Cơ Uyển mang cơn tức giận đi vào thang máy, xuống đại sảnh.
Nghe được mấy lời bàn tán kia, Cơ Uyển lại thêm tức.
Chẳng còn thiết nghĩ gì tới ăn uống nữa, lập tức tới tập đoàn AC.
Tập đoàn AC, phòng làm việc của Vũ Khiêm...
"Khiêm, anh sắp xếp cho em với Tiểu Hy một nơi yên tĩnh nhất có thể, tốt nhất là không để ai biết." Cơ Uyển cố gắng kìm nén cơn tức chưa nguôi.
"Em lại làm sao vậy? Tuần trước anh nói vậy nhưng em lại nói muốn ở lại đây.
Bây giờ sao lại đổi ý rồi?" Vũ Khiêm cười hỏi Cơ Uyển.
"Không muốn ở đây nữa." Cơ Uyển khoanh tay, uống một ly nước rồi đặt chiếc cốc xuống bàn thật mạnh.
Vũ Khiêm giật mình.
"Em muốn đi ngay bây giờ." Cô dùng ánh mắt vừa sắc vừa mang tính chất đe dọa nhìn Vũ Khiêm.
"Ok.
Anh lập tức đi sắp xếp." Vũ Khiêm ban đầu có hơi ngạc nhiên nhưng sau đó cũng vui vẻ chấp thuận.
Cơ Uyển gọi điện cho Tiểu Hy, lát nữa sẽ tới đón Tiểu Hy ra sân bay, kêu cô chuẩn bị trước.
Cơ Uyển cũng mượn chiếc Ferrari của Vũ Khiêm để về biệt thự thu dọn đồ đạc.
Xách hai chiếc vali xuống phòng khách, quản gia Vương lại ra chào hỏi.
"Thiếu phu nhân muốn đi đâu sao?"
"Cháu..."
"Em muốn đi đâu?" Cơ Uyển chưa kịp nói xong thì giọng nói của Hàn Thượng Phong vang lên.
Hàn Thượng Phong từ cửa chính bước vào, khuôn mặt chẳng mấy vui vẻ.
"Đi đâu không liên quan gì tới anh." Cơ Uyển lạnh lùng nói rồi sau đó quay sang khẽ cúi chào quản gia Vương.
Cô kéo vali đi xéo sang một bên, tránh phải chạm phải Hàn Thượng Phong.
"Em muốn đi đâu?" Hàn Thượng Phong bắt lấy tay cô, hỏi lại một lần nữa.
Cơ Uyển nghiến răng, hít một hơi rồi nói: "Tôi muốn đi khỏi đây.
Được chưa?"
"Em dám?" Hàn Thượng Phong lại siết chặt lấy cổ tay cô, hàng lông mày đã nhíu lại.
"Tại sao không dám?" Cơ Uyển trừng mắt.
"Anh sao còn không đi ăn lẩu với hôn thê của anh đi, quan tâm tới tôi làm gì?" Cô cố gắng gỡ bàn tay đang nắm chặt cổ tay của cô ra, không cẩn thận lại tuôn ra lời đang nén.
"Cô ấy không phải hôn thê của anh.
Chẳng phải em là vợ của anh hay sao? Chẳng phải em là vị hôn thê của anh do Hàn gia sắp đặt sao?" Hàn Thượng Phong lớn tiếng giải thích.
Giá như anh nhẹ nhàng giải thích thì cơn tức của cô đã không lên đến đỉnh điểm.
"Rốt cuộc thì anh có yêu tôi không? Hay là cũng chỉ là một người vợ được gia tộc sắp đặt?" Thật khó để nói ra những lời này nhưng Cơ Uyển không thể nào không nói ra.
Bất chợt lại nghĩ tới chuyện lúc trước.
Cô đã từng nghĩ mình đang nằm mơ, rồi khi thức dậy, giấc mộng cũng sẽ tan biến.
"Tách." Một giọt nước mắt rơi xuống tay Hàn Thượng Phong, ấm áp nhưng cũng nhanh chóng lạnh giá.
Cơ Uyển không khống chế được mà rơi nước mắt.
Cô vội lấy tay lau đi những giọt nước.
Hàn Thượng Phong không nói gì.
Tại sao anh lại không nói gì cơ chứ? Nếu anh nói anh yêu cô, cô lập tức sẽ bỏ qua tất cả, nếu anh nói anh không yêu cô, cô sẽ rời khỏi giấc mộng này, chẳng cần phải thức dậy làm gì nữa.
Nhưng anh lại im lặng.
Nước mắt suýt nữa thì tuôn trào lần nữa nhưng bị Cơ Uyển kìm nén lại.
Bàn tay đang nắm chặt lấy tay cô cũng đã buông lỏng, Cơ Uyển nhìn khuôn mặt không một chút biến sắc của anh rồi quay gót rời đi.
"Anh yêu em." Hàn Thượng Phong ôm lấy cô từ phía sau, giọng nói ấm áp đến lạ thường.
Cơ Uyển lại cảm thấy ấm áp tới lạ thường bởi lời nói của anh vô cùng chân thành.
"Vậy cô gái kia là ai?" Cơ Uyển hỏi lại.
"Cô ấy là...!em gái họ của anh." Hàn Thượng Phong ngừng một chút rồi nói, lại ôm chặt cô.
"Anh xin lỗi, anh không nghĩ là em sẽ giận."
"Tại sao? Anh có quyền ghen, có quyền giận, chẳng lẽ em lại không thể sao?" Cơ Uyển quay người lại, mặt đối mặt với anh.
"Anh xin lỗi vì đã nóng giận với em, anh không nói gì vì anh không biết nên nói gì cho thỏa đáng." Lúc này, trông Hàn Thượng Phong chẳng khác gì đứa trẻ bị mẹ trách mắng.
Anh cứ vậy mà ôm cô.
"Có thật không?" Cơ Uyển nhẹ nhàng hỏi, cơn giận cũng đã lắng xuống.
"Thật." Hàn Thượng Phong lại nhìn cô, nhìn thẳng vào đôi mắt của Cơ Uyển, dời mắt xuống một chút là thấy đôi môi có vài phần nhợt nhạt của cô.
Không kìm được mà hôn lên đôi môi mềm mại của cô.
Cảm giác ấm áp lại xuất hiện với Cơ Uyển.
Nụ hôn này coi như là đã cuốn trôi mọi bực tức cùng thắc mắc vốn có trong lòng cô.
Cơ Uyển vòng tay lên cổ Hàn Thượng Phong, đáp trả lại nụ hôn của anh.
Mục đích về nhà lần này của cô là dọn đồ đạc để đi tới chỗ mà Vũ Khiêm sắp xếp.
Nhưng khi biết Hàn Thượng Phong về nhà tìm cô để đưa cô đi ăn lẩu và để xin lỗi thì ý định ban đầu đã bị bãi bỏ.
Bây giờ bắt cô đi thì cô cũng không muốn đi vì cô nào nỡ rời đi.
Thế là chuyến bay bị hủy, Cơ Uyển và Tiểu Hy vẫn tiếp tục ở lại thành phố này để hoàn thành công việc thiết kế.
Mấy bữa nay, để chứng minh những gì Hàn Thượng Phong nói là thật lòng, anh cũng không đến Hàn thị làm nữa, suốt ngày ở trong phòng thiết kế của Cơ Uyển.
Tiểu Hy đã sang Anh trước để chuẩn bị ở bên đấy.
Cơ Uyển thì đi sau, khoảng ba ngày nữa cô cũng phải bay sang Anh quốc.
Trong căn phòng, Cơ Uyển tỉ mỉ chỉnh sửa lại từng chút một của những trang phục.
Hàn Thượng Phong ngồi ở sofa, trước mặt là chiếc laptop, anh cũng đang vô cùng nghiêm túc vì đang diễn ra một cuộc họp, không đến công ty nên ở nhà họp trực tuyến.
Họp xong, anh lại xuống bếp pha ca cao nóng cho Cơ Uyển, lại còn đem cả điểm tâm bánh trái cho cô nữa.
Làm việc thế này thì quả là sướng.
"Anh không cần ở nhà với em nữa đâu." Cơ Uyển nhìn anh bận rộn rồi nói.
"Không sao." Hàn Thượng Phong vẫn cắm đầu vào mấy tập tài liệu.
Thi thoảng lại thấy Nghiêu Vũ chạy tới chạy lui, báo cáo đủ thứ chuyện.
Vì cô mà nhân viên của anh lại vất vả quá.
Cảm giác tội lỗi lại xuất hiện.
"Anh tới công ty đi.
Em cũng cần phải ra ngoài một chút rồi." Cơ Uyển thu dọn đồ đạc một chút rồi ngồi xuống cạnh Hàn Thượng Phong.
Hàn Thượng Phong nhìn cô, thấy cô cứ năn nỉ, anh bất đắc dĩ gật đầu.
Sau khi Hàn Thượng Phong tới Hàn thị, Cơ Uyển cũng về phòng, thay đồ rồi đi ra ngoài.
Vô tình lại thấy trong ngăn tủ của Hàn Thượng Phong rơi ra một tấm ảnh.
Cơ Uyển nhặt tấm ảnh lên, nhìn kĩ một chút.
Hình như trong ảnh là Hàn Thượng Phong, lúc đó chắc anh mới chỉ khoảng 18 đến 20 tuổi là cùng bởi vì trông khá non nhưng vẻ đẹp trai thì vẫn không thay đổi.
Điều khiến Cơ Uyển tò mò là cô gái bên cạnh.
Cô ấy rất xinh đẹp...!hình như...!là cô gái hôm trước.
Đúng vậy! Là cô ấy.
Cô lật lại đằng sau tấm hình, nhìn tới nhìn lui thì thấy dòng chữ : "Nhàn Nhàn, mãi mãi yêu em."
Chưa kịp suy nghĩ gì nhiều thì điện thoại reo lên, Cơ Uyển vội lấy ra nghe.
"Alo."
"Dương Cơ Uyển, chúng ta nói chuyện một chút đi."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...