"Tôi không chạm vào cậu nữa, cậu đừng dùng sức." Trong mắt Ân Như Ly tràn ngập đau lòng, nhưng lại không hề có biện pháp gì.
"Cậu có còn là con người không? Tôi đau thành như vậy mà cậu cũng không đưa tay đây cho tôi cắn một cái à?" Thanh âm Mạc Vân Sam rất suy yếu, ngữ khí lại rất ngang ngược.
Ân Như Ly đưa tay qua, còn chưa kịp chuẩn bị, một trận đau đớn tê tâm liệt phế thổi quét toàn thân.
"Tôi khá hơn nhiều rồi." Mạc Vân Sam buông Ân Như Ly ra, ngồi thẳng dậy, tựa lựng ra ghế, phảng phất như không có việc gì phát sinh.
Ân Như Ly nhìn chằm chằm dấu răng trên cổ tay, không khỏi nghĩ đến, cảm giác bị điện giật, chắc là đau hơn ngàn vạn lần so với bị cắn thế này.
"Thực xin lỗi." Thanh âm rất thấp, rất trầm.
Mạc Vân Sam: "Tôi cắn cậu, cậu còn nói xin lỗi tôi, đầu óc hư rồi?"
"Là tôi không bảo vệ tốt cho cậu." Ân Như Ly nói.
"Tôi là một người trưởng thành, không cần người khác bảo vệ, bị fan biến thái bắt đi cũng không phải lỗi tại cậu, không có gì phải xin lỗi cả." Mạc Vân Sam xuy thanh, "Chuyện này tôi không trách cậu không đại biểu cho việc những chuyện khác tôi có thể tha thứ cho cậu, chúng ta việc nào ra việc đó, những thứ mà cậu thiếu tôi phải chậm rãi tính rõ ràng."
"Cậu muốn tính thế nào?" Tay của Ân Như Ly từ ghế dựa trượt đến eo Mạc Vân Sam, đột nhiên buột chặt.
"Lão hỗn đản vừa rồi cậu nói là không chạm vào tôi, sao có thể xoay mặt là không tính gì hết, lấy xú móng vuốt của cậu ra!"
Mạc Vân Sam ngoài miệng cứng rắn, nhưng trái tim lại đập "thình thịch thình thịch" kinh hoàng không ngừng.
Hormone đáng chết này!
Ân Như Ly: "Cậu quá gầy, tôi sợ gió thổi ngã cậu, phải đỡ chút."
Mạc Vân Sam: "Cậu lại bắt đầu trợn mắt nói dối, trong xe làm gì có gió?"
Ân Như Ly thò lại gần, thở gió bên tai nàng, "Cảm nhận được chưa?"
"Cậu câu dẫn tôi cũng vô dụng!" Lúc này Mạc Vân Sam quyết tâm phải cho cáo già xem chút sắc mặt, tuyệt không bởi vì tí trêu chọc này mà tước vũ khí đầu hàng.
.....Hẳn là không thể nào.
Lỗ tai Mạc Vân Sam phát ngứa, trong lòng bắt đầu niệm đủ các loại kinh, xua tan đi tạp niệm.
"Bác sĩ nói dinh dưỡng của cậu không cân đối, về nhà phải bồi dưỡng lại thật tốt." Ân Như Ly ngậm lỗ tai Mạc Vân Sam, nhẹ giọng nói, "Còn phải vận động vừa phải, khôi phục cơ năng của cơ thể."
Mạc Vân Sam cứng nhắc, nỗ lực bảo trì thanh tuyến vững vàng, nói: "Ân tiểu thư, dựa theo những lời mà cậu nói lúc mới kết hôn, nếu tôi hối hận có thể tùy thời đưa ra yêu cầu ly hôn.
Hiện tại tôi vô cùng hối hận, cho nên, mong chú ý bảo trì khoảng cách với tôi."
Môi của Ân Như Ly lại trước sau không dịch một tấc, "Hiện tại cậu không thể dùng tay, nếu tôi bảo trì khoảng cách với cậu thì ai tới đút no cậu?"
Bất giác miệng lưỡi Mạc Vân Sam khô khốc, hất cằm, cậy mạnh nói: "Lão dâm tặc cậu trong đầu cả ngày toàn là phế liệu gì thế? Tôi thật sự no rồi, không cần đút!"
"Ăn uống là chuyện liên quan đến sinh tử đại sự, sao có thể tính là phế liệu?" Ân Như Ly vô tội nói, "Hay là do cậu hiểu sai ý trong lời của tôi, cho rằng tôi nói không phải là ăn cơm, mà là ------"
"Cậu câm miệng lại!" Mạc Vân Sam buồn bực, "Bác sĩ có nói là phải giúp tôi bảo trì tâm trạng vui vẻ không? Cậu cứ lải nhải lẩm bẩm, lải nhải lẩm bẩm bên tai tôi như vậy, sao tôi có thể bảo trì tâm trạng vui vẻ được?"
"Tôi còn tưởng rằng Ân thái thái hiện tại đang rất vui vẻ chứ." Ân Như Ly thở dài, "Vậy tôi không nói nữa."
Cô nói lời giữ lời, không hề lên tiếng nữa, nhưng miệng lại không nhàn rỗi, theo cằm của Mạc Vân Sam trượt đến bên môi, nhẹ thăm vài cái.
Từ lúc Mạc Vân Sam tỉnh lại cho đến bây giờ, các cô cũng chưa có bất luận tiếp xúc thân mật gì.
Mạc Vân Sam mím chặt môi, thái độ kiên quyết.
Ân Như Ly không nhụt chí, không nhanh không chậm, ôn nhu chạm vào.
Suýt nữa mất đi tình cảm chân thành nghĩ mà sợ cùng tự trách tựa hồ như muốn thông qua cái hôn liên tiếp này truyền đến cho người đối diện, Mạc Vân Sam dần dần mềm ra, nhắm mắt lại.
Đôi môi như chốt mở của thân thể, một khi mở ra liền không có cách nào dễ dàng đóng lại.
Ân Như Ly cẩn thận, mềm nhẹ, hệt như đối đãi với một con búp bê bằng sứ, cằm của vợ cô thon gầy hơn rất nhiều, nâng trên tay còn có chút cộm.
Cô không dám giống như trước đây tùy ý đoạt lấy dưỡng khí, chỉ dám khắc chế vui múa cùng tiểu gia hỏa trong miệng vợ mình.
Mạc Vân Sam cơ hồ như muốn hòa tan bên trong nụ hôn ôn nhu của Ân Như Ly.
Các nàng đã bao lâu rồi không như vậy, lâu đến nỗi nàng không nhớ rõ nữa.
Nhưng chuyện không có tiền đồ đã làm nhiều như vậy, bị hàng phục dễ dàng thế sao, vậy chẳng phải sau này vĩnh viễn cũng không có ngày xoay người à!
Khớp hàm của nàng nhanh chóng đóng lại, giữa răng là xúc cảm mềm mại, hệt như cắn được một viên kẹo bông gòn.
Ân Như Ly không phòng bị đầu lưỡi tê rần, theo bản năng rụt về sau.
"Cậu xem lời tôi nói như gió thoảng bên tai có phải không?"
Mạc Vân Sam trịnh trọng gằn từng chữ một: "Tôi, sự nghiệp đang lúc phát triển, cậu thành thành thật thật ở nhà làm Mạc thái thái là được rồi, lúc tôi có tâm tình có lẽ có thể sủng hạnh cậu một chút, lúc không rảnh rỗi thì cậu tìm đại nơi nào mát mẻ đợi gọi, nghe hiểu chưa?"
"Không hiểu." Ân Như Ly nhướng mày, "Cậu đã từng nói muốn buổi sáng nghe tôi nói tôi yêu cậu, buổi tối trước khi ngủ nói với tôi cậu yêu tôi, nhanh như vậy đã quên rồi sao?"
"Cậu cứ coi như lúc tôi nói những lời đó đầu óc bị ong vò vẽ đốt sưng đi, đừng xem là thật, tôi không có khả năng làm chuyện buồn nôn đó với cậu." Mạc Vân Sam hừ lạnh một tiếng, "Hạng mục mà tôi trù bị đã tìm được đại diện và biên kịch thích hợp rồi, chỉ cần có tài chính là có thể bắt đầu đẩy mạnh, ai muốn chơi trò cậu yêu tôi, tôi yêu cậu với cậu chứ!"
"Đói bụng chưa? Tôi đào dì giúp việc từ nhà ba mẹ về nấu ngày ba bữa cơm cho cậu rồi, tay nghề của dì ấy rất tốt." Ân Như Ly dời đề tài mượt như tơ.
"Đào góc tường nhà ba mẹ cậu, mệt cho cậu có thể nói đúng lý hợp tình như vậy." Mạc Vân Sam bĩu môi, "Thời điểm kết hôn còn muốn tôi nấu cơm cho cậu, hiện tại muốn lấy lòng tôi thì liền tìm dì giúp việc tới cho có lệ với tôi."
"Là do tay nghề của tôi không tốt, sợ cậu không thích ăn." Ngón trỏ Ân Như Ly câu tóc Mạc Vân Sam, câu môi, "Bất quá bữa thứ tư tôi nhất định sẽ không làm cậu thất vọng."
"Cậu cút xéo cho tôi!" Mạc Vân Sam lại muốn nâng tay phải lên, bị Ân Như Ly đè lại.
"Tôi không chọc cậu nữa.
Cậu ngoan ngoãn nghỉ ngơi một lúc, về đến nhà tôi gọi cậu." Ân Như Ly cúi người đặt một nụ hôn lên cổ tay Mạc Vân Sam, tràn ngập thương tiếc.
"Ừm." Mạc Vân Sam qua loa đáp lời, nhắm mắt lại.
Hồ ly tinh như vậy, làm nàng không thể chống đỡ được.
Giữa hoảng hốt nàng bất giác nghĩ, thật giống như hồ ly tinh trước kia sủng nàng yêu nàng chưa bao giờ rời đi.
.........
Vừa vào nhà, Mạc Vân Sam đã bỏ Ân Như Ly lại chạy thẳng đến phòng tắm, nhiều ngày không có cách nào tắm rửa quả thực là một loại lăng trì tâm lý.
Lúc Ân Như Ly đặt túi quần áo đã thay xuống thì vừa lúc chuông báo điện thoại vang lên.
- ---- "Ân tiểu thư, tôi phải cảm ơn cô một phen."
"Cảm ơn tôi?" Ân Như Ly không rõ nguyên do.
- ----- "Đúng vậy, cảm ơn cô.
Trên thực tế, người tố cáo Trang Ninh cũng không chỉ có một mình cô, trên tay tôi vẫn luôn có một hồ sơ báo an không có cách nào xử lý, người báo án là một diễn viên tương đối nổi tiếng ở trong nước, cụ thể là ai tôi không tiện tiết lộ, nhưng bởi vì không tìm được chứng cứ cho nên không có cách nào xin lệnh bắt người.
Lần này phải nói là tôi chó ngáp phải ruồi, cuối cùng cũng có thể cho người báo án một lời giản thích rồi."
Trong đầu Ân Như Ly lập tức nhảy ra cái tên Giang Mộc, ảnh hậu từng có tai tiếng với Trang Ninh.
Mấy năm trước cô ấy trở nên mờ nhạt dần trong tầm mắt của công chúng, nghe nói là tinh thần xuất hiện một số vấn đề, có lẽ, chuyện này có quan hệ rất lớn với Trang Ninh.
Ân Như Ly tự nhận bản thân duyệt nhân vô số, nhưng có nghĩ thế nào cũng không thể nghĩ bên trong một cái túi da ưu nhã lại có một linh hồn cố chấp đáng sợ đến vậy.
Nếu như cô không có năng lực cứu được Mạc Vân Sam trước....!Kết quả thế nào cô cũng không dám tưởng tượng.
Mạc Vân Sam tắm rửa xong, mới vừa mở cửa ra đã bị người chặn ngang bế lên.
Nàng bị dọa đến tim nhỏ thiếu chút nữa là bay ra khỏi cổ họng, "Cậu làm gì vậy? Mau thả tôi xuống!"
Ân Như Ly: "Thực hiện nghĩa vụ của một người vợ, thổi tóc giúp cậu."
Mạc Vân Sam: "Đừng có một câu một câu là vợ kêu đến thân thiết như vậy, một hai phải để tôi mỗi lần mỗi nhắc nhở cậu, tôi muốn ly hôn với cậu!"
Ân Như Ly: "Chỉ cần tôi không đồng ý thì sẽ không thể ly hôn."
Mạc Vân Sam: "Không ly hôn được thì bắt đầu ở riêng trước, cậu để tôi xuống!"
Ân Như Ly đặt Mạc Vân Sam xuống ghế trước bàn trang điểm, cầm lấy máy sấy, mở chốt mở, không hề có ý thương lượng cùng đương sự.
"Ai cho phép cậu thổi tóc cho tôi? Cậu không biết không được sờ đầu tóc nữ nhân sao?!" Hô hấp của Mạc Vân Sam trở nên gấp gáp, trước mắt biến thành màu đen, vài giây sau mới hoãn lại.
Ân Như Ly mắt sắc bắt được điểm không bình thường của nàng, hỏi: "Vừa rồi làm sao vậy?"
"Liên quan gì đến cậu!" Mạc Vân Sam dùng tay trái đoạt lấy máy sấy.
Nàng đã cố tình luyện thử rồi, cơ bản là có thể thích ứng không cần dùng tay phải.
Chỉ cần không cần dùng tay phải thì không có cảm giác kỳ quái gì.
Nhưng loại cảm giác như cụt tay này cũng không hề dễ chịu.
Ân Như Ly cầm cổ tay trái của Mạc Vân Sam, ôn nhu nói: "Tay của cậu không tiện, chờ tôi thổi tóc cho cậu xong rồi cậu muốn thế nào cũng được."
Mạc Vân Sam liếc mắt nhìn cô, "Nếu cậu đã muốn biểu hiện như vậy, tôi coi như được tiểu nha hoàn hầu hạ, cậu đừng có ảo tưởng một số thứ vô vị."
"Ân thái thái có biết hai chữ 'hậu hạ' dưới ngữ cảnh bất đồng sẽ sẽ ý nghĩa rất khác nhau không?" Lòng bàn tay của Ân Như Ly lướt qua sau cổ như bạch ngọc của vợ mình, không biết có phải là cố ý hay không.
"Tôi là người bệnh, Ân tổng là người văn minh, tôi nghĩ cậu cũng sẽ không nhân lúc tôi không thể phản kháng mà làm ra chút chuyện cầm thú." Mạc Vân Sam hếch hếch cằm, "Cậu cũng không nên cô phụ sự tín nhiệm của tôi."
"Đương nhiên là không." Ân Như Ly cúi người, cằm đặt trên bả vai nàng, "Cậu là vợ tôi, tôi chỉ biết thương cậu sủng cậu, làm chuyện khiến cậu vui vẻ."
Mạc Vân Sam dùng sức lắc lắc người, "Có phải cậu bị con quỷ nào nhập thân rồi không? Sến sẩm đến tôi nổi cả da gà!"
"Ân thái thái không thích tôi sến sẩm sao? Vậy cậu thích tôi làm gì, tôi như cậu mong muốn." Ân Như Ly nhìn Mạc Vân Sam trong gương, ánh mắt chuyên chú, con ngươi thiển nâu bị bóng một người lấp đầy.
"Tôi thực sự quá gầy!" Mạc Vân Sam vỗ vỗ mặt mình, "Sao chỉ mới nằm ở trên giường mấy ngày mà collagen trên mặt đã không thấy đâu nữa rồi? Ngày mai ăn móng heo có thể bồi bổ lại không? Thiếu collagen, nhưng người trong gương vẫn xinh đẹp kinh thiên động địa, thật là lệnh người đố kỵ!"
Nàng tự luyến một phen, ngẩng đầu liếc mắt nhìn Ân Như Ly, "Muốn thổi tóc thì thổi cho thật tốt đừng đứng trơ ra đó, lười biếng hai phút là được rồi!"
Ân Như Ly ăn mệt, một lần nữa đứng thẳng lại làm một Tony lão sư sống.
Máy sấy phát ra tiếng "ong ong ong" rõ ràng rất nhiễu người, nhưng Mạc Vân Sam lại mơ màng sắp ngủ, đầu ngả trái ngã phải, mỗi lần ngã xuống đều được một bàn tay nâng đỡ.
Hơn mười phút sau, thanh âm bên tai rốt cuộc cũng biến mất, Mac Vân Sam yên tâm ngã về sau, cái ót tựa lên người Ân Như Ly.
Ân Như Ly bế cái người hệt như bùn lầy này lên, có chút cố sức, suýt chút nữa là trật eo già.
Một bước.....Hai bước.....Ba bước....Cuối cùng là gian nan dịch đến mép giường, cẩn thân nhẹ nhàng đặt người lên giường.
Ân Như Ly ngồi cạnh mép giường, cúi đầu lầm bầm lầu bầu: "Quả thật là lớn tuổi rồi, thể lực không bằng lúc còn trẻ nữa, xem ra ngày mai phải bắt đầu tăng cường luyện tập thể lực thôi."
Bằng không sao có thể hết lòng tuân thủ hứa hẹn, uy no vợ mình.
Cô nghỉ ngơi vài giây, xoay người lại, xoa khuôn mặt say ngủ của vợ mình, khóe môi hơi giương lên.
"Vân tiểu thư, trước kia là tôi không tốt, là tôi không giữ chặt cậu, cậu có thể cho tôi cơ hội để tôi đền bù lại mười năm đã mất của chúng ta không? Tôi sẽ rất nghiêm túc rất nghiêm túc, rất nghiêm túc cùng cậu trôi qua mỗi một ngày trong tương lai, cậu có nguyện ý tin tưởng tôi không?"
"Không muốn," Mạc Vân Sam mơ mơ màng màng nói, "Thần phụ, con không muốn gả cho người này, cậu ta quá hỗn đản, sao con có thể coi trọng loại hỗn đản này? Khẳng định là lúc còn trẻ mắt mù.
Con muốn một lần nữa -----"
Câu nói kế tiếp bị môi Ân Như Ly ngăn lại.
Trong lúc ngủ mơ Mạc Vân Sam không biết chống đẩy, ngược lại cực kỳ hưởng thụ cái hôn bất ngờ này, tay không biết khi nào lại câu lấy cổ người trộm hương, không có bất luận khác thường gì.
Một cái hôn qua đi, Ân Như Ly cầm lấy cái tay không có cách nào hành động tự nhiên của vợ mình, ngắm nhìn hồi lâu.
Lúc thanh tỉnh cảm thấy đau đớn là bởi vì sợ hãi trong lòng sao?
Phải có bao nhiêu sợ hãi mới có thể từ bên trong trống rỗng sinh ra kịch liệt đau đớn như vậy?
Ân Như Ly áp mặt lên cái tay kia, nhắm mắt lại.
............
Đêm dần sâu, người trên giường hô hấp ngày càng nặng nề, đột nhiên ngồi bật dậy, một thân mồ hôi lạnh.
Ân Như Ly tỉnh lại từ bên trong ác mộng, môi không ngăn được run rẩy.
Mạc Vân Sam bị động tĩnh này làm bừng tỉnh, xoay người, nửa mơ nửa tỉnh lẩm bẩm nói: "Hơn nửa đêm không ngủ còn làm gì vậy?"
"Không có việc gì, cậu an tâm ngủ đi." Ân Như Ly hôn lên trán Mạc Vân Sam một cái, thay nàng đắp lại chăn, đứng dậy xuống giường.
Vừa rồi cô mơ thấy Vân tiểu thư bị một lần tiếp một lần điện giật, thống khổ mà cuộn người lại, còn bản thân chỉ đứng lên một bên mắt lạnh nhìn, ngay cả tay cũng keo kiệt không vươn ra.
Sau đó Vân tiểu thư ngẩng đầu cầu cứu cô, cô vẫn cứ nhìn như vậy, vẫn luôn nhìn, nhìn người trước mặt càng ngày càng thống khổ.
Ân Như Ly đỡ thang lầu hít sâu mấy hơi, xuống lầu, đi vào phòng chiếu phim trong góc.
"Hồ ly tinh, cậu về rồi, có nhớ mình không?"
Ân Như Ly lẩm bẩm: "Tôi nhớ cậu, mỗi ngày mỗi ngày đều không ngừng nhớ cậu."
Cô tắt màn hình đi, hủy bỏ cài đặt phát tin tự động.
Trong nháy mắt kia, rốt cuộc cũng dỡ xuống được tảng đá đè nặng trong lòng mười năm nay.
Người ở trong màn ảnh đã ở ngay trước mặt cô, cô đưa tay ra là có thể nắm lấy được, không bao giờ còn phải bới tìm ký ức đã qua bên trong nỗi nhớ vô tận nữa.
Cô phải sớm nên giữ chặt người kia, nắm chặt, không bao giờ buông ra nữa.
..........
Mạc Vân Sam miệng khô, sờ sờ đầu giường, không có nước.
"Hồ ly tinh, hồ ly tinh lấy giúp tôi một ly nước.....Hồ ly tinh....." Nàng gọi to nửa ngày cũng không ai đáp lại, lấy chân đá qua, đạp phải hư không.
"Người đâu rồi?" Mạc Vân Sam ngồi dậy, một bên ngáp một bên mò đến cửa, bật đèn.
Hơn nửa đêm không ở trong phòng còn làm gì vậy?
Nàng lảo đảo lắc lư đi xuống lầu, nhìn thấy ở góc một căn phòng lộ ra một chút ánh sáng.
Lại lén lúc ở bên trong một mình, không phải là thật sự sau lưng tôi xem phim bậy bạ đó chứ!
Mạc Vân Sam rón ra rón rén tới gần, lúc cách cửa còn chưa đầy một mét liền gia tốc vọt vào.
Trên màn hình, ánh sáng tối tăm, hai nữ nhân dây dưa bên nhau, nghe tiếng liền biết đang làm gì.
Biểu tình của Ân Như Ly tự nhiên, vỗ vỗ vị trí bên cạnh, "Xem cùng nhau?"
"Xin lỗi, tôi không biết tinh lực của cậu tràn đầy như vậy, cậu tiếp tục đi."
Mạc Vân Sam xoay người đi ra ngoài, thập phần thất vọng, nhỏ giọng lầu bầu: "Còn tưởng rằng bên trong có bí mật gì, xem sau cái cửa kia có cái gì tốt cất giấu, lại không phải không biết cậu là cái đức hạnh kia!"
Ân Như Ly đóng cửa lại, tắt đi bộ phim nhựa trước mặt, một lần nữa mở ra đoạn video mới vừa rồi đang xem.
Đó là hiện trường ngày Mạc Vân Sam nhận thưởng giải người mới xuất sắc nhất.
Chất liệu quay hình của điện thoại lúc đó kém xa hiện tại, chất lượng thu âm cũng không tốt lắm.
Nhưng cái video này cô vẫn xem lại rất nhiều lần.
Có rất nhiều thứ đều giống như vậy, Mạc Vân Sam ở trên sân khấu, cô ở dưới sân khấu.
Cô đã từng vô cùng chán ghét cái tính không chịu khống chế bản thân của mình, chán ghét bản thân giống như một trò đùa, nhưng thời gian lâu rồi, chán ghét cũng biến thành thói quen, quen đến độ, không có biện pháp tha thứ cho bản thân mình.
Hiện tại, rồi lại cảm thấy có chút may mắn, cô không có bỏ lỡ toàn bộ mười năm của Mạc Vân Sam.
Ít nhất ở một vài thời khắc rực rỡ đầy hứa hẹn, các cô đã ở cạnh nhau.
Tương lai, các cô vẫn sẽ ở cạnh nhau.
- ---------
Editor:
♡\( ̄▽ ̄)/♡.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...