Ở khe hở giữa môi hai người rõ ràng có thể thấy được đầu lưỡi hồng nhuận kia đang ái muội dây dưa, hiện tại chỉ cần đôi môi Hoằng Dạ để sát vào Hạ Vân Phong, Hạ Vân Phong bản năng sẽ hơi hơi mở đôi môi ra……
Nghênh đón nụ hôn của Hoằng Dạ……
Hoằng Dạ hỏi y thích hay không thích……
Y đương nhiên là thích……
Nếu y không thích thì không có khả năng sẽ cho phép Hoằng Dạ làm đến tình trạng như thế này. Vậy mà Hoằng Dạ còn hỏi y vấn đề này, Hạ Vân Phong cảm thấy có lẽ bản thân mình vẫn chưa thể hiện đủ
Cho nên mới khiến cho Hoằng Dạ không cảm giác được……
“Nói cho ta biết.” Hoằng Dạ buông lỏng đôi môi Hạ Vân Phong ra, hai tay của hắn vuốt ve lưng Hạ Vân Phong giống như trấn an, “Ta muốn biết.” Hắn đang yêu cầu.
Trong bóng đêm.
Khuyên tai kim cương của Hoằng Dạ ẩn ẩn tỏa sáng, Hạ Vân Phong cũng biết Hoằng Dạ chưa bao giờ bắt buộc y, trầm mặc hồi lâu đôi môi Hạ Vân Phong chủ động in ở trên môi Hoằng Dạ. (lăn lộn)
Y chủ động cho Hoằng Dạ một cái hôn nhẹ lười biếng, y không có trả lời, bất quá Hoằng Dạ thực thông minh, hắn đã hiểu được (=..= có j đâu khó hiểu). Hắn đè nén đôi môi Hạ Vân Phong, xoay người đè lên Hạ Vân Phong……
Từ sau buổi tối hôm nay, Hạ Vân Phong nghĩ Hoằng Dạ sẽ không đến tìm y nữa, y nghĩ đến giữa y cùng Hoằng Dạ sẽ không có cơ hội cùng xuất hiện nữa, bởi vì Hoằng Dạ thấy được “Trò hề” của y.
Bởi vì ngày đó y mệt mỏi, bị bệnh, dấu vết năm tháng trên mặt cũng trở nên càng thêm rõ ràng……
Bị Hoằng Dạ thấy hết rồi.
Ngày đó lúc y về nhà, Hoằng Dạ đem di động của mình đưa cho Hạ Vân Phong: “Cầm.” Hắn bỏ vào túi áo ngủ của Hạ Vân Phong, hôn đôi môi nam nhân.
“Cho ta?” ánh mắt trầm ổn của Hạ Vân Phong ở trên khuôn mặt tuấn tú của nhi tử, nhìn thấy Hoằng Dạ có hưng trí vươn tay vuốt ve thắt lưng y, y thân thủ chế trụ tay Hoằng Dạ, “Chớ có sờ.”
“Chờ điện thoại của ta.” Hoằng Dạ ngồi dậy ôm thắt lưng Hạ Vân Phong, khiến cho Hạ Vân Phong đến gần hắn, “Ta sẽ gọi cho ngươi.” Hắn thưởng thức hai mắt thủy chung lộ ra điểm mỏi mệt kia của Hạ Vân Phong, trong đôi mắt kia lộ ra ẩm ướt……
“Ngươi không trách ta?”
“Trách ngươi cái gì?” Hoằng Dạ hỏi lại y.
Hoằng Dạ đối với Hạ Vân Phong thủy chung là thực bất mãn, hắn cảm thấy Hạ Vân Phong làm như vậy thật là phi thường vô trách nhiệm. Nhưng ở thời điểm hắn sinh bệnh, Hạ Vân Phong cứ thế gấp gáp chạy tới, hơn nữa không để ý bệnh tình của mình, còn tận tình hết sức chiếu cố hắn như vậy, dáng vẻ khẩn trương kia không thể là giả, hắn biết Hạ Vân Phong để ý hắn.
Hắn cũng biết Hạ Vân Phong đã thích hắn rồi……
Hắn còn có cơ hội (=.,= Hoằng ca khiêm tốn nhất đó)……
Cho nên.
Hắn đem di động của mình đưa cho Hạ Vân Phong, hắn cũng không muốn được mấy ngày lại cùng nam nhân này mất liên lạc: “Không cần tắt máy.” Hắn cũng đem cục sạc đưa cho Hạ Vân Phong.
“Ta sẽ không tắt điện thoại.” Hạ Vân Phong đáp ứng Hoằng Dạ, gom những thứ mà Hoằng Dạ đưa cho hắn cất vào.
Y nhắc Hoằng Dạ nhớ rõ uống thuốc đúng giờ, tạm thời trước đừng tiếp tục công tác, chờ hết bệnh rồi nói sau.
Quan tâm của Hạ Vân Phong, Hoằng Dạ rất thích ý nhận.
Tuy rằng.
Hạ Vân Phong đã trải qua một năm thực vô trách nhiệm, nhưng hắn không thể bởi vì điều này mà giận nam nhân này.
Hiện tại Hạ Vân Phong lại xuất hiện….
Vậy nên hắn sẽ càng không buông tay……
Có một số việc Hoằng Dạ không nói cũng không có nghĩa là hắn không biết, quan hệ giữa Hạ Vân Phong cùng mấy huynh đệ của hắn, kỳ thật Hoằng Dạ đã sớm biết rồi. Hắn không nói cũng chỉ bất quá là không muốn Hạ Vân Phong khó xử.
Nhưng Hạ Vân Phong cảm thấy tối hôm qua chính mình có chút thất thố, bất quá y cũng không quá để ý. Đối phương là nhi tử cũng không phải người ngoài, quan tâm nhi tử cũng không phải là chuyện gì mất mặt.
Hạ Vân Phong nghỉ ngơi vài ngày thân thể mới tốt lên, khí sắc cũng tốt hơn chút, ngày đó y quá mệt mỏi cho nên nhìn qua thực tiều tụy.
Điện thoại Hoằng Dạ đưa cho y một ngày phải vang mười mấy lần, bất quá cũng không phải là Hoằng Dạ gọi tới. Đại bộ phận là mấy nữ nhân gọi điện thoại cho Hoằng Dạ, bất quá nói cái gì Hạ Vân Phong cũng không biết, bởi vì y nghe không hiểu ngoại ngữ. Y chỉ cần nghe được giọng nói nào không phải là Hoằng Dạ, y liền trực tiếp cúp máy.
Y cũng không quên chuyện Hình Liệt nói muốn nhập cổ đông đầu tư vào công viên, chẳng qua gần đây Hình Liệt cũng chưa tìm đến y mà thôi, chắc là tâm tư của Hình Liệt đối với công viên này cũng đã phai nhạt.
Hoàn hảo lúc trước không đáp ứng Hình Liệt.
Chần chừ……
Không đến vài ngày y liền nhận được điện thoại của Hoằng Dạ, Hoằng Dạ hẹn y đi ra ngoài ăn cơm. Hạ Vân Phong cũng không có cự tuyệt Hoằng Dạ mời, sau khi ăn cơm Hoằng Dạ lại dẫn y đi xem biểu diễn thời trang rồi mang y đi gặp mặt bằng hữu, lúc rảnh liền bồi y đi tiệm đồ cổ nhìn xem, nếu là Hạ Vân Phong thích cổ vật nào, hắn sẽ mua về.
Đưa cho Hạ Vân Phong……
“Làm cái gì cứ tặng đồ cho ta?” Hạ Vân Phong nhìn thứ đồ cổ Hoằng Dạ đưa cho y, y cảm thấy nhi tử gần đây tựa hồ rất rảnh, thường xuyên hẹn y ra ngoài.
“Ngươi thích là được rồi.” Hoằng Dạ mỗi lần đều là trả lời y như vậy.
Giữa y cùng Hoằng Dạ không có quan hệ về mặt thể xác, đều là trao đổi về mặt tình cảm, cho nên y cũng sẽ không kiêng dè. Tình cảm của cả hai tăng tiến, so với quá khứ càng tốt hơn.
Hoằng Dạ cũng hiểu y yêu thích gì, bất quá Hạ Vân Phong hiện tại biết tình cảm phải đến từ song phương, y cũng sẽ thích hợp đáp lại những sở thích của Hoằng Dạ……
Có đôi khi y sẽ ôm cục cưng cùng đi, Hoằng Dạ thực thích đứa nhỏ, ôm cục cưng chơi một chút chính là cả ngày. Hơn nữa Hạ Vân Phong từ trong miệng của bằng hữu Hoằng Dạ biết được, Hoằng Dạ vẫn cũng chưa quen bạn gái.
Về phần Hoằng Dạ vì sao không quen bạn gái Hạ Vân Phong cũng không rõ mà y cũng không muốn hỏi.
Hôm nay.
Hạ Vân Phong đến công ty giải trí Đông Tinh đón Hoằng Dạ tan tầm, bởi vì bọn họ hẹn sẵn đêm nay lên thuyền ra cảng chơi. Hoằng Dạ còn đang làm việc nên đã bảo Hạ Vân Phong trực tiếp lên lầu.
Cửa thang máy đang định đóng lại.
Lúc này.
Có một người giữ ở cửa thang máy……
Một khuôn mặt quen thuộc, rõ ràng xuất hiện ở trước mắt y. Ngay khi đối phương nhìn thấy y cũng rất ngạc nhiên, nhưng giờ phút này lại thẳng thắng theo dõi y. Y nhìn thấy ở dưới đáy mắt đối phương, hiện lên vài phần kinh ngạc.
Thực hiển nhiên là không nghĩ tới ở chỗ này gặp được y.
“Hạ Đông?” Hạ Vân Phong cũng không nghĩ tới lại ở đây nhìn thấy đứa con trai này, nhưng rất nhanh liền khôi phục cảm xúc bình thường, y để cho Hạ Đông tiến vào thang máy rồi nói chuyện.
Hạ Đông nhìn không chuyển mắt theo dõi y, giống như muốn ở trên người y nhìn ra một cái động. (=..=)
“Không cần cản trở thang máy.” Hạ Vân Phong nói thực tự nhiên, cho dù trong lòng thiên ti vạn lũ quấn quanh, đáy mắt y cũng luôn bình tĩnh.
Hạ Đông có chút chần chờ vào thang máy, gọi y một tiếng “Vân gia”, Hạ Vân Phong chậm rãi trả lời một tiếng: “Thực ngoan.” Hạ Đông vẫn là nghe lời như vậy.
Cửa thang máy chậm rãi đóng lại.
Một năm không gặp, ánh mắt Hạ Đông nhìn y trở nên có chút phức tạp hơn rất nhiều (=..= ta nghi là Đông ca đã quay về “bản chất vốn có” rồi đó)……
Hạ Vân Phong đang thản nhiên nhìn chăm chú vào Hạ Đông, y biết Hạ Đông sống rất khá, cho nên y cũng không có đi hỏi tình hình cuộc sống hắn, y chỉ nói: “Trưởng thành không ít.”
Y phát hiện Hạ Đông so với trước kia anh tuấn hơn, hơn nữa quần áo cũng ngăn nắp hơn so với trước kia, cũng càng có phẩm vị hơn so với trước kia, chỉ là trong con ngươi bình tĩnh kia tràn ngập gợn sóng thâm trầm.
Hạ Đông hỏi một năm này y đều đã đi đâu, làm cái gì……
Hạ Vân Phong lười biếng ngắt lời hắn: “Hôm nay như thế nào đến bên này, tìm bằng hữu?”
Y biết Hạ Đông rất ít đến loại địa phương này, trừ bỏ đi gặp bằng hữu ra y không nghĩ ra được lí do nào khác. Bất quá ở trong ấn tượng của y, Hạ Đông hình như không có bằng hữu ngôi sao nào.
Hạ Đông biết Hạ Vân Phong không muốn hắn hỏi nhiều, hắn cũng không có tiếp tục hỏi tình trạng của Hạ Vân Phong.
Hắn chỉ là bình tĩnh mà thấp giọng trả lời y: “A Lâm đã trở lại.” Hắn không có giấu diếm, nói thẳng cho Hạ Vân Phong.
A Lâm đã trở lại……
Mí mắt Hạ Vân Phong bất an nhảy lên: “Vậy tốt lắm.” Y nói chuyện giọng rất chậm.
Ánh mắt y dừng ở trên người Hạ Đông, phát hiện Hạ Đông cũng không chớp mắt nhìn lại y: “A Lâm hiện tại ở Đông tinh này ngồi ở ngôi vị bá chủ làng giải trí, trở về gần hai tháng rồi.”
Hạ Đông cũng không tính giấu diếm Hạ Vân Phong, dù sao sớm hay muộn Hạ Vân Phong cũng biết.
Hạ Vân Phong sắc mặt như thường không có bao nhiêu phản ứng dư thừa, nhưng trong lòng lại nhảy vài cái thật mạnh. Y nhìn về phía Hạ Đông vẻ mặt như trước: “Các ngươi lại cùng một chỗ?”
Hạ Đông lắc đầu.
Thái độ không rõ ràng này khiến cho Hạ Vân Phong có chút căm tức, đáy mắt y có tức giận, y lười biếng nhắc nhở Hạ Đông: “Ta không trở về nhà ở cũng không có nghĩa ngươi không phải con ta.”
“Ta biết.”
“Lại càng không có nghĩa, ta sẽ không quản ngươi.” Hạ Vân Phong chỉ ra.
Giọng Hạ Đông rất thấp: “Ta cũng biết.” ánh mắt kia thực bình tĩnh.
“Biết?” Hạ Vân Phong bất động thanh sắc đánh giá hắn, y nở nụ cười rồi lập tức mặt lại trở nên nghiêm túc hơn vài phần, “Ta thấy ngươi là không biết.” Y không thích A Lâm kia.
Không phải y đối với A Lâm có thành kiến, A Lâm kia ỷ có Ngao Dương làm chỗ dựa, hơn nữa lúc trước dám lấy a xít sunfuric tạt y. Chỉ bằng điểm ấy can đảm, cũng biết A Lâm kia không đơn giản.
Vừa gặp mặt, Hạ Đông đã bị giáo huấn một chút, bất quá Hạ Đông không có phản bác.
Thang máy đến nơi.
Hạ Vân Phong vừa định đi ra, Hạ Đông liền ngăn cản. Cửa thang máy đóng lại, Hạ Đông đem mỗi một tầng đều chặn lại……
“Ta có rất nhiều lời muốn nói.” mỗi một tầng Hạ Đông đều ngăn y lại, không cho y cứ như vậy rời đi.
“Hôm nay ta có việc, hôm khác nói sau.” Hạ Vân Phong chỉ có thể cùng hắn hẹn lúc khác, hôm nay y đã đáp ứng Hoằng Dạ trước rồi. “Ta qua hai ngày nữa sẽ tìm ngươi.”
“Không cần.” Hạ Đông vươn tay ngăn thắt lưng y, làm bộ muốn hôn y, “Ta muốn nói hôm nay.” cảm xúc của hắn có chút kích động, chưa có được sự đồng ý của Hạ Vân Phong, hắn đã ôm chặt Hạ Vân Phong.
Hạ Vân Phong cũng không có đẩy hắn ra, ngược lại là tùy ý Hạ Đông ôm y, “Ngươi lá gan không nhỏ.” Dám dùng sức siết chặt thân thể y như vậy hắn, còn dám ở trong thang máy cường hôn y.
Hạ Vân Phong thuận thế nghiêng đầu, khiến cho đôi môi Hạ Đông dùng sức hôn lên sườn mặt y, má Hạ Vân Phong bị dùng sức duyệt hôn, hơi thở Hạ Vân Phong nặng thêm.
“Vì sao không nghe điện thoại của ta?” Hạ Đông một bên duyệt hôn hai má dần dần nóng lên kia của y, một bên hỏi Hạ Vân Phong vì sao không nghe điện thoại của hắn.
Hắn mỗi ngày đều gọi, nhưng cũng không có ai trả lời.
“Ngươi cảm thấy ta có tất yếu phải nhận không?” má Hạ Vân Phong cảm giác hơi thở ồ ồ của Hạ Đông, xúc cảm kia khiến cho thân thể mẫn cảm của y có ái phản ứng muội.
Hạ Đông ôm sát y, không cho y động.
Thang máy một tầng một tầng lại dừng, nhưng bên ngoài không có ai. Hạ Vân Phong không đẩy Hạ Đông ra, má y cũng thủy chung không thể tránh đi cái hôn của Hạ Đông, Hạ Đông ôm đến mức y hô hấp đều biến chậm lại.
Đối mặt Hạ Đông cố ý truy vấn, Hạ Vân Phong cũng chỉ là lười biếng nói: “Ta nghe rồi thì có thể thế nào, có kết quả sao?” Cảm giác được động tác Hạ Đông đột nhiên ngừng lại, y thong thả quay đầu lại nhìn về phía Hạ Đông.
“Ta……” Hạ Đông nhất thời không thể tiếp lời.
“Ta biết ngươi muốn cái gì.” Hạ Vân Phong hơi rũ mắt xuống, lại một lần nữa nhìn về phía Hạ Đông, “Hiện tại buông, ta có hẹn.” Y không muốn chậm trễ thời gian, không muốn để Hoằng Dạ đợi lâu.
Cảm giác được Hạ Vân Phong muốn động, Hạ Đông ôm chặt y: “Ngươi hẹn ai? ” Hắn bình tĩnh nhìn chăm chú vào Hạ Vân Phong, hắn chính là ôm chặt Hạ Vân Phong không chịu buông tay.
“Hẹn Hoằng Dạ.” Hạ Vân Phong thẳng thắn nói cho hắn.
“Lại là đại ca.” Hạ Đông không có buông y ra, đem y để ở trong thang máy, “Trong mắt ngươi cũng chỉ có đại ca, những người khác làm cho ngươi, ngươi không phải đều nhìn không tới?”
Giọng hắn rất thấp, lại tràn ngập bất mãn.
Rất nhiều năm rồi đều không dùng loại ngữ khí này cùng y nói chuyện, y biết lần này Hạ Đông là rất giận……
“Ngươi cũng là con ta, ta cũng nhìn tới ngươi.” Y bình tĩnh nhìn hắn, y bảo Hạ Đông buông y ra, nhưng Hạ Đông lại dùng sức ôm y một cái.
Thân thể hai người dán thực chặt……
Quần áo trên người Hạ Vân Phong rất trơn, hơn nữa làn da mềm dẻo của y, làm cho Hạ Đông không nghĩ buông tay, hắn hôm nay muốn đáp án: “Ngươi hôm nay phải nói cho ta, ta tính là cái gì……” Vấn đề này vài năm trước hắn đã hỏi qua một lần rồi, Hạ Vân Phong không có trả lời hắn, hôm nay lúc này đây hắn nhất định phải có một đáp án, nhất định phải có……
“Ngươi có thể tính là gì chứ, ngươi là con ta, chẳng lẽ ngươi không biết.” Hạ Vân Phong có chút nóng nảy, bất quá tốc độ nói chuyện cùng ngữ khí của y vẫn như cũ là lười như vậy.
Hạ Đông buông y ra.
Bởi vì có người vào thang máy, rất nhanh Hạ Đông liền đi theo Hạ Vân Phong ra thang máy. Hạ Đông bắt lấy tay y không cho y đi: “Vân gia, ngươi nói rõ ràng một chút.” Hắn đang yêu cầu.
Hạ Vân Phong chuẩn xác lặp lại: “Ngươi là con ta.”
Lúc này.
Một thanh niên cũng coi như bộ dạng xinh đẹp từ phòng hoá trang đi ra, Hạ Vân Phong liếc mắt liền nhận ra người thanh niên đẹp mắt này là nhân tình của Hạ Đông……
A Lâm……
Vài năm không gặp A Lâm này càng ngày càng xinh đẹp, A Lâm xuất hiện đánh gãy cuộc nói chuyện của hai người, A Lâm nhìn thấy Hạ Đông xuất hiện lập tức bước lại đây.
Hạ Đông buông lỏng tay Hạ Vân Phong ra.
A Lâm nhìn thấy Hạ Vân Phong ở trong này, lập tức liền cùng Hạ Vân Phong chào hỏi: “Vân gia, ngươi vẫn trẻ như vậy.”
“Miệng ngươi cũng ngọt lên không ít.” Hạ Vân Phong miễn cưỡng nở nụ cười, chính là đáy mắt có chút hàn ý, bởi vì A Lâm một bên theo dõi y, một bên tiến đến bên tai Hạ Đông nói thầm gì đó.
Trên mặt Hạ Đông không có biểu tình gì, chỉ là bình tĩnh nhìn Hạ Vân Phong.
Sau đó, A Lâm cười nói: “Đó là bởi vì Hạ Đông dạy tốt, nói ta sau này nhìn thấy Vân gia phải khách khí một chút.” Hắn hai ba câu lại nhắc đến Hạ Đông, điều này làm cho Hạ Vân Phong nhíu mày……
Hạ Đông bảo A Lâm đi xuống lầu chờ hắn: “Ngươi đi xuống trước, ta một lát nữa sẽ đi xuống.”
“Vậy ngươi nhanh lên.” A Lâm đi xuống lầu.
A Lâm mới vừa đi không bao lâu, Hạ Đông bước đến bên Hạ Vân Phong, “Trừ bỏ là nhi tử ra, không có cái khác?” Hắn đang hỏi quan hệ giữa bọn họ……
Lúc này Hạ Vân Phong liền cho hắn một cái tát……
“Vì sao đánh ta?” Hạ Đông bụm mặt, ánh mắt lóe lóe nhìn y.
Hạ Vân Phong không có trả lời.
“Ngươi rõ ràng rất để ý ta.” Hạ Đông chỉ trích y.
“……”
“Ngươi ghen tị A Lâm.” Hạ Đông thấp giọng nói xong, bắt được cái tay Hạ Vân Phong lại muốn tát hắn: “Ngươi không dám đối mặt quan hệ của chúng ta, cho nên trốn đi lâu như vậy……”
Cổ họng Hạ Vân Phong nhẹ nhàng rung động, ánh mắt y đã bắt đầu hơi lay động.
“Ngươi không cần không thừa nhận, là vì ngươi sợ ta không cần ngươi.” Hạ Đông nâng mắt lên nhìn y, ánh mắt kia giống như nhìn thấu tâm Hạ Vân Phong……
Vài lời beta: Vân gia, càng ngày lũ con của thúc càng ngồi lên đầu thúc. Cái uy của trùm xã hội đen đâu rồi =.=
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...