Hai người thân thủ bất phàm, ngươi tới ta đi, ở trong phòng đấu đến kịch liệt.
Lâm Tử Sơ nhặt cái ghế gỗ duy nhất trong phòng lên, hai tay dùng sức bẻ một cái, liền hủy đi mộc chân bên trái, động tác uyển chuyển nhẹ nhàng, giống như xé gà.
Ngay sau đó dùng cái mộc chân kia đánh tới Thiên Tình.
Thiên Tình thấy cánh tay y lực lớn như thế, vội vàng né tránh, e sợ bị mộc chân ép bị thương, nhanh chóng bị buộc liên tục lui phải về phía sau, nhảy đến trên bàn.
Lâm Tử Sơ tay phải quét ngang, công thẳng Thiên Tình cẳng chân, nói: "Xuống dưới!"
Thiên Tình nhảy về phía trước, đôi tay nắm chặt xà ngang, treo ở không trung, nói: "Không biết xấu hổ, ngươi dụng binh khí đánh người tay không?"
Tay phải Lâm Tử Sơ dùng mộc chân giống như một thanh kiếm, thế công dày đặc, nhưng đều bị Thiên Tình dịch tay né tránh.
Nghe Thiên Tình nói xong, Lâm Tử Sơ đem mộc chân ném về phía trước, trong miệng nói: "Cái gì không biết xấu hổ, ngươi sợ có hại, cái này cho ngươi."
Thiên Tình buông ra tay phải tiếp nhận, cũng không thèm nhìn tới, ném lại cho Lâm Tử Sơ, nói: "Cái này không thuận tay, đổi khác tới."
"Không có!" Lâm Tử Sơ né qua, thả người nhảy lên bàn, cũng cầm xà ngang, đuổi theo Thiên Tình.
Thiên Tình cười một tiếng, nói: "Tới đây!"
Vừa nói, một tay vừa nắm chặt xà ngang, chống đỡ trọng lượng toàn thân, tay còn lại móc A Mao từ trong lòng ngực ra, đem nó ném sang một bên, tay phải chỉ nó, ý bảo không cần nhúng tay.
Con nhện dừng lại trên xà ngang, giương nanh múa vuốt.
Tuy nó tướng mạo hung ác, kỳ thật lại rất nghe lời, thấy Thiên Tình hứng thú ngẩng cao, liền ngoan ngoãn đứng ở một bên, dùng cặp mắt tròn bé tí, nhìn chằm chằm hình chiến đấu.
Thiên Tình tay cầm xà ngang đong đưa thân thể, hướng về phía trước bay tới, sau đó lắc một lần cái, dùng hai chân ôm lấy thanh xà ngang, nhanh chóng xoay người ghé người ngồi lên trên.
Tay phòng Lâm Tử Sơ không có nô bộc dám tiến đến quét tước, nhưng dù sao cũng là phòng của tu sĩ, nội bộ chịu tiêm nhiễm linh khí, có năng lực thanh tẩy, chính là trên xà nhà cũng khá sạch sẽ.
Thiên Tình dựa vào xà ngang, linh hoạt nhảy lên, chuyển từ nằm xuống thành ngồi xổm dậy, tay phải nhào về phía trước, thế công sắc bén, hung hăng nắm lấy tay Lâm Tử Sơ.
Lâm Tử Sơ đau đớn, ngón tay trái nhất thời buông lỏng, y một tay nắm lấy xà ngang, thân thể như đồng hồ quả lắc đong đưa, mắt thấy muốn rớt xuống mặt đất.
Nhưng mà Thiên Tình biết lực cánh tay y vô cùng lớn, sấn hắn không bò tới phía trước, lại vội vàng nắm lấy tay phải y.
Lâm Tử Sơ thấy tiếp cận mình, cánh tay trái đang rủ bên người bỗng nhiên bạo khởi, nắm lấy cổ chân Thiên Tình.
Thiên Tình quát một tiếng, đôi tay dùng sức, chổng ngược lên, tay phải vẫn tiếp tục chém vào sườn phương.
Lâm Tử Sơ cũng không nướng tay, tay tấn công về phía trước, hai người quyền cước tương giao.
Bọn họ tuổi còn trẻ, chưa hoàn toàn trưởng thành, thân thể còn gầy, nhưng xà nhà chống đỡ trọng lượng nam tử, vẫn là bị rung động.
Cận chiến công kích, Thiên Tình thân ở phía trên, chiếm hết ưu thế, thực mau bức cho Lâm Tử Sơ không đường thối lui, thẳng muốn đến xuống mặt đất.
Thiên Tình cười nói: "Ngươi đi xuống cho ta! Ngoan, ta một lát liền đi xuống bồi ngươi."
Lâm Tử Sơ mi đoan nhíu chặt, trước khi rơi xuống đất, thân hình bạo khởi, tay phải đập thật mạnh vào xà ngang.
Một kích này không, mặc dù Lâm Tử Sơ không mượn linh lực, nhưng chỉ dựa vào thể lực, đã làm xà nhà phát ra tiếng than khóc.
Thân hình Thiên Tình đang ngồi xổm run lên như dây đàn, chỉ nghe 'răng rắc ' một tiếng giòn vang, hắn biết xà nhà muốn gãy, vội vàng hạ nhảy, hai người cơ hồ đồng thời rơi xuống đất, xà ngang gãy nát, bụi đất bay khắp nơi, phát tiếng nổ lớn.
Trong màn bụ mịt mù, hai người cũng không chờ đối phương phản ứng, đồng thời bạo khởi vọt tới trước vật lộn.
Đấu đến căng thẳng, tay phải Thiên Tình nắm thành quyền đấm vào mặt Lâm Tử Sơ.
Lúc này Lâm Tử Sơ không có sử dụng linh lực, thân thể giống như phàm nhân, má phải nhất thời thoáng hiện tơ máu.
Lâm Tử Sơ cả kinh, lui về phía sau một bước.
Y tự nhận đối với thân thủ Thiên Tình có chút hiểu biết, mặc dù thập phần coi trọng tư chất Thiên Tình, nhưng sâu trong nội tâm vẫn không cho rằng hắn có thể đánh bại chính.
Như ở lần đầu tiên hai người gặp nhau, bất luận Thiên Tình dùng cách nào cũng không thể chạm tới mặt Lâm Tử Sơ.
Mà lúc này, Lâm Tử Sơ toàn lực mà chống đỡ, vẫn là bị hắn làm cho bị thương.
Dù chiếm thế thượng phong, nhưng tu sĩ không sử dụng linh lực vẫn mạnh hơn phàm nhân rất nhiều, Thiên Tình có thể làm được đến nông nỗi như thế, thực sự không dễ.
Nghĩ đến đây, Lâm Tử Sơ nao nao, lui về phía sau khi, chợt thấy xúc cảm dưới chân có gì đó không đúng.
Trong khi chiến đấu, điểm thường không được chú chú ý thực mau bị phóng đại đến mức khó tin, Thiên Tình đúng lúc công tới, Lâm Tử Sơ bỗng nhiên trượt chân, nguyên nhân là do mứt hoa quả mới nãy rơi đầy trên mặt đất.
Lâm Tử Sơ vội vàng giang tay giữ cân bằng, liên tục lui về sau, né tránh trận mứt táo dày đặc.
Thiên Tình cười, nhấc chân đá mông Lâm Tử Sơ.
Lâm Tử Sơ hừ một tiếng, nghiêng người né tránh, đưa trảo hướng cổ chân Thiên Tình, dùng sức kéo, muốn đem hắn ném văng ra.
Thiên Tình phản ứng cực mau, bay ra trước gắt gao ôm hông Lâm Tử Sơ bên, tiếng gió gào thét, trời đất quay cuồng, hai người bị đập thật mạnh vào trụ phòng.
Một âm thanh va chạm kịch liệt phát ra, cơ hồ muốn đem Ủy Lăng các hủy đi.
Thiên Tình lưng đập vào trụ, đau đến cả người chấn động, cơ hồ muốn nôn ra, hắn nói: "Tiểu tử thúi, ngươi đối xử với ta như vậy, không sợ ngày sau ta cho ngươi đi giày nhỏ à?"
Lâm Tử Sơ còn thảm hại hơn, chỗ quan trọng nhất ở hạ thân của nam tử vừa vặn va chạm với cây cột, có rúm người lại trong chốc lát, giận đến mức muốn kề đao chém cổ Thiên Tình.
Hắn nói: "Ngươi......!Cũng chỉ có hiện tại có thể kiêu ngạo."
"Ta không thể kiêu ngạo sao, ngươi thì như thế nào, kẹp chặt cái đuôi làm người à?" Thiên Tình hắc hắc nói: "Thả ngươi nương thí."
Đấu hai người song song nằm ngửa trên mặt đất, dồn dập thở dốc, lúc này đồng thời quay đầu nhìn về phía đối phương.
Lâm Tử Sơ nghe vậy ngẩn ra, hắn khụ hai tiếng, nói: "Ta là nói......"
"Uy."
"......?"
"Hình như ta lại phát bệnh." Nói xong lời này, ánh mắt Thiên Tình sáng ngời, trong bóng đêm bình tĩnh nhìn Lâm Tử Sơ.
Lâm Tử Sơ chưa kịp nói ra đã lập tức ném ra sau đầu, y hỏi: "Cái gì?"
"Đầu ta đau quá." Thiên Tình vừa nói, vừa đưa tay phải đỡ lấy trán, thấp giọng rên rỉ một tiếng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...