Dụ Trúc Mã
Đúng thật cô không thể nào ghét anh, càng huống chi là lơ đi.Lư Hiểu Khê cúi thấp môi nhỏ khẽ cười trộm,được anh dỗ ngon ngọt như thế làm sao cô có thể làm lơ kia chứ.
Quý Trạch Viễn trông thấy cô gái nhỏ vui vẻ trở lại thì mới thôi dỗ ngọt.Anh ngồi lên yên xe,đưa tay kéo lấy tay cô đặt trên eo mình.
- Ôm vào nhé,kẻo ngã.
- Vâng ạ.
Dễ dỗ như vậy thì anh biết phải làm sao đây.Sau này anh phải trông chừng cô nghiêm hơn mới được,con trai chẳng có thằng nào đáng tin cậy cả.Hiểu Hiểu nhà anh ngây thơ đơn thuần như vậy.
Như mọi khi anh đưa cô đến tận lớp rồi mới đi về lớp của mình.Những ánh mắt xung quanh luôn ghì chặt trên cơ thể của anh khiến anh càng thêm khó chịu.
Là triệu chứng của căn bệnh,anh rất ghét phải tiếp xúc với người lạ.Càng khó chịu khi bị người khác chú ý.Nhiều năm nay anh rất cố gắng để hoà nhập cùng mọi người.Cố gắng để sống đúng với độ tuổi của mình,đơn thuần như cậu bé 14 tuổi.
Nhiều năm như vậy Quý Trạch Viễn đã thay đổi đáng kể.Anh đã nói nhiều hơn,tính cách điều chỉnh rất tốt không bộc phát tính nóng nảy hung hăng.Còn tham gia đội bóng rổ của trường học.
———————
Sau giờ học Quý Trạch Viễn lại cùng Lưu Tôn Hạo ra sân đánh bóng rổ.Là lớp bên cạnh thách đấu cùng lớp của anh.Thực lực của hai lớp luôn ngang nhau,chính vì thế bầu không khí của hai bên cũng chẳng hoà thuận là mấy.
Dưới hàng ghế dài những cậu thiếu niên đang tụm lại một đám giãn cơ.Đồng phục của bọn họ màu xanh lá cây còn lớp của Quý Trạch Viễn màu cam.
Lúc này bên khu vực của lớp của bọn họ.
- Anh Viễn này,em cứ có cảm giác thằng Châu Diên bên đó cứ liếc mắt về phía bọn mình.
- Kệ nó,anh Viễn cũng chẳng để ý nó vào mắt.Không phải nó luôn ganh tỵ với anh Viễn sao.
- Gia đình nó có tí tiền liền hống hách,anh Viễn đây giàu như vậy còn chưa có khoe khoang như nó.
- Đúng đúng hâhhah anh Viễn của chúng ta làm gì có đối thủ kia chứ.
“……”
Quý Trạch Viễn không động đậy,ánh mắt chỉ nhìn đến bóng dáng nhỏ nhắn đang ngồi ở khán đài.Mỗi lần anh đánh bóng Lư Hiểu Khê đều ngồi ở đó để xem anh chơi bóng.
Chứng tỏ cô đã không còn giận hờn với anh nữa,môi mỏng liền kéo lên một độ cong nhỏ.
Trận đấu còn chưa bắt đầu mà đội bên cạnh đã tiến thẳng đến khu vực của đội anh.Mọi người đều không hẹn mà cùng nhìn đến đội trưởng của bọn họ là Tần Kiêu.
Cậu ta đến trước mặt của Quý Trạch Viễn,thản nhiên ngồi vị trí bên cạnh cậu.Phóng tầm mắt đến chỗ thiếu nữ ngồi trên khán đài.
- Em gái cậu đúng không?tên gì ấy nhỉ….Đúng rồi Lư Hiểu Khê.Nhìn xinh thật đấy,xinh hơn đám vịt xấu xí ở lớp tao.
Tần Kiêu không thấy người bên cạnh đáp lại thì cũng không vội nóng giận.Lần này cậu ta đến bắt chuyện là có lý do cả.Mỗi lần đánh bóng đều trông thấy cô gái đấy đi bên cạnh tên ngạo mạn Quý Trạch Viễn này.Dò hỏi thì liền biết ngay là em gái,nhất thời nổi hứng thú nên qua trò chuyện đôi câu.
- Em cậu có bạn gái chưa?không thì làm mai cho tao đi.
Nghe đến đây bầu không khí xung quanh liền trầm xuống.Quý Trạch Viễn không thèm để ý,anh còn gặp thiếu mấy đứa như này sao,cứ xem như chó sủa là được. Anh đứng dậy định rời đi thì tiếng cười mỉa mai của Tần Kiêu vang lên.
Thiếu niên ở độ tuổi này khí thế ngạo mạn bừng bừng,ghen ghét thứ gì thì liền bộc bạch.Những câu từ vô văn hoá cũng thuận mồm mà ra.
- Tỏ vẻ thanh cao cái gì.Nhìn bọn mày cũng có phải anh em ruột đâu,biết đâu được tụi mày*** nhau rồi,lấy cái danh đấy….
Lời chưa dứt Tần Kiêu liền ăn gọn nắm đấm của Quý Trạch Viễn.Bàn tay có lực mạnh mẽ phang thẳng đến giữa mặt của Tần Kiêu mà đánh.Đến độ một người khoẻ mạnh to con như Tần Kiêu cũng bị lảo đảo mà ngã nhào ra đất.
- Con mẹ mày nói lại lần nữa tao xem.
Cả đám học sinh trong sân bị cảnh tượng trước mắt doạ sợ.Sắc mặt của Quý Trạch Viễn trắng bệt,hai mắt đục ngầu loé lên tia sát khí.Không một ai trong thời khắc đó dám tiến lên mà ngăn cản.
Một Quý Trạch Viễn thâm trầm thường ngày liền trở thành một con thú hoang có thể giết người bất cứ lúc nào.
Từng cú đấm liên hoàn mà nện xuống Châu Dị,cổ áo của cậu ta cũng bị anh nắm đến sắp rách nát tươm.Trên mặt xuất hiện nhung vệt máu đến dọa người.
Lưu Tôn Hạo vừa từ nhà vệ sinh chạy tới liền trông thấy cảnh tượng trước mắt thì trừng lớn mắt.Vừa lao tới vừa hét về đám nam sinh đứng đơ ở đó.
- Ngăn hai cậu ta lại,tụi mày đơ ra đó làm gì.
Cả bọn lao đến cố gắng kéo lấy Quý Trạch Viễn ra,Châu Dị lúc này như sắp ngất đến nơi rồi.Cậu ta còn không thể cử động được tay chân.
Nhưng sức lực của Quý Trạch Viễn quá lớn,bọn họ không thể kéo được anh ra.
Cả hội trường liền náo loạn lên,nữ sinh đứng cách xa bọn họ mà run rẩy tay chân nhìn cảnh tượng trước mắt.
Lư Hiểu Khê như mất lý trí mà chạy thẳng đến,ngay cả lúc chân bị người khác va trúng, ngã xuống mấy lần trầy cả mảng da cũng không chú ý.
Cô không nghe được âm thanh gì nữa,chỉ có thể mở miệng nói lớn nhất có thể để gọi Quý Trạch Viễn.
Giữa muôn vàn âm thanh hỗn tạp len lỏi giọng nói của cô gái nhỏ.Quý Trạch Viễn dừng lại động tác trên tay,ánh mắt không hồn vô lực nhìn về phía Lư Hiểu Khê.
- Hiểu Hiểu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...