Dư Vị Không Lối Thoát
_Không thể nào ....!từng người thân của tôi đều vì anh mà rời bỏ tôi.
Chắc anh hả dạ lắm phải không...tôi chỉ là thứ dùng để mua vui cho anh thôi.
_Em không phải là đồ mua vui.
_Vậy anh xem tôi là cái quái gì?
_Em là vợ tôi, chỉ có thể là của tôi.
_Đừng nói nữa! Lời lẽ thật ghê tởm!
Sự thật đau lòng diễn ra trước mắt khiến Hỉ Ái không thể nào mà chấp nhận được.
Cơ thể nhỏ bé dần co lại, hai tay che lỗ tai mình như đang thể hiện sự ghét bỏ.
Hỉ Ái ôm đầu mình sao đó bật khóc nức nở.
Tuấn Hạo thấy tâm tình cô tồi tệ như vậy thì hết lời khuyên can, nhưng đáng tiếc thay, sự an ủi của anh càng lúc càng phản tác dụng
_Hỉ Ái...
_Mau tránh ra! Đừng chạm vào tôi, tôi không muốn nhìn thấy anh nữa.
Mau biến đi!
Hỉ Ái điên cuồng hét lên thật lớn, liên tiếp dùng sức chọi hết mền rồi đến gối vào người anh.
Tuấn Hạo trông cảnh mà lòng ngậm ngùi đau xót rời đi.
Cánh cửa phòng dần dần khép lại để Hỉ Ái một mình trong đó bình tâm.
Tuấn Hạo chỉ còn cách chờ đợi thời gian để câu chuyện này ngui ngoai dần.
***************
Giữa căn phòng trống vắng không một âm động, thiếu nữ xinh đẹp ngồi gục gã trên giường khóc thật lớn.
Lòng hận thù với cuộc sống mình ngày càng dân cao.
Uỷ khuất trong lòng liên tục thắc mắc tại sao cứ hết lần này đến lần khác phải hứng chịu cảm giác bị những người xung quanh bỏ rơi.
_Cha ơi...bây giờ con phải làm sao đây....
**************
Ba tiếng sau, bây giờ đã là 9 giờ tối.
Hỉ Ái vẫn không chịu rời khỏi phòng.
Từ đêm qua đến giờ cô vẫn chưa ăn uống gì cả.
Người giúp việc mang thức ăn đến rồi chỉ bất lực rời đi.
Hỉ Ái nhất quyết tuyệt thực để chống đối lại Tuấn Hạo.
Từ khoảng khắc cô quay về, quản gia Hạ trong lòng càng lúc càng bồn chồn lo lắng khó tả.
Dẫu biết cậu chủ của mình làm điều sai trái mà mang cô quay về nhưng bản thân ông vẫn không thể làm gì được.
Giờ đây chỉ còn cách vào trong thuyết phục cô ăn uống đầy đủ để tránh mọi chuyện xấu sắp xảy ra....
***************
Hỉ Ái ngồi tựa đầu vào giường mà tay chân mệt rũ rượi.
Cái dáng vẻ nhết nhác hiếm thấy mà chẳng ai được nhìn được bộc lộ ra rõ ràng hơn bao giờ hết vào ngày hôm nay.
Quản gia Hạ chầm chậm tiến vào trong, đưa mắt nhìn đống thức ăn ngụi lạnh trên bàn mà thở dài.
_Vương tiểu thư...xin tiểu thư đừng như vậy.
Cô hãy ăn một ít đi.
_Mau mang đi đi, tôi không ăn.
_Tiểu thư...tôi biết nhắc đến chuyện này làm cô đau lòng nhưng....Trương thiếu gia không muốn dày vò cô như thế này đâu.
_Ha...không muốn...không muốn mà ép bức vị hôn thể của tôi bỏ ra nước ngoài...c**ng h*êp tôi không thương tiếc vào đêm tân hôn.
Nhưng vậy là muốn tốt cho tôi?
_Thật ra...cậu chủ là vậy là do quá yêu cô thôi...
_Tôi vốn dĩ không cần thứ tình yêu đâu đớn đó.
Tôi chỉ muốn được tự do.
Quản gia Hạ...mau giúp tôi đi.
Trước yêu cầu cả trời cũng không dám thực hiện này khiến quản gia Hạ bắt đầu bối rồi.
Trong đầu liên tục suy nghĩ cách để thay đổi suy nghĩ tiêu cực kia của cô.
_Thưa tiểu thư, dù tôi có gan cách mấy cũng không thể làm việc này...nhưng mà tôi có chuyện muốn kể cho cô nghe.
_Trước kia, khi hai người còn yêu nhau, Trương thiếu gia đã suy nghĩ đủ điều để lo cho cô, lo cho gia đình của cô nữa.
_Không biết cô còn nhớ chuyện cha cô được đi du lịch miễn phí ngày tết không, đó cũng là do sự sắp xếp của Trương thiếu gia.
Cậu chủ làm vậy cùng là lo sợ cô khó nghĩ trong việc quay về thăm cha.
_Còn cố tình trợ cắp cho cha cô tiền, sửa sang lại nhà cửa cho ông Vương và nhiều thứ khác nữa.
_Nhưng thiếu gia vẫn luôn giấu kính chuyện này, sợ rằng cô khó xử và day dứt lương tâm.
_Còn về chuyện cậu Trường, dẫu bị bắt rời xa cô nhưng cậu ấy được đối đãi rất chu đáo.
Được làm việc với công ty mà cậu ấy hằng mong muốn, con đường tương lại được mở rộng muôn phần.
Xin tiểu thư hãy nghĩ lại.
Hỉ Ái nghe được toàn bộ những điều trên mà trong lòng ngạc nhiên không thể tả xiết.
Tất cả những chuyện này đã xảy ra trong hai năm qua mà cô không hề hay biết gì.
Biết rằng Tuấn Hạo đối xử với cô rất tốt nhưng cú sốc to lớn này Hỉ Ái vẫn chưa thể vượt qua.
_Tôi thân phận thấp kém, lão già lớn tuổi như tôi không nên nói nhiều như vậy.
Thành thật xin lỗi tiểu thư
_Dạ không sao ...cảm ơn vì đã cho tôi biết.
_Vậy xin người nể mặt lão già này mà ăn một chút thức ăn được không.
Hãy vì cuộc sống trước mắt và vì cha của người.
_.....thôi được...bác cứ ra ngoài trước , tôi sẽ ăn ngay.
_Thành thật cảm ơn tiểu thư.
****************
Vừa ra khỏi phòng, quản gia Hạ liền gọi điện thông báo tình hình cho Tuấn Hạo nắm được.
_Thưa thiếu gia, cuối cùng tiểu thư cũng chịu ăn rồi.
_Cảm ơn ông rất nhiều.
_Đây là bổn phận của tôi...nhưng nếu như tiểu thư cứ buồn bã như vậy thì thật không hay chút nào
_Ông đừng lo, tôi đã có cách rồi.- Tuấn Hạo đáp.
*************
Một lát sau, khi người giúp việc vào phòng thu dọn chén dĩa, phần ăn của Hỉ Ái chỉ vơi bớt được chút ít khiến cho mọi người càng lo thêm.
Cả phần thịt gà được nướng lên thơm phức cũng còn nguyên vẹn không được chạm đến.
Nhưng tạm thời Hỉ Ái chịu ăn cũng đã là tốt lắm rồi.
_Thưa tiểu thư, đây là quần áo và đồ dùng vệ sinh cá nhân của cô, nếu có vấn đề gì hãy nói với chúng tôi, chúng tôi xin phép đi trước.
_Cảm ơn cô.
- Hỉ Ái đáp
Sau khi nữ giúp việc kia rời đi, Hỉ Ái từ từ đứng dậy vệ sinh cá nhân, rửa mặt thật sạch sẽ.
Nhìn bản thân tuyền tụy trong gương, cô chỉ biết thở dài mà không một lời oán trách.
Buồn mãi cũng không thể giải quyết được gì, Hỉ Ái dùng nướt vuốt ướt tóc mình sao đó tự hứa với con tim rằng sẽ không khóc nữa.
*********
Sáng hôm sau, tại phòng ăn của Trương gia.
Sau một đêm dài đằng đẵng, Hỉ Ái cũng chịu bước ra khỏi phòng mà hít thở chút ít không khí trong lành.
Vừa xuống đến nhà đã thấy có vị khách quý ghé thăm.
_Xin chào Hỉ Ái cô nương ~
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...