Dư Tình Nan Liễu


"Ngoan, đừng nháo, ngủ thêm một lúc nữa."
Chất lượng video không rõ ràng, mặt mày của Ân Như Ly trong đó vẫn còn toát lên vẻ non nớt, đôi mắt nửa mở nửa khép, mê mang câu người.
"Còn ngủ còn ngủ, có phải cậu quên hôm nay là ngày gì rồi không?" Nơi máy quay không quay đến vang lên một giọng nữ tức giận.
"Đương nhiên là mình nhớ rõ, không phải tối hôm qua đã tặng quà cho cậu rồi sao?" Thanh âm của Ân Như Ly lười biếng, "Nếu không phải vì đưa phần đại lễ kia, mình cũng không mệt đến mức như vậy."
Mạc Vân Sam: "Cậu thật đúng là thiên hạ đệ nhất hỗn đản, rõ ràng là cậu khi dễ mình, sao lại thành quà cho mình?!"
Ân Như Ly: "Ngày hôm qua cậu nhận quà vui vẻ như vậy, sao hôm nay lại không nhận nữa?"
Mạc Vân Sam: "Xú hồ ly không biết xấu hổ, mình muốn chia tay cậu!"
"Chia tay?" Ân Như Ly nhướng mày, "Cậu bỏ tay của mình được?"
Một bàn tay xuất hiện trước ống kính, che miệng Ân Như Ly lại, "Cậu có thể câm miệng không!"
"Vậy cậu phải dùng phương pháp gì đó khiến mình câm miệng mới được."
Màn hình đong đưa vài cái, nguyên bản là hình người lại biến thành một màu đen như mực.
Ngay đó vang lên tiếng hô hấp giao hòa nhỏ vụn.
Video kết thúc, sau đó lại là vài đoạn video ghi lại hình ảnh các cô lúc còn.........
Trên sô pha trong phòng chiếu phim, Mạc Vân Sam lớn hơn mười mấy tuổi ấn xuống cảm xúc khác thường trong lòng, liếc người bên cạnh một cái, "Cậu muốn hồi ức lại quá khứ với tôi sao? Ý đồ muốn dùng phương thức này để tôi mềm lòng, không có cửa đâu! Cậu nhìn lại cậu xem khi đó cũng mới hơn 20 tuổi, sao mà lời cợt nhả một câu lại tiếp một câu, tôi cũng đỏ mặt thay cậu."
Ân Như Ly lắc đầu: "Con người phải nhìn thẳng vào bản thân mình, đối với cậu, tôi vui vì có thể nói mấy câu giúp tăng thêm tình thú, cho nên không bởi vì vậy mà đỏ mặt."
"Tôi lười tranh luận với cậu." Mạc Vân Sam tiến sát lại, nắm lấy cằm Ân Như Ly, "Tôi đã không còn là tôi của mười mấy năm trước nữa, nếu cậu còn nói với tôi mấy chuyện kỳ quái, tôi sẽ móc mắt cậu, khâu miệng cậu."
Ân Như Ly cong môi, "Móc mắt khâu miệng, nghe thật khiến cho người ta sợ hãi.


Bất quá cậu buồn bực như vậy cũng không nghĩ đến chuyện làm gì tay của tôi, xem ra đích xác là rất quý trọng nó."
"Đó là tôi không quan tâm đến chuyện tay của cậu có làm sao hay không!" Tay Mạc Vân Sam dùng sức, niết đến cằm hồ ly tinh biến dạng, "Cậu hiện tại nhận sai vẫn còn kịp, nếu để tôi thật sự động tay động chân rồi thì cậu đừng hối hận, lâu rồi sợ cậu không nhớ rõ, tôi chính là một người rất bạo lực!"
"Tiếp theo sắp lên sân khấu chính là người đoạt giải nữ diễn viên chính xuất sắc nhất của liên hoan phim xx - Mạc Vân Sam tiểu thư.
Trong một mảnh vỗ tay vang dội, Mạc Vân Sam 29 tuổi bước lên sân khấu nhận thưởng, váy lễ màu đỏ thẫm, kẻ mắt màu đen dài có chủ ý, tự tin trương dương.
"Mạc là diễn viên Châu Á trẻ tuổi nhất của giải thưởng này, có gì muốn chia sẻ cùng mọi người không?"
"Kỳ thật lúc nhận được giải thưởng này, tôi cảm thấy rất ngoài ý muốn.

Không phải bởi vì tôi cho rằng bản thân không đủ tư cách, mà là bởi vì chủng tộc của tôi, làn da của tôi tựa như một bức tường cao, tôi phải trả giá, phải nỗ lực so với rất nhiều người chung quanh càng nhiều hơn mới có thể bò lên cây thang này, đứng lên trên bức tường này, để mọi người tán thưởng."
Mạc Vân Sam thập phần dám nói, "Hôm nay tôi đã làm được, và tôi cũng có thể làm được, tin tưởng trong tương lai sẽ có càng nhiều nữ diễn viên giống như tôi có thể làm được, phá tan gông cùm xiềng xích, để trước màn ảnh không còn chỉ là một loại hình tượng, một loại thanh âm nữa."
Dưới sân khấu an tĩnh hồi lâu, đột nhiên bộc phát một trận vỗ tay vang dội, cùng tiếng hò reo huýt sáo.
Ở ngoài video, Mạc Vân Sam cũng đồng dạng ngạc nhiên hồi lâu, hỏi: "Cậu tìm được video này ở đâu? Khi đó có rất nhiều hình ảnh tư liệu còn chưa kịp lưu lại, tôi cũng chưa từng xem qua."
Ân Như Ly không nói chuyện, ý bảo nàng dời lực chú ý trở lại màn hình.
"Tiếp theo, xin mời khách quý thảm đỏ hôm nay, Mạc Vân Sam - người vào vai Cather trong < Ngày thành >." MC có tiếng mẹ đẻ là tiếng Anh phát âm tên tiếng Trung không tiêu chuẩn mấy.
"Mạc, nhìn bên này! Nhìn bên này!"
Tiếng gọi hết đợt này đến đợt khác, đèn flash không ngừng lập lòe.
..........
Lục tục phát thêm mấy đoạn video nữa, thời gian hiển thị có hai ba năm, đều là một ít hoạt động công khai tương đối quan trọng của nàng.

Thậm chí đến cuối cùng còn có video ở lễ trao giải Oscar.
Liếc mắt một cái là có thể nhìn ra, những video đó không phải được ghi lại từ thiết bị chuyên nghiệp, tỉ lệ lớn nhỏ không đồng nhất, có một số thước phim hình ảnh bị run rất rõ ràng.
Mạc Vân Sam tựa hồ như ý thức được cái gì, tầm mắt đột nhiên chuyển về hướng hồ ly tinh, không thể tin được, "Này đó.....Này đó......Là hiện trường.....Cậu....." Nói năng lộn xộn.
"Là tôi quay, sau khi công ty tiến vào quỹ đạo, mỗi năm tôi sẽ đi xem hai ba lần." Ân Như Ly rất bình tĩnh, "Tôi không biết mình đến nơi đó để làm gì, thậm chí là chán ghét bản thân tránh ở bên trong một đám người cầm điện thoại chụp ảnh quay phim lại.

Cậu xoay người liền rời đi, tôi lại chậm chạp không thể buông tay, loại cảm giác này, rất đáng ghét."
"Tôi....." Cổ họng Mạc Vân Sam như bị một bàn tay bóp chặt, nói không nên lời.
"Tôi không muốn thừa nhận," Ân Như Ly nói, "Một con hồ ly giảo hoạt khôn khéo làm chuyện không có ý nghĩa gì, còn làm nhiều năm như vậy, để người ta biết được sẽ cảm thấy rất ngốc."
Trong mắt Mạc Vân Sam hơi nước mờ mịt, một giọt nước mắt tròn xoe trượt xuống.
Ân Như Ly duỗi tay lau đi nước mắt trên mặt nàng, "Tôi không muốn thừa nhận bản thân không có cậu thì không có cách nào sống tốt được, tôi thường xuyên thuyết phục bản thân mình, lúc trước từng bước một dụ dỗ cậu vào bẫy rập của tôi, để cậu yêu tôi, ít nhất cũng chứng minh tôi ở trước mặt cậu vẫn còn lý trí, nhưng thật ra, từ một khắc khi tôi muốn buộc cậu bên người thì đã không còn một tia lý trí nào đáng nói nữa.

Những cái gọi là bẫy rập đó, cũng bất quá chỉ là trêu chọc ấu trĩ không có kinh nghiệm.
Tôi chưa bao giờ làm chuyện mà bản thân không nắm chắc, nhưng đối mặt với cậu, mặc kệ là có nắm chắc hay không, chân của tôi cũng sẽ không thể khống chế, từng bước từng bước tới gần cậu."
Tạm dừng một lát, "Tôi nghĩ, nếu lúc trước cậu không rơi vào bẫy rập hồ ly, tôi vẫn sẽ làm cái bẫy thứ hai, thứ ba, cho đến khi nào cậu rơi vào mới thôi.

Chuyện liên quan đến người mình yêu, không phải muốn dừng lại là có thể dừng lại, cho dù là tôi cũng không có may mắn thoát khỏi."
Nước mắt của Mạc Vân Sam giống như một chuỗi hạt châu bị đứt, một giọt lại tiếp một giọt rơi xuống, hai mắt đỏ bừng lại tràn đầy không muốn xa rời.

Ân Như Ly nâng mặt nàng, "Tôi trước giờ đều thích gọi cậu là Vân tiểu thư, bởi vì hy vọng cậu sẽ giống mây trên trời tự do tự tại, nhưng tôi hiện tại lại không hy vọng như vậy nữa, tôi muốn buộc chặt cậu bên người, lúc thức dậy bên cạnh là cậu, lúc đi vào giấc ngủ bên cạnh là cậu, cho đến lúc đầu tóc bạc phơ, bên cạnh vẫn là cậu."
"Vân tiểu thư, cậu có nhìn thấy hoa viên ở phía sau tôi không?" Trên màn hình lại nhảy ra một đoạn video nữa, "Cậu xem còn có dây nho này, mùa hè có thể ở đây vừa tránh nóng vừa ăn nho, còn có thể ủ rượu nho....."
Lực chú ý của Mạc Vân Sam bị thanh âm này hấp dẫn.
"Đây là nhà của chúng ta, có một cái lò sưởi âm tường rất lớn, cậu nhất định sẽ thích.....Còn có phòng này, là phòng ngủ....Nơi này là thư phòng, có thể phân ra một nửa làm phòng chiếu phim.....Tuy rằng không nhiều phòng lắm, nhưng chim sẻ tuy nhỏ ngủ tạng đều toàn, chỉ là nếu như Tân Nhuế tới làm khách, cũng chỉ có thể ngủ dưới đất."
Trên màn hình, hồ ly tinh so với ngày thường hưng phấn hơn rất nhiều, cười tủm tỉm, cảm xúc dường như có thể lây lan, nhìn một cái cũng nhịn không được cười theo.
Mạc Vân Sam chính là như thế, ngay cả khi nước mắt như hạt châu kéo dài thành tuyến, khóe môi cũng không tự giác mà cong lên, con ngươi ngập nước bị thân ảnh kia lấp đầy.
"Cậu có nguyện ý cùng tôi sống trong ngôi nhà nhỏ, nhưng có hoa có cỏ có ánh mặt trời sống hết một đời không?"
Người trong video giơ hộp nhẫn lên, mở ra, bên trong là một chiếc nhẫn, ở dưới ánh mặt trời lóe lên ánh sáng lóa mắt.
Mạc Vân Sam nức nở thành tiếng.
Nguyên lai, nguyên lai, đã sớm từ mười năm trước, hồ ly tinh đã chuẩn bị tốt một hồi cầu hôn.
Nếu không có thời niên thiếu nhất thời xúc động, các nàng hiện tại đã có cuộc sống thế nào đây?
Nhưng mà trong cuộc sống này thứ bất đắt dĩ nhất cũng như thứ thống hận nhất, chính là không có nếu như.
Một khi chọn sai, thì cả đời sau này cũng là sai.
"Mạc Vân Sam tiểu thư, nhẫn mười năm trước, cậu còn cần không?"
Một cái hộp nhẫn xuất hiện trước mặt Mạc Vân Sam, là chiếc nhẫn mang theo ánh sáng lộng lẫy dưới ánh mặt trời kia.
Từ trong phim, đến trước mặt.
Dường như đồng hồ thời gian mang nàng quay trở lại đầu hạ năm ấy, chỉ cần gật đầu một cái là có thể nắm lấy tay người mình yêu, đi về nhà của hai người.
"Thực xin lỗi, nếu như tôi biết cậu có kế hoạch nghiêm túc cho tương lai như vậy, nhất định -----"
"Đừng nói lời xin lỗi, cậu không thiếu tôi gì cả, có đôi khi chỉ là bởi vì vận khí kém một chút như vậy, trời xui đất khiến, một lần sai chính là mười năm."
Ân Như Ly lấy nhẫn từ hộp ra, nâng tay Mạc Vân Sam, "Nhưng có đôi khi, vận khí mất đi sẽ đột nhiên trở về, cậu chưa từng đi xa, tôi chưa từng rời bỏ, nhẫn mười năm trước, kích cỡ không lớn không nhỏ, vẫn còn có thể đeo vào ngón tay cậu."
Vòng tròn màu ngân bạch kia bị hai ngón tay thon dài nâng lên đẩy vào một ngón tay khác đang run rẩy.

"Tôi nói rồi, tôi chưa bao giờ làm chuyện mà bản thân không nắm chắc." Ân Như Ly đan năm ngón tay vào tay Mạc Vân Sam, "Trong nháy mắt khi tôi cầu hôn, thì đã hết lòng tin cậu sẽ không cự tuyệt, tôi chính là một người vừa tự phụ vừa bá đạo như vậy, nhưng bằng vào tôi yêu cậu, cậu sẽ không tức giận, có phải không? Mặc dù là đã muộn, cũng coi như là tôi cầu hôn trước, Ân thái thái đừng giận dỗi với tôi nữa, được không?"
"Cậu nói xong rồi, còn muốn tôi nói gì nữa?!" Hai vai Mạc Vân Sam run rẩy, khụt khịt trong cổ họng thế nào cũng không dừng được.
"Tôi còn có rất nhiều lời chưa nói, mười năm không gặp, tôi còn rất nhiều rất nhiều lời muốn nói, Ân Như Ly ôm Mạc Vân Sam, càng ôm càng chặt, "Hiện tại tôi mới biết được, đời này chuyện mà tôi làm ngốc nhất, là mười năm trước đã thả cậu đi, sau khi thả cậu đi, lại không có không màng tất cả tìm cậu trở về.
Cảm ơn cậu, cảm ơn cậu đã không từ bỏ tương lai của chúng ta, cảm ơn cậu đã dũng cảm như vậy, cảm ơn cậu đã nỗ lực nắm lấy nhữ vật, cảm ơn cậu còn nguyện ý ở cạnh tôi, cảm ơn cậu để tôi mỗi sớm mai thức dậy đều có thể nhìn thấy người mà mình yêu nhất cuộc đời này.

Chuyện mà tôi muốn cảm ơn cậu còn rất nhiều, Ân thái thái nguyện ý cho tôi một cơ hội, sau này sẽ chậm rãi nói cậu nghe, được không?"
Mạc Vân Sam hít hít mũi, "Cậu một câu một cái Ân thái thái, còn để ý tôi trả lời thế nào sao."
"Đương nhiên là để ý, cậu nói mỗi một câu, mỗi một chữ tôi đều để ý." Trong ánh mắt của Ân Như Ly có nghiêm túc nói không nên lời, "Giờ này khắc này, Ân Như Ly trịnh trọng cầu hôn Mạc Vân Sam, Mạc Vân Sam cũng nguyện ý trịnh trọng cho Ân Như Ly một đáp án chứ?"
Mạc Vân Sam lau nước mắt trên mặt, biệt nữu nói: "Cậu dối trên gạt dưới, tôi khóc giống như quỷ thế này, sau này hồi tưởng lại cảnh tượng cầu hôn, tôi không cần mặt mũi sao!"
"Vậy Ân thái thái muốn tôi khóc cùng cậu sao?" Ân Như Ly giống như gặp khó khăn, "Từ nhỏ tôi đã ít nước mắt, nếu không cậu phân cho tôi một ít đi?"
Mạc Vân Sam hung hăng đánh vài cái lên vai Ân Như Ly, "Cậu nơi nào trịnh trọng! Nói hai câu đã giễu cợt tôi, giễu cợt tôi, đáng ghét!"
Ân Như Ly cầm lấy cái tay trên vai kia, câu môi: "Vậy tôi không khóc cùng cậu, cậu vô cùng vui vẻ nhận lời cầu hôn của tôi."
"Cậu lại lừa tôi! Tôi dựa vào cái gì vô cùng vui vẻ tiếp thu cậu cầu hôn!" Mạc Vân Sam quay mặt đi, nhưng tay thật ra thành thành thật thật mặc cho hồ ly tinh nắm chặt trong tay.
"Bằng vào tôi yêu cậu, từ 18 tuổi đến 34 tuổi, chỉ yêu một mình cậu.

Đến một ngày chúng ta hai tấn hoa râm, vĩnh viễn chỉ yêu một mình cậu."
- -------
Editor:
Xin lỗi vì sự chậm trễ nì ༎ຶ‿༎ຶ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui