Dụ Trúc Mã
Như mọi ngày Quý Trạch Viễn vai đeo balo của mình tay cầm balo cho Lư Hiểu Khê.Cô nàng chỉ việc ra sức dùng đôi chân ngắn mà theo kịp bước chân của cậu.
Khu nhà của bọn họ rất náo nhiệt.Con nít ở độ tuổi nào cũng có đủ.Mà đặc biệt là đám nhóc đó cực kì sợ Quý Trạch Viễn.
Có lần đám nhóc trong xóm bao quanh cô còn lấy tuyết vo tròn mà ném.Khi đấy là Quý Trạch Viễn một mình đánh nhau với năm sáu đứa nhóc.
Quả nhiên sức của cậu lớn lại còn học võ từ nhỏ nên chẳng hề hấn gì.Cùng lắm đầu tóc bị bọn chúng kéo đến rối bù lên.Ở tay cũng có vài vết cào.
Khi ấy cô vừa khóc bù lu bù loa vừa cầm nhánh cây lên đánh loạn xạ.Dù sợ hãi những vẫn lấy can đảm đứng lên đánh nhau chung với cậu.
Chỉ nghĩ lại một chút cô liền thấy buồn cười.Tuy bây giờ cũng đã học lớp năm rồi,nếu lại bị ức hiếp thì cô cũng đành chịu.Tay chân yếu ớt lại còn như con thỏ chẳng đụng được ai.Chỉ có thể ở bên cạnh lão đại ôm đùi thôi.
Quý Trạch Viễn càng đi thì càng thấy điểm lạ.Cơ thể mềm mại của Lư Hiểu Khê ngày một đi cách xa cậu hơn,rõ ràng là cậu đã thả chậm bước chân rồi.
Trong lòng liền cảm thấy con gái thật phiền phức nhưng cậu chỉ nghĩ chứ không nói cô nghe sợ cô lại buồn rồi khóc một mình.Nhắc đến con gái thì cậu mới dừng bước chân lại.Đi thẳng đến thùng rác lớn ngay gần đó.
Lư Hiểu Khê thấy cậu thay đổi hướng đi thì cũng không ngẩn ngơ nữa.Liền lon ton đi theo phía sau.
Một loạt hành động của cậu làm cô đứng bất động tại chỗ.Đôi mắt to tròn không ngừng chớp chớp vài cái khó tin.
Quý Trạch Viễn lôi một xấp thư đủ loại màu sắc.Trực tiếp ném vào thùng rác.Sao lại nhiều thư tình như vậy,trước đó cô cũng nhiều lần thấy cậu ném thư đi nhưng nhiều lắm cũng chỉ 2-3 cái.
Đâu ra mà một xấp dày cộp như vậy.Lư Hiểu Khê nuốt một ngụm nước bọt đi lại gần cậu mà cất giọng.
- Sao lại nhiều như vậy?
Quý Trạch Viễn phủi phủi tay rồi khoác balo lên vai,nhàn nhạt trả lời lại.
- Gom một lần rồi đem vất.
“……”
Thì ra là vậy,mỗi lần cứ lẻ tẻ lại đem vất thì với cái tính khí đấy của cậu không thấy phiền mới là lạ.Sớm chiều bám dính lấy cậu thì cô cũng biết rõ cậu nổi tiếng thế nào.
Đám con gái trong trường yêu thích cậu thế nào.Ngay cả cô cũng không ngoại lệ,cũng đem lòng mà thầm thích cái tên vô cảm này.
Nhìn đống thư nằm gọn trong thùng rác,Lư Hiểu Khê vừa thấy vui vừa thấy buồn tủi cho mấy cô gái kia.Ít nhất cậu bây giờ không để ý đến con gái a~cô cũng không vội sợ bị mất cậu đâu.
——————
Tần suất làm việc của Cha Lư Dực ngày một tăng có khi còn không về nhà.Lư Hiểu Khê từ lúc nhỏ đã tập tính tự lập.
Bây giờ cô đã có thể nấu cơm,làm việc nhà còn biết làm một chút đồ ăn.
Cũng không thể cứ làm phiền đến nhà họ Quý mãi được.Ông bà nội Quý cùng anh Tiểu Trạch thì không vấn đề gì nhưng mấy người con cháu nhà đấy thì là vấn đề lớn.
Tóm lại thì là họ không thích một đứa xa lạ như cô ra ra vào vào suốt ở đó.Như thể họ sợ cô được ông bà Quý yêu thích quá biết đâu lại chia cả tài sản cho cô thì sao.
Chính vì thế Lư Hiểu Khê mới nhờ cha mua đồ ăn để trong tủ lạnh.Tự cô có thể lo cho bữa cơm của mình không cần phải sang nhà họ Quý ăn cơm.
Sau khi ăn cơm xong,cô dọn nhà sơ qua một lượt.Nằm trên sofa xem tivi thì lại ngồi bật ngay dậy.Nếu không nhờ chương trình đang phát cái gì đề thi tiếng anh cô cũng quên mất mình vẫn chưa làm bài tập.
Không cần nghĩ nhiều Lư Hiểu Khê mặc đại chiếc áo hoodie màu trắng bên ngoài.Bên trong là bộ đồ ngủ quần ngắn.Áo dài lại rộng cô mặc vào nhìn có chút giống con vịt.
Lon ton chạy qua bên nhà họ Quý,vừa vào đến phòng khách cô liền mỉm cười ngọt ngào chào.
- Cháo chàu ông bà nội.
- Hiểu Hiểu đấy à,thằng bé ở trong phòng đó.
- Vâng ạ.
Cảnh tượng cô chạy qua đây với đống sách vở quá quen.Từ nhỏ Lư Hiểu Khê đã qua nhà làm bài tập cùng cháu trai.Điều đó khiến ông bà vui vẻ hơn thôi,cháu trai nhà bọn họ đã rất trầm tính rồi vẫn là cần có cô nhóc hoạt bát này bên cạnh.
Nhà họ Quý cô ra vào riết thành như nhà của mình.Chỉ có phòng ngủ của cậu là cô không dám làm xằng bậy.Ngoan ngoãn ở bên ngoài gõ cửa.
Cốc cốc cốc.
- Vào đi.
Wow hệt như lãnh đạo luôn,quả thật như ông cụ non ấy.Lư Hiểu Khê cười trộm rồi cũng mở cửa đi vào.Liền trông thấy Quý Trạch Viễn đang ngồi trên chiếc ghế xoay mà chơi rubik.
- Anh ơi,chỉ em làm bài tập đi ạ.
- Qua đó ngồi.
Cô ngoan ngoãn ngồi vào chỗ cậu chỉ,nghiêm túc lật bài tập ra.Lúc ở lớp cô đã xem qua rồi có vài câu thực khó cô chẳng hiểu nổi.
Quý Trạch Viễn nhanh tay xoay xoay rubik trên tay trong vài giây liền giải được.Cậu hài lòng ném khối rubik lên tấm thảm gần đó.
Tiến đến vị trí đối diện cô mà ngồi xuống.Liếc mắt nhìn sơ qua câu hỏi rồi bắt đầu giảng cho cô.Cứ xong một câu liền dừng lại hỏi.
- Đã hiểu chưa?
Thấy cô gật gật đầu thì cậu mới giảng tiếp câu tiếp theo.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...