Dư Vị Tình Yêu - Phía Cuối Ngọt Ngào

#Dư_vị_tình_yêu_phía_cuối_ngọt_ngào

Chiều hôm ấy, Bạch An Nhiên đi làm như thưởng lệ, chỉ khác là có theo một nhóm vệ sĩ đi cùng, họ không đi vào mà đứng bên ngoài. Nhưng chỉ cần cô muốn ra ngoài thì lập tức đám người đó sẽ theo sát.

"Em định ở đó thật sao? Hay là chuyển qua ở cùng chị đi?"_Chị Tâm nói.

"Em cũng tính nói như vậy, mà sáng nay lúc em nói, thì anh ta nói em cứ ở lại đây, coi như anh ta chuộc lỗi"_Bạch An Nhiên vừa nói vừa cười. (Nhiên tỷ, người ta nói là cho anh ta một cơ hội, chứ đâu nói là muốn chuộc lỗi *vò đầu*)

"Được rồi, vậy còn con bé..."

"Cái này chị khỏi lo, ngày em đón con bé về nuôi mới phải mất 2 ngày mới làm quen được, còn anh ta vừa gặp đã có thể bế con bé rồi, bảo bối sẽ sớm thích nghi thôi!"_Bạch An Nhiên giành lời.

"Chẳng phải nói muốn ra ngoài sao? Chị trông Ôn Vân cho!"

"Vâng, em sẽ về nhanh thôi!"

Bạch An Nhiên cầm theo chiếc túi xách - vật dụng duy nhất của cô từ khi ngôi nhà kia bị phá hủy.

------


Bạch An Nhiên đi bộ qua khu phố, rồi dừng chân tại một nơi quen thuộc, quen thuộc đến mức khiến cảm xúc cô như muốn trùng xuống, nước mắt như muốn chảy xuống. Căn nhà bị phá hủy, trước mặt cô chỉ là đống đổ nát. Đồ đạc vật dụng quen thuộc cũng nằm trong đống gạch bụi, Bạch An Nhiên như người mất hồn cứ ngây ngốc đứng nhìn.

-------------

"Về rồi à?"

"Nay em về sớm được không chị, em muốn dẫn con bé đi mua đồ!"_Bạch An Nhiên bước vào quán cà phê, bộ dạng đã tươi tỉnh hơn trước.

"Có cần chị đi cùng không?"_Chị Tâm ngỏ lời.

"Không sao, em tự đi được rồi, ngày mai em sẽ làm bù hôm nay!"_Vừa nói, Bạch An Nhiên vừa bế Ôn Vân đang loay hoay chỗ váy cưới lên, mỉm cười từ chối.

"Ừ, đi nhanh rồi về nhà sớm, đừng để người ta lo lắng, dù sao cũng là ở nhà người ta đừng để họ không hài lòng!"

"Vâng! Bé con, chào mẹ Tâm đi, mẹ dẫn con đi chơi!"

Ôn Vân nhoẻn miệng cười, lộ hai cái răng cửa, bập bẹ nói tiếng mẹ, còn hào hứng chìa cái miệng nhỏ ra hôn lên má chị Tâm, rồi lại cười. Cứ vậy, lằng nhằng dây dưa mãi, cả hai mới ra khỏi quán, ngồi lên xe, trên đường đến siêu thị.

----

Tại siêu thị, Bạch An Nhiên khó chịu:

"Mấy người đừng theo tôi nữa!"

"Cô Bạch, chúng tôi làm theo lời của chủ tịch, nhất định phải theo sát cô!"_Một tên vệ sĩ lên tiếng.

"Tôi không có đi đâu cả, tôi ở đây chọn đồ, mấy người cứ đi theo như vậy, sao tôi mua được đồ!" (*kéo áo* ý tỷ là muốn Phàm ca đến đi mua cùng hả? Phàm ca đi gặp lão Lâm rồi tỷ)

"Xin lỗi, chúng tôi không thể!"

Bạch An Nhiên dường như tức giận đến đỉnh điểm, không nói không rằng tự mình lôi chiếc xe đẩy, đặt bé con đang táy máy chiếc túi xách ngồi vào trong xe đẩy, rồi đi vào mua đồ, mặc kệ đám người phía sau.

"Bé con, mẹ mua cho con váy công chúa nhé, được không?"


"Bé con, đừng nghịch cái đó!"

"Bé con, lại đây, đứng ở đó sẽ ngã!"

Cứ vậy, cuối cùng cũng trôi qua một ngày, Bạch An Nhiên đi ra ngoài, theo sau là bốn người vệ sĩ, hai người phía sau xách đồ, hai người theo sát cô, mọi người đi qua, ai nấy cũng quay lại nhìn cô đánh giá, chỉ chỏ, phê phán, soi mói có.

Bạch An Nhiên không nói gì, đối với cô chỉ chỏ, phê phán đem cô ra làm chủ đề đã chẳng còn lạ, cô, từ nhỏ đã quen rồi, chỉ là, tình cảnh này từ lúc cô được nhận nuôi thì đã không còn nữa, đến nay cũng được mười năm, nói thế nào thì nói, hiện tại vẫn có chút chưa thích nghi kịp. Cô giống như lúc bé, cao ngạo ngẩng cao đầu mà đi qua dư luận.

------

"Em đi đâu?"

"Mua đồ, tôi cũng cần phải có đồ để thay!"_Bạch An Nhiên nói.

Từ lúc Dư Mộ Phàm thừa nhận việc đã phá hủy căn nhà của cô, có vẻ như đây là câu nói đầu tiên của cô với anh thì phải.

"Đi thay đồ đi!"_Dư Mộ Phàm liếc nhìn đồ đạc trên tay vệ sĩ, bước đến phía cô, nhanh tay ôm lấy bé con vào lòng.

Bạch An Nhiên nổi cáu, nhìn bé con vui vẻ chơi với anh thì nổi cơn ghen, cô là mẹ con bé, tại sao nó không chịu để ý đến cô mà từ lúc vào nhà chỉ nhìn chằm chằm vào người đàn ông đó, anh như thế nào lại chiếm được tình cảm của bé con chứ. Cứ nhìn thấy cảnh vui vẻ của anh, Bạch An Nhiên lại tức giận, cô đùng đùng xách túi đồ đi lên phòng.

------

Từ lúc Bạch An Nhiên lên phòng đến giờ cũng đã nửa tiếng, Dư Mộ Phàm quay qua tò mò, cô làm cái quái gì trên đó? Thay một bộ quần áo có cần lâu đến thế không? Ngang qua phòng, Dư Mộ Phàm nhẫn lại gõ cửa, không có tiếng trả lời, anh đi thẳng về phòng làm việc, làm một công việc dường như đã trở thành thói quen, mở máy quay của căn phòng bên cạnh.


Bạch An Nhiên đang ngồi lì trên giường, khuôn mặt có hơi nhăn lại, vừa bước từ phòng vệ sinh đi ra. (Ad: *nhìn chằm chằm* Phàm ca! Anh có lắp máy quay ở phòng tắm không vậy? Tò mò nha *cười*. Dư Mộ Phàm: *ánh nhìn bắn đạn*. Ad: *cầm dép*, cáo từ huynh, muội sang phòng bên, không làm phiền huynh! *chạy*)

Dư Mộ Phàm nhìn cửa phòng đóng chặt, không nói gì, dùng chân đạp vào nó, nhìn Bạch An Nhiên đang nhăn nhó ôm bụng, khuôn mặt nghiêm nghị nếu để ý sẽ thấy sự lo lắng ở đó.

"Sao vậy?"

Bạch An Nhiên hơi giật mình, vịn vào tường, ngẩng đầu nhìn.

"Không...không sao!"

"Em rốt cuộc là làm sao?"_Dư Mộ Phàm nhìn cô, cẩn thận đặt lên giường ngủ.

"Chắc hồi chiều tôi ăn đồ ăn ở ngoài, chắc đồ ăn có vấn đề!"_Bạch An Nhiên nói xong câu nói, tự dưng đổ mồ hôi đầy khuôn mặt, mọi lần cô có đau đến vậy đâu, sao tháng này đột ngột "bà dì" của cô đến không báo trước, còn dày vò cô bụng đau đến quặn lại, nếu để Dư Mộ Phàn biết chắc cô không dám nói chuyện với anh ta nữa mất.

"Gọi Hướng Ân đến đây!"_Dư Mộ Phàn nói với A Đạt đứng ngoài phòng.

"Không cần, tôi nói không cần mà!"_Vừa nói, cô vừa xua tay cố gắng nở nụ cười còn khó nhìn hơn là khóc.

/3/2017)


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui