Tiếng khóc nữ nhân kia cũng không ảnh hưởng người trong viện hóng mát, Ngao Dương lập tức biết con gái của dưỡng phụ Hình Liệt lại đến đây, hắn không có lập tức đi ra ngoài.
Mà là nhìn về phía bốn người đang nhàn nhã hóng mát trong sân, bốn người kia thế nhưng một chút phản ứng cũng không có, chính mình nói chuyện của mình, nhỏ giọng nói chuyện, thấp giọng cười khẽ.
Nhìn qua thực ái muội……
Tần Diễm đang ngồi ở bên Hạ Vân Phong, Hạ Vân Phong hiện tại đang nghiêng đầu, Tần Diễm vươn tay sờ hai má Hạ Vân Phong……
“Ta hơi nóng.” Hạ Vân Phong nghiêng đầu, thong thả đến gần Tần Diễm: “Lại dùng chút lực, được không?” Y nhấn rõ từng chữ cực kỳ thong thả, biếng nhác……
Nghe vào có chút tản mạn……
Rất thấp trầm……
Cũng không phải là mệnh lệnh Tần Diễm, mà là đang trưng cầu ý tứ Tần Diễm……
“Ngươi dựa vào đây một chút mới càng thoải mái.” Tay Tần Diễm theo hai má Hạ Vân Phong, chậm rãi đụng đến cổ Hạ Vân Phong, “Nhanh lên.” Hắn bình tĩnh thúc giục Hạ Vân Phong.
Hạ Vân Phong rất phối hợp miễn cưỡng nhích người, mềm nhũn nghiêng đầu đến gần Tần Diễm……
Nhưng chính một động tác thật nhỏ này của Hạ Vân Phong nhìn vào liền biến thành Hạ Vân Phong đang cố gắng nuốt vào Tần Diễm, hơn nữa bọn họ đối thoại nghe vào trong lỗ tai Ngao Dương cũng đổi vị.
Cho nên hình ảnh ở trong mắt Ngao Dương cũng trở nên có chút vi diệu, trong lòng Ngao Dương cảm thấy nam nhân Hạ Vân Phong này không biết liêm sỉ, thế nhưng ở trong sân công nhiên tán tỉnh.
Ngao Dương đang đứng cạnh cửa ở ngoài sân không có đi vào.
Hạ Vân Phong lười biếng quay đầu, trong lúc vô tình nhìn thấy Ngao Dương đứng ở cửa, mặt lại còn không chút thay đổi nhìn chăm chú vào y, không biết hắn đã trở về bao lâu……
Bất quá nhìn thấy biểu tình Ngao Dương không quá thân mật, Hạ Vân Phong vẫn mở miệng bảo Ngao Dương lại đây, cùng bọn họ nói chuyện phiếm với nhau.
Mấy huynh đệ cũng đều bình tĩnh nhìn về phía Ngao Dương.
Ai cũng chưa nói gì.
Ngao Dương sắc mặt không tốt lắm tiêu sái đến bên cạnh Hạ Vân Phong, nhìn thấy Hạ Đông đỡ cái tẩu, Tần Diễm đang quạt, Hoằng Dạ tự mát xa cho y, đều là đang vì nam nhân Hạ Vân Phong này phục vụ. (có zậy thôi mà cứ làm người khác YY là sao? >””< ko biết xấu hổ), thật đúng là không hề e lệ, hơn nữa hoàn toàn không có bộ dạng bị thương, hai má thực hồng.
Lúc nãy tựa hồ là tình thú……
Hạ Vân Phong lại nghĩ đến nữ nhân này bị Hình Liệt ép buộc đến không có khí lực……
“Ta không nhớ rõ ta có con gái.” Hạ Vân Phong chi tiết nói, còn chưa có kết hôn đã kêu y là ba ba, còn chưa có kết hôn liền cùng nam nhân trên giường, còn chưa có kết hôn liền đêm không về nhà.
Loại nữ nhân này sao có thể làm con dâu Hạ gia y, lão bà Lạc Thanh Nghiên của Ngao Dương, tốt xấu vẫn là tinh anh của cục chính trị. Nữ nhân này trừ bỏ lão ba là quan chức lớn ở ngoài cùng bộ dạng xinh đẹp ra, không có gì đáng nói.”
Nữ nhân kia tựa hồ nhận thấy được Hạ Vân Phong mất hứng, lại sửa miệng: “Vân gia, Hình Liệt nói không muốn nhìn thấy ngươi, hắn nói nhìn thấy ngươi là muốn ói, bảo ngươi tốt nhất lăn thật xa.”
Nữ nhân kia ngữ khí đột nhiên chuyển biến, từ khách khách khí khí lúc nãy, trở nên có chút chanh chua. Hạ Vân Phong biết nữ nhân này nói chuyện rất khó nghe, bất quá làm càn như vậy vẫn là lần đầu tiên.
“Thực có giáo dưỡng. (=.,= thúc nói mỉa đó)” trên mặt Hạ Vân Phong lộ ra tươi cười miễn cưỡng, y cũng không có nói thêm nữa, chính là còn thật sự nhìn nữ nhân này liếc mắt một cái, y trực tiếp đẩy cửa đi vào.
Y nhìn thấy có rất nhiều quần áo trên nền.
Trên bàn bày rất nhiều bình rượu, trong phòng lộn xộn hoàn toàn không thu dọn, Hạ Vân Phong đi đến bên giường, còn chưa kịp giở màn lên, đã bị người bắt được cổ tay.
Một phen tha lên giường.
“ Chơi đủ chưa đó?” Hạ Vân Phong hất tay Hình Liệt ra, y muốn ngồi thẳng dậy, nhưng Hình Liệt lại chế trụ thắt lưng y, hướng về phía thân mình sống chết đè ép.
Hạ Vân Phong đứng lên, bảo Hình Liệt xuống giường.
Còn ra thể thống gì.
Hình Liệt cũng xuống giường, hắn chỉ mặc quần tứ giác (= quần lót), trên thân cái gì cũng chưa có mặc: “Có gì muốn nói thì nói, không cần quấy rầy ta bồi lão bà.” Hắn sớm biết Hạ Vân Phong sẽ tiến vào……
Bằng không đêm nay toàn bộ huynh đệ Bắc đường của y đều đừng nghĩ ngủ an ổn. Mĩ Mi đứng ở phía sau Hình Liệt.
“Ta ở bên ngoài nghe được có người kêu cứu mạng, ta liền vào, ta không muốn Bắc đường phát sinh án mạng.” Rất nhanh người của Hạ Vân Phong đã tới đây, đem nữ nhân kia “Mời” đi.
Hình Liệt trầm mặc nhìn chằm chằm Hạ Vân Phong.
Sau khi mọi người rời đi.
Hình Liệt mới mở miệng: “Ngươi không muốn nói gì với ta?” Hắn cảm thấy Hạ Vân Phong giống như có rất nhiều điều muốn nói với hắn, nhưng y chỉ nhìn nhìn hắn, cái gì cũng chưa nói ra miệng.
Đúng vậy.
Hiện tại trong bụng Hạ Vân Phong có rất nhiều thiên ngôn vạn ngữ muốn nói với Hình Liệt, nhưng hiện tại nói nhiều cũng vô dụng, quan hệ của Hình Liệt và Mĩ Mi đã đến loại tình trạng này……
Y nếu nói nhiều cũng vô dụng.
Bất quá.
Hình Liệt đang đợi, qua thật lâu, Hạ Vân Phong mới mở miệng: “Lần đầu tiên của ta cũng là đưa cho ngươi……” Y biết không nên nói như vậy, nhưng y vẫn nói.
Một lần kia.
Ánh mắt Hình Liệt nhìn Hạ Vân Phong dần dần có biến hóa……
“Ta cũng rất đau.” Hạ Vân Phong nói chuyện giọng có chút trầm thấp lười biếng, tâm y đang rất đau, bởi vì thời điểm kia, Hình Liệt cũng không có một câu an ủi y……
Hình Liệt im lặng nhìn chăm chú vào y, chờ đợi y tiếp tục nói.
Hạ Vân Phong có rất nhiều điều muốn nói, nhưng nói đến bên miệng lại không cách nào nói ra: “Ngươi mang nữ nhân trở về qua đêm, ta rất khó qua.” Có đôi khi ban đêm y đều ngủ không yên.
Nhưng làm một người phụ thân, Hạ Vân Phong không lý do gì đi ngăn cản nhi tử kết giao bình thường, cho nên Hình Liệt để cho Mĩ Mi đến đây y cũng không có ngăn cản, y cảm thấy Hình Liệt thích là được rồi.
Nhưng lại không thể ức chế tâm tình khổ sở, đổi thành là bất kỳ nhi tử nào trong số bọn họ, y cũng sẽ khó qua như vậy, bất quá y không có ra tiếng ngăn cản quyền lợi của họ.
Loại tâm tình này y không thể vạch trần.
Y không nên, không thể tự kềm chế thích chính nhi tử mình……
Hạ Vân Phong phát hiện vẻ mặt Hình Liệt nhìn y trở nên có chút khó có thể nắm bắt, Hạ Vân Phong cảm thấy đêm nay mình nói đã nhiều rồi.
Cho nên y không tính ở trong này nữa.
Y rất nhanh liền rời khỏi phòng Hình Liệt, trong nửa tháng, Hạ Vân Phong không nhìn thấy Mĩ Mi tiếp tục xuất hiện ở trong Bắc đường, Hạ Vân Phong lại qua những ngày an tĩnh.
Hạ Vân Phong thích cuộc sống bình tĩnh, nhưng cuộc sống bình tĩnh luôn qua rất nhanh, hai tháng này y ở Bắc đường coi như trải qua rất vui vẻ, nhi tử đều thực nghe lời.
Đều ở bên cạnh y.
Lão bằng hữu của Hạ Vân Phong đều nói Hạ Vân Phong không nên rút lui sớm như vậy, bất quá Hạ Vân Phong lại cảm thấy không có gì sớm hay không sớm, hiện tại hẳn là lúc y hưởng thanh phúc rồi.
Đảo mắt liền đến cuối mùa thu.
Hạ Vân Phong đã sớm từ Bắc đường về đến nhà, ngày tháng của y qua thực tiêu diêu tự tại, lúc rảnh thì đi ra cùng các lão đại khác gặp mặt, bình thường ở nhà bồi nhi tử.
Mấy nhi tử gần đây cũng đặc biệt quy củ, chẳng qua đầu tuần Hoằng Dạ đến biên cảnh đàm chuyện đi hàng đến bây giờ cũng chưa có tin tức, hơn nữa Tần Diễm làm luật sư đại diện cũng đi theo, Hạ Đông có vẻ quen thuộc tình huống biên cảnh bên kia cho nên cũng đi theo Hoằng Dạ. Theo lý thuyết không quá ba bốn ngày là có thể thu phục chuyện tình, nhưng đã qua một tuần rồi bọn họ còn chưa có trở về, thậm chí tất cả đều mất liên lạc.
Hạ Vân Phong có chút lo lắng an nguy của nhi tử.
Đêm đó.
Lúc ăn cơm Hạ Vân Phong nói với Hình Liệt và Ngao Dương, nói là qua hai ngày y muốn đi biên cảnh một chuyến, xử lý chút việc, bảo Hình Liệt canh chừng Bắc đường, nói Ngao Dương nhìn Hạ thị.
Cơm nước xong xuôi.
Hạ Vân Phong ngồi ở trong phòng khách công đạo sự tình với Hình Liệt và Ngao Dương, nói xong y đã lên lầu thu dọn đồ đạc, nhưng Hình Liệt lại kéo cổ tay y lại.
“Ngươi đi biên cảnh làm cái gì, địa phương kia nơi nơi loạn lạc vượt quá sự tưởng tượng của ngươi, nơi đó ngay cả chính phủ cũng không có.” Hình Liệt đã từng nghe nói qua biên cảnh kia thực loạn, Hạ Vân Phong đi như vậy sẽ rất nguy hiểm.
Hạ Vân Phong vốn muốn nhờ Ngao Dương hỗ trợ, nhưng nhìn thấy Ngao Dương cầm điều khiển từ xa xem TV, y lại không có phiền toái Ngao Dương. Y bảo Hình Liệt yên tâm, qua hai ba ngày y sẽ trở lại.
“Hoằng Dạ bọn họ ở bên kia mất tích, ta thực lo lắng, ta muốn tự mình đi qua đó một chuyến nhìn xem rốt cuộc xảy ra chuyện gì.” Hạ Vân Phong không thể để nhi tử gặp chuyện không may.
Cuối cùng.
Hạ Vân Phong không nhờ Ngao Dương hỗ trợ, tự y đến biên cảnh. Lần đầu tiên giao thiệp với địa phương này có chuyên gia tới đón tiếp Hạ Vân Phong, Hạ Vân Phong ngồi ở trong xe jeep.
Nơi này dị thường lạc hậu, nơi nơi đều là rừng rậm, trên đường có rất nhiều dân đói, nơi này rất nhiều chủng tộc, nơi mà chính phủ cũng không làm sao quản lý được cho nên trị an không tốt.
Xe đi thật lâu mới chạy đến nơi, nơi này không có khách sạn, chỉ có trúc xá (= nhà trọ làm bằng tre).
Xe đứng ở trước một sơn trại, nơi này mấy dặm ngoài xung quanh đều không có người ở, toàn là rừng sâu, hơn nữa địa thế cũng phi thường hiểm trở. Vì nơi này rất loạn nên cơ bản không có lữ khách đến đây, Hạ Vân Phong ở tại nhà trọ này nghỉ chân, người phụ trách tiếp đãi Hạ Vân Phong là dân địa phương mà Hạ Vân Phong tìm đến.
Đối với địa thế nơi này rất quen thuộc, hơn nữa có thể cùng Hạ Vân Phong trao đổi, bởi vì Hạ Vân Phong nghe không hiểu mấy thổ ngữ nơi này, người ở đây dùng rất nhiều loại ngôn ngữ cũng khá là hỗn độn.
Nơi này không có điện thoại, không có TV, giống như ngăn cách với thế giới bên ngoài, Hạ Vân Phong liền ở lại căn nhà trúc không có khách nhân này, tuy rằng nơi này thực không tiện nhưng không khí cũng rất tốt.
Hạ Vân Phong cầm ba tấm ảnh chụp của nhi tử đưa cho người đón tiếp y, bảo hắn hỗ trợ đi hỏi thăm tin tức của ba người này, bản thân Hạ Vân Phong cũng hỏi lão bản trúc xá.
Nhưng lão bản cũng không biết.
Hạ Vân Phong vì đi tàu xe mệt nhọc cho nên nghỉ ngơi ngay ở trong trúc xá, thuận tiện chờ tin tức, chỉ là y không nghĩ tới rất nhanh nơi này sẽ có người đến tìm y, lão bản trúc xá kia y y nha nha cùng Hạ Vân Phong nói chuyện.
Hạ Vân Phong nằm ở trên chiếu, có chút mệt mỏi lười biếng nhìn chằm chằm lão bản, lão bản kia vẫn lấy tay chỉ chỉ bên ngoài, Hạ Vân Phong theo tầm mắt lão bản kia nhìn qua……
Nhìn thấy một thanh niên cao lớn mặc đồ lính, một thân trang phục nhẹ nhàng, chân đi giày ủng, trên lưng còn đeo một cái ba lô thật lớn, thanh niên kia đeo một kính râm lớn màu trà……
Trên tay mang găng tay da, trong tay còn cầm một khẩu súng (woa… số dzách! chùi chùi nước miếng), khẩu súng kia chính đang chỉ vào đầu nhân viên của trúc xá, thanh niên kia hiểu tiếng thổ địa, tựa hồ đang hỏi gì đó, từ rất xa nhân viên kia chỉ chỉ về phía bên này……
Rất nhanh.
Hạ Vân Phong liền nhìn thấy thanh niên kia quay đầu nhìn về phía bên này, khi nhìn thấy Hạ Vân Phong thì thanh niên kia mới thu súng lại, cũng không quan tâm quanh thân bị ngăn trở, hướng về phía của Hạ Vân Phong đi tới.
Lão bản kia xì xào thì thầm cùng Hạ Vân Phong nói cả một đống lớn, Hạ Vân Phong cũng nghe không hiểu, y chỉ cầm chút tiền cho lão bản, ra dấu bảo lão bản rời đi.
Lão bản kia nhìn thanh niên cầm súng đi vào liền ngượng ngùng rời đi.
Cửa trúc xá mở ra hai bên, trong phòng không có đồ đạc gì, ngay cả giường cũng không có. Hạ Vân Phong liền nằm lên cái chiếu sạch sẽ trên mặt đất, ở phía sau cách đó không xa có cái bàn gỗ nhỏ.
Hạ Vân Phong chỉ có một túi hành lý rất nhỏ, chỉnh tề đặt ở trong phòng trúc nhỏ, trên bàn có một chiếc đèn bàn, phòng này tuy rằng đồ đạc không nhiều lắm, thiết bị cũng không tiên tiến.
Bất quá địa phương thực sạch sẽ, lá phong ngoài trúc xá cũng đã chuyển sang đỏ, nơi này lạc hậu đến nỗi ngay cả điện cũng không có, cho dù là mùa du lịch thịnh vượng cũng sẽ không có người đến loại địa phương này.
Địa phương hẻo lánh quỷ quái.
Hạ Vân Phong đã đổi một áo ngủ thường rộng thùng thình, là áo mà nơi này chuyên vì khách nhân chuẩn bị. Hạ Vân Phong nhìn thấy thanh niên kia đi vào, trong đôi mắt thần thái hơi mệt mỏi kia của y ẩn hàm vài phần kinh ngạc.
Cho dù thanh niên kia đeo kính râm nhưng ngay từ cái nhìn đầu tiên, Hạ Vân Phong cũng biết được người này là ai, khuôn mặt này có hóa thành tro y cũng nhận ra được, Hình Liệt thế nhưng cùng y đến nơi đây.
“Sao lại đến đây?” Hạ Vân Phong biết nơi này rất nguy hiểm.
“Không vì sao cả,” Hình Liệt buông ba lô xuống, thoát giầy liền vào phòng, hắn cất súng lại, sau đó đem ba lô bỏ vào trong tủ trúc, rồi cầm lấy quần áo đi tắm rửa.
Thực tùy hứng.
Nơi này không có phòng tắm, muốn tắm rửa thì ngay tại chỗ múc nước xối, bằng không thì đi đến dòng suối nhỏ phía sau trúc xá tắm, lúc nãy Hạ Vân Phong nghỉ ngơi đã bảo người đi múc nước đến tắm……
Tại dòng suối nhỏ phía sau trúc xá.
Hạ Vân Phong đứng ở bên dòng suối canh cho Hình Liệt. Hình Liệt tắm xong chỉ quấn khăn tắm liền đi lên: “Không thấy ta tắm rửa sao còn nhìn chuyên chú như vậy.”
Quan hệ giữa Hạ Vân Phong và Hình Liệt bởi vì chuyện Mĩ Mi mà trở nên rất căng, mặc dù lúc ở trong nhà nhiều người nên không thể hiện rõ, nhưng thời điểm y và Hình Liệt một mình cùng một chỗ, liền đặc biệt rõ ràng……
“Ngươi đi theo ta tới làm cái gì?”
Hình Liệt giương mắt nhìn y: “Nơi này rất nhiều cướp, rất nguy hiểm.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...