“Ngân châm?”
Hứa Hi Âm vội vội vàng vàng móc ra một quyển da dê, bên trong có rất nhiều ngân châm từ nhỏ đến lớn.
Hô hấp Hứa Vọng Văn mỏng manh, môi trắng bệch như tờ giấy.
Hắn dùng tay phải vỗ ngực, những ngón tay như móng vuốt găm sâu vào da tưởng chừng muốn đào tim ra.
Dù Hứa Vọng Văn đã kiệt lực nhẫn nại cắn chặt răng đến mức miệng đầm đìa máu, nhưng cả người vẫn đau đớn run rẩy như thể không chịu nổi nữa.
Từ cổ họng Hứa Vọng Văn phát ra tiếng kêu thống khổ, đau, đau quá.
Hắn cũng biết sẽ không thoải mái nếu đổi tim mình lấy một trái tim dính phải máu Hàn Long Ngoạ Tuyết Thể.
Nhưng Hứa Vọng Văn chưa từng nghĩ đến sẽ đau đớn như vậy, đau đến mức muốn xé nát trái tim này.
Hứa Vọng Văn khó khăn giơ một cây ngân châm lên, châm vào Huyệt Vân Môn.
Hứa Hi Âm và huynh trưởng đều tu hành y đạo, nhưng y thuật nàng không cao thâm bằng Hứa Vọng Văn.
Trong nhất thời, Hứa Hi Âm cũng không biết ca ca muốn làm gì, chỉ thấy hắn thống khổ, nhịn không được thúc giục: “Ca, huynh còn đợi gì nữa? Mau uống máu Văn Nhân sư huynh đi, nếu không làm như vậy, ngươi sẽ bị bức chết đó.”
Hứa Vọng Văn tựa như không nghe thấy, hắn hít một hơi thật dài, cố hết sức gằn lại sự run rẩy của cơ thể, ngân châm ổn định hạ xuống Huyệt Vân Môn.
Sau khi châm xong, Hứa Vọng Văn dường như đã có thể chịu đựng được một chút.
Lúc này đây, hắn đồng thời cầm lấy ba ngân châm hạ xuống ba vị trí Thanh Lãnh Uyên, Thiên Tỉnh và Khúc Trì (tên các huyệt đạo).
Hứa Hi Âm đã nhìn ra mấu chốt, nàng trừng lớn hai mắt, không dám tin mà nhìn huynh trưởng nhà mình như như thể chưa từng quen biết hắn.
Càng lúc càng nhiều ngân châm hạ xuống người Hứa Vọng Văn, ngân châm đâm thủng da Hứa Vọng Văn, khi rút ra mang theo một chút hàn khí.
Hàn khí tựa băng, khiến ngân châm bị đông lạnh vô cùng cứng rắn.
Chờ Hứa Vọng Văn nhổ hết ngân châm xuống, cơn đau thấu xương không còn co giật nữa, hắn suy sụp nằm trên giường không ngừng thở dốc.
Hứa Vọng Văn nghiêng đầu, nhìn sườn mặt Văn Nhân Thiều còn hôn mê với ánh mắt phức tạp.
Ánh mắt Hứa Hi Âm cũng phức tạp và buồn bã không kém, nàng nhìn huynh trưởng kiệt sức, khi mở miệng thanh âm đầy chua xót:
“…… Ca, huynh làm gì vậy?”
Nghe thấy âm thanh của muội muội, Hứa Vọng Văn đảo mắt nhìn về phía Hứa Hi Âm.
Một nụ cười yếu ớt nở trên khuôn mặt chẳng còn huyết sắc, khi muốn mở miệng nói chuyện chỉ có thể phát ra hơi thở khó hiểu.
Hứa Hi Âm nhịn không được rơi lệ, lẩm bẩm nói: “Huynh làm cái gì vậy? Huynh…… Huynh dùng ngân châm áp chế, cưỡng ép bản thân không uống máu Văn Nhân sư huynh.
Nhưng mà…… Huynh có thể áp chế một ngày, làm sao có thể áp chế cả đời?”
Vốn tưởng dò hỏi như thế có thể làm Hứa Vọng Văn tỉnh ngộ, ai ngờ huynh trưởng không những không suy nghĩ cẩn thận, ngược lại lộ ra ánh mắt kiên nghị, đứt quãng nói: “Miễn là ta chưa từng uống máu hắn thì có thể khống chế được.
Nhưng chỉ cần uống một lần thôi thì lần sau sẽ không nhịn được nữa…… Hi Âm, ta không thể cứ đau là lại đi uống Văn Nhân Thiều.”
“Ca, huynh đổi tim cho hắn, huynh dùng mạng cứu hắn, uống một chút máu thì đã làm sao?”
Hứa Vọng Văn cười cười lắc đầu, hắn lại nhìn sườn mặt Văn Nhân Thiều, nhẹ giọng nói: “Ngày sau hai người thành thân, ta cứ như vậy sẽ ảnh hưởng không tốt đến các ngươi.
Đã có ngân châm giảm bớt đau đớn, có cách tốt như vậy vì sao không dùng.”
“Nhưng……dùng ngân châm áp chế, có thể giảm đau thật ư?”.
||||| Truyện đề cử: Hợp Đồng Bao Dưỡng: Ôm Đùi Tổng Tài Đi Lên |||||
“……”
“Ca! Huynh thật sự…… Huyng thật sự quá hồ đồ!” Hứa Hi Âm kêu to, khóc lóc chạy ra phòng.
Hứa Hi Âm luôn luôn sùng kính huynh trưởng, những lời hắn nói chính là tiêu chuẩn, một từ ‘ hồ đồ ’ đã mang ý trách cứ nặng nề nhất.
Nhưng Hứa Vọng Văn cũng không tức giận.
Hắn chỉ nhìn Văn Nhân Thiều thật lâu, bởi vì ngực quá đau khiến hắn không có cách nào đi vào giấc ngủ, chỉ có thể nhìn Văn Nhân Thiều như vậy, nhìn nhiều một chút sẽ dễ chịu hơn một chút.
Hắn không trả lời câu hỏi đó bởi vì chỉ dựa vào ngân châm áp chế đương nhiên không thể giảm bớt đau đớn, chỉ có thể giúp nỗi đau khó nhịn trong ngực Hứa Vọng Văn trở thành cảm giác có thể cắn răng chịu đựng mà thôi.
Bất quá cũng không còn cách nào khắc.
Hứa Vọng Văn thầm nghĩ, tuy rằng uống Văn Nhân huyết có thể giảm đau, nhưng uống được một lần sẽ có lần hai, lần ba…… Ngày sau, không thể lúc nào cũng ôm cổ Văn Nhân Thiều, đến lúc cần lại chồm lên hút máu hắn.
Như vậy thật sự không tốt.
Hứa Vọng Văn hít sâu một hơi, gian nan nghiêng thân mình, cuộn tròn thân thể lại.
Hắn cũng có chút đau lòng thầm nghĩ, sau này muội muội thành thân với Văn Nhân Thiều, Hứa Vọng Văn không muốn trở thành vách ngăn giữa hai người bọn họ, hắn không thể gần gũi Văn Nhân Thiều nữa.
Cho dù là ruột thịt, có đôi khi Hứa Hi Âm cũng không thể lý giải vì sao huynh trưởng lại chấp nhất muốn mình kết thân với Văn Nhân sư huynh như vậy.
Chỉ trong lòng Hứa Vọng Văn hiểu rõ, vì sao bản thân lại khăng khăng muốn phó thác muội muội cho Văn Nhân Thiều.
Bởi vì nam nhân kia là người tốt nhất trong thiên địa, nếu phải để Hi Âm đến bên cạnh người khác, Hứa Vọng Văn chỉ yên tâm mỗi mình Văn Nhân Thiều.
Mà Văn Nhân Thiều cũng xứng đáng với những gì tốt nhất.
Tuy rằng Văn Nhân Thiều đã từng nói giỡn: "So với tiểu muội, hắn càng thích Hứa Vọng Văn hơn", nhưng Hứa Vọng Văn biết đây là lời nói đùa.
Tướng mạo Hứa Hi Âm nhu mỳ, tính cách cũng dịu dàng, vẫn là nữ tử thì mới có thể duy trì huyết mạch, so với Hứa Vọng Văn, không biết còn tốt hơn bao nhiêu lần……
Hai người bọn họ thật sự rất thích hợp.
Về phần mình, tay phải Hứa Vọng Văn nhẹ nhàng đặt lên ngực, tự an ủi:
Có trái tim này là đủ rồi.
Chẳng ngại một trái tim mang bệnh sẽ khiến hắn vô cùng thống khổ, Hứa Vọng Văn cũng vui vẻ chịu đựng.
Qua ba năm ngày sau, Văn Nhân Thiều vẫn luôn ở trạng thái nửa tỉnh nửa mê.
Nhưng tinh thần hắn rất tốt, ngày thứ nhất đã uống được ba chén cháo, ngày thứ hai có thể đứng dậy xuống giường.
Tới ngày thứ ba, Văn Nhân Thiều có thể ra khỏi phòng, uống trà ngắm hoa.
Sau khi thân thể Văn Nhân Thiều bình phục, hắn thường ngồi trên ghế đá có ánh dương chói mắt xuyên qua tán lá cây, chúng loang lổ chiếu lên đôi bàn tay của Văn Nhân Thiều.
Văn Nhân Thiều cúi đầu nhìn bàn tay mình, khẽ nắm lại rồi mở ra.
Khó có thể tưởng tượng chủ nhân của bàn tay này mấy ngày trước vẫn còn hôn mê vì nôn mửa tra tấn, vậy mà hôm nay lại khôi phục không khác gì người bình thường.
Khi còn đang tấm tắc cảm khái, ánh nắng trước mắt bỗng nhiên trở nên mơ hồ..
Có một nữ tử mặc hắc y, dáng người uyển chuyển như gió ngồi ở trước mặt Văn Nhân Thiều.
Bàn tay đặt trên bàn đá hóa ra một chén trà, sau khi nàng tự rót cho mình một chén rồi ngửa đầu uống cạn, liền nói:
“Văn Nhân sư huynh, mấy ngày nay ngươi vẫn luôn hôn mê nên có thể chưa biết chuyện gì xảy ra.
Thật ra mấy ngày trước ca ca ta cũng vừa tỉnh lại, là do ta giúp hai người đổi tim, ca ca cứu mạng ngươi.
Hắn vì ngươi chịu đựng thống khổ, chỉ dựa vào ngân châm để áp chế……”
Có lẻ là vì không chịu được bộ dạng hưởng thụ nhàn nhã của Văn Nhân Thiều, Hứa Hi Âm nhịn mấy ngày, thật sự nhịn không nổi nữa, lập tức đem sự tình phát sinh vừa qua kể cho Văn Nhân Thiều nghe.
Ước chừng một nén nhang mới nói xong.
Vốn dĩ Hứa Hi Âm cho rằng Văn Nhân Thiều nghe xong những lời này sẽ lộ ra biểu tình cảm động hay khiếp sợ.
Nhưng thực tế Văn Nhân Thiều vẫn cực kỳ bình tĩnh, hắn giơ chén trà lên chậm rãi thưởng thức, tựa như đang nghe câu chuyện của người khác chuyện, còn nghe đến say sưa.
Hứa Hi Âm giận dữ nói: “Văn Nhân sư huynh, ngươi nghe không hiểu sao?”
“Đương nhiên.”
“Ngươi…… chẳng lẽ không có gì muốn nói?”
“Có chứ.” Văn Nhân Thiều buông chén trà, nói: “Những lời này là ca ca ngươi bảo ngươi nói với ta sao?”
Hứa Hi Âm ngẩn ra, lắc đầu.
“Vậy là được rồi.” Văn Nhân Thiều nói: “Theo ta được biết, cứu mạng ta không phải ngươi mà là ca ca ngươi.
Ta chỉ nợ ân tình của ca ca ngươi, không nợ ngươi.”
“……”
“Ca ca ngươi là ân nhân cứu mạng của ta” nói tới đây, Văn Nhân Thiều khẽ cười một tiếng: “Ngày sau hắn bảo ta đi hướng đông, ta sẽ không đi hướng tây.
Hắn bắt ta đuổi chó, ta sẽ không dám đuổi gà.
Hắn muốn ta cưới ngươi, ta sẽ không nói hai lời.
Hắn không muốn thấy ta, ta tuyệt đối sẽ không lộ diện trước mặt hắn.
Hắn muốn ta sống ta liền sống, muốn ta chết ta lập tức chết.
Thế nào, như vậy đủ ngoan chưa?”
Hứa Hi Âm im lặng, thật lâu sau, nàng nói: “Ca ta…… trong lòng huynh ấy không nghĩ như vậy.”
“Ngươi không phải con giun trong bụng hắn, hắn nghĩ như thế nào, ta không biết, ngươi cũng không thể biết.” Văn Nhân Thiều nói: “Trước kia ta cũng cho rằng tính hắn biệt nữu.
Nhưng đến hôm nay, hắn cho một mạng, ta đâu dám ngỗ nghịch với ân nhân của mình.
Tóm lại, ngày sau hắn muốn ta trở nên như thế nào thì ta sẽ làm theo như thế ấy.
Ngươi đừng đến khuyên ta nữa.
Khuyên ta, ta cũng không nghe, ha ha.”
Văn Nhân Thiều cười to hai tiếng, giơ tay muốn sờ mặt Hứa Hi Âm: “Ca ca ngươi muốn hai ta sớm ngày thành thân, chúng ta cần phải nắm bắt thời gian bồi dưỡng cảm tình mới phải.”
“…… Ngươi!” Hứa Hi Âm hất tay hắn ra, đột nhiên từ trên ghế đá đứng lên, xoay người bỏ đi.
Văn Nhân Thiều nhìn bóng dáng Hứa Hi Âm, trên mặt vẫn giữ nụ cười hì hì, đáy mắt lại có chút quạnh quẽ.
Đúng lúc này, đệ tử Khổ Chung Tông từ bên ngoài trở về.
Tính cách Văn Nhân Thiều hướng ngoại, rộng rãi lại hoạt bát, tình cảm của đám sư đệ với vị sư huynh này cũng rất tốt, nhìn thấy Văn Nhân Thiều một mình ngồi bên bàn đá, các đệ tử tùy ý vây quanh.
Ngươi một câu ta một câu nói: “Văn Nhân sư huynh, ngươi lại chọc tức Hứa sư tỷ rồi.”
“May mà Hứa sư huynh không ở đây, nếu không nhất định phải tranh luận với ngươi một trận.”
“Hứa sư huynh tuy rằng nho nhã nhưng đối với Văn Nhân sư huynh cũng quá khắc nghiệt, thật khiến người ta khó chịu.”
Sư huynh đệ còn lại sôi nổi tán đồng: “Đúng vậy…… Ách!”
Văn Nhân Thiều vươn tay, trong tay hóa ra một cây trúc bản đập mạnh vào bàn tay của mấy vị sư đệ đồng tình nghị luận Hứa Vọng Văn đến sưng đỏ.
“Không có trên dưới, nghị luận sư huynh, nên đánh.”
Chúng sư đệ kinh hãi, không biết Văn Nhân sư huynh bị làm sao, mọi người đều hai mặt nhìn nhau, không dám hé miệng.
Không khí ngưng đọng hồi lâu mới có một sư đệ nhỏ tuổi lảng sang chuyện khác, nói: “Văn Nhân sư huynh, sức khỏe huynh đã tốt hơn rồi.
Không bằng ngày mai chúng ta cùng đến Vu Sơn giới tìm tiên tàng.
Mấy đứa bọn đệ tu vi thấp, thử rất nhiều thứ cũng không thể leo lên Vu Sơn Thoan Lưu.”
“Đúng vậy, Văn Nhân sư huynh, huynh theo chúng ta đi tìm tiên tàng truyền thừa đi.”
“Không có Văn Nhân sư huynh thì thật không thú vị.”
“Bị tông môn khác đoạt được tiên cơ thì không tốt……”
“……”
Nghe các sư đệ ríu ra ríu rít, Văn Nhân Thiều nhìn vào một căn phòng nằm ở góc thành trấn, dường như là cố ý nói cho ai đó nghe: “Đi hỏi Hứa sư huynh các ngươi đã.”
“Hả? Hứa sư huynh?”
“Đúng vậy, hắn không cho ta đi, ta không dám đi.” Văn Nhân Thiều nói: “Hắn bảo ta đi, ta không dám không đi.”
Trong căn phòng tối tăm, Hứa Vọng Văn mặc bạch y đơn bạc, sắc môi trắng bệch, dựa ngồi cạnh song cửa sổ.
Trên cánh tay phải phủ đầy ngân châm.
Nghe xong âm thanh như có như không của Văn Nhân Thiều, Hứa Vọng Văn khép hai mắt, lông mày vì thống khổ mà nhíu lại..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...