Dương Cơ Uyển bước vào trong, vừa mới đẩy nhẹ cửa liền thấy gương mặt quen thuộc đang mỉm cười, vẫy vẫy tay.
"Uyển Uyển, bên này." Một cô gái ngồi ở chiếc bàn trong góc của quán cà phê vẫy vẫy tay.
Cơ Uyển lập tức đi tới chỗ có cô gái kia, kéo ghế ngồi xuống.
"Cậu tính ở lại đây luôn hay sao vậy? Mình ở bên Anh một mình chán chết." Cô gái kia khẽ bĩu môi, nũng nịu.
"Tiểu Hy à, chắc lần này mình sẽ chuyển về nước hoạt động.
Mình muốn tiến vào thị trường Trung Quốc thử xem." Cơ Uyển chống cằm, than nhẹ một tiếng.
"Được đấy! Mình cũng muốn đổi mới chút, ở Anh lâu quá cũng chán rồi." Đoàn Tiểu Hy nghe Cơ Uyển nói liền sáng mắt lên.
"Vậy đi.
Mình sẽ bảo A Khiêm sắp xếp."
"Cậu bữa nay giàu vậy sao?" Tiểu Hy bỗng nhìn Cơ Uyển bằng ánh mắt nghi hoặc.
Tiểu Hy thấy Cơ Uyển khó hiểu nhìn mình bèn chỉ tay ra bên ngoài.
"Đó! Chiếc xe thể thao đó là của cậu hay là của ai?"
"Cái này..." Cơ Uyển có chút bất đắc dĩ khó nói.
"Nói."
"Xe mình mượn." Cơ Uyển liền tìm ngay một câu.
Cô vẫn chưa muốn nói chuyện bất ngờ của Hàn Thượng Phong xảy ra với cô, để từ từ ổn thỏa thì nói sau.
"Ồ!" Tiểu Hy gật gật đầu.
Cô cũng chẳng nghi ngờ gì mấy chuyện này vì cô biết đây là nơi ở của Cơ Uyển lúc nhỏ nên quen biết nhiều là chuyện thường.
Hai cô bạn ngồi tán gẫu với nhau khá lâu, đến gần trưa, Cơ Uyển dẫn Tiểu Hy đi ăn trưa tại một nhà hàng rồi sau đó tìm một khách sạn cho cô.
Đến chiều muộn, Cơ Uyển thật sự không muốn về cái căn biệt thự kia tí nào.
Nhìn thấy mặt tên đàn ông kia là cô lại muốn điên lên.
Tại sao cô lại say rượu rồi để những chuyện ngu xuẩn xảy ra với mình vậy chứ? Cơ Uyển đập đầu vào vô lăng, mặt chán nản vô cùng.
A! Đôi mắt của Cơ Uyển bỗng sáng lên! Tại sao cô lại không nghĩ tới chuyện này vậy? Cơ Uyển lập tức nổ động cơ, đạp mạnh ga đi về phía biệt thự.
Cổng biệt thự tự động mở ra, chiếc xe thể thao lao nhanh vào trong nhà để xe.
Cơ Uyển mở cửa, chạy nhanh vào trong biệt thự.
"Hàn Thượng Phong đâu?" Cơ Uyển hớt hải hỏi bác quản gia.
"Thiếu phu nhân có chuyện gì sao? Thiếu gia vẫn chưa về."Quản gia Vương đang làm việc cũng dừng lại, quay sang hỏi Cơ Uyển.
"Vậy khi nào anh ta về?"
"Như thường lệ thì bảy giờ tối thiếu gia mới về."
"Muộn vậy sao?" Cơ Uyển nhíu mày.
Chuyện đại sự quan trọng thì phải giải quyết càng sớm càng tốt.
"Em nhớ tôi sao?" Giọng đàn ông có chút ý đùa cợt vang lên.
Cơ Uyển lập tức quay đầu về đằng sau, mặt tươi roi rói.
"Thiếu gia." Tất cả người làm đều cúi người chào Hàn Thượng Phong đang đứng trước cửa.
Thấy khuôn mặt tươi như hoa của Cơ Uyển, Hàn Thượng Phong khẽ cười.
Không ngờ cô gái này cười lại đẹp hơn cả tiên nữ.
Điều làm anh vui nhất chính là nghĩ cô đang nhớ mình.
"Anh lại đây chút.
Tôi có chuyện muốn nói." Cơ Uyển cười hì hì, vẫy vẫy tay.
Hàn Thượng Phong liền sải bước tới, ngồi xuống bên cạnh cô, dựa lưng vào ghế.
"Em muốn nói chuyện gì?"
"Nói thật đi, anh có tình cảm với tôi không?" Cơ Uyển nghiêm túc nhìn vào đôi mắt đen láy của Hàn Thương Phong.
Hàn Thượng Phong làm ra bộ mặt khó hiểu nhưng lại khiến Cơ Uyển hiểu lầm.
"Ồ! Nhìn mặt anh thì tôi biết chắc anh không có tình cảm với tôi." Cơ Uyển khẽ gật đầu.
"Nếu anh đã không có tình cảm với tôi thì tôi nói luôn..." Cơ Uyển ngừng một lúc rồi nói tiếp: "Tôi với anh là người lạ, chẳng hề quen biết nhau trước đó.
Cũng chỉ vì một phút say rượu của tôi mà chúng ta thành vợ chồng.
Vợ chồng là để chung sống cả đời vậy nên..."
Lúc này, đôi lông mày của Hàn Thượng Phong đã nhíu lại, ngồi thẳng dậy, nghiêm túc nghe Cơ Uyển nói.
Cơ Uyển thấy vẻ mặt của Hàn Thượng Phong thì thở phào một tiếng.
Chắc anh ta cũng cảm thấy ý kiến của cô đúng đắn.
"Vậy nên tôi nghĩ chúng ta nên ly hôn thì hơn."
"Ly hôn?" Bộ mặt Hàn Thượng Phong trở nên khó coi.
Cơ Uyển hít sâu một hơi rồi nói: "Đúng vậy.
Cứ coi như chúng ta chưa gặp nhau.
Tôi có việc của tôi, anh có việc của anh.
Vì tôi say rượu mà anh chịu trách nhiệm thì không công bằng cho lắm.
Anh cũng có quyền yêu người phụ nữ khác, đừng vì trách nhiệm mà bỏ lỡ hạnh phúc của cuộc đời mình.
Coi như đây là lỗi của tôi đi.
Tôi cũng không truy cứu gì nữa.
Coi như là đời tôi nó xúi quẩy."
Hàn Thượng Phong nghe vậy đôi lông mày dãn ra, khẽ nhếch môi.
"Em là vì lo cho tôi?"
"Đương nhiên là cũng phải lo cho tôi nữa.
Cuộc đời tôi vẫn chưa tận hưởng đủ.
Tôi vẫn chưa hoàn thành ước mơ của mình cho nên tôi vẫn muốn độc thân, tự do tự tại." Cơ Uyển nhàn nhã nói.
Cô nghĩ chắc chắn anh ta sẽ đồng ý với những lí lẽ mà mình vừa đưa ra.
Nhưng không...
Hàn Thượng Phong nhếch môi cười, ghé sát vào tai cô, lạnh lùng mà nói.
"Em...!đừng có hòng."
Cơ Uyển tròn mắt nhìn người đàn ông trước mắt.
"Anh có ý gì?" Giọng cô chẳng mấy vui vẻ.
Vốn tưởng rằng sẽ thành công.
"Quản gia Vương, lấy bản hợp đồng xuống đây cho tôi." Hàn Thượng Phong khẽ nói.
Quản gia Vương cúi người rồi sau đó đi lên lầu.
Một lúc sau, ông ấy đi xuống, tay cầm một chiếc hộp màu đỏ có họa tiết hình rồng.
Ông ấy đặt chiếc hộp lên bàn rồi rời đi.
"Đây là cái gì?" Cơ Uyển không giấu nổi sự tò mò.
"Em mở ra xem." Hàn Thượng Phong nhàn nhã dựa người vào ghế, chân phải gác lên chân trái.
Cơ Uyển nhìn chiếc hộp rồi nhìn Hàn Thượng Phong một hồi lâu.
Một lúc sau, cô mới đưa bàn tay tới chiếc hộp, nhẹ nhàng cầm lên.
Chiếc hộp màu đỏ, làm bằng gỗ và có họa tiết điêu khắc hình rồng vô cùng tinh xảo.
Cơ Uyển khẽ mở nắp chiếc hộp ra.
Bên trong là một xấp giấy.
Cô lấy từng tờ giấy một ra, đọc thật chăm chú.
"Cái...!cái này..." Cơ Uyển lấy tay che miệng, khuôn mặt cô đầy bất ngờ cùng sợ hãi, đưa mắt nhìn Hàn Thượng Phong.
"Đó là lí do em không thể ly hôn.
Tôi vốn dĩ không ép em kết hôn với tôi nhưng bộ dạng khóc lóc thảm thiết của em tối qua khiến tôi không kìm lòng được.
Nếu biết trước là lúc em say rượu sẽ mất đi lí trí thì tôi đã không đăng kí kết hôn với em." Hàn Thượng Phong nhìn thẳng vào mắt Cơ Uyển.
Cơ Uyển nghe xong liền như muốn suy sụp, tay đỡ trán mà gục xuống.
Thế là cô không thể ly hôn.
Thật ra tờ giấy kia chính là một phần di chúc của ông nội Hàn Thượng Phong.
Trong đó viết nếu Dương gia tiểu thư đã kí tên vào tờ giấy đăng kí kết hôn thì sẽ không được ly hôn.
Sau khi kí vào đó, bảy phần trăm cổ phần của Hàn thị sẽ thuộc sở hữu của cháu dâu Hàn gia...
Cơ Uyển ủ rũ tới tột độ, vò đầu bứt tóc liên tục.
Tại sao cô lại uống rượu? Tại sao cô lại phải đau khổ? Tại sao lại khóc? Cô đúng là con người bất hạnh mà.
Mãi mãi không thể tìm được hạnh phúc cho chính mình.
Cả đời cô chỉ có hai ước nguyện, một là trở thành một nhà thiết kế hàng đầu, hai là tìm được cho mình một người yêu cô chân thành, cùng nhau sống tới cuối đời.
Vậy mà...
Lúc này, mọi suy nghĩ về quá khứ nổi lên trong đầu cô, tua đi tua lại như một cuộn phim.
Từ cảnh bị bị bạo hành rồi bị lừa dối.
Tại sao lại như vậy? Một giọt nước mắt lăn trên má cô rồi rơi xuống chiếc váy trắng, rồi giọt thứ hai, giọt thứ ba...
"Em khóc sao?" Hàn Thượng Phong thấy bộ dạng sợ hãi của cô thì liền hỏi nhẹ một câu.
Cơ Uyển không nói gì, chỉ lặng lẽ lấy bàn tay nhỏ bé lau đi những giọt lệ.
Hàn Thượng Phong bắt đầu cảm thấy lo lắng, định ôm cô vào lòng thì liền bị cô gạt ra.
"Đừng chạm vào tôi." Cơ Uyển nói bằng một giọng vô cùng lạnh lẽo, đủ để người bên cạnh phải phát run.
Hàn Thượng Phong thấy cô gạt ra thì liền thu tay lại, lẳng lặng ngồi nhìn vẻ mặt lạnh tựa như băng của cô.
Cơ Uyển đứng dậy, đi lên trên lầu.
Cô đi vào căn phòng, thay bộ váy trắng đang mặc ra, mặc bộ đồ tối hôm qua vào, cầm áo khoác cùng túi xách đi xuống dưới lầu.
"Em muốn đi đâu?" Hàn Thượng Phong thấy cô đã thay đồ, đoán ngay cô định rời đi.
"Không cần anh quản." Cơ Uyển thậm chí còn không muốn nhìn vào mặt của anh, bước đi nhanh chóng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...