"Cậu vì sao lại để hai mẹ con họ đi? Haizzz....vì Lâm Tường?"_Hướng Ân than vãn hỏi.
Dư Mộ Phàm:...
"Con bé đột ngột đổi hoàn cảnh sống, không chịu nói chuyện, chỉ cười khóc bộc lộ tâm tình!"_Hướng Ân nhìn anh, chờ đợi câu trả lời. Ngược lại, không có đáp án, đành tự mình khai.
"Không nói chuyện?"_Ngô Đàm khó tin hỏi ngược lại. Mấy hôm trước có thấy cô nói gì đâu?
Hướng Ân ngầm ra hiệu cho Ngô Đàm, hắn lại không hiểu. Chép miệng, thu lại tập hồ sơ vứt sang một bên:
"Cô ấy không nói với cậu sao? Ây da...phụ nữ thật khó hiểu, không nói ra đàn ông chúng ta biết giúp bằng cách nào?"_Hắn than.
Ngược lại, lại khiến Dư Mộ Phàm ở đối diện một phen nhíu mày.
Nguyên lai, ngoại trừ "phải" làm cái đuôi theo anh đi, thì có đánh chết cô cũng không dám bước chân lên căn phòng này. Trưa hôm ấy đột nhiên đi lên, hẳn là muốn anh gặp con bé đi!
Sau lại chứng kiến cảnh Hoắc Vĩnh Hào bị bắn, hiện tại, cô đối với anh, mười phần là sợ sệt.
"Vân Nhi đi đón con bé?"_Anh ngẩng đầu hỏi.
"Ừ, tính đem con bé đi chơi!"
"Đem đến đây đi!"
"Cậu tính làm gì?"
"Giết người!"_Dư Mộ Phàn quăng xấp tài liệu lên bàn, bỏ lại câu nói rồi quay lại bàn. Mặc kệ Hướng Ân và Ngô Đàm kia đang có thái độ gì.
Hướng Ân rất nhanh gọi điện cho Lã Vân Nhi, đem con bé đến công ty còn ngầm báo "không cần nói với Bạch An Nhiên".
----
Buổi chiều. Bạch An Nhiên như cũ, đem theo đồ vẽ đến công viên, cũng nhóm người tình nguyện lựa chọn chỗ ngồi thu hút sự chú ý nhất. Bắt đầu vẽ tranh quyên góp. Cặp vợ chồng trẻ phân vân có nên vẽ tranh không, rất nhanh sau khi nhìn thấy hòm từ thiên ở bên cạnh đã quyết định vẽ. Bạch An Nhiên nhanh chóng lấy giấy, bắt đầu vẽ. Được một hồi điện thoại rung.
"Chị Nhiên, hôm nay để em đón bé con cho!"_Lã Vân Nhi nói.
Bạch An Nhiên nhìn đồng hồ lại nhìn bức tranh vẽ chưa được nửa, gật đầu đồng ý.
Vừa tắt máy, Lã Vân Nhi đã vội vàng bế con bé đến Dư Hòa. Bé con ở trong lòng tò mò với mọi thứ, liếc ngang liếc dọc nhìn.
Dư Mộ Phàm đặc biệt ra đứng trước thang máy đón, Ôn Vân ngó nghiêng một hồi bị ánh mắt dòm ngó của nhân viên trong công ty làm cho sợ hãi, rúc đầu vào hõm vai Lã Vân Nhi, trốn tránh.
"Bảo bối, nhìn xem ai?"_Lã Vân Nhi vỗ nhè nhẹ lên lưng con bé, lên tiếng gọi, Ôn Vân từ trong lòng cô nghiêng đầu, nhìn thấy Dư Mộ Phàm thì nhoẻn miệng cười, giơ hai tay đòi bế. Cảnh tượng này, rơi vào mắt nhân viên, có người cả gan lén chụp lại.
Dư Mộ Phàm không viết, Lã Vân Nhi cũng không biết, "một nhà ba người" bước vào thang máy riêng, đi thẳng lên căn phòng cao nhất.
Kha Tố Cầm nhìn thấy bé con trên tay anh đang phá phách, bắt đầu lục lại mớ kí ức, lóe lên cảnh Bạch An Nhiên cũng con bé vui đùa ở trong quán cà phê. Ghen tỵ đến đỏ mặt.
Lã Vân Nhi sai ả đi mua bánh kem co con bé, ả nghe không vào, bàn tay nắm quyền căm phẫn nhìn con bé.
"Này cô! Còn không mau đi!"
"Tại sao..."_Kha Tố Cầm vốn muốn phản đối, không đi lại nhìn thấy A Đạt đứng ở cửa đang nhìn mình, đành lên tiếng hòa giải:
"Tôi đi ngay!"
Rồi khuất rạng.
Lã Vân Nhi nhíu mày nhìn rồi bỏ vào phòng tổng giám đốc, nhìn ba người đàn ông vây quanh một đứa trẻ con chưa tròn 2 tuổi. Ôn Vân rúc vào lòng anh, ngoan ngoãn tựa đầu vào ngực anh, nhìn chằm chằm hai người trước mặt. Dư Mộ Phàm mày đẹp nhíu lại, nhìn bé con không nói tiếng nào, lại khó chịu nhìn Hướng Ân và Ngô Đàm.
"Công chúa nhỏ, gọi chú đi!"_Ngô Đàm nựng nựng má con bé, muốn nghe con bé gọi.
"Cậu tránh ra, tiểu công chúa, gọi ba ba!"
Dư Mộ Phàn nhìn hắn, Ngô Đàm há hốc miệng, còn chưa kịp ra tay, xấp tài liệu đã thẳng tay rơi vào đầu. Hướng Ân ôm lấy đầu khổ sở rên lên một tiếng, mẹ nó, hắn cũng chỉ nói chơi thôi, là ai? Ai dám đánh hắn!
"Anh cút ra! Không cho nói chuyện!"_Lã Vân Nhi nổi cáu hét lên, còn đá hắn một cái mới chịu ngồi xuống. Hướng Ân ngậm miệng không tiếp tục chửi nguyền.
Ôn Vân đang im lặng đột nhiên bật tiếng cười, ngồi dậy nhìn Hướng Ân rồi lại cười. Cả nhóm người thấy con bé đã cười,
Cũng không nháo, còn muốn đá hắn thêm vài cái.
Dư Mộ Phàm chỉ nhìn con bé:
"Bảo bối, đi ăn cơm!"
"Ba, đói, ăn cơm..."_Ôn Vân vòng tay ôm lấy cổ anh, nỉ non như chú chim nhỏ.
"Được, ăn cơm!"_Dư Mộ Phàm đứng dậy, ba con người bên cạnh cũng đứng dậy theo. Theo đuôi.
----------
"Ba....mẹ....đâu?"_Con bé ngây thơ hỏi.
Dư Mộ Phàm không biết phải đáp như thế nào, nở nụ cười hiếm hoi:
"Ngoan! Đi ăn cơm, lát mẹ sẽ đến!"
Ôn Vân lại ôm lấy cổ anh, im lặng.
6 giờ chiều, Bạch An Nhiên cất đồ, ra trạm xe về nhà.
Phía bên kia, Dư Mộ Phàm ôm lấy Ôn Vân đang ngủ say, đưa cho Lã Vân Nhi.
"Đưa con bé về, không cần nói cho cô ấy!"
Lã Vân Nhi rất rõ "cô ấy" là Bạch An Nhiên, gật gật đầu để đảm bảo. Lên xe, Hướng Ân nhanh chóng lái xe về chung cư của cô. Ngô Đàm theo anh về công ty.
"Cậu tính sao?"
"Như bây giờ!"
"Vẫn muốn giữ cô ấy bên cạnh? Tôi nghĩ...chuyện bên kia, giải quyết nhanh một chút, cậu cũng có thể thẳng thắn nói chuyện với cô ấy!"_Ngô Đàm nói.
Dư Mộ Phàm rõ ràng nghe thấy, lại vờ như không, nhấm mắt không để ý.
Ngô Đàm cũng hết cách, hắn nhún vai, lỗi không phải ở hắn, hắn rõ ràng là có khuyên bảo, chỉ là...ai đó không chịu nghe. Không thể trách hắn.
--------
Bạch An Nhiên đón lấy con bé, hơi lo lắng:
"Con bé, sao ngủ sớm vậy?"
"Chắc tại chơi mệt quá thôi, không sao đâu!"_Hướng Ân nói. Cũng không nán lại lâu, rất nhanh rời khỏi.
Bạch An Nhiên ngồi nhìn hồi lâu, mới đi thay đồ. Vừa đi ra đã thấy con bé tỉnh lại, khuôn mặt nhăn lại mếu máo sắp khóc.
Nhìn thấy cô lại càng được nước lấn tới, nước mắt rơi xuống ủy khuất khóc, đem nước mũi nước mắt kèm cả nước miếng lau vào áo cô.
Dỗ dành hồi lâu, mới chịu nín, cô cười, vuốt lại tóc con bé, khẽ thơm lên má nó:
"Sao lại khóc rồi? Ai trêu con gái mẹ?"
Ôn Vân phụng phịu trèo lên người cô, nằm lên bụng cô, bấu lấy cổ Bạch An Nhiên, vùi đầu không chịu nói. Lại chìm vào ngủ. Qua 30 phút, Bạch An Nhiên cũng theo tiếng thở nhè nhẹ của con bé chìm vào giấc ngủ.
--------
Nửa đêm, lại tỉnh dậy,Bạch An Nhiên hãi hùng, bàn tay xoa xoa chỗ cô từng bị anh bóp nghẹt, khó khăn ngủ tiếp.
Lại một đêm khó ngủ, sáng sớm, cô đã vào bếp chuẩn bị bữa sáng, đem bé con giao cho chị Tâm, nghe con bé gọi tiếng mẹ, vẫy tay tạm biệt mới rời khỏi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...