Dụ Tội

Đặc biệt Hạ Vân Phong trước khi từ trong nhà Ngao Dương đi ra, Ngao Dương không ngừng châm chọc y: “ Ngươi thật xứng đáng về già không có nhi tử bên cạnh. Người khác đều được hưởng thụ thiên luân chi nhạc (= niềm vui thú của gia đình) gia đình ấm áp, chính là ngươi hưởng thụ không được. ”

Hắn cười nhạo Hạ Vân Phong đáng thương……

Không có thân tình……

So với bất cứ điều gì cũng đều thật đáng buồn……

Hạ Vân Phong cầm chi phiếu không để ý tới Ngao Dương liền trực tiếp trở về nhà. Sau khi y trở về nhà thì đóng cửa lại, ngồi ở bên giường nhìn chi phiếu thật lâu……

Chi phiếu chưa có điền số.

Ngao Dương để cho y tự điền.

Chi phiếu thì y lấy được rồi, nhưng tâm cũng bị tổn thương.

Y nhớ rõ Ngao Dương đã từng nói qua sẽ cho y dưỡng lão, y không trông cậy vào nhưng ít nhiều vẫn vì câu nói kia mà có cảm động không nhỏ, nhưng hiện tại cũng đã tan vỡ rồi.

Y thong thả nằm ở trên giường, im lặng nghỉ ngơi, hô hấp của y rất nhẹ, thực chậm: “Thì ra ngươi nói cho cho ta dưỡng lão chính là thuận miệng nói một câu vui đùa mà thôi.”

Y thế nhưng……

Thiếu chút nữa tin tưởng……

Y đã biết, y đời này không có vận may, nhưng y lại rõ ràng hơn, muốn gì đó nhất định phải nhờ vào chính mình, dựa vào chính hai tay mình để cố gắng giành lấy……

Cho nên.

Đêm nay Ngao Dương nói những lời này, Hạ Vân Phong đều ghi tạc ở trong lòng. Trước khi Tần Diễm trở về, y cất tấm chi phiếu kia đi……

Mấy ngày sau, Hạ Vân Phong ở trong nhà nghỉ ngơi dưỡng sức. Bởi vì ngày đó từ chỗ của Ngao Dương trở về hơi mệt, cho nên mấy ngày nay y đều không tinh thần, đại bộ phận thời gian đều nằm ngủ.

Hơn nữa bên ngoài rất lạnh.

Y cũng không có nơi để đi.

Đi Hoàng Thành, hiện tại có điểm không thích hợp……

Đi sòng bạc, cũng không có gì có thể làm……

Đi du thuyền thì rất lạnh, trên thuyền kia gió thổi làm y chịu không nổi……

Ở nhà bật lò sưởi ấm áp dễ chịu, ngủ càng thoải mái. Y dùng điện thoại Tần Diễm đã lưu số gọi bác sĩ trung y tới, bảo người ta làm châm cứu trị liệu cho y, tiêu trừ một chút mệt nhọc.

Hạ Vân Phong nửa thân trên để trần tựa vào thảm lông ấm áp, một bàn tay của y tự nhiên khoác lên trên gối đầu mềm mại, một bàn tay đỡ cái tẩu nhồi thuốc lá vào……

Hưởng thụ hút thuốc.

Bên ngoài tuy rằng lạnh.

Nhưng hôm nay y bật hai cái lò sưởi, so với bình thường ấm áp hơn rất nhiều.

Trên lưng y cắm đầy ngân châm, y vừa nhẹ nhàng cử động thì ngân châm kia đã rung lên, kích thích làn da y vừa tê vừa ngứa, phi thường thoải mái.

“Tay nghề thật không tồi.” Hạ Vân Phong lười biếng khích lệ vị bác sĩ mỹ nữ này.


“Vân gia, ngươi quá khen.”

Nữ nhân này còn rất biết ăn nói, biết nghênh đáp lời của Hạ Vân Phong.

Hạ Vân Phong bán híp con ngươi, im lặng nằm úp mặt nghỉ ngơi. Trên mặt tràn ngập hơi thở thành thục kia của y, trầm ổn không có vẻ mặt dư thừa, trừ bỏ lười biếng chỉ còn lại mệt mỏi.

Quần áo y đều tụt xuống dưới bên hông một chút……

Hạ Vân Phong gắn châm xong, vừa mới đứng dậy, thong thả kéo áo lại một chút thì Hình Liệt từ bên ngoài trở về (đoạn này QT & raw là mặc áo, ta đổi thành “kéo áo” xem như che khuất 1 phần da thịt vì châm vẫn còn trên lưng). Hắn vừa lúc nhìn thấy Hạ Vân Phong ngồi ở trên sô pha sửa sang lại áo ngủ, hơn nữa…,…

Bên cạnh còn có một người con gái……

Càng đòi mạng hơn nữa là bộ dạng thầy thuốc này giống như là mỹ nữ……

“Vân gia, cáo từ, nếu cần thì lần sau lại tìm ta.” mỹ nữ kia cầm theo thùng thuốc thức thời ly khai, Hạ Vân Phong còn chu đáo sai lái xe đưa mỹ nữ kia trở về.

Hình Liệt sắc mặt lập tức liền thay đổi.

Ăn vụng (=..= lại nữa rồi).

Còn ăn vụng ngay ở trong nhà.

Hạ Vân Phong ý bảo Hình Liệt lại đây thay y buộc đai lưng lại, bởi vì trong tay y đỡ cái tẩu, không tiện khi tự mình buộc: “Mau một chút.” Y thúc giục Hình Liệt nhanh lên lại đây.

Ngực bị hở gió không thoải mái.

Hình Liệt thực không tình nguyện, hắn có chút bá đạo, trực tiếp đem tay vói vào:“Ta như thế nào không biết ngươi có loại ham mê này, còn chơi trò bác sĩ cùng bệnh nhân, thế nhưng còn dùng cả đạo cụ.”

Hình Liệt giận rồi……

Phi thường tức giận……

Nhưng Hạ Vân Phong lại cảm thấy trong đầu Hình Liệt đều là ý tưởng dơ bẩn: “Đó là hộp châm cứu, không phải hộp đạo cụ.” Y thong thả nhìn Hình Liệt vài lần, sửa đúng lời hắn.

Sửa đúng ý tưởng của hắn……

Nhưng Hình Liệt đang ở uống nước thiếu chút nữa bị sặc chết: “Ngươi thích chơi ghim kim, ngươi thích bị đâm?” Hắn lại nghĩ sai lệch……

Hạ Vân Phong nói với hắn không rõ ràng lắm.

Nhưng Hình Liệt vẫn quấn quanh y hỏi: “Ngươi chạm vào nữ nhân?” Hắn một bên cảm xúc bất mãn hỏi Hạ Vân Phong, một bên từ bên trong đùi của Hạ Vân Phong hướng lên trên ……

Hạ Vân Phong gạt bỏ tay của hắn: “Làm châm cứu mà thôi.”

Hình Liệt ngây ngẩn cả người.

Thế này mới ý thức được tựa hồ chính mình hiểu lầm rồi……

Hạ Vân Phong lại từ từ nhìn hắn: “Tư tưởng thực phức tạp. ”

“Đây đều là bị ngươi phá hư. ” Hình Liệt rất lý do, tay còn muốn sờ chân Hạ Vân Phong.

Lúc này.


Hạ Vân Phong thong thả đứng lên, chậm rãi đi đến hậu viện uy chim, y biết Hình Liệt vẫn đi theo phía sau, y bình tĩnh nói: “ Hôm nay trở về sớm vậy sao, so với Tần Diễm trở về còn sớm hơn.”

Rất nhanh……

Hạ Vân Phong liền cảm giác được Hình Liệt ôm lấy thắt lưng y, dán tại bên tai y không có hảo ý cười khẽ: “ Ta hôm nay cố ý trở về sớm một chút, bằng không chờ Tần Diễm trở về, ta ngay cả ngón tay ngươi cũng không thấy được.”

Lại càng không cần nói có thể ôm Hạ Vân Phong như bây giờ.

“Công tác bận xong rồi liền về sớm để nghỉ ngơi một chút, không cần cả ngày cùng mấy kẻ loạn thất bát tao chơi với nhau, đừng có học mấy cái tật không tốt rồi mang về. ” Hạ Vân Phong bất động thanh sắc tùy ý Hình Liệt ôm, một bên phun ra nuốt vào hút thuốc, một bên nhàn nhã uy thức ăn cho chim……

“Ta biết.” Hình Liệt tỏ ý hiểu rồi.

Nếu hiểu rồi.

Vậy y cũng không nhiều lời nữa.

Hình Liệt đem chuyện gần đây đang làm cái gì, đang bận cái gì đều nói cho y, thậm chí là đem chuyện đi hàng ở Đông khu, cũng đều không chút nào giấu diếm nói cho y. Hình Liệt thay y vận chuyển vũ khí.

Không vận chuyển ma túy.

Còn có……

Rất nhiều nữ nhân thích Hình Liệt, chuyện này Hình Liệt cũng nói cho y.

Hạ Vân Phong đều nghe.

Bất quá.

Y biết Hình Liệt chưa bao giờ nói chuyện yêu đương……

“Cũng không tốt.” Hình Liệt khủng hoảng bình phẩm, hai tay để ở mặt trong quần áo y sưởi ấm. Y nghĩ gạt tay Hình Liệt ra nhưng Hình Liệt lại đột nhiên ôm chặt y.

“Ngươi cảm thấy cái gì mới là tốt?” Hạ Vân Phong thuận miệng hỏi hắn.

“Ngươi đoán đoán xem.” Hình Liệt ôm y, ái muội lay động.

Hình Liệt nói y hảo hảo đoán……

Y còn thật sự suy nghĩ một lát, mới trả lời:“Con gái dưỡng phụ ngươi.” mỹ nữ xinh đẹp kia không tồi……

“Không phải.”

Hình Liệt trực tiếp phủ định.

Không chút do dự.

Hạ Vân Phong nghiêng đầu miễn cưỡng nhìn về phía Hình Liệt, vừa định hỏi lại Hình Liệt: “ Rốt cuộc ai là tốt nhất”, Hình Liệt liền thuận thế gần lại đây, tiến đến bên môi y……

Dùng sức chạm khóe môi y một chút (lăn lộn)……

Nặng nề…


Vang vang……

Sau đó Hình Liệt lại lấy đôi môi dùng sức đè nén khóe môi mềm mại giàu xúc cảm của y, hai tay hơi lạnh của hắn ở dưới áo ngủ Hạ Vân Phong ái muội sờ soạng, vuốt ve chỗ mẫn cảm của y……

“Đừng nháo.” Y bắt lấy tay Hình Liệt, nhưng động tác trên tay Hình Liệt lại không tạm dừng.

Không được bao lâu.

Hạ Vân Phong liền cảm giác được vạt áo áo ngủ mình bị Hình Liệt vén lên, gió lạnh đến xương thổi vào chân y, có chút đau đớn, có chút phiếm hồng……

Y không có mang tất chân……

Y nói với Hình Liệt như vậy rất lạnh, bảo Hình Liệt đem áo ngủ của y buông ra, nhưng Hình Liệt liền đem y ngồi ở trên bàn đá cẩm thạch, để cho hai gương mặt đối diện nhau, hắn dùng đại lực nhu vuốt đùi y.

Xoa xoa mà bắt đầu nóng lên.

Hình Liệt cởi áo khoác.

Đệm ở dưới thân Hạ Vân Phong, để cho Hạ Vân Phong ngồi ở trên áo khoác nhung mềm mại của hắn. Lớp lông tơ phía trong cọ xát dưới thân y, bên trong áo khoác kia còn lưu lại nhiệt độ cơ thể của Hình Liệt.

Hạ Vân Phong vững vàng ngồi ở trên bàn cẩm thạch sáng bóng trơn nhẵn, áo khoác dưới thân y còn ấm áp, chân y vốn đã rét run cũng bị Hình Liệt nhu khiến nó chậm rãi nóng lên.

Hình Liệt hỏi y gần đây Tần Diễm ở nhà vì sao thái độ khác thường như vậy, Hạ Vân Phong cũng chỉ nói với hắn, Tần Diễm có tính khiết phích, không thích người khác chạm vào đồ của hắn. Y nói thực mập mờ lại đủ để cho Hình Liệt hiểu được ý tứ trong lời nói của y, nhưng Hình Liệt tựa hồ phi thường không thích chuyện này, hơn nữa phản đối yêu cầu của Tần Diễm. ( chuyện, một con cừu béo mà muốn độc chiếm bảo sao mấy con sói khác không nhao nhao lên =..=)

Hơn nữa khuyên bảo Hạ Vân Phong đừng nghe Tần Diễm, Hạ Vân Phong đem yêu cầu của Tần Diễm đề ra nói với Hình Liệt. Vừa nói xong Hình Liệt liền sốt ruột, bảo Hạ Vân Phong trăm ngàn lần không thể đáp ứng Tần Diễm.

Hạ Vân Phong đang quan sát biểu tình của Hình Liệt, Hình Liệt có chút sốt ruột ôm y, nói rất nhiều rất lời: “Ngươi đáp ứng hắn, ta đây làm sao bây giờ, ngươi không cần đáp ứng hắn.”

Hắn ôm Hạ Vân Phong.

“Ngươi không thể đáp ứng Tần Diễm.” Hình Liệt nắm thắt lưng y, dán ở bên môi y yêu cầu y, “Ngươi phải có trách nhiệm với ta.” Hắn thấp giọng yêu cầu, có chút gấp gáp hôn môi y.

“Ngươi là con ta, ta khẳng định sẽ có trách nhiệm với ngươi.” Hạ Vân Phong duỗi tay nhẹ nhàng sờ sờ mái tóc đen xoã tung kia của Hình Liệt, y nói chuyện hơi thở đều phun ở bên môi Hình Liệt.

Bàn đá không cao.

Cho nên, Hạ Vân Phong ngồi ở trên cùng độ cao của Hình Liệt cũng kém không nhiều lắm. Lúc này Hình Liệt áp lại đây hôn y cũng thực tiện lợi, Hình Liệt sau khi nghe thấy câu trả lời của Hạ Vân Phong……

Rốt cuộc nhịn không được nữa.

Trực tiếp đem Hạ Vân Phong áp đảo ở trên bàn cẩm thạch. Y vừa mới châm cứu xong, lưng dán ở trên bàn thạch lạnh như băng, xúc cảm lạnh lẽo kia có chút đau đớn, trên lưng y đều nổi cả da gà.

Có chút lạnh.

Có chút khác nữa là thoải mái.

Hình Liệt rất nhanh liền đè ép lên, ngăn chận thân thể y, nắm cằm y, bá đạo ổn định đôi môi hơi nóng của y. Y cảm giác được đầu lưỡi Hình Liệt ngang ngạnh xâm nhập.

Cường thế quấn quanh đầu lưỡi mềm mại của y, đôi môi chặt chẽ dán vào nhau. Khi hôn môi phát ra tiếng vang ái muội, hơn nữa bên ngoài gió lạnh sắc bén, Hình Liệt tiến gần sát lại tăng thêm vài phần ấm áp.

Hai tay Hình Liệt dùng lực vuốt ve thân thể y, từ đùi y đến trước ngực toàn bộ đều bị Hình Liệt nhu ra hồng ấn nhợt nhạt, vạt áo áo ngủ của y hoàn toàn rộng mở.

Tùy ý Hình Liệt muốn làm gì thì làm.

Hơi thở hai người thở ra sương mù bị gió thổi tan, Hạ Vân Phong một bàn tay vô lực khoác lên trên lưng Hình Liệt, một bàn tay như trước miễn cưỡng đỡ cái tẩu. Đôi môi cả hai hôn cùng một chỗ liền khó tách ra, trằn trọc, quấn quanh, xoắn lại, cường thế duyệt hôn, hoàn toàn chiếm lấy đôi môi của nhau. Ướt át nơi khóe môi tràn ngập nhiệt tức thản nhiên.

Hình Liệt hôn y trong chốc lát sau đó mới buông lỏng đôi môi ra, giữa môi hai người tràn ra sương mù nóng bỏng giống như muốn làm phỏng đầu lưỡi của nhau, đôi môi kia thực ướt át……

Đôi môi bị hôn ướt, gặp phải không khí lạnh sau đó trở nên hơi lạnh lẽo.

Hình Liệt ôm Hạ Vân Phong ở trên bàn thạch lạnh lẽo vừa hôn lại sờ. Thân thể Hạ Vân Phong thực nóng, vuốt lên xúc cảm khá là tuyệt vời, hơn nữa khi hắn hôn Hạ Vân Phong……


Hắn mơ hồ cảm thấy Hạ Vân Phong đang phối hợp, nhưng mỗi lần rời đi đôi môi Hạ Vân Phong, Hạ Vân Phong luôn là bộ dáng được hôn đủ theo dõi hắn.

Làm cho hắn cũng có chút không xác định.

Quản nó là cái gì.

Chỉ cần Hạ Vân Phong không cự tuyệt hắn là được.

Hình Liệt dành cả một buổi tối cùng Hạ Vân Phong tâm sự, da miệng hắn đều sắp nói toạc ra rồi. Hắn bảo y không cần đáp ứng yêu cầu của Tần Diễm, lại khuyên, lại triền miên……

Hạ Vân Phong không để ý tới hắn.

Hình Liệt vuốt thân thể Hạ Vân Phong thật mạnh, vuốt đến khi Hạ Vân Phong cau mày cảnh cáo hắn mới thôi: “Quá dùng sức rồi.” Quá dùng sức rồi, mò đến nỗi y cảm giác có chút đau.

Trong phòng Hạ Vân Phong không có bật đèn, cũng không có máy sưởi.

Quần áo hỗn độn phân tán trên mặt đất, đầu giường có chút cong vẹo, đèn đầu giường cũng ngã vào trên giường, cửa phòng hơi hơi hờ khép……

Trên hành lang không có đèn, chính là ẩn ẩn nhìn thấy trong phòng, trên giường lớn kia có một cái chăn thật dày. Giường đang có chấn động rất nhỏ, chính là tần suất kia càng lúc càng nhanh.

Sau một trận rung động mãnh liệt, tấm chăn kia liền hoàn toàn bất động.

Cái chăn kia đắp thật kín, hoàn toàn không nhìn thấy tình huống bên trong. Chỉ là qua thật lâu sau, bên trong có âm thanh nói nhỏ ái muội, sau đó giường lại động.

Nhẹ nhàng động.

Tiếp theo……

Nghe được bên trong chăn loáng thoáng truyền ra một trận rên rỉ ngắn ngủi……

Rất thấp.

Cũng không áp lực.

Có điều, tiếng nói nam tính trầm thấp mà thành thục kia mang theo một chút khàn khàn. Giọng nói kia mang theo một chút mỏi mệt cùng lười biếng, nghe có vẻ xiêu lòng người……

Trong lòng ngứa ngứa.

Góc chăn xốc lên, Hình Liệt đem đầu lộ ra, mà Hạ Vân Phong đã bị chặn ở dưới thân Hình Liệt, bả vai hai người đều lộ ra ở bên ngoài……

Hình Liệt để sát vào đôi môi y, có chút bá đạo theo dõi y. Hình Liệt đêm nay nói với y rất nhiều lần, không cho y đáp ứng Tần Diễm, Hạ Vân Phong chỉ là lười biếng cười, cũng không đáp lại.

Mà hiện tại hắn hôn đến đặc biệt dùng sức, thật giống như muốn tỏ ý hắn đối với Hạ Vân Phong kỳ thật vẫn rất để ý, hắn hôn khiến cho Hạ Vân Phong cảm thấy sắp hít thở không thông.

Đêm khuya.

Đường dây nội tuyến của Hạ Vân Phong gọi điện thoại lại báo cáo tình huống. Hình Liệt đã muốn ngủ trước, Hạ Vân Phong một bên nằm ở đầu giường dưỡng thần hút thuốc, một bên tư thái lười biếng nghe điện thoại.

“Vân gia, chuyện ngươi căn dặn đều đã làm thỏa đáng rồi.” giọng đối phương có chút hoảng hốt, hiển nhiên là tình huống trước đó rất nguy hiểm.

“Trước đem đồ giấu đi.” Hạ Vân Phong nói rất chậm, bảo bọn họ trước trốn đi, sắp tới cũng không cần lộ diện để tránh bại lộ.

“Hàng đều giấu xong rồi, đang đợi nghe Vân gia phân phó.” Điện thoại đầu bên kia truyền đến âm thanh có vẻ như đang bị thương, thực hiển nhiên lúc nãy vừa trải qua một trận sống mái mới xong việc.

“Làm tốt lắm, qua một thời gian đem ra bán với giá tốt.” Hạ Vân Phong bất động thanh sắc động môi, sau đó chậm rãi cúp điện thoại, bảo cấp dưới đi trước.

Hạ Vân Phong nhìn Hình Liệt liếc mắt một cái.

Hình Liệt như trước đang ngủ chưa có tỉnh, y đứng dậy đi đến bên cửa sổ kéo bức màn ra. Lúc này, lầu ba biệt thự đối diện, đèn gian phòng Ngao Dương cũng sáng……

Ngao Dương đi đến bên cửa sổ nói điện thoại, hắn một bộ dạng vừa tỉnh ngủ, thực tức giận đối với người trong điện thoại loạn mắng một trận: “Một đám con lợn, ba người cũng có thể đem hàng cướp đi, còn không mau đem hàng trở về. Hàng nếu tìm không ra, cũng đừng trở về gặp ta.” Ngao Dương nói xong liền quăng điện thoại……

Beta: Có vẻ gừng càng già càng cay rồi đây =3=


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui