Dụ Trúc Mã
Quý Trạch Viễn trầm mặc ngồi nghe cô luyên thuyên về nhà họ Ngôn kia.Tâm trạng liền xuống dốc không phanh,mặt mày hiện rõ sự không vui.Nhưng cô gái nhỏ có vẻ rất thích nhà bọn họ,cô vui là được,anh thì sao chẳng được kia chứ.
Bàn tay vẫn luôn đặt trong túi vân vê chiếc bật lửa.Anh không biểu thị một chút biểu cảm nào ra ngoài chỉ yên lặng mà lắng nghe cô gái nhỏ nói.Không muốn để cô thấy mặt xấu tính này của anh được.
Lư Hiểu Khê tâm trạng tốt nên càng nói càng hăng.Từ nhỏ cô đã có thói quen kể chuyện này chuyện kia cho anh nghe.Nhà nào có chuyện gì vui hay có ai chuyển đến cô sẽ trở thành cái đài nhỏ mà tường tận lại.
Mắt thấy cô gái nhỏ đã kể xong Quý Trạch Viễn liền đưa ly nước sang cho cô uống.Môi mỏng hiện rõ ý cười nhàn nhạt.
- Em rất thích cái cậu Ngôn đó?
- Cũng tàm tạm ạ.
- Ồ.
Lư Hiểu Khê hơi ngưng lại động tác,lau nước trên khoé môi rồi bổ sung lại.
- Nhưng em vẫn thích anh Tiểu Trạch nhất.
Tròng mắt của anh khẽ dao động,lòng liền được cô lấp đầy sự ngọt ngào.Khó chịu ban nãy liền được cô thổi bay không ít.
Anh không nên vì tính ích kỉ của bản thân mà không cho cô cùng bạn nam khác kết bạn.Dù sao cũng chỉ là bạn bè anh lo được lo mất làm cái gì.
————————
Thoáng cái thời gian nhập học liền tới.Từ sáng sớm Lư Hiểu Khê đã dậy từ sớm.Cô chạy vòng sang phòng bên cạnh đánh thức tiểu Khải.
Năm nay cậu nhóc đã học lớp 1 nên tự mình vệ sinh cá nhân được chỉ có cái tật ngủ nướng thôi.Thím Thẩm mềm lòng nên chẳng gọi nổi cậu bé cũng chỉ có cô mới khiến cậu nhóc thức giấc.
Hai chị em một lớn một nhỏ ngồi trên bàn ăn.Thím Thẩm cũng ngồi vào bàn ăn cùng bọn cô.Lư Hiểu Khê ăn rất nhanh,trên tay còn đang cầm hộp sữa nhỏ,vừa đeo giày vừa cất tiếng.
- Cháu đi học đây ạ.
- Đi cẩn thận nhé.
- Vâng ạ.
Sau thời gian ở chung thì cô đặc biệt yêu thích thím Thẩm này,chu đáo ân cần không có gì để chê bai cả.Giao tiểu Trạch cho thím chăm sóc cô lại càng yên tâm hơn.Còn về phần cha cô thì cũng về nhà nhiều hơn nhưng vẫn là bận đến nỗi già đi hẳn vài tuổi.
Chính vì thế từ nhỏ cô đã không bao giờ than phiền hay đòi hỏi điều gì cả.Một mình cha đi làm bên ngoài nuôi hai chị em đã rất vất vả rồi.
Lư Hiểu Khê vừa đi vừa cắn ống hút,lâu lâu lại ngân nga vài điệu nhạc.Vừa nhìn thấy Quý Trạch Viễn đang ngồi trên xe đạp thì cô nhanh chân chạy lại.
- Em chạy chậm thôi,vẫn còn sớm.
Ngồi lên yên xe cô liền tự nhiên mà đưa tay ôm lấy eo của anh.Khuôn mặt nhỏ nhắn cười đến toả sáng.
- Hì Hì ngày đầu đi học nên em có hơi phấn khích.
Anh lắc đầu vài cái,tỏ rõ ý nuông chiều cô rồi nhấc chân lên đạp xe.
Ở phía nhà đối diện,Ngôn Thừa Hi tay dắt chiếc xe đạp mới mua của mình.Nhìn cảnh tượng trước mắt thì hơi sững người.
Thì ra chiếc xe đạp còn lại là của anh trai đó.Dọn đến đây được một thời gian rồi nhưng đây là lần đầu tiên Ngôn Thừa Hi nhìn thấy Quý Trạch Viễn.
Trước đó có nghe cô giới thiệu.Cậu cũng nhìn thấy ảnh được dán ở trường học.Là một người ưu tú vượt trội.Còn được dùng hình ảnh để tuyên truyền cho trường học.
Cậu chỉ biết rằng Lư Hiểu Khê rất hay chạy sang nhà họ Quý bên cạnh chơi.Còn đặc biệt yêu thích người kia,trong lòng đột nhiên thấy hơi ghen tỵ.Lúc cậu đạp xe chở cô thì cô cũng không ôm cậu như thế ngay cả nắm vào vạt áo còn không được.
Suy nghĩ này vừa nảy lên thì Ngôn Thừa Hi liền bị doạ.Sao cậu lại có suy nghĩ này chứ,thật là…cũng chỉ mới tiếp xúc mà đã nảy lòng với Lư Hiểu Khê rồi.
Không ngẩn ngơ nữa Ngôn Thừa Hi liền đạp xe đi.Mắt thấy sắp đuổi kịp hai người phía trước thì liền giảm tốc độ.Giữ một khoảng cách nhất định nhìn bọn họ từ xa.
Ngay ngã rẽ thì lại xuất hiện thêm hai người nữa,một nam một nữ nhìn rất thân thiết.Bốn người bọn họ đều là lớn lên cùng nhau sao?Có vẻ tình cảm rất tốt.
Vì đường đến trường được chia hai phân làn nên bọn họ thoải mãi mà đi hàng hai.Xung quanh cũng có rất nhiều bạn học đạp xe đến trường.
Hai bên đường là hàng cây ngô đồng thoáng mát,Lư Hiểu Khê lắc lư chân mình rồi lại nhìn qua Mễ Ái.
- Hôm qua cậu đi bệnh viện làm gì thế?
Mễ Ái mặt mày cười tươi mà cất giọng không để lộ một chút sự thất thường nào.
- Tớ đi mua thuốc ấy mà,bệnh cảm nhẹ thôi.Hôm nay liền khoẻ re.
- Vậy là tốt rồi,cậu nhớ uống nhiều nước ấm nhé.
- Tớ biết ròi mà.
Lưu Tôn Hạo đang cầm lái cũng ngoáy đầu lại nhìn còn cố tình trêu ghẹo cô nàng.
- Ai chứ em ấy khoẻ như trâu đấy.
- Có anh mới là trâu ấy,con trâu ngốc nghếch.
- Phi phi phi.
……
Bên này Quý Trạch Viễn nghe bọn họ trò chuyện cũng kéo khoé môi cười theo.
Sau khi cất xe thì Lư Hiểu Khê liền phát hiện ra Ngôn Thừa Hi.Xuất phát từ tình hàng xóm mà vẫy tay gọi.
- Thừa Hi,ở bên này.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...