Dư Mộ Phàm ôm cô vào trong ngực, tay phải thì mân mê ở cổ cô, tay trái ôm lấy eo, Bạch An Nhiên cảm nhận được chuyện gì sắp đến, cô cũng không phải trẻ con mà không biết sẽ xảy ra chuyện gì. Càng nghĩ càng gấp gáp, nước mắt lưng chòng, rủn ẩy gạt anh ra:
"Anh...anh....buông...tôi...không....cần...."
"Tiếp thêm một người, khó đến thế cơ à?"_Dư Mộ Phàn nhìn môi cô, lại nhìn ánh mắt kia, nhìn anh đến hoảng sợ.
"Tôi xin anh, thả..."
"Im miệng!"
Dư Mộ Phàm lại điên cuồng hôn, cánh tay thô bạo muốn xé áo, bị Bạch An Nhiên run rẩy ngăn lại. Cơn ghen của anh như không dừng lại được, cứ nghĩ đến câu nói "Chỉ là chơi đùa" của cô, anh lại muốn điên lên. Trừng phạt muốn cô sau này không nói như vậy, muốn cô chỉ thuộc về anh. Lại nghĩ đến cô qua tay đàn pong khác lại càng tức giận, anh ném cô xuống giường một cái ném thật mạnh, Bạch An Nhiên hơi choáng ở đầu, cánh tay bị đập xuống tấm đệm, đau đến chảy nước mắt, cố gắng lắc đầu một cái thật mạnh, để bản thân tỉnh táo, cô muốn rời khỏi đây, thật nhanh.
Chân còn chưa bước xuống giường đã bị Dư Mộ Phàm điên cuồng ở phía sau kéo lại, cà vạt trên tay hạ xuống trói hai tay cô, Bạch An Nhiên kinh hãi muốn giằng ra,, buông lời cầu xin:
"Đừng mà...xin anh!"
"Tôi xin anh..."
"Tôi sai rồi, tôi không nên để anh mất mặt!"
"Anh thả tôi đi, sau này, nhất định tôi không quấy rầy anh
"Em cần gì phải xin xỏ, gái làng chơi không phải rất thích được như vậy sao?"_Dư Mộ Phàm nhìn cô, cái gì mà *không quấy rầy", bao nhiêu người muốn quấy rầy anh không thích, chỉ muốn cô. Cô cư nhiên nghĩ muốn tránh xa anh. Cô nghĩ anh vì cái tát kia mà làm trò này? Bạch An Nhiên, đầu óc sáng tạo của em rốt cuộc vứt đi đâu?
"Thả lỏng!"_Dư Mộ Phàm hai tay bắt đầu vuốt ve lên người cô, vành tai, mái tóc, xương quai xanh rồi chậm chạp vuốt ve eo. Bạch An Nhiên cả người không dám cử động, hai tay bị trói, chống đẩy anh ra. Càng đẩy Dư Mộ Phàm lại càng cúi thấp người.
Cô giãy giụa như cá nằm trên thớt, càng vặn vẹo cơ thể càng bị Dư Mộ Phàm giữ lại.
Áo sơ mi bị kéo ra khỏi váy bó, vén lên tận bụng, Bạch An Nhiên thoi thóp kéo xuống, lại bị kéo tay lên quá đỉnh đầu, cô thừa nhận, cô sai rồi. Cô không nên chọc tức anh, tóc xõa che đi một phần khuôn mặt, Bạch An Nhiên nghiêng đầu cắn răng khóc, cô là vì cái gì mà phải chịu nhục nhã như thế này! Rõ ràng là rất bình thường không phải sao, tự dưng trở thành trung tâm của đám nhà báo, lại ở trước mặt anh biến thành "gái làng chơi"!
Dư Mộ Phàm như con sói vồ lấy thân thể cô, Bạch An Nhiên chỉ im lặng khóc, cổ tay bị trói trước đó không ngừng giãy giụa bây giờ cũng giãn ra, chẳng nhúc nhích lấy một lần, nước mắt vẫn chảy dài nhục nhã bị dày vò.
Áo sơ mi bị xé rách, cúc áo màu ngọc bị bắn văng ra, Bạch An Nhiên bất lực, cả người bị anh vuốt ve đến run rẩy. Không báo trước, không dạo đầu cũng chẳng có một lời an ủi, lần đầu tiên của cô chỉ có thống khổ, nhục nhã và còn có "căm hận".
Dư Mộ Phàm đem vật to lớn của mình đi vào thấy khó khăn, lại nhìn đến Bạch An Nhiên đang đau đến ứa nước mắt, muốn lau đi nước mắt cho cô, lại bị cô lảng tránh quay mặt đi, tức giận đến tột cùng, một lần tiến thẳng vào, trên trán Dư Mộ Phàm bắt đầu xuất hiện mồ hôi,trong lòng thầm chửi nguyền một câu, mẹ nó, cô chẳng phải không còn là xử nữ sao?
Chật khít như vậy, rõ ràng là lần đầu tiên. Cả hai đều khó chịu, Bạch An Nhiên đau đớn khuôn mặt nhăn lại khóc, Dư Mộ Phàm cũng bất động, tiến không được lùi không xong.
"Nhiên!"
"Tôi hận anh!"
Dư Mộ Phàm khuôn mặt dịu dàng, vốn muốn nói:"Làm người phụ nữ của tôi", lại nhận được đáp án kia. Khuôn mặt anh khổ sở, Bạch An Nhiên không nhìn thấy, chỉ có anh chính mình cảm thấy bản thân nực cười như thế nào, không quan tâm đến khổ sở của cô, một lần khiến cho Bạch An Nhiên dù có cố nín đau cũng không buông lời phải kêu lên một tiếng, bàn tay nắm lại nhìn trắng bệch.
Dư Mộ Phàm nhìn cô đau quặn lại, bàn tay rời khỏi eo cô, tháo cà vạt đang trói tay cô vứt xuống đất, nhìn cổ tay bị trói đến hằn vết đỏ, bàn tay trắng bệch cuối cùng cũng lưu thông một chút máu. Dần dần hồng hào nhưng vết trói vẫn còn lưu, anh khẽ nắm lấy cổ tay cô, nâng niu. Bạch An Nhiên nhìn anh chán ghét:
"Vừa lòng anh chưa?"
"Xin lỗi!"
Bạch An Nhiên bật cười rồi khóc nức nở. Cô không muốn mình yếu đuối như vậy, cô muốn có thể tỏ ra bất cần chỉ là nói thì dễ, làm lại khó.
"Tôi đã cầu xin anh! Xin anh rất nhiều lần..."
Nước mắt lăn xuống làm cô cảm thấy mặn đắng, quay mặt lảng tránh đi ánh nhìn của anh.
"Xin lỗi!"
Lời nói ra, với hành động thì đã quá muộn. Dư Mộ Phàm không thể lùi từ từ tiến vào sâu, Bạch An Nhiên lại nhíu mày, đau đến quặn người.
Cánh tay bị đặt lên vai anh, anh muốn cô ôm lấy anh, Bạch An Nhiên ôm lấy anh, chỉ là một cái ôm lỏng lẻo. Anh tiến thêm một chút, cô lại đau đớn, cấu mạnh lên lưng anh.
Một hồi lâu cuối cùng cũng có thể như ý muốn, Bạch An Nhiên ngừng khóc, ánh mắt vô hồn. Anh muốn cô ngồi cô ngồi, muốn cô quỳ, cô sẽ quỳ. Muốn cô ôm lấy anh cô sẽ nghe lời ôm lấy.
Anh hôn cô, cô không chống đối. Vào cái lúc anh lấy đi thứ quý giá kia, Bạch An Nhiên biết cô đã không còn đơn thuần thích, còn có hận.
Từng đợt, từng đợt một, Dư Mộ Phàm làm đến không ngừng nghỉ, Bạch An Nhiên mệt mỏi, ngay cả khóc cũng cạn nước mắt, chỉ bộc lộ tâm trạng qua từng lần anh tiến vào. Đau cô sẽ nhăn mặt, cao trào có chút run rẩy nhưng rất nhanh mím chặt môi không để bản thân nói dù chỉ một từ. Anh cứ điên cuồng làm, Bạch An Nhiên vứt suy nghĩ đi chỗ khác.
Đến lúc mệt mỏi, để mặc Dư Mộ phàn ôm trở về giường. Cả người cô nằm gọn trong lòng anh, thoi thóp như con cá mắc cạn. Một chút sức lực cũng không có!
Dư Mộ Phàm đặt cô nằm trên giường, đắp chăn cẩn thận muốn hôn cô lại bị cô quay đi, cười khổ đi vào phòng tắm. Tiếng nước chảy rõ mồn mộn, ánh chiều tà nắng vàng khẽ chiếu một đường thẳng rọi qua rèm cửa. Bạch An Nhiên nhìn, thì ra cũng đã tối rồi, hôm nay sao lâu như vậy là vì ngày dài ra hay là do cô không để ý?
Nhắm mắt lại, cô mệt rồi, cô muốn ngủ! Ngủ một giấc không tỉnh lại cũng được!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...