Quý Trạch Viễn nhìn qua cô gái nhỏ bên cạnh,tầm mắt bình tĩnh rơi trên đôi môi nhỏ đang nhai thức ăn.Lúc này thì trông cô lại giống con chuột hamster thật đấy.Tự nhiên mà đưa tay lau thức ăn dính trên đó.
Hành động đó của Quý Trạch Viễn đối với mấy người Lưu Tôn Hạo quá đỗi bình thường rồi, nhưng vào mắt của bạn học xung quanh lại là một câu chuyện khác.Ai nấy đều chớp to mắt mà nhìn hai người kia.
- Này…Sao tớ cứ thấy hai người họ giống người yêu hơn á,anh trai nào mà nhìn em gái đắm đuối như vậy.
- Tớ không quan tâm lắm dù sao tụi mình có với được nam thần đâu.Không ngờ lần này được chung nhóm đó,người thật còn đẹp hơn poster.
- Cũng đúng,nói ra nói vào lại rước họa vào thân đấy.Tớ nghe nói đàn anh Trạch Viễn không đơn giản như vẻ ngoài đâu,nghe đồn còn đánh nhau kinh lắm.Thấy lão đại Chư Đình không,còn đi theo lấy lòng anh ấy.
…
Người nào đó ngồi gần đó liền tối sầm mặt mũi,Nhược Đan nào có nuốt nổi hạt cơm.Cơm trong bát bị cô ta dằm cho nát bây ra,trên mặt không biểu thị cảm xúc nào dư thừa nhưng trong lòng này hận đến không thể đi qua dành lấy Quý Trạch Viễn.
Sau bữa cơm trưa học sinh được nghỉ ngơi 1 tiếng,sau đó sẽ đi theo nhóm bắt đầu leo lên trên đỉnh.Ai lấy được cờ đỏ sẽ có điểm cộng,có thể bỏ cuộc giữa chừng quay lại về trại nhưng sẽ không có điểm.
Nào có ai lại bỏ lỡ cơ hội lấy điểm cộng,thoáng chốc cả đám học sinh như được tiêm thêm máu gà mà hừng hực sức sống.
Nghĩ là một chuyện nhưng thực hành là chuyện khác,quả nhiên vừa được hơn nửa chặng đường liền có vài nhóm bỏ cuộc.Mặt mày ai nấy đều trắng bệt,hồ hôi nhễ nhại trông cực kì thảm thương.
Nhóm của bọn họ cũng chẳng kém là bao,20 người thì bây giờ chỉ còn lại 7 người.Lư Hiểu Khê chống tay lên vách đá mà thở,cô từ chối sự giúp đỡ từ người khác.Vẫn là nên cố hết sức mình,dựa dẫm người khác sẽ thành thói quen mất.
Ngược lại với cô Mễ Ái trông thảm hơn,cô không hiểu sao càng lớn Mễ Ái càng yếu ớt,sức khỏe dường như cũng không tốt như trước.Lúc nhỏ cô nàng này khỏe mạnh lắm,chạy nhảy trong khu nhà mà không biết mệt là gì.
- Tiểu Ái cậu không sao chứ,nếu không được nữa tớ quay lại trại cùng cậu.
- Tớ…tớ không sao,vẫn còn leo lên được.
- Nhưng…
- Hàiiii tớ không sao thật mà.
Lư Hiểu Khê đau lòng nhìn gương mặt xanh xao của bạn mình,không còn giọt máu nào.Nhưng cũng may có Lưu Tôn Hạo dìu cô nàng ở bên cạnh,ngày thường chí chóe nhưng thật ra anh rất để ý Mễ Ái nha.
Quý Trạch Viễn lấy cái mũ móc ở đai quần đội lên cho cô ban nãy thời tiết còn mát mẻ nhưng lúc này nắng lên rồi.
Ngay lập tức cô ngửi thấy mùi hương bạc hà bao quanh lấy mình,Lư Hiểu Khê sờ sờ cái mũ trên đầu rồi mỉm cười ngọt ngào nhìn anh.
- Cảm ơn anh Tiểu Trạch.
- Đừng cố nữa,mau lên lưng đi anh cõng em.
- KHÔNG ĐƯỢC,anh đừng có chiều hư em.
‘…’
Từ lúc bắt đầu leo lúi được mấy phút là anh cứ bên tai cô đòi cõng cô.Tự bản thân cô cũng tự nhận thức được cơ thể của mình có bao nhiêu nặng mà.Cô không mập nhưng vừa cõng một người 46kg vừa leo lên dốc thì anh sẽ hết sức mất.
Quý Trạch Viễn bị cô từ chối liền có chút buồn,anh không lay động được cô chỉ có thể đi theo sát phía sau lưng cô.Lâu lâu lại cố ý nắm tay cô,để cô dựa sức vào mình nhưng toàn bị cô đẩy ra.
Nhìn cảnh tượng kia thì răng của Nhược Đan cắn ken két,cô ta khổ sở đi theo anh leo núi mà anh không ngó ngàng gì đến.Hai chân đã mỏi nhức không nhúc nhích nổi nữa rồi,tầm mắt cô nhìn đến bậc thang bên dưới,không cao còn có thềm dài,ngã vài ba bậc xuống sẽ không sao.
Bọn họ leo được một lúc thì từ sau lưng tiếng hét thất thanh vang lên.Cả bọn hốt hoảng xoay lại nhìn,Ngôn Thừa Hi gần nhất nên nhanh chóng chạy xuống đỡ lấy Nhược Đan.
- Đàn chị,chị không sao chứ?
- Đau…đau quá,chân chị đau quá.
Cậu liền nhìn lên 6 người trước mắt,vẻ mặt ai nấy đều không quan tâm đến đàn chị này.Ngôn Thừa Hi cũng không ngốc,chuyện ban nãy chị gái này làm ai cũng nhìn thấy.Rõ ràng là có ý với anh Trạch Viễn,vậy hẳn là đang ăn vạ đi.
Chư Đình nhìn đến phía Quý Trạch Viễn thì liền không nén nổi sự buồn cười,cậu ta còn không thèm nhìn lấy Nhược Đan đang ăn vạ bên dưới còn đang bận lau mồ hôi cho Lư Hiểu Khê.Quả nhiên suy đoán của anh đúng,vẫn là ở một bên xem kịch thôi.
- Này nhóc tránh ra,không cần nhóc đỡ.
- Hả???
Ngôn Thừa Hi thật thà ngay lập tức buông cánh tay đang đỡ Nhược Đan ra,cô nàng lại lần nữa ngã cái bụp xuống nền đá cứng rắn.Ngay lập tức lớn mắt nhìn Quý Trạch Viễn nói lớn.
- Trạch Viễn cậu cõng tớ,chân tớ không đi nổi.
‘…’
Bên này Lư Hiểu Khê bối rối nhìn đàn chị Nhược Đan rồi lại nhìn người bên cạnh.Có phải vì cô ở đây nên anh mới thấy khó xử không,theo quan sát của cô thì quan hệ của anh với đàn chị Nhược Đan cũng tốt.Thế là cô liền nén ghen tuông mà nắm vạt áo của anh.
- Anh mau xuống giúp chị ấy đi.
- Cô ta giả vờ đấy,chúng ta đi.
- Chị ấy đau thật đó,có chỗ nào giả vờ đâu,anh xuống đỡ một chút đi em tự mình đi được mà.
- Nghe lời nào.
‘…’
Đừng trách cô cướp anh Tiểu Trạch nha là anh ấy không muốn giúp.Lư Hiểu Khê ngoái đầu lại nhìn Nhược Đan,liền thấy ánh mắt như muốn xé nát cô ra thì liền hoảng hốt quay đầu lại.Ban nãy là chị Nhược Đan đang trừng cô sao?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...