Ăn cơm xong, Ân Như Ly thu dọn chén đũa lại liền đổi giày ra ngoài, chiều nay còn có một cuộc họp quan trọng, tính cả thời gian đi lại, một chút cũng không dư ra.
"Sau này giữa trưa cậu đừng trở về nữa, tôi cũng không phải là một mình thì không ăn cơm được." Mạc Vân Sam vẻ mặt ghét bỏ, "Trở về còn chọc tôi tức giận!"
Ân Như Ly đi qua, một tay đỡ sau đầu vợ mình, đặt một nụ hôn lên giữa trán nàng, "Kết hôn không phải là chuyện nhiều thêm một tờ giấy hôn thú đơn giản như vậy, còn phải nâng đỡ nhau cả đời, làm sao tôi có thể an tâm để vợ của mình đang bị thương ở nhà một mình được?"
"Bây giờ lời dễ nghe thì nói hết bộ này đến bộ khác, sao trước đó không nghe cậu nói thế đi!" Mạc Vân Sam bĩu môi, "Tôi xem như là hiểu rõ được một đạo lý rồi, không chiếm được mới là miếng bánh thơm, thứ có thể dễ dàng có được thì không còn thơm nữa!"
"Lời này của cậu không đúng." Ân Như Ly nói, "Tình yêu vợ dành cho mình tôi cũng rất dễ có được, nhưng tôi vẫn thấy nó rất thơm đấy thôi."
"Cậu lấy đâu ra tự tin như thế nói với tôi loại lời này! Nói cái gì mà tình yêu của tôi cậu có thể dễ dàng có được, con mắt nào nhìn thấy tôi biểu hiện là tôi yêu cậu hay là cái lỗ tai nào của cậu nghe thấy tôi nói tôi yêu cậu?!" Mạc Vân Sam hướng Ân Như Ly dùng sức thổi mạnh một hơi, "Thổi gió lạnh cho cậu tỉnh táo một chút!"
"Tôi hiện tại rất tỉnh táo," Đuôi mắt Ân Như Ly hơi hơi câu xuống, ý cười doanh doanh, "Tỉnh táo mà ý thức được tôi có một người vợ tốt nhất thế gian này.
Sau này tôi sẽ không còn phải một mình ra ngoài, một mình về nhà, một mình ăn cơm, một mình ngủ nữa.
Sau này mỗi một ngày, vẫn luôn vẫn luôn, có một người chờ tôi về nhà."
"Không nghe không nghe, vương bát niệm kinh!" Mạc Vân Sam lui về sau một bước, nhanh chân chạy lên lầu.
Lời ấu yếm há mồm là ra, ai mà chịu được!
Ân Như Ly nhìn bóng dáng hốt hoảng thất thố như con thỏ kia, khóe môi cong cong, nhưng bất đắt dĩ cũng không thể không xoay người ra ngoài.
.........
Ánh mắt của Mạc Vân Sam dừng lại trên cánh tay phải của mình, chăm chú nhìn đến xuất thần.
Sau khi có thể khống chế không cần dùng cái tay này nàng liền không thử dùng thêm lần nào nữa, ngay cả một động tác giơ tay đơn giản cũng không làm.
Ký ức bị giật điện làm nàng sợ hãi đến độ mỗi lỗ chân lông cơ hồ cũng muốn rụt lại với nhau.
Rõ ràng trong lòng biết tay không có bất luận vấn đề gì nhưng lại không dám mạo hiểm dù chỉ một chút, nàng không muốn chịu thêm một lần loại thống khổ đó nữa.
Nhưng mà nàng không thể cả đời dựa vào tay trái mà sống, lâu rồi không cầm, ước chừng thật sự sẽ thoái hóa.
Mạc Vân Sam hít sâu mấy hơi, thử hoạt động ngón trỏ.
Nhưng chỉ nhẹ nhàng động một cái, cả người liền phản xạ có điều kiện rụt lại thành một đoàn.
Nàng nhắm mắt lại thật lâu cũng không mở ra, lông mi run rẩy, chậm rãi, trên mặt trồi lên một mạt quật cường.
Chút việc nhỏ như vậy, sao có thể đả đảo nàng chứ?
Mạc Vân Sam không nhìn tay phải nữa, đem toàn bộ lực chú ý chuyển dời sang nơi khác, lại thử thêm một lần nữa, vẫn là sinh ra cảm giác kịch liệt đau đớn đó.
Sau khi thất bại hai lần, nàng không còn muốn phân cao thấp nữa, tựa vào sô pha nghĩ ngơi một lúc, lấy điện thoại ra click mở một bộ phim điện ảnh đoạt giải, vừa nhìn vừa bắt chước lời thoại trong phim.
Tuy nói là muốn chuyển về làm phía sau màn nhưng thói quen đã có nhiều năm nàng sẽ không vứt bỏ, mỗi ngày vẫn sẽ xem một bộ phim, học tập lời thoại và cách những diễn viên ưu tú xử lý cảm xúc trong đó.
Thành công có được ngày hôm nay chính là nhờ mỗi ngày từng chút từng chút như vậy, dùng rất rất nhiều năm nỗ lực chồng chất lên mà có được.
Nàng thường nghĩ, nếu như không quen biết Ân Như Ly, vậy Mạc Vân Sam ngày hôm nay sẽ là bộ dạng gì?
Mặc kệ là bộ dạng gì, dù sao cũng không phải là bộ dạng không da không mặt mũi như thế này!
Mạc Vân Sam đột nhiên nhớ tới bộ dáng một chút cũng không biết hối cả còn nói lời cợt nhả hết bài này đến bài khác của Ân Như Ly, tức giận tới mức giơ chân đá vào không khí.
- ------
Khi tin tức Trang Ninh bị nghi ngờ có liên quan đến hành vi quấy rối tình dục và gây thương tích nhân thân cho người khác được tung ra, trên mạng lập tức dấy lên ngàn lớp sóng.
Trong tin tức, tuy rằng người bị hại dùng tên giả, nhưng rất nhiều người vẫn thông qua thông tin khoảng thời gian trước Mạc Vân Sam nằm viện mà suy đoán ra người bị hại bị đối đãi tàn nhẫn trong án của Trang Ninh là nàng.
Lúc này, fan hâm mộ của Mạc Vân Sam quá mức kích động đã liên danh yêu cầu xử phạt nặng với Trang Ninh, đoàn kết cùng nhau chống lại hết thảy các hạng mục điện ảnh có quan hệ với Trang Ninh.
Chuyện này không chỉ liên quan đến một mình Mạc Vân Sam, chuyện các nghệ sĩ bị fan hâm mộ biến thái thương tổn rất hay xảy ra, rất nhiều fanclub của minh tinh đều gia nhập trận này lên án công khai, hy vọng phía công ty quản lý có thể tận chức tận trách đối với phương diện an toàn nhân thân của minh tinh.
Thành công của một người không thể tạo ra trong một sớm một chiều, nhưng hủy diệt một người có khi chỉ ở trong nhất niệm chi gian.
Những công ty có hợp tác lui tới với Điện ảnh Thiên Ninh đồng loạt sôi nổi phát biểu thanh minh, ngưng hẳn hợp tác.
Chỉ cần lên mạng thì nhất định có thể nhìn thấy tin tức như vậy.
Ân Như Ly sợ Mạc Vân Sam nhìn thấy tin tức về Trang Ninh lại nghĩ tới những chuyện không tốt, liền nghĩ biện pháp dời đi lực chú ý của nàng, không cho nàng có cơ hội cầm điện thoại.
"Cậu cứ ở trước mặt tôi lúc ẩn lúc hiện lúc ẩn lúc hiện là muốn cái gì?" Mạc Vân Sam không kiên nhẫn nói, "Điện thoại của tôi có ở trên bàn không? Cậu giúp tôi xem thử xem."
"Tôi cho rằng một mỹ nhân gợi cảm đang hoảng trước mặt cậu thì cậu sẽ cảm thấy rất hưởng thụ chứ." Đầu ngón tay của Ân Như Ly nhẹ nhàng chạm vào lòng bàn tay của Mạc Vân Sam, dọc theo ngón tay di chuyển về trước, thẳng tới lòng bàn tay.
Mạc Vân Sam hừ lạnh: "Cậu đừng nghĩ câu dẫn tôi, lanh lảnh càn khôn rõ như ban ngày, tôi tuyệt đối sẽ không làm bất luận chuyện bại hoại văn nhã gì với cậu!"
Ân Như Ly khuynh người về phía trước, thò đầu lưỡi ra, nhẹ liếm lên môi Mạc Vân Sam, "Vị quan nhân này đang diễn phim gì thế? Có phải đang diễn bộ thư sinh đứng đắn bị hồ yêu mê hoặc, suốt ngày trầm mê bên trong tửu sắc không?"
"Cậu!" Hai mắt Mạc Vân Sam đột nhiên trừng lớn thêm vài vòng.
Dụ hoặc táo bạo trắng trợn như vậy, quả thực chính là đang khiêu chiến điểm máu giới hạn của nhân loại!
"Thế nào? Có phải nói không nên lời không? Có phải cậu cũng cảm thấy nơi này dùng để nói chuyện có chút lãng phí không, phải nên làm một chút chuyện có ý nghĩa nhỉ?" Hai tay Ân Như Ly ôm lấy thắt lưng của Mạc Vân Sam, siết chặt.
"Tôi còn đang nháo ly hôn với cậu đó, cậu đừng có xằng bậy, nếu không tôi sẽ báo cảnh sát!" Mạc Vân Sam xoay mặt đi, trước khi báo được đại thù, kiên quyết không thể để củi kiếm ba năm thiêu một giờ được.
Nhất định phải khiến hồ ly tinh quỳ xuống nước mắt một phen nước mũi một phen cầu xin nàng tha thứ mới được!
"Đóng cửa làm việc khuê phòng cũng phải phiền đến chú cảnh sát sao? Cậu như vậy là không ngoan." Môi mỏng của Ân Như Ly dán lên mạch máu đang nhảy trên cổ Mạc Vân Sam, trượt xuống, hôn lấy yết hầu ở giữa.
Mạc Vân Sam muốn chạy trốn, nhưng eo bị giữ chặt cực kỳ, chân cẳng cũng như có ý thức của mình, không hề phối hợp với chủ nhân của nó.
Ân Như Ly cất bước chân, dẫn đường Mạc Vân Sam đi đến phòng tắm, đẩy cửa đi vào.
"Tay của cậu không tiện, tôi giúp cậu, như vậy có thể tắm sạch chút.
Cậu yên tâm, không có sự cho phép của cậu, tôi sẽ không làm chuyện gì khác người."
Từ lúc đó về sau, cô xác thực không làm bất luận cái gì mang tính chất hành động nữa, nghiêm túc lấy khăn lông giúp Mạc Vân Sam cọ lưng, ngậm miệng không nói, giống hệt như một tiểu nha hoàn đang hầu hạ tiểu thư tắm rửa.
Mạc Vân Sam cảm nhận sâu sắc bản thân đang bị chơi.
Loại bầu không khí này, cái gì cũng không làm, căn bản là muốn mạng già của mình mà!
Ân Như Ly dường như thấy rõ được tâm tư của nàng, đột nhiên từ phía sau bế nàng lên.
Mạc Vân Sam giật mình trong lòng, "Cậu lưu manh!"
Ân Như Ly tiến lại sát bên tai nàng nhẹ giọng nói: "Tôi không phải lưu manh, là vợ hợp pháp mà cậu đã lãnh chứng rước về.
Nếu cậu không muốn, tôi sẽ không cưỡng bách, nhưng mà ngoài miệng không muốn với trong lòng không muốn tôi có thể nhìn ra được, mấy lời gạt người không cần phải nói."
Nước từ vòi sen chảy xuống, xối đến Mạc Vân Sam không thể mở mắt ra được.
Sau đó nữa, thoải mái đến không muốn mở mắt.
.........
Từ lúc kết hôn cho tới nay, Mạc Vân Sam cơ hồ là không nếm được chút ngon ngọt gì, lần này, thật thật tại tại mà tiến vào vại mật ngâm một chuyến.
Cái gì mà tiết khí hay không tiết khí, hưởng thụ ở trước mắt thì cái gì cũng phải sang trạm khác đứng.
Có sẵn công cụ hình người sao có thể không cần.
Mạc Vân Sam nằm trong ổ chăn, mí mắt chỉ hé ra một vệt, thanh âm lười biếng: "Làm xong rồi thì lăn xuống giường nghỉ ngơi đi."
"Cậu nói cái gì?" Ân Như Ly niết một cái trên eo Mạc Vân Sam, làm như là cảnh cáo.
"Cậu muốn làm phản à, một tiểu nha hoàn mà cũng dám lỗ mãng với chủ tử!" Mạc Vân Sam một chân đá, một chân đạp người bên cạnh từ trong chăn rớt ra ngoài, té trên mặt đất.
Ân Như Ly không nghĩ nàng sẽ thật sự động chân, tư thế ngã xuống giường cực kỳ chật vật, nhảy dựng lên quát: "Mạc Vân Sam!"
"Ồn ào cái gì!" Người trên giường dùng ngón út ngoáy ngoáy lỗ tai, nhướng mày, "Tôi vui vẻ xong rồi thì cậu cũng thành vô dụng, đá một cái coi như là ân điển cho cậu, người bình thường cũng không có đãi ngộ thế này đâu."
"Có phải cậu cảm thấy tôi là người tốt không?" Ân Như Ly nhếch một bên môi, chậm rãi tới gần, "Hồ ly là động vật ăn thịt, loại thỏ con da thịt non mềm như cậu thế này, một ngụm cắn xuống, thì cổ sẽ bị cắn đứt ngay."
"Cậu còn qua đây tôi sẽ giơ tay." Mạc Vân Sam chớp chớp mắt, vô tội lại đáng thương, "So không biết xấu hổ tôi không bằng cậu, nhưng so về thảm tôi thua cậu sao? Đau trên người tôi nhưng đau lòng cậu, chút đạo lý này tôi cũng biết."
Giữa mày Ân Như Ly phồng lên, "Cậu uy hiếp tôi."
"Tôi uy hiếp cậu thì làm sao?" Mạc Vân Sam hếch cằm, "Nhiều năm như vậy cũng chưa từng có người đau lòng tôi, hiện tại thật vất vả mới tóm được một người, tôi còn không thể chơi tính tình sao?"
"Vừa rồi chơi chân là đủ rồi, hiện tại ngoan ngoãn ngủ đi." Ân Như Ly một lần nữa trở lại trong chăn, ôm lấy người bên trong.
"Lúc trước cậu chơi tôi xong lại bỏ mặc tôi tự sinh tự diệt, tôi cũng muốn khiến cậu nếm thử khổ cực mà tôi từng trải qua, cậu đi qua phòng cách vách ngủ đi!" Mạc Vân Sam ra sức tránh thoát trói buộc, nhưng nề hà nàng lại tựa như một con gà mái già ở trong ổ đẻ trứng, giãy giụa cũng không dùng được.
Ân Như Ly: "Tôi đến phòng cách vách có thể tự mình giải quyết, giải quyết xong thì ngủ ngon, ở chỗ này cũng chỉ có thể nhìn mà ăn không được, cậu cảm thấy loại trừng phạt nào càng nặng hơn?"
Mạc Vân Sam nghe xong thế nhưng lại cảm thấy có chút đạo lý.
Ôm một cô vợ mê người như vậy, lại không thể được tẩm bổ gì, chắc chắn thảm hơn.
Nhưng mà cứ luôn cảm thấy không đúng chỗ nào đó.
"Ngày mai là thứ bảy, có thể dậy muộn."
Mạc Vân Sam từ trong miệng hồ ly tinh nghe được câu thế này, càng thêm cảm thấy không đúng.
"Tôi còn có thể biểu hiện càng tốt hơn nữa."
Mạc Vân Sam còn chưa kịp phản ứng lại, chăn đã trùm qua đầu, công cụ hình người chịu thương chịu khó bắt đầu đợt công tác thứ hai.
........
Ngày đã trôi qua quá ba sào.
Mạc Vân Sam nhìn trần nhà, như là đang suy tư cái gì đó.
Nếu nàng đem nhân sinh của mình quay thành một bộ phim tình yêu, vậy nhất định là nữ chính thảm nhất, không có gì sánh nổi.
Bị bạn gái cũ ngược đến chết đi sống lại chính là nàng, bị vợ mình ngược đến chết đi sống lại chính là nàng, bị ép tới chết đi sống lại cũng chính là nàng.
Tuy rằng cuối cùng chết đi sống lại là do phiêu phiêu dục tiên chết đi sống lại, nhưng nhắc tới vẫn là rất mất mặt.
Trời cao nhất định là ghen ghét với mỹ mạo của mình, mới có thể phân cho mình một cái kịch bản tệ đến như vậy!
Mạc Vân Sam hận đến ngứa răng, quay đầu nhìn người đang ngủ say bên cạnh, lại đá thêm cái nữa.
Ở trong mộng của Ân Như Ly, tay của vợ cô bình yên vô sự, mềm mại linh hoạt, có thể di chuyển đến bất luận địa phương nào muốn đi.
Đang lúc cái tay kia muốn đi đến nơi nên đi, eo của cô liền đau xót, cảnh trong mơ tiêu tán, mở mắt ra, bản thân đang ngồi trên thảm.
Ân Như Ly tỉnh táo hơn, mặt so với đáy nồi còn muốn đen hơn, "Cậu đá nghiện rồi?"
"Họ Ân tôi nói cho cậu biết, từ giờ trở đi nếu tôi còn nói với cậu câu nào nữa thì tôi chính là heo! Không, chờ tôi mắng cậu xong trước đã!" Mạc Vân Sam nghiến răng nghiến lợi, "Mấy con yêu tinh khác tu luyện mấy ngàn năm càng ngày càng giống người, cậu càng tu luyện càng không giống người! Lão vương bát đản, cậu cho rằng tôi muốn ly hôn với cậu là đang nói giỡn sao? Tôi mang mười năm nhân sinh quý giá nhất phụng hiến ở trên người cậu cậu không biết cảm ơn thì cũng thôi đi, trả lại cho tôi toàn là bạo lực lạnh, sao lại có năng lực như vậy! Nếu như tôi không phun được cái khẩu ác khí kia ra, nửa đời sau của cậu cũng đừng nghĩ trôi qua tốt đẹp!"
"Cậu có biết Tân lão sư đã nói cái gì với tôi không?" Ân Như Ly thốt ra một câu không đầu không đuôi.
Mạc Vân Sam trừng mắt nhìn cô một cái, không tiếp lời.
"Tân lão sư nói tôi là một bô cẩu, ý là bạn gái nói cái gì chính là cái đó, bạn gái nói tôi đi hướng đông tôi tuyệt đối sẽ không đi hướng tây." Ân Như Ly nói, "Hiện tại là vợ, vợ muốn tôi nhảy hố lửa, tôi tuyệt không nhảy cầu."
Mạc Vân Sam: "Cậu cho rằng dùng mấy lời thoại phim ngôn tình đầy âu yếm là có thể lừa được tôi một nữ nhân ba mươi khôn khéo thành thục?"
Ân Như Ly: "Lão nhân có một câu, nếu muốn nhìn một người có thể phó thác được chung thân cả đời hay không, thì đừng nghe cô ấy nói cái gì, phải xem cô ấy làm cái gì, lời tôi nói cậu không tin, nhưng công phu trên tay cậu không thể không thừa nhận, chuyện tôi làm tối hôm qua có thể được một trăm điểm không?"
Mạc Vân Sam nắm lấy gối đầu đánh qua, "Cậu có thể đừng không biết xấu hổ thế không?"
Nàng dùng chính là tay phải, nhưng bản thân hoàn toàn không ý thức được.
Đồng tử Ân Như Ly khẽ nhúc nhích, bất động thanh sắc mà tiếp được gối, dùng mũi ngửi ngửi, "Trước kia trên gối chỉ có một loại khí vị, hiện tại lại nhiều thêm một loại khí vị khác, hòa lại với nhau, ngửi lên có cảm giác gì cậu có biết không?"
Mạc Vân Sam nhíu mày, "Cậu lại muốn nói gì?"
"Có rất nhiều đoạn thời gian, tôi đều là một con hồ ly hoang không có chủ, sau đó, bị một thiếu nữ thuần hóa, trên cổ lại nhiều thêm một sợi dây xích." Hai tay Ân Như Ly chống giường, chậm rãi tới gần, "Hồ ly có dã tính đáng lẽ không thích trói buộc, nhưng mà tôi là một con hồ ly không có tiền đồ, bị tròng một lần thì muốn vĩnh viễn bị giam cầm."
Ánh mắt Mạc Vân Sam trốn tránh, sợ hãi mềm lòng sẽ bị mắc mưu.
Ân Như Ly nâng mặt Mạc Vân Sam, khiến nàng nhìn thẳng vào mắt mình, "Hiện tại gối đầu của tôi đã nhiều thêm một loại hương vị, dây xích trên cổ của tôi vẫn còn ở đó, nàng chỉ cần túm một cái, tôi sẽ vĩnh viễn không rời đi nữa."
King kong ~
King kong ~
King kong ~
Tiếng chuông cửa lỗi thời đánh vỡ bầu không khí trong phòng.
Các thớ cơ trên mặt Mạc Vân Sam trở nên căng thẳng, "Có người gõ cửa, nhanh đi mở cửa đi!" Dứt lời, chạy trối chết.
Cửa phòng tắm "phanh" một tiếng đóng lại.
Ân Như Ly nhìn về phía cửa, hơi bực.
Cô phủ thêm một cái áo ngủ qua đầu gối xuống lầu, trên màn hình camera là khuôn mặt của thư ký Tô - Tô Tần.
Chuông cửa vẫn luôn vang, chủ nhân ngôi nhà lại không nhanh không chậm rửa mặt xong mới đi ra mở cửa.
Tô Tần nhìn đồng hồ trên cổ tay, mười giờ rưỡi sáng.
"Ân tổng đây là mới tỉnh ngủ? Thật hiếm lạ!
"Thư ký Tô có chuyện gì?"
Tô Tần lấy từ trong túi ra một bao văn kiện, "Nguyễn tổng muốn tôi đưa cái này cho chị."
"Phiền thư ký Tô đi một chuyến rồi." Ân Như Ly nhận lấy văn kiện, đứng ở cửa, tựa hồ như không có ý muốn mời người vào trong.
Tô Tần ngậm cười, "Tôi thứ bảy còn cực cực khổ khổ đưa văn kiện đến, Ân tổng ngay cả ly trà cũng không cho uống sao?"
"Ân tổng có khách tới a!" Mạc Vân Sam đi xuống lầu, tươi cười đầy mặt, "Tôi chỉ xuống rót ly nước, hai người bận chuyện của mình đi, đừng để ý đến tôi."
Tô Tần ngạc nhiên một lát, trong miệng dường như có một tia cay đắng.
Ân Như Ly lập tức kéo ra khoảng cách với Tô Tần: "Thư ký Tô tới đưa văn kiện cho tôi, lập tức đi liền."
- -------
Editor:
( ˘ ³˘)♥.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...