Lâm Tử Sơ vội vàng tiến đến bên cạnh Thiên Tình, vẻ mặt của y nghiêm túc, ngậm miệng không nói, tựa hồ đang suy tư chuyện gì đó.
Khi tiến đến, hai mắt chậm rãi đảo qua một bên, hồi tưởng lại tu sĩ kia mới vừa bị nổ tan xác kia, không biết như thế nào, trong lòng lại có loại cảm giác không yên nổi lên.
Cảm xúc hoảng loạn này ảnh hưởng tâm tình của y, Lâm Tử Sơ không khỏi khao khát muốn gần gũi Thiên Tình, chỉ là muốn bên cạnh Thiên Tình, không muốn bàn luận bất cứ chuyện gì với người khác.
Ở Đống Sâm Hoang Nguyên, linh khí loãng, tu sĩ tiến vào nơi đây, không thể vận dụng linh lực.
Lúc nãy ba người chạy như vậy là bởi vì còn có thể sử dụng linh lực, nhưng hiện tại thể lực ba người chỉ giống phàm nhân.
Không bao lâu, Khuê Sơn đi ở phía trước liền bắt đầu há mồm thở dốc.
Theo bóng đêm buông xuống, nhiệt độ không khí giảm đi, khi Khuê Sơn hô hấp, hơi nước trước mặt hắn liền ngưng kết thành băng.
Đêm khuya, cất dấu vô số sinh vật giống như tu sĩ vừa rồi, nghe tiếng vang sột sột soạt soạt từ ba người liền tới gần.
Khuê Sơn không dám chậm trễ, dẫn Thiên Lâm hai người đi đường vòng tránh né, phải tốn gấp đôi công sức, mới đến được nơi dừng chân mà Chính Dương Tiên Tông chỉ định.
Điểm đến của nhóm ba người là một lầu các kín gió.
Lầu các cao ngất, được xây dựng ở trên thân cây, dùng vô số gỗ ghép nối mà thành.
Nhìn qua đơn sơ, nhưng mà xung quanh lại có cấm chế phức tạp tinh vi.
Khuê Sơn hít một hơi thật sâu, ngồi xổm trên một cái rễ cây to gần lầu các nhất.
Tiếp theo nháy mắt, hai bên tai Khuê Sơn có tiếng gió xẹt qua, Thiên Tình cùng Lâm Tử Sơ cũng đã nhảy lên.
Khuê Sơn đánh giá hai người, trong lòng không khỏi âm thầm tán thưởng.
Các tu sĩ khác vừa đến Đống Sâm Hoang Nguyên, hơn phân nửa đều không thể lập tức thích ứng với linh khí loãng của nơi này.
Dễ dàng thay đổi từ thanh đạm sang xa xỉ, nhưng từ giàu có về nghèo khó thì rất khó.
Một khi tu sĩ nhận ra lợi ích của việc sử dụng linh khí, nhưng sau đó liền bị biến thành phàm nhân, thì thật sự không quen.
Dù Khuê Sơn đã ở Đống Sâm Hoang Nguyên lâu như vậy, nhưng khi di chuyển ở đây vẫn thở hồng hộc.
Mà Thiên Tình cùng Lâm Tử Sơ dường như không có phản ứng giống vậy, đủ để biết, thể lực cùng năng lực thích ứng của bọn họ đều vượt xa người thường.
Khuê Sơn dùng chút thời gian ngắn ngủi suy nghĩ một chút việc không liên quan, rất nhanh liền phục hồi tinh thần, hắn giơ tay về phía trước, nói: “Lầu các phía trước, đó là điểm dừng chân của Chính Dương Tiên Tông.
Nơi đó có cấm chế rất lợi hại, mong hai vị theo sát ta, chớ có đi lạc.”
Đợi Thiên Lâm gật đầu, Khuê Sơn cúi người, nhảy xuống mặt đất.
Nhiệt độ vào ban đêm ở Đống Sâm Hoang Nguyên cực thấp, lúc này mặt đất đã kết ra không ít tinh thể băng nhỏ, khi đạp lên, phát ra tiếng vang lách cách.
Thanh âm này vang lên trong cánh đồng hoang vu, nghe rất rõ ràng.
Gió thổi qua rừng cây, lá cây phát ra tiếng sóng lá vỗ dập dờn.
Da mặt Khuê Sơn căng chặt, hiển nhiên đang rất khẩn trương, nhưng ngón tay hắn không run hạ xuống từ không trung phá giải mười mấy cấm chế màu đen.
Màu sắc của những cấm chế này so với màn đêm càng đậm hơn, chúng lơ lửng giữa không trung, theo hoạt động của Khuê Sơn mà biến đổi vị trí, hình thành hơn trăm mắt trận hoàn toàn bất đồng.
Linh lực Đống Sâm Hoang Nguyên bị đóng băng, chỉ có cấm chế trận đạo cổ xưa như vậy mới không cần vận dụng linh lực, cũng có thể khởi động trước các lầu các trên cây.
Chờ Khuê Sơn đem cấm chế trong tay đặt vào vị trí chính xác, trên thân cây trơn nhẵn dần dần hiện lên bốn năm bậc thang bằng gỗ, tựa hồ muốn dẫn đường mấy người đi vào bên trong lầu các.
Nhìn thấy bậc thang, Khuê Sơn mới có thể thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng hắn vẫn không dám thả lỏng, thẳng đến khi ba người tiến vào lầu các, đóng cửa gỗ lại, thắp lửa nến lên, Khuê Sơn mới đưa tay ra, lau đi mồ hôi trên trán.
Thiên Tình thấy thế, cười nói: “Khuê huynh, bên ngoài nước đóng thành băng rồi, nhưng dường như hoàn toàn không có ảnh hưởng đến ngươi.”
Khuê Sơn đối Thiên Tình rất có hảo cảm, hắn vốn dĩ ngại địa vị Tiểu tiên chủ của Thiên Tình, không dám thất lễ.
Nhưng hiện tại thấy Thiên Tình hào sảng như vậy, cũng cười nói: “Ta quen rồi.
Lúc này vừa mới vào đêm, nhiệt độ cũng chưa coi là thấp.
Đến khuya, mới chân chính là rét lạnh thấu xương.
Đến lúc đó tu sĩ đều không thể ra ngoài nửa bước, nếu không sẽ bị trọng thương do giá rét.
Chỉ có dã thú mới chịu nổi cái rét này mà ra ngoài kiếm ăn.”
Nói xong, Khuê Sơn cầm ấm trà, lần lượt rót cho Thiên Tình và Lâm Tử Sơ.
Hắn nói: “Hai người các ngươi vừa mới đến Đống Sâm Hoang Nguyên, có một số việc còn chưa rõ lắm.
Thời điểm không còn sớm, ta chỉ nói hai việc.”
Khuê Sơn nói: “Chuyện thứ nhất, chính là có quan hệ với tu sĩ mà các ngươi vừa thấy kia.
Một khi nhìn thấy có tu sĩ hoặc nhân loại thất khiếu đổ máu, hai mắt vô thần, sắc mặt trắng bệch, tuyệt đối không được dễ dàng tới gần.
Chuyện thứ hai, chính là vào ban đêm, ngàn vạn lần không được ra ngoài.”
Thiên Tình nói: “Hai chuyện này rất dễ hiểu, nhưng tại sao?”
Khuê Sơn nói: “Giải thích ra thì tương đối phiền toái.
Hai người các ngươi lặn lội đường xa đi vào nơi này, nói vậy cũng mệt mỏi rồi, sau khi uống trà nóng, thì mau nghỉ ngơi đi, chờ ngày mai ta lại nói tiếp cho các ngươi nghe.”
Thiên Tình thấy trước mắt Khuê Sơn có hắc ảnh, dù nội tâm tò mò, nhưng chỉ đành gật đầu.
Khuê Sơn nói: “Nơi này vào đêm thập phần rét lạnh, không bằng chúng ta ngủ chung, để dễ dàng chăm sóc nhau.”
Thiên Tình vừa muốn nói chuyện.
Đúng lúc này, Lâm Tử Sơ vẫn luôn trầm mặc bỗng nhiên mở miệng, nói: “Không cần.”
Khuê Sơn sửng sốt một chút.
Lâm Tử Sơ nói: “Ta có thể ở cùng Thiên Tình.”
Thiên Tình nói: “Ta……”
Lời còn chưa dứt, A Mao vẫn luôn ngồi xổm trên vai Thiên Tình bỗng nhiên ‘ phốc ’ một tiếng, phun ra một ngụm tơ nhện nhớp nháp.
Tơ nhện từ khe miệng phóng ra, lập tức dừng ở cánh tay Lâm Tử Sơ, chặt chẽ cuốn lấy tay y.
A Mao dùng lực hàm dưới nhấc tơ lên, Lâm Tử Sơ liền tiến về trước vài bước, dán vào bên người Thiên Tình.
Lâm Tử Sơ bắt lấy cánh tay Thiên Tình.
Một đôi mắt tròn trịa nâng lên nhìn Thiên Tình.
Thiên Tình cũng ngẩn ra, sờ sờ A Mao, có chút không thể hiểu được, trong miệng lại nói: “Không cần nhọc lòng Khuê huynh đâu.”
Khuê Sơn lúc này mới phản ứng lại.
Hắn ha ha cười hai tiếng, nghĩ thầm, Thiên Tình lựa chọn đi cùng Lâm Tử Sơ, sớm biết hai người bọn họ có cảm tình rất tốt.
Chỉ là tình cảm Thiên Lâm hai người, tựa hồ còn sâu xa hơn mình nghĩ.
Nhìn Lâm Tử Sơ tản ra tình cảm mãnh liệt này, chỉ sợ không phải là tình nghĩa huynh đệ.
Bất quá chuyện này cũng không liên quan đến mình.
Khuê Sơn cũng không nghĩ nhiều, chắp tay nói: “Một khi đã như vậy, ta liền ngủ sương phòng phía tây.
Có việc gì thì gọi ta.”
Nói xong, Khuê Sơn liền rời đi.
Ngọn đèn dầu lay động, chỉ còn lại hai người bọn họ.
Lâm Tử Sơ vẫn như cũ không hề buông tay..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...