Phía Nam Chính Dương Tiên Tông, có Tương Hoà phong, do Điếu Chuyết tiên quân trông giữ, trong hình đường này có không ít phòng giam lớn nhỏ, dùng để đối phó với địch nhân cứng miệng.
Từng nghe nói, không có cái miệng nào mà Điếu Chuyết tiên quân không thể cậy ra, không có Tương Hoà phong thì không thể có lời khai hoàn chỉnh.
Lời này ba phần thật bảy phần giả, nhưng đã có thể miêu tả được sự lợi hại của Điếu Chuyết tiên quân và sức ảnh hưởng mạnh mẽ của Tương Hoà phong.
Bất quá, bên ngoài Tương Hoà phong, cũng không có giống như mọi người tưởng tượng luôn truyền ra âm thanh quỷ khóc sói gào thảm thiết.
Thậm chí là ngược lại, nếu lấy Tương Hoà phong làm tâm, trong phạm vi trăm dặm, không gian êm dịu còn hoa thơm chim hót.
Có tiên trúc dị thảo mọc lên rực rỡ.
Mây bay lượn lờ, ngày từ từ sáng, thật là một tiên cảnh Thiên cung diệu kỳ.
Phía đông Tương Hoà phong là nơi tọa lạc của Liệt Linh phong, xa hơn một chút về hướng nam chính là Tọa Vong Phong.
Trong đó Liệt Linh phong là nơi đặt linh vị của các vị tôn giả, Tọa Vong Phong dùng để trừng phạt các đệ tử phạm sai lầm, đa phần đều là diện bích tư quá (nhìn tường mà suy nghĩ lỗi sai).
Mục đích sử dụng ba ngọn núi này hoàn toàn bất đồng, nhưng đều có một điểm chung, đó chính là không hề có một đệ tử nào nguyện ý tới gần.
Lúc này, ở chỗ tam phong giao nhau, có một cái hồ nước cực sâu nhưng dòng nước lại không chảy xiết, có hai thiếu niên đang khoanh chân ngồi dưới đất.
Một người mặc hồng bạch đại bào, giữa trán có điểm bạc hình tròn được bao phủ bởi hai xiềng xích tinh tế, nhìn sơ qua có vẻ rất cao quý, toát ra phong thái của danh môn quý tộc.
Một người khác vận y phục màu trắng thuần khiết, mặt trắng như ngọc, dung mạo đoan chính, viền mắt có vẽ ấn chú đen tuyền, gần huyệt Thái Dương còn có rất nhiều ngân châm.
Khi giơ tay nhấc chân đều là một loại phong thái dù núi có lở trước mặt vẫn vân đạm phong kinh.
Bất quá, không biết vì sao, một trong hai thiếu niên có vẻ ngoài trấn tĩnh này, lại rủ đôi tay xuống, những ngón tay khẽ rung nhè nhẹ.
“Mấy năm trước, ta đã phát hiện ra nơi này không hề có ai lui đến.” Thiên Tình tùy tiện sờ tay trên mặt đất, nhặt đại hai hai viên đá cuội, đặt vào lòng bàn tay không chút để ý vuốt ve: “Nơi này có lẻ là nơi yên tĩnh nhất Chính Dương Tiên Tông.”
Trong nhất thời, chỉ có thể nghe được tiếng đá va chạm trong tay Thiên Tình.
Lâm Tử Sơ nói: “Ngươi thích nơi này?”
“Đương nhiên là không, sinh khí quá ít, chỉ có thể dùng để ngủ.” Thiên Tình dứt khoát nói: “Ngươi có biết vì sao hôm nay ta lại tới hồ này không?”
Lâm Tử Sơ hơi mỉm cười: “Chắc là có liên quan đến cách dạy của Bạch Tàng Tiên Tôn.”
“Không sai,” Thiên Tình nhìn Lâm Tử Sơ khoé miệng cong lên, tâm tình rất tốt: “Nếu đến nơi khác khó có thể đảm bảo sẽ không gặp phải sư tôn của ta, tuy hắn không có phạt ta, nhưng chắc chắn sẽ mang ta về chỗ ông ngoại.”
“Bạch Tàng Tiên Tôn dạy học nhàm chán đến vậy sao?”
“…… Còn tốt.” Thiên Tình nói: “ 3000 đại đạo, không cái nào giống nhau.
Bạch Tàng Tiên Tôn đạo tu phòng ngự, hoàn toàn bất đồng với sư tôn ta, kể cả về đạo pháp hay lý luận, một cương một nhu, một tiến một lui, để ta nghe, đương nhiên không có hứng thú.”
Lâm Tử Sơ gật đầu, nói: “Vậy là ngươi muốn tu chiến ý.”
Tu sĩ Chính Ngô Châu muốn từ Trúc Cơ đạt được tu vi Kim Đan, cần phải dẫn linh khí thiên địa vào trong cơ thể phá vỡ đan điền, ngưng tụ thành Kim Đan.
Đem linh khí ngưng tụ thành Kim Đan, chính là đạo pháp mà tu sĩ hằng mong ước.
Chỉ khi có Kim Đan rồi, mới có thể thấu hiểu rõ ràng ‘Đạo’ mình đang đi, đến tột cùng là cái gì.
Thiên Tình nói: “Nói đến cách tu luyện của ta thì đã phức tạp lắn.
Không bàn chuyện này nữa, đã đến lúc rồi, ngươi đi cùng với ta.”
Nói xong, Thiên Tình từ trên mặt đất đứng lên, đột nhiên bắt lấy cánh tay Lâm Tử Sơ, kéo y đến bên hồ.
Lâm Tử Sơ sửng sốt, tay chân không theo ý nghĩ cũng tự đông đứng lên.
Trong nhất thời, cũng không biết là cái gì là ‘ đã đến lúc ’.
Nhưng y một câu cũng không hỏi nhiều, chỉ lặng lẽ đi theo phía sau Thiên Tình.
Thiên Tình thấy Lâm Tử Sơ theo tới, liền buông tay y.
Hắn kéo vạt áo trước ngực ra, kéo xuống, khí cởi bỏ trường bào màu đỏ bên ngoài, chỉ còn lại nội y màu trắng bên trong.
A Mao đứng ở trên vai Thiên phối hợp cực kỳ ăn ý, khi Thiên Tình thoát y thì đột nhiên nhảy lên, chờ y phục buông xuống, nó lại vững vàng mà đứng trên vai Thiên Tình.
Thiên Tình nói: “Hồ nước này có một hang động đủ cho một người chui qua.
Mỗi ngày vào canh ba giờ Thìn, cửa động sẽ mở ra một lát, câu thông hồ nước với thế giới bên ngoài.
Đến lúc đó, cá dưới chân núi ngược dòng mà lên, chúng ta bơi xuống đáy hồ, chui vào cửa động liền có thể bắt được cá.
Ngươi có đi hay không?”
“Ta…… đi.”
“Đi thì cởi y phục ra.”
Lâm Tử Sơ hít thật sau, không nói hai lời, bắt đầu giải khai thắt lưng, cởi giày vớ, y nói: “Tiểu Tiên Chủ……”
“Tiểu cái gì, tiên chủ cái gì.” Thiên Tình thoáng hiện vẻ không vui, nói: “Lúc trước ở Huyền Anh Tiên Điện, chẳng phải gọi ‘ Thiên Tình ’ gọi đến rất thuận miệng hay sao? Nếu đã như vậy, thì đừng khách khí nữa!”
Lâm Tử Sơ lẩm bẩm nói: “Vậy ta nên gọi ngươi như thế nào?”
“Thiên Tình,” khi nói chuyện, hắn đã bước về phía trước cái chân đều ngâm vào trong hồ, hắn thúc giục nói: “Nhanh lên, nếu bơi không xuông lẹ, miệng sơn động sẽ khép lại, chúng ta sẽ kẹt bên trong.”
Lâm Tử Sơ trầm mặc, bỗng nhiên đi nhanh hai bước, dính sát bên cạnh Thiên Tình.
Khi chân trái y đặt trên mặt hồ, tức khắc liền cảm thấy một cơn mát lạnh.
Dường như không tể đứng thẳng, Lâm Tử Sơ giữ chặt tay Thiên Tình.
Khi hai lòng bàn tay tiếp xúc nhau, ngón tay Lâm Tử Sơ nhẹ động.
Thiên Tình ngẩn ra, chỉ cảm thấy ngón tay người này lạnh như băng, lại tựa dây thừng cuốn lấy chính mình.
Mười ngón tay đan vào nhau này nhưng bởi vì Lâm Tử Sơ dùng lực quá nhẹ khiến Thiên Tình có một loại ảo giác triền miên.
“…… Thiên Tình.” Lâm Tử Sơ mở miệng, thấp giọng nói: “Ta có thể gọi như vậy sao?”
Đúng lúc này, đã đến canh ba giờ Thìn.
Mặt hồ nhẹ nhàng bỗng nhiên ngừng lại trong nháy mắt, ngay sau đó, giữa hồ xuất hiện một vòng xoáy cực lớn, hồ nước co lại, phát ra âm thanh như bị tắc nghẽn.
Các sinh vật sống trong hồ vẫy đuôi nhảy lên, bắn ra rất nhiều bọt nước.
Dưới ánh mặt trời, những giọt nước pha lê phản chiếu ánh sáng rực rỡ.
Chiếu lên gương mặt Lâm Tử Sơ trên, làm người ta không thể không nheo đôi mắt lại.
Lúc này Thiên Tình mới phát hiện, làn da người này thật trắng.
Hảo cảm dành cho Lâm Tử Sơ, nhất thời tăng lên rất nhiều, tay phải hắn nhàng rút lại khỏi tay Lâm Tử Sơ, miệng nói: “Ta đã nói có thể là có thể, không cần phải hỏi nhiều.”
Lời nói tuy lãnh đạm, nhưng mà Thiên Tình biểu tình vui vẻ, không hề có nửa điểm chán ghét.
“Hồ nước này nhìn tưởng bịn thường, nhưng hàng năm chịu ảnh hưởng của hàn băng.” Nói đến đây, hắn cười một tiếng: “Chuyện này ta phải thắc mắc, đường đường là Hàn Long Ngọa Tuyết Thể, sao lại sợ chút nước lạnh cỏn con này.”
Nói xong, Thiên Tình thả người nhảy vào trong hồ.
Lâm Tử Sơ theo sát phía sau, trầm mình vào hồ.
Chỉ cảm thấy trên mặt chợt lạnh, nước hồ đã ngập qua đỉnh đầu, tầm mắt nhất thời tối sầm.
Hồ nước này rất sâu, xa xa, có thể nhìn thấy một cửa động nhỏ có chút ánh sáng lọt qua.
Thiên Tình đưa tay về phía trước, bơi cực nhanh.
A Mao miệng phun tơ dán chặt vào vai Thiên Tình, thỉnh thoảng có bọt khí trong suốt từ trong miệng con nhện hắc mao này nhả ra từ kẻ răng nanh.
Hồ nước tự nhiên không thể ngăn cản tu sĩ đạt Trúc Cơ đỉnh kỳ và tu sĩ có tu vi Kết Đan, hai người nhanh chóng bơi gần đến cửa động.
Vừa vặn nhìn thấy một con cá nhỏ, giãy giụa muốn chui vào cửa động.
Đối với những con cá muốn bơi lên núi, cửa động này tựa như Long Môn của cá chép.
Chính Dương Tiên Tông linh khí nồng đậm, nếu có thể chui vào, hấp thu linh khí thiên địa, chẳng bao lâu, không chừng còn có thể tu thành yêu.
Con cá nhỏ này vặn vẹo thân thể, vảy dính chặt, điên cuồng bơi về phía trước.
Nhưng mà, Chính Dương Tiên Tông là nơi dễ dàng tiến vào như vậy sao?
Vạn năm qua, rất ít ngư tinh có thể tiến vào.
Mà ngay lúc này khi cá nhỏ đã muốn từ bỏ, chợt thấy một cánh tay từ trong động chui ra, dùng sức bắt lấy nó.
Cửa động có kết giới vô hình, muốn thoát khỏi bàn tay này thật sự không có biện pháp nào.
Cá kia còn chưa kịp giãy giụa, đã bị kéo vào bên trong Chính Dương Tiên Tông.
……
Bên hồ nước xanh và bãi đá.
Thiên Tình vung tay phải lên, liền có ngọn lửa hừng hực xuất hiện.
Nơi này không cây không lá, chỉ có đá cuội, theo lý thuyết, muốn nổi lửa lên, hẳn là không dễ.
Nhưng mà, Viêm nhị hạc đang ngủ say trong đan điền Thiên Tình, là thần thú rực nóng như lửa thậm chí còn có thể thiêu đốt cả thiên địa, chứ đừng đến mấy hòn đa nhỏ này, nếuu muốn bốc hơi cả hồ nước này cũng không cần tốn nhiều sức.
“Ta chưa kết đan, không thể tích cốc.
Cá nơi này tuy nhỏ, nhưng sống hần Chính Dương Tiên Tông, cơ thể hấp thu không ít linh khí nên thịt rất tươi ngon.” Thiên Tình tiện tay ném một con cá khác cho Lâm Tử Sơ, nói: “Tuy rằng ngươi không cần ăn, nhưng cũng nên nếm mùi vị cá ở Chính Dương Tiên Tông ta, đối với thân thể ngươi rất có ích.”
Trước khi chạm vào Lâm Tử Sơ, con cá kia còn giẫy giụa vặn vẹo.
Nhưng mới bị y ôm vào trong ngực, lập tức bị đông cứng thành băng.
Thiên Tình huýt sáo, nói: “Ngươi muốn ăn cá khô đông lạnh hay là cá nướng? Nếu muốn cá nướng thì mau lại đây.”
Lâm Tử Sơ từng bước một, đi đến bên cạnh Thiên Tình, khoanh chân ngồi xuống.
Trong tay ôm con cá đã bị đông cứng, có chút không biết phải làm sao.
Thiên Tình dẫn liệt hỏa ra, so với những ngọn lửa trong nhân gian còn lợi hại hơn không biết bao nhiêu lần.
Cho dù có là cá linh lớn lên gần Chính Dương Tiên Tông, cũng không thể chịu đựng được bao lâu, chỉ trong tức khắc đã bị nướng chín, nếu còn bị nướng thêm chút nữa chắc chắn sẽ biến thành than.
Thiên Tình liếc mắt nhìn Lâm Tử Sơ một cái, thấy y dường như ngượng ngùng duỗi tay về phía cá nướng, vì thế nhanh chóng đem cá đã được nướng đến thơm phức trong tay ném qua cho y, đồng thời đem con cá đã đông cứng kia trở về.
“Ăn đi.” Thiên Tình nói: “Ngượng ngùng xoắn xít, chẳng lẽ ngươi là tiểu cô nương sao?”
Lâm Tử Sơ cúi đầu nhìn con cá, khi nghe lời Thiên Tình nói, bỗng hốc mắt đau xót.
Y e sợ bản thân thất thố, vội vàng quay mặt đi, nhìn về phương xa.
Nhưng mà nỗi lòng biến chuyển quá lớn, khiến Lâm Tử Sơ phập phồng kịch liệt, khó có thể bình tĩnh.
Y nhớ tới, năm đó trên đường đi đến Kình Thiên Chi Trụ, trước ánh lửa, người nọ hai mắt sáng ngời, nói: ‘ đại ca, ta đi bắt cá, chỉ cho ngươi ăn, không cho người khác.
’
Ở đen kịt ủy lăng các nội, người nọ thẹn quá thành giận, hô: ‘ ta thành tâm thành ý, ba lần hỏi ngươi tên họ, ngươi lại ba lần ngượng ngùng xoắn xít không đáp.
Chẳng lẽ ngươi là tiểu cô nương, không thể cho người khác biết khuê danh sao? ’
…… A Tình.
Đây đúng là A Tình..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...