Edit: Đa Mộng Beta: Trangki
Hạ Vân Phong im ắng nhìn chăm chú vào nữ nhân xinh đẹp trước mắt này,trên mặt Lạc Thanh Nghiên trang điểm rất nhẹ nhàng, cười rộ lên cực ôn nhu, làm việc có năng lực, cùng Hạ Xa cái loại mỹ nữ gợi cảm lộ liễu này là hai loại hình khác nhau. Sau khi nghe lời Lạc Thanh Nghiên nói xong thì Hạ Vân Phong không có phản ứng gì, y giống như đang cân nhắc có nên ăn thịt cua mà nữ nhân này hiếu kính y không. Phản đối hay không phản đối…… Nói thật Hạ Vân Phong thật đúng là chưa từng suy nghĩ qua, Lạc Thanh Nghiên là người của cục chính trị, nếu cùng con của y cùng một chỗ sẽ có rất nhiều điều khó nói nhưng lần này phụ thân Lạc Thanh Nghiên lại giúp y…… Cho nên. Cuối cùng, Hạ Vân Phong cũng chỉ là thản nhiên lộ ra nụ cười khó có thể phát hiện: “Chỉ cần con ta thích, ta sẽ không phản đối.” vẻ mặt y không có gì biến hóa, y cho thấy thái độ không can thiệp. “Cám ơn bá phụ, ta cùng Ngao Dương là thật tâm yêu nhau.” Lạc Thanh Nghiên tôn kính hướng y gật đầu tỏ vẻ cảm tạ, cũng tự nhiên nhẹ nhàng cầm tay Ngao Dương…… Ngón tay hai người lần lượt đan xen vào nhau, Ngao Dương cũng ngừng động tác ăn lại, im lặng nhìn về phía Hạ Vân Phong: “Cám ơn ba……” Hắn nhẹ nhàng đáp, hai mắt tinh thuần hoàn hảo, mâu quang động lòng người. “Chuyện tình cảm của người trẻ tuổi như các ngươi vẫn là tự mình xử lý, ngươi đối với con ta tốt, con ta tự nhiên sẽ thích ngươi.” Hạ Vân Phong cũng bất động thanh sắc nhắc nhở nữ nhân này. “Này là nhất định.” Lạc Thanh Nghiên lễ phép đứng lên thay Hạ Vân Phong rót rượu, Hạ Vân Phong cũng phi thường hãnh diện uống rượu, sau đó cũng đơn giản ăn một chút nước sốt gạch cua. Bọn họ ngồi ghế lô cho nên không cần bận tâm ánh mắt người ngoài, Hạ Vân Phong thưởng thức cảnh đêm trong chốc lát, vừa thu hồi tầm mắt liền nhìn thấy Ngao Dương tiến lại đây…… “Ba, ngươi mất hứng……” Ngao Dương thật cẩn thận nhìn chăm chú vào Hạ Vân Phong. “Không có.” Hạ Vân Phong phủ nhận. Trong mắt y hàm chứa nhợt nhạt tươi cười, vươn tay vuốt ve sau gáy nhi tử.Nhìn thấy nhi tử ngoan như vậy,trong lòng y thật cao hứng, y cùng Ngao Dương hàn huyên trong chốc lát…… Lạc Thanh Nghiên cũng thức thời không quấy nhiễu, nói tóm lại bữa cơm này ăn coi như khoái trá, cũng chính thức xác định quan hệ giữa Ngao Dương cùng Lạc Thanh Nghiên, Hạ Vân Phong cũng không có phản đối bọn họ. Hạ Vân Phong bảo lái xe trước đưa Lạc Thanh Nghiên về nhà, sau đó Hạ Vân Phong mới để cho lái xe đưa y và Ngao Dương về biệt thự. Lạc Thanh Nghiên xuống xe sau Ngao Dương liền vẫn dựa vào y…… Y thong thả vươn tay sờ sờ mặt Ngao Dương: “Làm sao vậy?” Ngao Dương nhắm mắt lại ôm chặt y: “Không có việc gì……” Cái cằm đầy đặn kia để ở đầu vai y, hơi thở Ngao Dương trực tiếp phả vào mặt y, có chút nhiệt, có chút nóng…… “Khẳng định có việc.” Hạ Vân Phong vươn tay ôm chầm bả vai Ngao Dương, làm cho Ngao Dương cả người đều dựa vào y. Y thực đau lòng nhi tử này, y biết nhi tử này là trước đây bị thương ở đầu, cho nên trưởng thành có rất nhiều phương diện cũng không như mấy đứa con khác của y. Nhưng mặc kệ thế nào nhi tử này của y thủy chung đều là nghĩ đến y. Còn lén giúp y. Hơn nữa vì không cho y lo lắng, còn không có nói cho y chuyện này, điều này làm cho trong lòng Hạ Vân Phong thực cảm động. Tuy rằng Ngao Dương có trí khôn không tốt nhưng cũng rất biết vì y suy nghĩ. Cho nên. Con của y nghĩ muốn cái gì, y đều đã tặng cho nó cái đó. Hạ Vân Phong thong thả rũ mắt xuống, lẳng lặng nhìn chăm chú vào Ngao Dương, Hạ Vân Phong nhìn thấy hắn nhắm mắt lại thực im lặng dựa vào mình, nhẹ nhàng mà thong thả vỗ bờ vai của hắn…… An ủi hắn ngủ. Mái tóc mềm mượt kia của Ngao Dương, liền nhẹ nhàng mà dán tại sườn mặt Hạ Vân Phong…… Hạ Vân Phong nhìn nhi tử đang nhắm mắt lại nghỉ ngơi, lông mi Ngao Dương thật dày, thực vững vàng, cho dù là Hạ Vân Phong đang vỗ vai hắn. Vuốt lưng hắn, lông mi hắn cũng không có chút chấn động, hắn ngủ thật sự vững vàng, nhưng lại rất cẩn thận ôm Hạ Vân Phong, tay cũng giống tiểu hài tử nhẹ nhàng mà nắm bắt vạt áo Hạ Vân Phong…… “ Con thích ba nhất……” thanh âm Ngao Dương như có như không ở bên tai Hạ Vân Phong thoảng qua, giọng hắn rất nhỏ… rất nhỏ, nhỏ đến làm cho người ta tưởng là ảo giác. “Ba ba cũng thực thích Ngao Dương.” Hạ Vân Phong lười biếng trả lời nhi tử một câu, thong thả vươn tay ôm Ngao Dương. Trải qua đêm nay cùng Lạc Thanh Nghiên tiếp xúc, Hạ Vân Phong biết Ngao Dương vì sao không đề cập tới chuyện chính mình đi cầu phụ thân Lạc Thanh Nghiên hỗ trợ, nhất định là Lạc Thanh Nghiên không cho Ngao Dương nói cho y, như vậy đối mọi người đều tốt. Nữ nhân Lạc Thanh Nghiên kia thực biết cách làm người…… Xe về đến cửa nhà xong Hạ Vân Phong liền để cho lái xe đi về trước, bởi vì Ngao Dương đang ngủ, y cũng không có đánh thức Ngao Dương, để cho Ngao Dương tựa vào trên người y ngủ thẳng đến khi tự nhiên tỉnh lại. Ngao Dương ở trong xe ngủ thật lâu, đến sau nửa đêm trở về phòng minh, lại ngủ không được nữa. đêm nay Hạ Vân Phong không có về phòng của mình, bởi vì y đưa Ngao Dương trở về phòng Ngao Dương…… Ngao Dương liền ôm y. Không cho y đi. Hạ Vân Phong đã rất mỏi mệt, y câu được câu không trả lời Ngao Dương, nói chuyện phiếm, Ngao Dương lại thủy chung rất có tinh thần, Hạ Vân Phong tay cầm tẩu thuốc cũng không có khí lực gì…… Tùy tiện ai cũng đều được lấy đi đồ trong tay y, tùy tiện ai cũng đều được dễ dàng đối với y làm ra chút gì đó. Y miễn cưỡng xoay người, cả người đều tự nhiên dựa về phía Ngao Dương. “Mau ngủ.” tay Hạ Vân Phong vô lực khoát lên trên cánh tay Ngao Dương, thong thả giống như an ủi vuốt ve cánh tay hắn. “Ba, buổi tối nhìn rất đẹp……” Ngao Dương rất cẩn thận hôn hôn đôi môi y, thời điểm hắn nói chuyện nhiệt khí phun ra liền ươn ướt môi Hạ Vân Phong…… Hạ Vân Phong biết Ngao Dương nói chuyện luôn luôn đều là như vậy, cho nên y cũng không kỳ quái, Ngao Dương luôn nói y buổi tối nhìn rất đẹp, bởi vì y buổi tối ngủ là không mặc quần áo…… (=..= dã thú mới nghĩ zậy) “Làm sao đẹp?” Hạ Vân Phong bán híp hai tròng mắt, nhìn Ngao Dương đang cụp mắt xuống. Ngao Dương nhỏ giọng trả lời: “Đều đẹp……” Hắn nói xong sau, tựa hồ lo lắng Hạ Vân Phong sinh khí, hắn liền cúi đầu nghịch tay, nghịch nghịch một chút rồi đi cắn móng tay…… Hạ Vân Phong vỗ tay hắnmột cái: “Đừng cắn.” “……” Ngao Dương nhẹ nhàng mà trừng mắt nhìn, mới bỏ qua động tác cắn tay, hắn ôm Hạ Vân Phong, cả người đều im lặng xuống. Hạ Vân Phong bảo hắn ngủ, hắn cũng ngoan ngoãn gật đầu. Vài buổi tối kế tiếp Hạ Vân Phong đều cùng Ngao Dương ngủ, y từng có một đoạn thời gian thường xuyên mộng xuân, nhưng về cơ bản sẽ không mơ cái loại mộng loạn thất bát tao này. Bởi vì tâm tình Hạ Vân Phong tốt, cho nên vài lần để Hạ Đông đến nhà ăn cơm, Tần Diễm cũng cao hứng, Hạ Đông cũng cao hứng, mà Hình Liệt gần đây vẫn là trước sau như một quấy rầy y…… (nhiệm vụ cao cả của ca trong truyện này là quấy rầy thúc =..=) Hoằng Dạ bởi vì phải giúp vài siêu sao ở công ty giải trí của bạn hắn làm tạo hình cho nên thời gian này cũng thường xuyên đều ở lại trong nhà, mà gần đây Ngao Dương đều buổi tối mới trở về. Đều là Lạc Thanh Nghiên đưa Ngao Dương trở về. Không phải Ngao Dương theo đuổi nữ nhân kia, ngược lại giống như là nữ nhân kia theo đuổi Ngao Dương…… Mấy ngày nay. Ngao Dương mỗi buổi tối đều cùng y đồng giường cộng chẩm, Ngao Dương kỳ thật rất sợ tối, bình thường nếu là Hạ Vân Phong không có cùng hắn ngủ, trong phòng hắn trên cơ bản đều sáng đèn. Thời điểm Hạ Vân Phong bồi hắn ngủ, mới có thể tắt đèn. Y có hỏi qua Ngao Dương, gần đây có đi tìm Hạ Xa không, Ngao Dương cũng thành thật nói, sau đoạn thời gian có đi qua nơi đó của Hạ Xa, nhưng Tần Diễm nói với hắn cần chung thủy với một người thôi, thì hắn vốn không có lại đi nữa. “Ừ.” Hạ Vân Phong dựa vào ghế mát xa lên tiếng. Ngao Dương nhỏ giọng nói: “Nàng đi tìm ta, bị Thanh Thanh phát hiện……” Một bên nói, một bên nghịch ngón tay…… Hơn nữa. Ngao Dương vừa tắm rửa xong, mặc áo ngủ ngồi ở bên cửa sổ cùng Hạ Vân Phong ngắm cảnh đêm, sợi tóc vi nhuận của hắn ở trong gió đêm hỗn độn đong đưa, Hạ Vân Phong hút thuốc nhìn hắn…… “Kia Lạc tiểu thư xử lý như thế nào?” “Thanh Thanh tát nàng một cái……” Ngao Dương có chút khổ sở rũ mắt, tựa hồ hồi tưởng đến cảnh tượng lúc trước, một bộ muốn khóc, bộ dáng thực thương tâm. Hạ Vân Phong bất động thanh sắc nhìn chằm chằm cái tẩu trong tay, phần trước cái tẩu có khói nhẹ chậm rì rì bay lên, y thần thái như thể lên tiếng, cũng không có nhiều phản ứng lắm. Cũng không biết y đến tột cùng suy nghĩ cái gì…… Hạ Vân Phong cũng không nói thêm nữa, đi lên giường ngủ, Ngao Dương cũng chui vào trong chăn vươn tay ôm y. Hai người mỗi ngày đều là ngủ như vậy, cũng không có ai cảm thấy kỳ quái. “Ngao Dương, ta gần đây buổi tối có nói mớ hay không?” Hạ Vân Phong nghiêng đầu hỏi Ngao Dương, giường phi thường mềm mại, thân thể hai người hãm thật sâu vào trong đó. Khoảng cách thân mật, có vẻ ấm áp lại lộ ra vài phần ái muội…… Ngao Dương trừng mắt nhìn, lắc đầu: “Không có……” “Ta đây có làm động tác gì kỳ quái, hoặc là phát ra thanh âm kỳ quái gì hay không?” Hạ Vân Phong tiếp tục hỏi hắn, bởi vì y ngủ căn bản là không biết chính mình rốt cuộc có nói lời không nên nói hay không. Ngao Dương nghĩ nghĩ, trả lời Hạ Vân Phong: “Ba không thích đắp chăn……” Hạ Vân Phong từ trong miệng Ngao Dương biết được, y buổi tối tuy rằng cũng không nói mớ gì, nhưng ngẫu nhiên lại phát ra thanh âm kỳ quái. “Ừ ngô ngô” hừ thật sự thong thả…… Hơn nữa. Còn không thích đắp chăn…… Khó trách. Hạ Vân Phong gần đây mỗi ngày buổi sáng khi rời giường trên người đều không có chăn, nhưng buổi tối y căn bản là không có mơ cái loại mộng này, có lẽ y từng thật là quá tịch mịch. Hai ngày này ban ngày Hạ Vân Phong đều cùng Ngao Dương mua này nọ, nhưng y phát hiện Ngao Dương đều là chỉ nhìn không mua, nếu là đặc biệt thích, hắn liền vẫn xem, nhưng lại không mua. Tựa như tiểu hài tử…… Ánh mắt kia hơi hơi lóe ra, rất ngây thơ chất phác, thời điểm hắn ăn cơm lại thực im lặng, còn có thể thực ngoan gắp đồ ăn cho Hạ Vân Phong, ngẫu nhiên Hạ Vân Phong còn có thể bồi hắn đi cỡi ngựa…… Đi vận động…… Bởi vì hai ngày này Lạc Thanh Nghiên ở cục chính trị bên kia lôi kéo phiếu bầu, cho nên không có thời gian đi với Ngao Dương, Hạ Vân Phong liền vẫn cùng đi với Ngao Dương, này cũng làm cho Ngao Dương càng ngày càng kề cận y. Ngao Dương muốn bơi lội. Hạ Vân Phong liền cùng hắn đi đến khu bơi lội xa hoa. Y vốn chỉ đến bồi nhi tử bơi lội, chính y chuẩn bị ở trên bờ hưởng thụ thuốc lá, nhưng Ngao Dương dám muốn y cùng bơi lội, Hạ Vân Phong căn bản là sẽ không…… Hạ Vân Phong phải dựa vào chỗ giao giới ở khu nước cạn cùng khu nước sâu, Ngao Dương cũng không có bơi ra ngoài, ngực hắn gắt gao dán lưng Hạ Vân Phong, từ sau tới trước ôm Hạ Vân Phong. Bởi vì. Vừa rồi…… Ngao Dương mang theo Hạ Vân Phong bơi tới giữa, Hạ Vân Phong không bơi nữa. Ngao Dương liền đem y kéo đến bên bờ, hai người tựa vào trong nước lười biếng nhỏ giọng nói chuyện với nhau…… “Chính ngươi đi chơi, ta muốn nghỉ ngơi.” Hạ Vân Phong thong thả nghiêng đầu, môi y như có như không dán lên môi Ngao Dương, trong mắt y bì thái tẫn hiển. “Ta bồi ba……” Ngao Dương ôm thắt lưng y, cứ như vậy im lặng ôm y, ôm y ở trong bể bơi nghịch nước suốt một buổi chiều, hai phụ tử cứ như vậy ôm nhau nói chuyện phiếm. Nước thực mát mẻ. Hạ Vân Phong ngâm đến nỗi đầu ngón tay đều trở nên trắng…… “Thời gian không còn sớm nữa, cần phải trở về.” Ngao Dương không có buông ra y, vẫn là ôm y. “Ngao Dương.” Hạ Vân Phong vươn tay vỗ vỗ mặt Ngao Dương, Ngao Dương tiến lại đây hôn hai má y một chút, nhưng không buông y ra, Hạ Vân Phong cũng không nói gì. Vẫn ngâm đến hơn tám giờ, người càng đến càng ít, đến cuối cùng cơ bản không có người nữa…… Ngao Dương vẫn là không nghĩ đi lên. Chân Hạ Vân Phong đều nhanh rút gân rồi, y không quá thư thái. Y gọi vệ sĩ lại đây, trước đi ra ngoài đem xe chạy đến cửa chờ bọn hắn, bọn họ cũng ngâm không được bao lâu nữa. “Nhiều nhất là ngâm nửa giờ nữa.” tay Hạ Vân Phong khoát lên bên cạnh ao, y dùng hai tay gối đầu, nhắm mắt phân phó vệ sĩ: “Các ngươi trước đi ra ngoài chờ, dù sao cũng sắp đóng cửa rồi.” Ngao Dương đem mặt tựa vào sau lưng Hạ Vân Phong, hai tay của hắn gắt gao ôm thắt lưng mềm dẻo của Hạ Vân Phong, Hạ Vân Phong cũng có thể tinh tường cảm giác được thân hình Ngao Dương. Thân hình mấy đứa con của y đều thực hoàn mỹ, làm cho y đã là nam nhân có tuổi, có như vậy một chút hâm mộ, đương nhiên càng nhiều là thưởng thức. Ngao Dương ôm thì chỉ thành thật ôm y, cũng sẽ không sờ loạn. Hạ Vân Phong xoay người đối diện với Ngao Dương, nhìn thấy Ngao Dương đang nhìn thân thể y, y cũng không có phản đối, y chỉ hỏi: “Ngươi vì sao không nói cho ta biết, chuyện lần trước ngươi đi nhờ cha của Lạc Thanh Nghiên hỗ trợ?” Kỳ thật. Nếu Ngao Dương không đi. Hạ Vân Phong cũng có thể thắng kiện, có điều không nhanh như vậy mà thôi. “Bởi vì Thanh Thanh không cho nói……” Ngao Dương cũng thực thành thật trả lời, bọt nước tinh tế kia theo hai má hắn chậm rãi trượt xuống, tích lạc ở mặt nước nổi lên nhợt nhạt gợn sóng. Hạ Vân Phong cũng hiểu được. Hạ Vân Phong nâng cằm hắn lên, nhìn hắn trong chốc lát, “Nhi tử, ngươi thực nghe lời.” “Ta nghe lời ba nói……” Tươi cười trên mặt Hạ Vân Phong thực nhạt, ánh mắt phi thường lười, y tựa vào bên cạnh ao nghỉ ngơi trong chốc lát rồi bảo Ngao Dương lên bờ, hơn nữa để cho Ngao Dương đem y đỡ dậy. Ngay tại thời điểm khi Ngao Dương dìu Hạ Vân Phong ra khỏi nước dây lưng quần bơi của Hạ Vân Phong bị lỏng, quần bơi của y trực tiếp theo đùi rơi xuống, lọt vào trong bể bơi…… (có loại quần bơi dây lưng lỏng sao =..=) Y cả người trần như nhộng bị Ngao Dương chỉ mặc một cái quần bơi ôm, trên người hai người có rất nhiều bọt nước thật nhỏ theo làn da chậm rãi rơi xuống…… “Ba……” “Cẩn thận phía sau.” Hạ Vân Phong nhắc nhở nhi tử. Ngao Dương sốt ruột ôm Hạ Vân Phong lui hai bước, đụng vào cái bàn, hắn bán ngồi ở cạnh bàn, Hạ Vân Phong cả người đều khóa ngồi ở trên người hắn, bọt nước trên người hai người rơi xuống lặng yên dung hợp…… Lúc này. Xa xa truyền đến một trận tiếng bước chân…… Có người đang hướng bên này đi tới……
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...