Ân Như Ly đặt thêm một bộ chén đũa nữa lên bàn, Nguyễn Khinh Ngữ ngửa đầu nói cảm ơn.
Một đoạn thời gian không gặp, giữa mày đã rút đi vẻ non nớt vốn có, nhiều thêm vài phần khí tràng "người sống chớ đến gần".
Tô Tần chủ động mở miệng: "Hai ngày trước Nguyễn tổng còn nói em hiện tại đang ở trong trường không thể về nhà, muốn tôi đi xem em có cần thêm đồ gì không, ông ấy sợ bản thân đi công tác quá thường xuyên sẽ chọc em tức giận, không dám tự mình nói với em."
Nguyễn Khinh Ngữ nhàn nhạt liếc nhìn cô ấy một cái: "Cũng không gặp nhau chưa bao lâu, nói ba tôi không cần nhớ thương tôi, tôi là một người trưởng thành, ngày nào cũng phải dính lấy ba mình sao?"
Tô Tần vẫn duy trì tươi cười thỏa đáng, nói: "Con gái dính ba có gì là kỳ cục? Kỳ thật rất nhiều thời điểm Nguyễn tổng đều muốn đẩy lùi hết tất cả công việc để ở bên cạnh em, nhưng công ty có nhiều người cần ông ấy như vậy, ông ấy cũng là thân bất do kỷ."
"Tôi biết, cho nên hiện tại tôi mới học tự lập tự cường." Nguyễn Khinh Ngữ nói, "Không phải tôi đã không còn theo đuổi thư ký Tô nữa rồi sao? Cuộc sống đại học muôn màu muôn vẻ, tôi hiện tại sống rất tốt."
"Em có thể nghĩ như vậy thì tôi an tâm rồi." Tô Tần không nói gì nữa.
Mạc Vân Sam đánh giá hai người đối diện, tiến đến bên tai Ân Như Ly, nhỏ giọng hỏi: "Hai người bọn họ là tình huống gì a?"
Ân Như Ly câu môi: "Nguyện ý nói chuyện với tôi rồi?"
Mạc Vân Sam: "Cậu đừng khoe khoang, chỉ là tôi không khống chế được tính bát quái mà thôi, chỉ có hứng thú với phong hoa tuyết nguyệt giữa hai người bọn họ, một chút cũng không có hứng thú với cậu."
Ân Như Ly lời ít ý nhiều: "Khinh Ngữ thích thư ký Tô, lì lợm theo đuổi đã rất lâu, trái tim bị tổn thương không biết bao nhiêu lần, mấy lần mà cậu thấy đứa nhỏ ở trong nhà tôi đều là nó tới tìm tôi khóc lóc kể lể."
Mạc Vân Sam nhướng mày: "Không nghĩ tới tiểu cô nương lại là một kẻ si tình đến vậy, vừa đúng khẩu vị tôi."
"Cậu muốn làm gì?" Hai mắt Ân Như Ly híp lại, lộ ra nguy hiểm, "Cậu hiện tại đã là phụ nữ có gia đình."
"Cậu mới là phụ nữ! Tôi phương hoa chính mậu! (Tôi còn trẻ!)" Mạc Vân Sam ghét bỏ liếc nhìn Ân Như Ly, "Cũng không biết như thế nào bị mỡ heo che tâm, ba ba cùng cậu ký giấy kết hôn.
Chắc chắn là cậu hạ cổ lên người tôi."
Ân Như Ly nói: "Ân thái thái nói như vậy, tôi coi như là tình thú vợ chồng với nhau."
Mạc Vân Sam: "Cậu có biết xấu hổ không?"
Ân Như Ly: "Muốn cậu là đủ rồi, mặt quan trọng sao?"
Mạc Vân Sam nhăn nhăn mũi, "Lão bà rồi thì đừng có lúc nào cũng đem lời âu yếm sến sẩm treo bên miệng, sắp chảy xuống cả hai cân mỡ rồi kìa!"
Ân Như Ly làm lơ Mạc Vân Sam khinh thường, tiếp tục nói: "Có phải cậu có thành kiến gì với 'lão bà' không? Có ai quy định 'lão bà' là không thể theo đuổi chân ái?"
"Tôi đối với 'lão bà' không có thành kiến, tôi đối với cậu mới có thành kiến! Những người này càng già càng nổi tiếng, cậu là càng già càng dầu mỡ, hồ ly tinh lúc trước cười một cái là có thể khiến cho người ta mềm nhũn cả người cũng không biết là bị yêu quái nào ăn rồi, hiện tại lại biến thành tên hề thế này!" Mạc Vân Sam lắc đầu, nặng nề thở dài.
"Thì ra trước kia tôi chỉ cần cười một cái là đã có thể khiến cậu mềm nhũn cả người." Ân Như Ly rất nhanh đã bắt được trọng điểm.
Mạc Vân Sam trừng cô một cái, đem lực chú ý chuyển dời sang hai người đang ngồi đối diện.
Nguyễn Khinh Ngữ thong thả ung dung đếm số hạt cơm trong chén, Tô Tần đáp lời nói: "Em ăn như vậy, muốn ăn tới khi nào?"
Nguyễn Khinh Ngữ thái độ lãnh đạm: "Dì Ân còn chưa nói gì tôi, chị nói tôi làm gì? Chị là nữ chủ nhân của ngôi nhà này sao?"
"Dì Ân của em kết hôn rồi, nữ chủ nhân không phải tôi." Tô Tần nhất phái thản nhiên, "Nhưng tôi là thư ký của ba em, có nhiệm vụ chăm sóc em."
Nguyễn Khinh Ngữ liếc xéo cô ấy: "Chị là thư ký của ba tôi, cũng không phải là vợ nhỏ của ba tôi, dựa vào cái gì quản tôi?"
Ân Như Ly đúng lúc lên tiếng: "Khinh Ngữ đã là cô nương 20 tuổi rồi, thư ký Tô quản nó như vậy, đích xác không tốt."
"Đây là chuyện giữa tôi và em ấy," Tô Tần tạm dừng một lát, cong môi, "Ân tổng không muốn tôi quản em ấy, chẳng lẽ là muốn tôi quản chị? Tâm tư như vậy nếu để Mạc tiểu thư biết, không tốt lắm đâu."
"Tôi và vợ tôi ở bên nhau nhiều năm, đã quá hiểu nhau, cậu ấy đương nhiên là tin tưởng tôi vô điều kiện." Ân Như Ly nắm tay Mạc Vân Sam, nghiêng đầu nhìn nàng, "Cậu nói có phải không?"
Nói không tin, chẳng phải là để tình địch ngày xưa chế giễu, nói tin, cũng quá nuốt không trôi cục tức này!
Mạc Vân Sam không lên tiếng, quay đầu nói chuyện với Nguyễn Khinh ngữ: "Tiểu cô nương, em có hứng thú với đóng phim không? Tôi có một bộ kịch bản, nữ chính trong đó quả thực là chỉ dành cho em."
Nguyễn Khinh Ngữ suy tư một lát, "Nếu như đóng phim có phải sẽ có rất nhiều người thích không? Nếu như có nhiều người thích, có phải có thể tùy tiện chọn một cô bạn gái trong đó không?"
Mạc Vân Sam cong môi cười: "Khinh Ngữ đáng yêu như vậy, chắc chắn là được."
"Được a." Nguyễn Khinh Ngữ không chút do dự liền đáp lời.
"Hả?" Mạc Vân Sam ngạc nhiên, "Em không cần suy nghĩ chút sao?"
"Chẳng lẽ dì Mạc chỉ đang khách sao với con thôi?" Nguyễn Khinh Ngữ nhíu mày, "Người lớn nói chuyện không giữ lời là không tốt."
"D.....Dì?" Mạc Vân Sam lộ ra nụ cười xấu hổ mà không mất lễ phép, "Tôi lớn hơn em cũng không bao nhiêu, gọi chị là được rồi."
Ân Như Ly: "Gọi tôi là dì, gọi cậu là chị? Cậu so với tiểu cô nương này lớn hơn 14 tuổi, còn không tính là nhiều?"
"Liên quan gì đến cậu!" Mạc Vân Sam hạ giọng kề tai Ân Như Ly nói nhỏ, "Cậu đừng quên tôi đang muốn ly hôn với cậu."
Ân Như Ly nhỏ giọng nói: "Tôi cho rằng có tình địch ở đây thì cậu nên biểu thị công khai chủ quyền chứ."
Mạc Vân Sam bực nói: "Tôi không tính sổ với cậu, cậu ngược lại lại được đằng chân lân đằng đầu! Tìm tình địch đến cho tôi, cậu cũng rất quang vinh hả?!"
Ân Như Ly nói sang chuyện khác: "Khinh Ngữ rất cứng đầu, nếu như mối tình đầu của nó tan biến, sau này nó sẽ sống cô độc hết quãng đời còn lại."
Mạc Vân Sam không cảm thấy có gì không đúng, nói theo: "Cái gì mà cô độc sống hết quãng đời còn lại, phải gọi là độc thân vui vẻ! Ai nói nhất định phải yêu đương thì mới có thể có được hạnh phúc? Buông chuyện nhi nữ tình trường chuyên tâm cho sự nghiệp, thực hiện giá trị của nhân sinh mới là chuyện mà người con gái hiện đại nên theo đuổi."
Ân Như Ly: "Lần trước cậu cũng không phải là như vậy ------"
"Ý cậu là lúc trước tôi làm sai?" Mạc Vân Sam cười lạnh, "Tôi cũng cảm thấy sai rồi, cho nên hiện tại bắt đầu nỗ lực, tôi sẽ nổ lực sửa đổi sai lầm, tuyệt không đem tâm tư đặt lên chuyện cảm tình không có lối ra."
"....."
Ân Như Ly từ bỏ tranh luận, ngược lại nói với Nguyễn Khinh Ngữ: "Vừa rồi chỉ là dì Mạc nói đùa với con thôi."
Nguyễn Khinh Ngữ: "Không cần con làm nữ chính nữa sao? Con lớn lên không xinh đẹp à?"
Ân Như Ly nói là chuyện "Gọi chị" kia, nhưng tiểu cô nương lại hiểu lầm, cô cũng không làm sáng tỏ làm gì.
Tô Tần: "Em còn đi học, nên lấy việc học làm chính, đừng nên ------"
"Có liên quan gì đến thư ký Tô?" Nguyễn Khinh Ngữ buông đũa xuống, "Hay là nói thư ký Tô cự tuyệt tôi nhiều lần là vì muốn làm mẹ kế của tôi."
Tô Tần nhíu mày: "Em nói gì vậy, ai muốn làm mẹ kế của em!"
"Vậy chị quản đông quản tây làm gì? Tôi và chị là quan hệ gì mà phải bị chị quản?" Nguyễn Khinh Ngữ xuy thanh, "Thư ký của daddy không có quyền lớn như vậy, hơn nữa daddy của tôi cũng sẽ không quản tôi nhiều như vậy!"
Đầu óc Tô Tần phát đau, nói với Ân Như Ly: "Chiều nay tôi còn có chút việc, không làm phiền nữa, Khinh Ngữ nghe lời Ân tổng, hy vọng Ân tổng có thể giúp đỡ khuyên nhủ em ấy lúc nên về nhà thì phải về nhà, Nguyễn tổng trong khoảng thời gian này rất nhớ em ấy."
"Chị gấp đi như vậy là bởi vì nhìn thấy dì Ân và dì Mạc có đôi có cặp nên thương tâm sao?" Nguyễn Khinh Ngữ hất cằm nói, "Chị hiện tại thương tâm thế nào thì thời điểm mà tôi bị chị cự tuyệt còn thương tâm hơn.
Nhưng hiện tại tôi không muốn như thế nữa, cho dù hiện tại chị vừa bị chuyện tình cảm làm tổn thương, là lúc dễ lợi dụng nhất, tôi cũng sẽ không dâng chân tình lên để chị giẫm đạp nữa."
Tô Tần hít sâu một hơi, cong môi cười nói: "Thành thật mà nói, tôi và Ân tổng đã sớm ngã bài rồi, cái gì mà tổn thương hay không tổn thương, trẻ con thì đừng nên nói bậy.
Bất quá em có thể nghĩ thông suốt như vậy, tôi cũng thấy cao hứng thay em."
Ân Như Ly vỗ vỗ mu bàn tay Mạc Vân Sam, hai mắt vô tội: "Thư ký Tô cũng tự mình nói rồi, cô ấy và tôi sớm đã ngã bài, đương nhiên, tôi và cô ấy vốn dĩ cũng không có nảy sinh cái gì."
Mạc Vân Sam không hề chớp mắt nhìn chằm chằm hồ ly tinh chọc người ghét, buồn bực nói: "Có phải cậu rất thích chọc giận tôi không? Tôi đi hướng đông cậu cố tình lại đi hướng tây, tôi thật vất vả mới xoay người đi, cậu còn muốn trăm phương ngàn kế tìm không thoải mái cho tôi."
Ân Như Ly nắm tay vợ mình, "Lúc trước tôi đã làm một ít chuyện khiến cậu không vui, còn lấy người khác ra chọc giận cậu, sau này sẽ không thế nữa.
Cậu là vợ tôi, từ mười năm trước tôi đã nhận định người vợ này, tôi chỉ muốn cho cậu biết, tôi sẽ không có bất luận quan hệ ái muội với người nào khác."
Tuy rằng trong lòng Mạc Vân Sam cảm thấy hưởng thụ cực kỳ, nhưng vẫn phải cho hồ ly tinh nhìn chút sắc mặt, nhanh như vậy đã vả mặt, sau này sẽ không xuống đài được nữa!
Nàng lạnh mặt nói: "Cậu cho rằng cậu hiện tại biểu hiện chân thành còn kịp?"
"Vì sao lại không kịp? Hôn nhân của chúng ta có hiệu lực cả đời này, tương lai vài thập niên nữa cậu cũng là vợ của tôi, không riêng gì hôm nay tôi mới biểu hiện chân thành, ngày mai cũng sẽ biểu hiện chân thành, mãi cho đến khi chúng ta hai tấn hoa râm, tôi cũng chỉ là của một mình cậu." Thần sắc Ân Như Ly nghiêm túc, trong mắt cũng chỉ ánh lên bóng dáng của Mạc Vân Sam.
"Cậu thật sự phiền a!"
Câu này là lời thật lòng của Mạc Vân Sam, nàng chỉ muốn cho hồ ly tinh ăn chút đau khổ, sao lại khó đến vậy! Xú hồ ly cả ngày trêu chọc nàng đến lão lộc loạn đâm*, nếu như còn lạnh nhạt, nàng cũng cảm thấy bản thân lòng dạ hẹp hòi.
*Lão lộc loạn đâm (nai già đâm loạn): Ý chỉ tâm tình hoảng loạn
"Vậy có phải Ân thái thái không giận tôi nữa không?" Ân Như Ly kéo tay Mạc Vân Sam đặt bên môi, khẽ chạm vào ngón giữa, "Cậu mới gọi 'Mạc thái thái' tôi nghe rất rõ ràng, nếu như đã thừa nhận thân phận của tôi rồi thì cũng không thể đổi ý."
Mặt già của Mạc Vân Sam đỏ lên, chống chế nói: "Tôi không có gọi!"
Khẩu môi của Ân Như Ly dán lên lỗ tai Mạc Vân Sam: "Nếu cậu nói chuyện không giữ lời, tôi sẽ nằm đất ăn vạ, khách còn ở đây, cậu cũng không muốn khiến người ta chế giễu, đúng không?"
Mạc Vân Sam cắn răng nói: "Tôi cũng không tin cậu không biết xấu hổ!"
Thanh âm của các cô không lớn, nhưng cái bàn này cũng không to, hai người khác ngồi ở đối diện nhiều ít cũng có thể nghe được chút nội dung của mấy câu thầm thì này.
Giáp mặt ngược cẩu, hợp lý không?!
Trái tim của Tô Tần bị bóp đến nhỏ thêm vài phần.
Miệng nàng thì nói rộng lượng là thế, nhưng tốt xấu gì cũng đã từng thật lòng thích người ta, hồ ly tinh ở trên thương trường âm hiểm xảo trá ở trước mặt vợ mình hoàn toàn là một gương mặt khác, quả thực là khiến người ta tức ngực khó thở!
Nguyễn Khinh Ngữ chăm chú nhìn dì Mạc ngồi đối diện, rõ ràng thoạt nhìn cũng không thông minh hơn mình bao nhiêu, sao có thể có được tình yêu ngọt ngào như thế chứ?
Ân Như Ly đứng lên, cúi đầu, tựa hồ như là đang suy nghĩ xem nên ăn vạ ở chỗ nào thì thích hợp.
Mạc Vân Sam giãy giụa vài giây, mở miệng: "Mạc thái thái, hôm nay phiền cậu dọn dẹp chén đũa, tôi tiễn khách ra ngoài trước."
Ân Như Ly khom lưng nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên sườn má vợ, ngậm cười thu thập chén đũa.
Mạc Vân Sam bỗng nhiên từ trên ghế nhảy dựng lên, không được tự nhiên hô: "Hôm nay tương đối đột ngột, món ăn cũng rất đơn giản, lần sau thư ký Tô và Nguyễn tiểu thư tới làm khách nhất định là sẽ khoản đãi thật tốt."
"Sẽ không, tay nghề của dì Lý rất tốt." Tô Tần cười nói, "Lần sau đến, nhất định là sẽ bổ sung quà tân hôn."
Nguyễn Khinh Ngữ lúc này mới chậm rãi kinh ngạc nói: "Dì Ân kết hôn!"
"......"
Sợ nhất chính là không khí đột nhiên an tĩnh.
Ân Như Ly gật đầu: "Dì kết hôn."
Nguyễn Khinh Ngữ nhìn về phía Tô Tần, lộ ra nụ cười vui sướng khi người gặp họa: "Bị tôi nhìn thấy bộ dáng thất tình của chị, trong lòng nhất định là bi phẫn đan xen nhỉ!"
Tô Tần sờ sờ đầu tiểu cô nương: "Tuổi còn nhỏ đừng nghĩ nhiều quá, tôi không xem tình yêu là thứ quan trọng như vậy, tôi là thưởng thức Ân tổng, nhưng còn chưa tới mức không phải chị ấy thì không thể."
Nguyễn Khinh Ngữ quay đầu nói với Ân Như Ly: "May mà đối tượng kết hôn của dì Ân không phải là Tô Tần.
Giống như dì Mạc lúc trước lì lớm đeo bám như vậy mới là chân ái."
Tô Tần: "Con nít phải có lễ phép, đừng có gọi thẳng tên người lớn."
Mạc Vân Sam: "Dì không có lì lợm đeo bám."
Ân Như Ly: "Khinh Ngữ nói đúng."
Ba người cơ hồ là đồng thời lên tiếng.
Nguyễn Khinh Ngữ xoay người đi ra ngoài, "Phiền thư ký Tô đưa tôi về trường học, chị đừng nghĩ nhiều, tôi chỉ xem chị như tài xế thôi."
"Mạc tiểu thư không cần tiễn đâu." Tô Tần mỉm cười lễ phép với hai nữ chủ nhà, bước nhanh đuổi theo người phía trước.
Cửa lớn đóng lại.
Mạc vân Sam buồn bã nói: "Vừa rồi là cậu ở trước mặt người khác uy hiếp tôi, đúng không?"
Ân Như Ly mị cười: "Khiến cậu nhìn thẳng vào tâm ý của mình, không tính là uy hiếp."
"Hiện tại cười sáng lạn như vậy, là bởi vì biết chút nữa sẽ không cười nổi sao? Cậu phải biết rằng báo thù không chỉ có gậy ông đập lưng ông, còn có phương thức khác." Mạc Vân Sam lắc lắc tay trái, "Thuận tay phải dùng tay trái thì không dễ nắm giữ lực đạo lắm, nếu như nắm giữ không tốt lực đạo, sẽ rất dễ làm hư một số thứ."
Nàng tới gần Ân Như Ly, đè cô lên thành bàn ăn, "Nếu cậu ỷ vào bản thân sức lực lớn muốn phản kháng, tôi sẽ nhịn không nâng tay phải lên, kết quả người đau lòng vẫn là cậu.
Cậu nói có phải không?"
Ân Như Ly đỡ eo Mạc Vân Sam, "Hiện tại cậu đang uy hiếp tôi?"
"Đương nhiên không phải," Mạc Vân Sam nói, "Là tôi đang trần thuật lại một số sự thật cho cậu biết."
Ân Như Ly cầm tay Mạc Vân Sam, "Cái tay không nắm giữ tốt lực đạo này, cậu muốn dùng làm gì tôi?"
"Dù sao cũng không phải làm chuyện vui vẻ!" Mạc Vân Sam dùng tay trái nắm cổ áo Ân Như Ly, một đường kéo lên lầu, đẩy vào phòng ngủ.
Cửa gỗ "phanh" một tiếng đóng lại, hiệu quả cách âm của phòng rất tốt, từ bên ngoài sẽ không nghe được cái gì.
Nhưng trong phòng rất nhanh đã thành một mảnh hỗn độn, mỹ phẩm dưỡng da trên bàn trang điểm đều bị đụng cho ngã xuống đất, rơi rớt tan tác.
- -------
Editor:
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...