"Cho cậu tối hôm qua thể hiện! Tôi đưa cậu đến bệnh viện."
Mạc Vân Sam nắm lấy bàn tay lạnh như băng của hồ ly tinh, vừa tức vừa bất đắc dĩ, càng nhiều hơn là đau lòng.
"Không đi." Ân Như Ly kéo tay Mạc Vân Sam đặt trên bụng, "Cậu xoa cho tôi một lát là sẽ hết đau."
Mạc Vân Sam có chút ngạc nhiên, khóe môi cong lên, "Đại tổng tài, cậu đang làm nũng sao?"
"Cậu sẽ ở nhà chiếu cố tôi có đúng không?" Ân Như Ly tiếp tục nói.
Không cần hỏi, chính là đang làm nũng!
Mạc Vân Sam giơ một cái tay khác sờ sờ đầu hồ ly tinh, "Tiểu hồ ly muốn tôi ở nhà với cậu a?" Ngữ khí đó, hệt như đang dỗ một đứa trẻ ba tuổi.
Ân Như Ly nắm lấy cái tay kia, thái độ cường thế nói: "Tôi còn cho rằng cậu phải chủ động chiếu cố vợ mình đang bệnh."
"Cậu như vậy một chút cũng không khiến nữ nhân kích phát ra tình thương của mẹ," Mạc Vân Sam đô đô miệng, "Cậu phải giống như tôi khả khả ái ái mới có người thương."
"......"
Tuổi này giả đáng yêu.....Làm người ta xấu hổ đến cong ngón chân.
Mạc Vân Sam hiển nhiên không biết suy nghĩ của vợ mình, tiếp tục nãi thanh nãi khí nói: "Hồ ly bảo bảo muốn chị dỗ em ngủ sao? Muốn thì phải làm nũng mới được nga!"
Ân Như Ly buông Mạc Vân Sam ra, khuôn mặt không có biểu tình, "Cậu đi đi."
???
Đây là ngữ khí gì?
Hai mắt Mạc Vân Sam một lớn một nhỏ, làm như là đang tự hỏi.
Hình như mình nghe ra được nồng đậm ghét bỏ!
"Có phải trong lòng cậu đang trộm ghét bỏ tôi?" Mạc Vân Sam đặt câu hỏi.
Ân Như Ly nhắm mắt lại, "Dạ dày của tôi rất đau, rất suy yếu."
"Tối hôm qua cũng không thấy cậu suy yếu chút nào!" Mạc Vân Sam xoa xoa eo, "Đừng nói dạ dày cậu đau, eo của tôi cũng đau."
Ân Như Ly: "Vậy chứng minh là cậu cần tăng cường vận động."
Mạc Vân Sam trừng mắt liếc cô: "Thấy cậu đang bệnh cho nên tôi cũng không chấp nhặt với cậu, tôi xoa cho cậu một lát.
Cậu ngủ thêm lúc nữa đi."
"Ừm." Ân Như Ly ứng một tiếng, hô hấp dần dần vững vàng, rất nhanh chìm vào giấc ngủ.
Tay của Mạc Vân Sam đặt trên bụng của người đang ngủ say nhẹ nhàng xoay vòng, động tác ôn nhu.
Ánh mắt, cũng cực kỳ ôn nhu.
Nàng ngồi quỳ xuống, cằm gác trên gối đầu, thật sự rất gần với gương mặt đang ngủ kia.
Đầu ngón tay khẽ chạm vào mặt mày người nọ, nhẹ nhàng miêu tả.
"Hồ ly tinh, tôi thích cậu, rất thích rất thích rất thích cậu, mỗi một ngày đều so với quá khứ càng thích cậu, như vậy có phải là không thể cứu nữa rồi không?"
"Ừm, cho nên chỉ có thể dựa vào tôi cho cậu tục mệnh." Người trên giường chậm rãi mở miệng.
!!!
"Không phải cậu ngủ rồi sao?!" Khuôn mặt Mạc Vân Sam đột nhiên biến sắc, so với quả ớt còn muốn đỏ hơn.
"Nghe thấy câu này liền tỉnh." Khóe môi Ân Như Ly hơi giương lên, "Nếu không chẳng phải là Ân thái thái lãng phí miệng lưỡi rồi sao?"
"Là tôi thấy cậu không thoải mái mới an ủi cậu! Có ai mà thích lão bà đầy mình ý nghĩ xấu xa hành vi ác liệt loại như cậu chứ!" Mạc Vân Sam căm giận nói, "Tôi thấy cậu cũng không đau gì mấy, không cần người chiếu cố."
"Rất đau." Ân Như Ly thò qua tới, chóp mũi quét mặt Mạc Vân Sam, "Cậu ôm tôi ngủ tiếp một lúc nữa đi."
Mạc Vân Sam trầm mặc một lúc lâu, "Cậu có biết bản thân hiện tại rất chịu?"
Ân Như Ly: "Tôi biết cậu rất muốn, nhưng mà hiện tại tôi không chịu nổi, chờ tôi tốt lên chút đã."
Mạc Vân Sam: "Cậu nói càng nói bậy gì đó! Ý tôi nói là bên ngoài cậu kia! Là cái ý thông tục nhất đó!"
"Ý thông tục....." Giữa mày Ân Như Ly nhíu lại, "Chẳng lẽ không phải chỉ tư thế cơ thể?"
Mạc Vân Sam che miệng hồ ly tinh lại, "Cậu đừng nói chuyện, nếu không tôi rất dễ nhất thời xúc động tiền dâm hậu sát."
Ân Như Ly nhướng mày, "Quên mất cậu thích diễn kịch, lần sau có thể chiếu cố cậu, tới hình thức cốt truyện.
Cậu muốn thử sát nhân biến thái không?"
Lòng bàn tay của Mạc Vân Sam bị miệng của người đang nói chuyện lướt qua lướt lại đến phát ngứa, lại luyến tiếc cho hồ ly tinh một cái tát, liền mang theo bực bội cắn một cái lên môi đối phương.
"Tôi đi rót cho cậu ly nước ấm, cậu thành thành thật thật đợi cho tôi!"
"Tuân mệnh, thê tử đại nhân." Ân Như Ly hướng về phía Mạc Vân Sam cười tươi sáng.
Thật là một cái lão yêu tinh!
Mạc Vân Sam gãi gãi lòng bàn tay, mới vừa rồi miệng hồ ly tinh quét qua lành lạnh mềm mại, thật thoải mái.
Đáng tiếc là người còn đang bệnh.
.....Mới sáng sớm mà đã nghĩ những chuyện đó không tốt lắm đâu!
Mạc Vân Sam vỗ vỗ đầu.
Đều tại lão sắc lang kia, hại mình càng ngày càng không đứng đắn!
.........
Ân Như Ly ngủ đến 11 giờ, cảm giác đau dạ dày cũng đã qua đi, rời giường.
Mạc Vân Sam đang đứng trước bàn bếp, không biết là đang mân mê cái gì.
"Dậy rồi?" Tầm mắt Mạc Vân Sam quét tới, "Súp thịt gà của tôi cũng nấu không sai biệt lắm rồi, rửa tay đi rồi ra ăn cơm."
"Tôi không đói bụng." Ân Như Ly nói, "Ngủ đến trưa, không có gì tiêu hao, hiện tại còn -------"
"Có phải cậu không tin tay nghề của tôi?" Mạc Vân Sam mị mị nhãn tình, mắt lộ ra hung quang.
Ân Như Ly: "Dạ dày của tôi ổn rồi, cần phải bảo hộ nó."
Mạc Vân Sam: "Còn muốn trôi qua ngày hôm nay không?"
Ân Như Ly đi qua, từ sau ôm lấy vợ mình, "Vì một nồi canh mà tức giận với tôi, có phải cậu không còn yêu tôi nữa không?"
Mạc Vân Sam cười nhạt một tiếng, "Cậu đừng nghĩ đem nồi đẩy lên người tôi, tôi sẽ không cảm thấy áy náy, hôm nay canh cậu không muốn uống cũng phải uống."
Mũi Ân Như Ly giật giật, cong môi, "Đây là dì Lý làm sao."
Mạc Vân Sam véo mũi cô, "Quả nhiên là mũi hồ ly, thính như vậy!"
Ân Như Ly: "Vậy tôi có thể ăn một chén."
"......"
Mạc Vân Sam xoay người liền cắn một cái lên mũi Ân Như Ly, biểu tình phẩn nộ.
"Cậu là chó à?!" Ân Như Ly xoa xoa cái mũi, mày nhíu lại thành một đoàn.
"Cậu mới là chó!" Thanh âm Mạc Vân Sam biến lãnh, "Dạ dày có còn đau không?"
Tay Ân Như Ly ôm phía sau thắt ưng Mạc Vân Sam, "Cảm ơn Ân thái thái nấu cơm cho tôi, tôi khá hơn nhiều rồi."
"Cảm ơn tôi sao? Cũng không phải là tôi nấu!" Mạc Vân Sam quay mặt đi.
Ân Như Ly mắt cười doanh doanh, "Qua tay của cậu rồi, tôi coi như là cậu nấu." Môi mỏng khẽ chạm vành tai vợ mình, "Làm vợ của tôi, không cần biết nấu canh, thân thể mềm mại tay linh hoạt là đủ rồi."
Mạc Vân Sam hung hăng véo eo Ân Như Ly một cái, "Sao tôi có thể kết hôn với cậu cái tên lưu manh như thế!"
"Đau!" Con ngươi Ân Như Ly ong anh ánh nước, nhu nhược đáng thương.
"Tối hôm qua cậu không phải là bị đau dạ dày, mà là bị quỷ đoạt thân!" Mạc Vân Sam nâng mặt hồ ly tinh ngó trái ngó phải, "Cậu có phải là lão bà của tôi không đó? Tôi không tin!"
"Xem ra Ân thái thái rất thích dáng vẻ này của tôi." Một giây sau Ân Như Ly đã biến sắc mặt, môi mỏng nhẹ đến gần, cúi người hôn xuống.
Nếu không phải eo của Mạc Vân Sam tốt, chắc chắn đã bị trật ngay trên bàn bếp.
Một cái hôn qua đi, Mạc Vân Sam buồn bực, đánh mấy cái lên lưng Ân Như Ly, "Tôi đi xem canh đã được chưa, cậu có thể đừng quấy rầy được không!"
"Đi rửa tay đi." Ân Như Ly buông Mạc Vân Sam ra, lấy thìa gốm sứ khuẩy hai cái canh trong nồi, tắt lửa.
"Để người bệnh làm việc, tôi không đành lòng." Ngoài miệng Mạc Vân Sam nói như vậy, nhưng thân thể thật ra lại không có hành động gì.
Ân Như Ly: "Là tôi sợ nồi canh bị đỗ."
Mạc Vân Sam: "......"
Ân Như Ly mang bao tay cách nhiệt vào, bưng nồi canh đặt lên bàn ăn.
Mạc Vân Sam rửa tay xong trở lại, hai chén cơm chỉnh tề đã được đặt đúng chỗ.
Nàng ngồi xuống đối diện vợ mình, một tay chống cằm, "Cậu bị bệnh còn để cậu chiếu cố tôi, thật ngại quá."
"Bệnh của tôi tới nhanh mà đi cũng nhanh." Ân Như Ly ngậm cười, "Bất quá, nếu ngại thì có thể không ăn."
Hai ngón tay của Mạc Vân Sam từ từ di chuyển đến cạnh tay Ân Như Ly, cầm lấy cổ tay, kéo đến bên miệng, hôn vài cái vào lòng bàn tay cô, "Người bị bệnh phải bổ sung dinh dưỡng, có mỹ nhân như tôi ngồi đối diện cậu mới có thể ăn nhiều thêm hai miếng thịt, vậy thì cho dù tôi có ngại, cũng phải ngồi ăn cùng cậu."
Ân Như Ly bật cười, "Ừm, có vợ cùng ăn chung, tôi có thể ăn nhiều thêm hai miếng thịt."
Mạc Vân Sam không biết làm sao, hốc mắt nóng lên, thiếu chút nữa đã ngay tại đây rơi nước mắt.
"Làm sao vậy?" Ân Như Ly cảm giác được cảm xúc của nàng biến hóa, thanh âm nhu hòa hơn rất nhiều.
"Không có việc gì." Mạc Vân Sam nắm tay Ân Như Ly cọ cọ lên mặt, giống như một chú mèo nhỏ dính người, "Chỉ là cảm thấy thật giống như đang nằm mơ, từ trước đến nay tôi chưa từng nghĩ tới bộ dáng sau khi kết hôn sẽ như thế nào, hiện tại xem ra, hệt như trừ bỏ nhiều thêm một tờ giấy hôn thú ra thì cái gì cũng không khác.
Nhưng mà lại có chút không giống, nghe cậu gọi một tiếng 'vợ', mũi luôn cảm thấy ê ẩm."
Ân Như Ly nói: "Có lẽ nên cảm ơn chúng ta tách ra hơn mười năm, để chúng ta càng biết quý trọng thời gian bên nhau."
"Cậu nói cái gì vậy!" Mạc Vân Sam nói, "Ăn trộm trộm mất điện thoại của cậu, cậu cũng bởi vì được đổi một chiếc điện thoại mới mà cảm ơn hắn ta sao?"
"......" Ân Như Ly nói, "Tôi đang an ủi cậu."
Mạc vân Sam: "Canh sắp lạnh rồi, ăn cơm đi."
Ân Như Ly thu tay về, cầm đũa lên.
Tâm của nữ nhân, hệt như kim dưới đáy biển!
Khóe môi Mạc Vân Sam hiện lên một tia cười ấm áp, những ngày qua đi nghĩ cũng không dám nghĩ, hiện giờ cứ chân thật trải qua như vậy, ầm ĩ mà ấm áp, bình đạm mà an yên.
Chỉ cần người kia là hồ ly tnh, mặc kệ là vợ hay là bạn gái, đều không sao cả.
Có tờ giấy hôn thú kia hay không, cũng không có gì quan trọng.
Chỉ cần nàng yêu cô, cô cũng yêu nàng, những chuyện khác, đều không còn quan trọng nữa.
"Nữ chính của cậu đã chọn được chưa?" Ân Như Ly lên tiếng.
"Tôi tìm được rồi!" Hai mắt Mạc Vân Sam tỏa sáng, "Ngày hôm qua tôi tìm được một người đặc biệt thích hợp!"
Ân Như Ly chọc chọc trán Mạc Vân Sam, "Ân thái thái, cậu ở trước mặt tôi thể hiện nồng hậu hứng thú với người khác, không cảm thấy đang đánh nghiêng bình giấm chua sao?"
Mạc Vân Sam làm mặt quỷ, "Mạc thái thái, cậu cũng không phải không biết tôi thích người lớn tuổi, tiểu cô nương căn bản không cấu thành được uy hiếp gì."
Ân Như Ly: "Tối hôm qua cậu còn nói muốn tìm một tiểu cô nương trẻ tuổi cùng nhau hưởng dụng tài sản của tôi."
Mạc Vân Sam: "Cậu thật đúng là một tên mang thù lòng dạ hẹp hòi."
Ân Như Ly câu cười: "Tôi nghĩ, thân thể của cậu độ mềm dẻo tốt hơn so với tôi, nói cậu có thể có càng thêm biểu hiện không tầm thường."
"Nhưng tôi thật ra rất chờ mong." Mạc Vân Sam lắc đầu, "Cũng không biết thân thể cậu đã được chưa, tối hôm qua còn phải nhờ trợ lý đỡ về."
Ân Như Ly cười lạnh một tiếng, gắp lấy một miếng cánh gà bỏ vào miệng nhai cả xương.
Mạc Vân Sam sờ sờ đầu vợ mình, "Tiểu hồ ly ngoan, đừng cáu kỉnh, nhả xương ra, không thôi dạ dày lại đau nữa đó."
Yết hầu Ân Như Ly chuyển động, nuốt xuống.
Mạc Vân Sam giơ ngón tay cái, cậu lợi hại!
........
Ăn cơm xong, Mạc Vân Sam tựa vào người Ân Như Ly, mơ màng sắp ngủ.
"Còn có mười phút nữa đã phải ra ngoài, tôi buồn ngủ quá a....."
"Có hẹn?" Ân Như Ly hỏi.
"Ừm, hẹn người đại diện của Bối Thu Thu, chính là nữ chính mà tôi nhìn trúng, gần đây đang rất nổi.
Tiểu cô nương giấu người đại diện đến thử vai, phỏng chừng lại bị giáo huấn một trận rồi." Mạc Vân Sam nặng nề thở dài, "Vạn nhất người đại diện nghĩ nhân lúc thời điểm em ấy đang có nhân khí cao dẫn tham gia chút hoạt động giải trí và hoạt động thương nghiệp thì phải làm sao bây giờ a? Nữ chính tôi ngàn chọn vạn tuyển ~"
Ân Như Ly bâng quơ nói: "Vậy mua cả công ty là được rồi."
Mạc Vân Sam đứng dậy, ánh mắt quái dị liếc nhìn vợ mình một cái, "Làm bá đạo tổng tài lâu rồi nói chuyện cũng trung nhị vậy sao?"
Nói xong, đứng dậy, thu thập ra ngoài..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...