

Gã tùy hứng vô cùng, dù sao chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ thì chẳng còn ai quan tâm đến việc gã sống như thế nào cả, đói thì ăn khát thì uống, muốn làm gì thì làm thôi.

Mà nay, gã đột nhiên nhận ra mình cư nhiên cũng sẽ vì một người khác mà… cam nguyện không làm theo ý muốn.

Dẫu rằng cái lúc buông tay kia gã biết chắc trong lòng sẽ tràn ngập khó chịu và tiếc nuối, song vẫn cảm thấy rằng làm như vậy là đúng chứ không sai.

Hoàng Cẩn Sâm phát hiện thì ra ‘nhường nhịn’ không phải là đức tính trời sinh, mà cần phải có một người đáng giá xuất hiện mới dạy cho người ta học được. Những người có cha thương có mẹ yêu học được tương đối sớm, nhưng loại người như gã thế này chỉ có thể trông vào may mắn mà thôi.

Giờ đây, may mắn đã mỉm cười để cho gã gặp được người ấy rồi.

Đúng lúc này, trong bóng đêm đột nhiên truyền tới tiếng rít chói tai. Hoàng Cẩn Sâm nheo mắt nhìn về căn nguyên phát ra âm thanh, thấy một mảnh bóng đen mờ dâng lên từ phía đó, sau đó đứng ở nơi cao phóng mắt ra xa thì trông thấy ánh đèn trong thành phố đang tối đi.

“Hình như là quạ đen.” Khấu Đồng đứng lên, hạ giọng nói, “Lại là tên ma thuật sư kia à?”

“Còn có thứ khác.” Hoàng Cẩn Sâm tinh mắt hơn hắn một chút, gã chỉ vào bóng đen mà nói, “Còn có con quái vật bị tôi bắn mù một mắt nữa… Quạ đen bên kia đang kéo đứt dây điện kìa.”

Khấu Đồng nhíu mày: “Rốt cuộc Tần Cầm muốn làm cái gì?”

“Trùng quan nhất nộ vi lam nhan? Mỹ nhân họa thủy…” Hoàng Cẩn Sâm thuận miệng bỉ bôi, sau đó quay lại liếc nhìn Khấu Đồng, cuối cùng mới ngộ ra chân lý, “Khoan đã, không đúng! Con bé đó muốn cướp người của ông đây?! Ông phắc! Đúng là đại cô nương lần đầu lên kiệu hoa, tôi đang bỡ ngỡ đến mức không biết phải bắn bỏ đứa nào trước mới tốt đây!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui