Chiêu thức thắng lợi chắc chắn siêu cấp của Ngọn Lửa Tiểu Ma Nữ - nỗ lực!
Edison từng nói, thiên tài là do chín mươi chín phần trăm nỗ lực cộng thêm một phần trăm năng khiếu bẩm sinh. Để trở thành một phóng viên giải trí thiên tài vô tiền khoáng hậu, Tiểu Tuyền đã dùng hết sức lực bản thân để trả giá cho cái chín mươi chín phần trăm nỗ lực ấy!
Buổi họp mặt fan club của Hạ Dạ Huân được tổ chức ở sảnh khách sạn Giả Nhật, thời gian cho phép phóng viên tham gia là tám giờ tối, nhưng đúng sáu giờ ba mươi Tiểu Tuyền đã có mặt rồi, cứ dịu dàng ngọt nhạt với những người tổ chức fan club, cuối cùng, ha ha, đã vào được khu vực dành cho phóng viên đầu tiên, chiếm đóng được vị trí quan sát chụp hình tuyệt nhất!
Ống kính máy ảnh, máy quay phim không hề bị che lấp, tầm mắt được mở rộng thoải mái.
Cao Kiều cười, ngồi ở hàng đầu vẫn là tốt nhất, trước kia cứ chụp đi chụp lại sau mấy cái đầu lố nhố của phóng viên báo đài khác, thế nào cũng bị chụp nhầm. Con bé non nớt này cũng thật là bản lĩnh quá, bảo anh ở nhà nghỉ ngơi, tự mình chạy đến chiếm hai vị trí tuyệt nhất cho cả hai.
Anh ta đưa cho cô một chiếc hamburger:
“Tiểu Tuyền, ăn một chút đi.”
Tiểu Tuyền cảm kích nước mắt lưng tròng:
“Cám ơn tiền bối Cao Kiều.” Mở giấy gói ra, ngoạm một miếng to, a, thơm quá, đang đói bụng quá chừng. Nỗ lực phấn đấu cuối cùng cũng được đền đáp, xem ra, thái độ của tiền bối Cao Kiều với cô đã được cải thiện rồi, thắng lợi!
(Ngọn Lửa Tiểu Ma Nữ đắc ý: khi có một người hợp tác luôn khen ngợi bạn, dựa dẫm vào bạn, thì khi làm việc bạn sẽ thấy tâm trạng vui vẻ, thoải mái hơn.)
Dưới ánh đèn mờ.
Âm nhạc với tiết tấu mạnh mẽ bắt đầu vang lên.
Những vồng ánh sáng tập trung thành một đường màu xanh, chính giữa sân khấu dần dần nâng lên một bóng người tuấn tú, trong vầng sáng màu xanh ấy, đường nét trên gương mặt người đó khiến mọi người có cảm giác nghẹt thở.
Các fan bắt đầu kêu thét!
Những cây cổ vũ dạ quang vẫy vẫy điên cuồng.
“Hạ Dạ Huân!”
“Hạ Dạ Huân!”
“Hạ Dạ Huân!”
…
Tiếng gào thét đan vào nhau tạo thành một tần sóng mãnh liệt như lửa, như thủy triều đang dâng cao nhấn chìm cả nơi họp fan club này!
Một đường ánh sáng lóa mắt đột ngột phát sáng, giống như pháo hoa bung xòe trong đêm tối!
Hạ Dạ Huân!
Trong ánh sáng lóa mắt ấy, anh ôm một cây đàn guitar màu bạc, lạnh lùng đứng giữa sân khấu, bóng dáng cao ráo đẹp đẽ hệt như vị hoàng tử trong truyền thuyết khiến người ta mê đắm; nhãn thần của anh rất lãnh đạm, lạnh lẽo sâu thẳm như băng hà dưới những tầng băng lạnh lẽo; khóe môi anh có một thoáng giễu cợt, tàn khốc và tà ác, như một con dao găm chí mạng nhất, đâm mạnh vào trái tim non nớt của tất cả thiếu nữ trên thế gian, dòng máu yêu thương say đắm thơm tho của tuổi trẻ chảy tràn dưới chân anh biến thành một con sông lớn.
“Hạ Dạ Huân, em yêu anh…”
Một cô gái thét lên bằng tất cả sức lực của mình, có lẽ khí lực đã bị hao mòn nhiều quá chăng, mà tiếp sau đó cô nàng đã ngất đi, những nhân viên ở đó đã phải khó khăn vất vả lắm mới khiêng cô nàng ra khỏi đám fan cuồng chen lấn dữ dội kia.
Ôi, tiếc quá đi mất, lãng phí cả một tấm vé vào cửa đắt như vậy. Tiểu Tuyền vừa ghi hình lại, vừa thầm than tiếc cho cô nàng kia. Cho dù gào thét để Hạ Dạ Huân nghe thì cũng có ích gì đâu, tiếng lòng như xé gan xé ruột của cô chỉ sợ không bằng một con muỗi bay vo ve bên tai anh ta nữa là…
Hạ Dạ Huân đã hát tổng cộng năm bài.
Tiểu Tuyền ngắm anh đứng dưới ánh đèn màu chớp nháy như tuyết bay đầy trời, ngẩn ngơ. Ôi, không ngờ rằng, anh ta hát “thật” hay như vậy.
Cô đã nghe và nghiên cứu kỹ lưỡng tất cả các album của anh đến ba lần, tuy hay thật đấy, nhưng cô không hề để tâm đến. Bởi kỹ thuật thu âm hiện nay quả thực quá phát triển, một con lợn kêu ủn ỉn cũng có thể tạo nên một hiệu quả âm thanh như kiểu giọng ca thiên nhiên trầm ấm vậy.
Cô đã từng có n lần nghe được giọng hát thật của các ngôi sao ca nhạc ở phòng thu studio, từng kinh qua cảm giác kinh khủng đến rợn cả da gà. Có một lần còn ghê gớm hơn nữa, mái tóc đỏ của cô bị chấn động đến mức dựng đứng cả lên, cố gắng nén nhịn và nhảy xổ ra ngoài, nôn ọe tới tận cả nửa tiếng đồng hồ, lòng cảm thán rằng cô nàng ca sĩ ngọc nữ kia không hát nhạc nền cho phim kinh dị thì quả là lãng phí. Thế nhưng, đợi khi đĩa CD mới của ca sĩ ngọc nữ kia ra để mua về nhà nghe thử, giọng hát lại trở nên tràn đầy tình cảm lạ thường. Haizzz, những bậc thầy về thu âm kia có đôi tay kỳ diệu biến đậu phụ thành thịt gà như thế nào kia chứ.
Cô cứ ngỡ Hạ Dạ Huân cũng là được “gia công” mà thành. Không thể trách cô có suy nghĩ như vậy được, thực sự là do vẻ bề ngoài của anh quá xuất sắc. Mà trong thế giới giải trí, tướng mạo và tài nghệ trước giờ luôn là hai khái niệm hoàn toàn tương phản nhau.
Đêm nay, nghe được giọng hát của Hạ Dạ Huân ở một khoảng cách gần như thế, căn bản không thể có kỹ thuật gì để chỉnh sửa, thế nên mới khiến cô sững sờ kinh ngạc như vậy.
Có acapella có pop.
Tiếng hát của anh có thể tĩnh lặng như hoa quỳnh nở trong đêm, có thể tuyệt đẹp như cầu vồng sau mưa trên đỉnh núi cao ngất.
Có những bài hát sôi nổi, vũ điệu cuồng nhiệt.
Trong tích tắc anh bộc phát hết toàn bộ những nhiệt tình, có thể khiến khán đài trở thành núi lửa phun trào.
Tiểu Tuyền xoay xoay cây bút trong tay, bỗng nhiên cảm thấy Hạ Dạ Huân có thể nổi tiếng đến mức này trong ngành giải trí, dường như không chỉ do có một vẻ bề ngoài xuất chúng, xem ra, cô đã có phần coi thường anh ta rồi.
Không nén được nghe đến xuất thần…
Anh là một người bước đi trong đêm
Không sao
Không đèn
Chẳng ai thèm quan tâm nụ cười của anh
Gương mặt dần cứng lại
Rồi dần lạnh lẽo như băng
Người yêu ơi
Anh đi tìm đôi mắt của em
Hãy cho anh một phương hướng
Anh muốn làm một đứa bé con bên cạnh em
Cười cho em nghe
Khóc cho em nghe
Anh muốn ngủ yên bên cạnh em
Không đắp chăn
Đợi em đắp lại cho anh
Anh muốn làm rất nhiều chuyện xấu
Em chỉ tức giận
Bảo với anh như thế không hay
Nhưng anh đành chịu thua
Bên cạnh em
Anh muốn trở thành đứa trẻ
Ngoan ngoãn nghe lời
Để em yêu anh
Mãi mãi không rời xa
Người yêu ơi
Đừng buông anh ra
Đừng để anh trở lại là người bước đi trong đêm
…
Hạ Dạ Huân trầm giọng hát, nhìn về hướng của cô, ánh mắt sâu thẳm mà kỳ lạ, dường như có đóa hoa lửa vụt lóe.
Tim Tiểu Tuyền nhảy lên “thịch” một cái!
Wow, ma lực của thần tượng quả nhiên không bình thường chút nào, đến cả Tiểu Tuyền đã gặp qua quá nhiều tuấn nam mỹ nữ mà cũng có phần bồi hồi, phân tâm.
“Tách tách!”
“Tách tách!”
…
Đèn flash chớp liên tục, cánh phóng viên dần dần nắm bắt lấy ánh mắt này của Hạ Dạ Huân, phóng viên của “Tuần san Bạo” thở dài tán dương: “Hình bìa ngày mai có rồi đây, thần thái của Huân quả thực nổi bật quá!”
“Hệt như đang nhìn người yêu ấy…”
“Tôi sắp ngất xỉu mất thôi…”
****************
Mười giờ tối.
Buổi họp mặt fan club của Hạ Dạ Huân kết thúc.
Cuộc chiến bao vây của cánh phóng viên lập tức mở màn!
Ở cổng ra, các nhà báo phóng viên của mọi báo đài đã chuẩn bị sẵn sàng tươm tất, máy quay video đã mở, máy chụp hình đã sẵn, micro cầm chắc trong tay, bày ra một thế trận tường thép, hoàn toàn lấp kín lối ra của Hạ Dạ Huân! Chỉ cần anh bước ra một bước thôi, sẽ sử dụng ngay “lưới người” để tóm bắt, giam chặt “con cá” là anh, không trả lời phỏng vấn thì đừng có hòng mà rời khỏi đây!
Bảo vệ? Bảo vệ là cái thá gì chứ? Muốn đánh phóng viên hả? Chỉ cần có người nào dám động thủ thôi, tiêu đề ngày mai sẽ là – “Hạ Dạ Huân ngầm cho phép bảo vệ đánh nhau với phóng viên”!
Thoát ra khỏi con đường này đã bỏ chạy ư? Nực cười, cánh phóng viên giải trí thân kinh bách chiến như họ làm sao không nghĩ đến chuyện này cơ chứ? BMW của Hạ Dạ Huân, xe riêng của công ty Mỹ Hoàng đã sớm có phóng viên canh chờ sẵn ở đó, muốn dùng biện pháp này để chuồn thì cũng quá bằng khó như lên trời.
Ha ha, cánh phóng viên thầm đắc ý, cho là Hạ Dạ Huân cậu bản lĩnh vô song, cũng không thoát khỏi lòng bàn tay của chúng tôi đâu.
“Hạ Dạ Huân ra rồi!”
Kèn hiệu chiến đấu đã vang lên!
Cánh phóng viên mắt lấp lánh ánh sáng nhào đến bên Hạ Dạ Huân gương mặt lộ rõ nét mệt mỏi.
Các vệ sĩ cố gắng bảo vệ Hạ Dạ Huân, dùng sức mạnh muốn đẩy đám người đang nhăm nhe bao vây công kích, bất lực một nỗi là đám phóng viên này người nào cũng thân kinh bách chiến cả, bước chân và thân pháp mạnh mẽ như lửa. Các vệ sĩ mới gạt ra được một kẽ hở nhỏ, họ lại bao vây từ một phía khác, như giọt thủy ngân chảy tràn, công lực liên kết khiến các vận động viên NBA cũng phải tự cảm thấy hổ thẹn!
“Hôm qua có phải Nguyệt Sa Anh đến phòng thu âm đợi anh?”
“Anh và Thanh Thủy Lăng chính thức chia tay rồi sao?”
“Người mới của RBS – Cung Mỹ Huệ tự nhận đã yêu thầm anh rất mãnh liệt, anh có ý kiến gì không?”
“Trong giới có người đồn rằng anh đồng tính luyến ái, công ty Mỹ Hoàng ra sức nâng đỡ cậu có liên quan gì đến chuyện này không?”
“Ông chủ công ty Mỹ Hoàng Andas có phải đã từng có cử chỉ quấy rối tình dục anh?”
…
Từng vấn đề sắc bén châm chích tập trung hết về phía Hạ Dạ Huân hệt như quả bom phát nổ.
Trong vòng vây kềm kẹp.
Ánh mắt Hạ Dạ Huân càng lúc càng lạnh, anh lạnh lùng nhìn khuôn mặt từng phóng viên đang hứng chí đến mức không thể kiềm chế nổi, đứng thẳng người, nhả ra một chữ đầy vẻ chán ghét:
“Cút!”
Sắc mặt cánh nhà báo tái xanh.
Thằng nhóc hay lắm, tưởng mình nổi tiếng quá rồi thì coi thường được họ chắc? Có ngôi sao nào mà không do nhà báo nâng đỡ để nổi tiếng đâu? Một cây bút trong tay họ, cũng có thể khiến một người trở nên vụt sáng, cũng có thể trong tích tắc cho một ngôi sao rơi xuống vực thẳm! Dám đắc tội với họ một cách thẳng thừng không nể mặt ai thế này, không muốn tiếp tục ở lại trong ngành giải trí này rồi có phải không?
Cánh phóng viên nghiến răng.
Đáng ghét nhất là Hạ Dạ Huân giống như một quả trứng gà không hề bị nứt, họ chẳng thể nào ngửi được mùi ung thối nào cả, muốn viết ra một scandal để cậu ta rơi xuống địa ngục cũng rất khó khăn.
Quản lý Bảo La của Hạ Dạ Huân chùi chùi mồ hôi lạnh ứa ra trên trán, cười khan với cánh nhà báo mấy tiếng:
“Ha ha, mấy hôm nay công việc của cậu ấy khá căng thẳng, tâm trạng có phần bực bội, xin mọi người đừng để ý đến những lời cậu ấy nói, xin hãy rộng lượng, xin hãy thứ lỗi, trẻ con không hiểu chuyện…”
“Các người cút hết cho tôi!”
Hạ Dạ Huân lại gầm lên tức giận.
Bảo La hai chân mềm nhũn, ngất xỉu.
Sắc mặt cánh nhà báo đã biến thành xanh xám thê thảm. Thế bao vây càng thêm chặt chẽ. Muốn chạy? Trừ phi đạp lên xác chúng tôi thôi! Nếu không moi ra được tin nào cho ngày mai, coi như chúng tôi đã vô dụng quá rồi!
“Nguyệt Sa Anh và Thanh Thủy Lăng, kỹ thuật trên giường của ai tốt hơn?”
“Andas có hài lòng về cơ thể của anh không?”
“Nghe nói anh có ý muốn chụp hình ‘cấp ba’”?
…
Hạ Dạ Huân bị đám phóng viên xô trái đẩy phải, càng nêu ra những câu hỏi mang tính sỉ nhục nặng nề hơn như sấm sét nổ vang trời khiến thái dương anh gân xanh hằn rõ, anh co chặt nắm tay, như thể giây sau sẽ đấm họ thật mạnh vậy!
Đám phóng viên trở nên hứng chí!
Tốt, Hạ Dạ Huân sắp nổi điên rồi, đánh chúng tôi đi, mau đánh chúng tôi! Chỉ cần nắm tay anh huơ ra, chúng tôi sẽ kiện anh ra tòa! Trong một tháng trời ngày nào cũng sẽ có tin tức mới được đăng tải, chúng tôi sẽ cắn anh thật chặt, không cắn cho anh rơi cả một lớp da ra thì chúng tôi sẽ không buông đâu!
Đêm, như ngưng đọng lại.
Nắm tay Hạ Dạ Huân kêu lên “rắc rắc”…
Cánh phóng viên tiếp tục hỏi những vấn đề mang tính khiêu khích để cố tình chọc giận anh…
Trong ánh mắt Hạ Dạ Huân lóe lên ánh chớp trước khi bão đến.
Nụ cười gian xảo phủ trên khóe môi đám phóng viên giải trí…
Khoảnh khắc ấy…
Đột nhiên…
Tiếng gầm rú của một chiếc mô-tô phân khối lớn phá vỡ bóng đêm, ầm ĩ, cuồng loạn lao về phía này!
Một âm thanh ken két có thể chọc thủng màng nhĩ người nghe!
Thêm tiếng rú ga cực lớn!
Đèn pha chói mắt như ban ngày!
Tiếng ồn cộng thêm thế cuồng phong sấm sét chồm đến phía cánh phóng viên đang đứng xúm xít!
Nguy hiểm!
Trong hoảng loạn, cánh phóng viên không còn để ý gì đến những thứ khác, lao vút về hai bên nhanh như điện chớp để tránh! Đời tư là vốn quý, tin tức giá càng cao, nhưng tính mạng nguy hiểm, hai thứ đều vái chào!
Trong hỗn loạn…
Chiếc mô-tô đột ngột phanh lại, dừng trước mặt Hạ Dạ Huân sắc mày ủ dột, người lái xe đội mũ phản quang màu bạc vươn tay phải ra, chộp lấy tay anh, vận sức kéo thật mạnh, hét to một tiếng:
“Đi!”
Hạ Dạ Huân không kịp nghĩ ngợi gì, bèn bay người lên xe của người đó!
Trong sắc đêm mênh mang.
Chiếc xe mô-tô gầm rú lao vút đi, biến mất ở đầu phố.
Đám phóng viên vẫn chưa kịp hoàn hồn đã nhanh tay giương máy ảnh lên định chụp hình, nhưng lại tức đến thổ huyết khi phát hiện ra đến cả luồng khói xanh thải ra từ chiếc xe máy của họ cũng đã mất dạng tự khi nào!
* * *
Trên đỉnh núi.
Ánh sao rải rác, chỉ có vài ngôi, lấp lánh lấp lánh.
Ánh trăng tinh khiết như một chiếc đĩa bạc.
Chiếc mũ bảo hiểm màu bạc đã được gỡ xuống, một mái tóc đỏ rực rỡ xuất hiện, phát sáng dưới ánh trăng.
“Kích thích thật! Nguy hiểm quá!”
Tiểu Tuyền ôm lấy ngực, cười rũ rượi.
Hạ Dạ Huân đanh mặt lại, ánh mắt kỳ quái nhìn cô chằm chằm.
Tiểu Tuyền vừa cười vừa huơ huơ tay: “Cám ơn anh đã phối hợp nhé, lỡ như anh lại trở chứng, sống chết cũng không chịu lên xe, thì kế hoạch tác chiến hoàn hảo của tôi cũng thành thảm bại mất thôi”.
Hạ Dạ Huân vẫn không nói gì.
Cô ngoẹo đầu, chồm đến gần anh, chớp chớp mắt: “Này, chắc anh không phải là bị dọa cho chết khiếp đấy chứ, sao im lặng mãi thế… Anh cũng không hỏi thử xem tại sao tôi làm thế nữa ư? Anh không tò mò à?”.
Mặt anh méo mó đến độ giống như một người không thích làm việc nhà mà phải rửa bát vậy:
“Nguy hiểm quá!”
Cô mở to mắt, cười phì ra: “Wow, cuối cùng anh cũng nói chuyện với tôi rồi kia đấy, tôi cứ tưởng anh lạnh như tảng băng nghìn năm chứ, nói một câu sẽ mất mạng anh hay sao”.
Gương mặt anh lập tức lại trở nên vừa xấu vừa lạnh.
Dưới ánh trăng.
Tiểu Tuyền dựa vào chiếc mô tô, cười hì hì: “Đừng thế nữa mà, chỉ nói đùa thôi”. Cô vỗ vỗ chiếc xe màu bạc phía dưới mông mình, lại cười. “Chẳng nguy hiểm chút nào cả, tôi chỉ bỏ bộ phận giảm tiếng đi thôi, âm thanh nghe ra thì có vẻ rất khủng khiếp, nhưng thực ra tốc độ lao đến không hề nhanh, lúc nào cũng có thể phanh lại, không đâm vào ai được đâu.”
Tư liệu trích ngang:
Chiêu khổ nhục kế thứ tư của Ngọn Lửa Tiểu Ma Nữ – tuyệt chiêu xe bay!!!
Trong mọi trường hợp bao vây săn đuổi, sự tinh nhạy và tốc độ của mô tô không một công cụ nào khác có thể đua tranh được! Luyện thành tuyệt chiêu xe bay, ngoài việc phải can đảm như siêu nhân và luyện tập bền bỉ ra, không thể thiếu được sự chỉ dạy của các “sư phụ” xuất sắc!
Hạ Dạ Huân trừng mắt:
“Tại sao lại làm thế?”
Cô cười rất gian tà:
“Muốn cứu anh mà, thấy anh bị bao nhiêu là phóng viên bao vây công kích, cô độc không ai trợ giúp, giữa hai hàng lông mày tuấn tú lạnh lùng có một sự phẫn nộ khiến bao người xót thương. Đột nhiên lòng thương hương tiếc ngọc của tôi trỗi dậy, thế là hy sinh cứu “mỹ”, không rõ “công tử gặp nạn” có lấy thân ra trả ơn hay không?”
“Tiểu Tuyền!”
Anh không nhịn nổi nữa, to giọng quát cô.
Cô sững sờ:
“Hả? Tôi có nói cho anh biết tên tôi đâu? Sao anh lại biết tôi là Tiểu Tuyền?”
Hạ Dạ Huân trốn tránh ánh mắt của cô:
“Cô… có đăng ký tên trong buổi họp báo.”
Tiểu Tuyền vỡ lẽ: “Thế à”. Sau đó, cô cười rất là mờ ám. “Họp báo phóng viên hỗn độn một đám, sao lại nhớ tôi kỹ thế, có phải anh đối với tôi…” Thực sự rất thích chọc ghẹo anh, một Hạ Dạ Huân lạnh lùng, một Hạ Dạ Huân thờ ơ, gương mặt anh hơi hơi có sắc hồng thật khiến người ta rung động quá.
Anh có vẻ tức giận: “Không được nói bậy!”.
“Ôi…” Cô bịt miệng mình, làm ra vẻ ngoan hiền thục nữ.
“Tóc… tóc của cô rất bắt mắt!” Anh ho một tiếng, đỏ mặt giải thích.
Cô mỉm cười, chỉ chỉ mái tóc đỏ của mình, gật đầy vẻ thỏa mãn.
Không ổn rồi, sắp chịu không nổi nữa rồi, cô cố nhịn cười đến mức bị nội thương rồi. Anh chàng Hạ Dạ Huân này sao mà đáng yêu thế không biết, có lẽ là hoàn toàn khác xa với những biểu hiện thường ngày của anh ấy nhỉ.
Từ đỉnh núi phóng mắt nhìn thật xa.
Đèn đuốc vạn nhà, lấp lánh như biển sao.
Tiểu Tuyền cười rất dễ thương, đôi mắt còn đẹp hơn cả biển sao ấy.
Hạ Dạ Huân nhìn cô.
Trong đầu bỗng thấy nóng ran lên, nhịp tim hẫng mất mấy phách, anh cảm thấy gương mặt mình trở nên nóng ran, lòng bàn tay dường như lấm tấm mồ hôi, hơi thở dần dần loạn nhịp.
Anh lặng lẽ hít một hơi, đôi mắt như có ánh sáng vụt lóe: “Cô chỉ vì muốn giúp tôi thôi à?”.
Tiểu Tuyền chỉ chỉ vào miệng mình – Có thể nói được chứ?
Anh trừng mắt với cô.
Cô không dám đùa bỡn nữa, vội vã cười vẻ nịnh nọt:
“Đúng rồi, tôi chỉ muốn giúp anh thôi mà. Anh thấy đấy, bọn họ cứ đeo bám làm khó anh, hỏi anh toàn những vấn đề tạp nham ngớ ngẩn, chẳng trách anh nổi nóng, nếu là tôi thì tôi cũng tức điên lên.”
Nét nhăn giữa hai hàng lông mày của Hạ Dạ Huân như được gió xuân ấm áp phất qua.
Đôi mắt cô đang cười: “Tôi cũng là phóng viên, nhưng tôi sẽ không hỏi những câu vô duyên như thế. Chọc giận anh, sau này làm sao hợp tác được nữa?”.
Bỗng nhiên anh lại thấy có phần không vui.
“Đương nhiên, dù gì tôi cũng là một phóng viên giải trí, cho nên…” Cô cười cười vẻ ngại ngùng. “Đục khoét và sáng tạo ra tin tức là trách nhiệm nghề nghiệp của tôi, cho nên, hơ hơ…”
Hệt như đang biểu diễn ảo thuật…
Cô nhanh như cắt giương lên một chiếc máy ảnh, cách một tiếng, bấm vào nút chụp hình Hạ Dạ Huân.
Hạ Dạ Huân sững sờ tức giận!
Tiểu Tuyền nhanh nhạy thu máy ảnh về, đề máy xe mô tô, gầm rú vọt nhanh, trong chớp mắt đã cách Hạ Dạ Huân đang nổi điên tới hơn năm mét!
Tay cô đặt trên tay ga, gào lớn lên với anh:
“Xin lỗi nhé! Người trong giang hồ, không thể làm chủ được mình mà! Xin anh thứ lỗi cho tôi!”
“Cô thật đê tiện!”
Hạ Dạ Huân hét lên tức giận với cô phóng viên “trơ trẽn” kia.
Trên đỉnh núi trăng sáng sao thưa.
Chiếc mô tô đang nổ máy ầm ĩ, nhưng Tiểu Tuyền lại không bỏ đi.
Cô hét lại từ phía xa xa:
“Tôi chỉ cần một mẩu tin thôi mà, tựa đề đại khái là “Trong vòng vây của phóng viên, Hạ Dạ Huân đã thoát được một cách thần kỳ”. Không phải scandal, cũng không phải tin gì xấu xa, chỉ là một mẩu tin mới đơn giản thôi, tôi thật sự không có ý làm hỏng hình tượng của anh!”
“Vậy tại sao cô lại chụp hình tôi?”
“Làm ơn đi, có phải hình sex đâu, anh căng thẳng cái gì!” Tiểu Tuyền cau mặt. “Ảnh của anh đâu đâu mà chẳng có, tôi chỉ cần một tấm để chứng minh anh đã đến đỉnh núi này thôi, để bài viết của tôi thêm phần đặc sắc.”
Anh trầm ngâm không nói.
Cảm giác bị người ta lợi dụng khiến anh thấy toàn thân lạnh toát.
Nhìn Hạ Dạ Huân cô độc đứng dưới ánh trăng bạc, trong lòng Tiểu Tuyền có chút không nhẫn tâm.
Cô đặt máy ảnh vào cốp xe khóa lại, rồi chậm rãi bước từng bước hướng về phía anh.
Đứng cạnh anh, cô ngẩng lên, liếc nhìn, dè dặt hỏi: “Này, giận rồi à?”. Cô bĩu môi. “Chỉ là một tấm hình thôi mà, xem như là món quà anh tặng tôi vì đã giúp anh thoát khỏi vòng vây không được sao?”
Anh lạnh lùng nói: “Cô giúp tôi thoát khỏi đó, chẳng qua chỉ vì muốn có một tin độc quyền, chứ đời nào muốn giúp tôi”.
Ối, anh ta trở nên thông minh rồi à?
Tiểu Tuyền cúi đầu làm ra vẻ cam chịu:
“Phải, là do tôi muốn có tin, nhưng, tôi có hãm hại anh không? Tôi chỉ muốn đứng vững trong cái tuần san Quất Tử phóng viên nhiều như kiến ấy thôi. Anh không hiểu đâu, một phóng viên nhỏ bé như tôi, muốn sinh tồn trong đó là khó khăn biết bao nhiêu, nếu không moi ra được tin tức nào, tôi sẽ bị đuổi việc mất!”
Cô nói mãi nói mãi, nước mắt từng giọt rơi xuống.
“Thực ra, tôi có thể viết tin mới mà không cần nói cho anh biết. Nhưng, tôi không muốn anh nhìn thấy từ trên mặt báo, như thế, tôi sẽ cảm thấy mình lừa gạt anh, anh sẽ khó chịu! Tự tôi nói cho anh biết kế hoạch của mình, là do hy vọng anh sẽ ưng thuận, tôi không muốn lừa anh!”
Hạ Dạ Huân trầm tư hồi lâu: “Nếu tôi không đồng ý thì sao…”.
Tiểu Tuyền hoảng hốt nắm lấy tay anh: “Tôi xin anh đấy, tin này đâu có làm tổn hại đến anh, nhưng nó lại rất quan trọng với tôi, xin anh, giúp tôi có được không?”.
Cô túm lấy tay anh, lắc qua lắc lại.
“Giúp tôi với, tôi sẽ cảm kích anh lắm!”
Bàn tay cô nóng hổi, bừng bừng như mặt trời.
Cuối cùng…
Hạ Dạ Huân đã gật đầu khe khẽ.
Ánh sao đang chớp mắt.
Tiểu Tuyền cũng đang chớp mắt.
Tư liệu trích ngang:
Tuyện chiêu khổ nhục kế thứ năm của Ngọn Lửa Tiểu Ma Nữ – nước mắt và van nài!
Chiêu này có một ma lực thần kỳ, đặc biệt thích hợp để sử dụng trước những người mặt lạnh mà tim nóng, không tin thì thử là biết ngay!
…
Ngày hôm sau.
Tin tức “hot” nhất của tuần san Quất Tử.
“Trong vòng vây trùng trùng của phóng viên, chiếc mô tô bí ẩn đã giúp Hạ Dạ Huân thoát thân một cách ly kỳ!”
Cộng thêm một bức ảnh màu độc quyền!
Đám nhân viên mới vây chặt lấy Tiểu Tuyền vừa bước ra khỏi văn phòng của sếp lớn, hứng chí nhao nhao cả lên:
“Tiểu Tuyền, cậu lợi hại thật đó, mấy phóng viên báo khác chỉ viết có mấy chữ tường thuật khô không khốc, còn cậu lại biến ra cả hình được nữa! Rõ ràng như đang quay phim ấy, thần kỳ quá đi mất!”
“Nhìn bức này này, Hạ Dạ Huân tay chạm tay với người lái xe mô tô màu bạc… A, dường như tôi có thể nhìn thấy hoa lửa đang tí tách giữa hai người họ!”
“Bức này! Bức này! Hạ Dạ Huân ôm lấy eo người đó, vẻ mặt anh ấy trong bóng đêm có một nét đẹp ma mị… A, họ có giống một đôi tình nhân đang bỏ trốn không?”
“Còn có một tấm tuyệt nhất nữa này! Trên đỉnh núi, giữa trời sao, ánh mắt Hạ Dạ Huân dịu dàng rung động lòng người, giống như đang nhìn người yêu đầu vậy. Ôi, tim của tôi, tại sao chỉ nhìn anh thôi mà đã mê đắm mụ mị cả rồi >_
“Hạ Dạ Huân trước nay lạnh lùng thế mà lại có biểu hiện tình cảm thế này sao? Mà cậu kiếm đâu được những tấm ảnh này thế?”
Đám nhân viên mới mắt thao láo nhìn cô.
“Nói bọn tôi nghe có được không, sao cậu lại làm được thế?”
Tiểu Tuyền nhướn nhướn mày, ngồi xuống salon, cười cười:
“Rất đơn giản.”
Đám nhân viên mới dỏng tai lên.
“Tôi biết được rằng giờ phút đó sẽ có một chiếc mô tô phân khối lớn xuất hiện, đón Hạ Dạ Huân chạy mất, vậy nên trước khi sự việc xảy ra đã nhờ Cao Kiều phục một bên, chuẩn bị sẵn sàng máy ảnh để chụp cảnh tượng đặc sắc đó. Còn những phóng viên khác do sự việc quá đột ngột, phản ứng không kịp, thế nên đã đánh mất thời cơ.” Cô vắt chéo chân, cười rất đắc ý.
Lý Huệ giơ tay hỏi:
“Tại sao cậu lại biết lúc ấy sẽ có một chiếc mô tô xuất hiện?”
Đúng rồi, sao cô biết được?
Tiểu Tuyền ho một tiếng, đứng vụt dậy:
“Hà hà, trực giác! Trực giác của tôi mách bảo sẽ phát sinh những gì.”
Trực giác?
Câu trả lời kiểu gì thế này!
Đám nhân viên mới đứng phắt dậy, tức giận nhìn cô.
Tiểu Tuyền chộp lấy túi xách chạy ra ngoài, quẳng lại một câu:
“Trực giác của tôi mách bảo, các bạn đang tức giận! Để trừng phạt tôi không nói đúng sự thật, tôi ra ngoài làm việc đây!”
Cô vừa chạy vừa lè lưỡi.
Đành chịu thôi, nếu bị người khác phát hiện cô chính là người đã cứu thoát Hạ Dạ Huân, moi ra được tin tức “hot” độc quyền, cô chắc chắn sẽ trở thành phản đồ và kẻ thù công khai của cánh phóng viên!
Tha thứ cho cô, người trong giang hồ, có lúc đành phải nói dối thôi.
* * *
Trong phòng thu âm của Hạ Dạ Huân.
Dõi mắt nhìn Hạ Dạ Huân đang hát thử phía bên kia tấm kính, trợ lý thu âm Thanh Sơn nghiêng đầu nhìn Bảo La một cách kỳ lạ:
“Có thấy dạo gần đây Huân có vẻ đặc biệt không?”
Bảo La dựa vào tường, sờ sờ cằm:
“Cậu cũng có cảm giác đó à?”
“Ừ, gần đây cậu ta hình như trở nên…” Thanh Sơn nghĩ ngợi. “… nhân tính hóa rất nhiều.”
“Chính xác, không còn làm mặt lạnh như núi băng cả ngày nữa, trong đôi mắt hình như có tình cảm nhiều hơn.”
“Lại còn ngẩn ngơ xuất thần nữa.”
“Đặc biệt là ngồi ngẩn ra với cái di động mà cậu ta mới mua.”
Hai người đàn ông cười lên hệt các mụ già nhiều chuyện.
“Cậu thử nghĩ xem, có phải cậu ta yêu ai rồi không?” Thanh Sơn to gan đoán mò.
“Yêu à?” Bảo La mở to mắt nhìn Hạ Dạ Huân đang hát trước micro, chậm rãi nói: “Cậu nói vậy khiến tôi thấy cũng có vẻ giống lắm”.
“Chàng thiếu niên tương tư…”
“Cậu ta cũng nên yêu một lần xem sao.”
“Không biết có phải tình yêu đầu đời không nhỉ.” Thanh Sơn cười trộm.
Bảo La cũng cười: “Ai mà biết được, hỏi thì cậu ta không nói”.
“Không đâu…” Thanh Sơn càng nghĩ càng thấy thích thú. “Huân chắc vẫn chưa yêu đương gì.”
Cằm Bảo La như muốn rớt xuống:
“Chưa từng yêu? Huân?” Trời ạ, thần tượng siêu “hot” Hạ Dạ Huân có khả năng chưa yêu đương? Thế thì các cô thiếu nữ dưới gầm trời này sẽ kêu thét đến bất tỉnh mất!
“Im lặng!” Một tiếng quát tháo.
Người phụ trách ghi âm siêu đẳng nhất của công ty Mỹ Hoàng – Thạch Uyên – không chịu nổi hai gã đàn ông cứ vo ve như muỗi như thế, liệu có đạo đức nghề nghiệp chút nào không?
Thanh Sơn, Bảo La vội vã cúi gằm đầu xuống.
Thạch Uyên trừng mắt nhìn họ một cái, quay người đi tiếp tục thu âm.
Bỗng nhiên.
Vẳng đến tiếng chuông điện thoại réo rắt.
Thạch Uyên nổi trận lôi đình: “Điện thoại của ai?”. Lúc thu âm không cho phép mang di động vào, đó là kỷ luật mà ai ai cũng biết. Dám to gan quấy rối quá trình thu âm, giết không tha!
Thanh Sơn, Bảo La hoảng hốt mò mẫm túi áo mình, cuống đến nỗi trán vã mồ hôi:
“Không phải… không phải của tôi…”
Rõ ràng là tắt máy rồi, hơn nữa tiếng nhạc chuông cũng khác của họ mà.
“… Của tôi.” Tiếng Hạ Dạ Huân vẳng đến từ phía bên kia tấm kính.
Giữa các ngón tay thon dài của anh là một chiếc di động màu xám bạc, áp vào bên tai, khóe môi nở nụ cười, giọng nói dịu dàng:
“… Ừ… Tôi rảnh… được…”
Thanh Sơn, Bảo La đưa mắt nhìn nhau.
Hạ Dạ Huân thường ngày tuy tính tình khó ưa, nhưng lúc làm việc thường rất nghiêm túc, nghe điện thoại khi thu âm càng là điều chưa hề xảy ra.
“… Biết rồi… nửa tiếng sau gặp… được…”
Hạ Dạ Huân gập máy lại, nhắm mắt, hít một hơi sâu. Chưa từng biết được rằng, không khí trong căn phòng thu âm khép kín cũng thanh tân như thế này.
Hạ Dạ Huân mở cửa bước ra.
Ánh hào quang hạnh phúc đang bao phủ lấy anh, nụ cười nhảy nhót giữa đôi lông mày và khóe môi, anh rạng rỡ vui tươi như một thể phát quang, Thanh Sơn, Bảo La bị chấn động đến mức quên cả thở.
Anh bước đến trước mặt Thạch Uyên, cúi gập người:
“Tiền bối…”
Thạch Uyên khoát tay, ngắt lời:
“Hôm nay cũng mệt rồi, thu âm đến đây thôi!”
Hạ Dạ Huân lại cúi người một lần nữa, rồi rời khỏi phòng thu âm.
Thanh Sơn, Bảo La đờ đẫn nhìn Thạch Uyên phân biệt đối xử quá lớn như thế.
Thạch Uyên đứng dậy, nhìn theo hướng Hạ Dạ Huân biến mất, cười hà hà lẩm bẩm:
“Yêu rồi chứ gì? Được thôi, cũng là lúc nên yêu một lần rồi nhỉ.”
Đã là người theo dõi thế giới giải trí này hai mươi mấy năm rồi, một người theo nghệ thuật vừa có tư chất tốt lại vừa trong sáng giữ mình như Hạ Dạ Huân có thể xem là hiếm như lông chim phượng vậy, thật sự mong rằng cậu ta sẽ được hạnh phúc.
Bảo La hồi lâu sau mới định thần lại, vụt chạy đuổi theo như điên:
“Huân! Cậu không được đi! Buổi chiều đài truyền hình có thông báo!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...