Dụ tình: Lời mời của boss thần bí

Hồi 6: Sập bẫy
Chương 1: Đối đầu giữa đêm khuya
Trong một quán rượu cao cấp, ánh đèn ống toả ra ánh sáng xanh biếc dường như có chút lạnh lẽo. Đây là một bar rượu có trình diễn nhạc jazz, bởi vậy nó không mang vẻ ồn ào như những quán rượu bình thường khác. Nhưng mà, những người tìm tới nơi này dường như đều mang theo một tâm trạng nào đó. Nơi đây có những người đàn ông thành đạt, cũng có những người đi tìm kiếm sự vui vẻ thông qua cuộc tình một đêm. Có lẽ, chỉ ở những nơi như thế này, những người đang vui mới có thể nhân lên niềm vui của bản thân, còn những người không vui sẽ tìm kiếm được niềm vui mới.
Ánh đèn xanh biếc chiếu lên gò má dường như trong suốt của Lạc Tranh. Lúc này, nàng mặc một chiếc váy dài màu trắng, phủ đến mắt cá chân, đôi vai tròn đầy trắng mịn, cánh tay mềm mại như ngó sen toát lên vẻ thanh xuân mê người. Đùi ngọc thon thả bị bao phủ bởi chiếc váy dài nhẹ nhàng nhưng vẫn không thể che dấu được từng đường cong hoàn mỹ cũng như hương thơm mê người trên thân thể nàng.
Ngón tay thon dài có chút nhợt nhạt cầm lấy ly rượu sóng sánh. Lúc này, Lạc Tranh đã hơi say, gương mặt xinh đẹp ửng hồng, lộ ra chút yếu đuối, lại thêm vài phần ưu thương, đủ để thu hút bất cứ ánh mắt đàn ông nào ở nơi này. Nàng không hề biết ánh mắt những người đàn ông đang có mặt nơi đây đều toát lên ham muốn mang theo dục vọng mãnh liệt.
Cũng khó trách ánh mắt họ lại như vậy. Khuôn mặt Lạc Tranh lúc này hệt như rặng mây hồng, đôi vai gầy có chút vô lực, eo lưng thon thả toát lên phong thái vô cùng thanh nhã, lại thêm gương mặt trái xoan xinh đẹp với từng đường nét tinh tế, đôi mắt đẹp có thần cùng làn da tuyết trắng mịn màng, khiến cho toàn thân nàng càng toát lên vẻ lung linh huyền ảo. Thân hình cân đối đến hoàn mỹ, thêm một chút sẽ trở thành béo, bớt chút sẽ trở thành gầy, khiến người ta không khỏi tán thưởng.
Hơn nữa, từng cử chỉ của nàng cũng vô cùng tao nhã, bất kể động tác nhỏ nào của nàng lúc này đều thu hút mọi ánh mắt đàn ông, khiến trong lòng họ dâng lên một cảm giác muốn yêu thương. Thân thể nàng có thể kích khởi dục vọng nguyên thuỷ nhất của họ, nhưng lại không hề có chút ý câu dẫn, càng khiến người ta cảm thấy vô cùng quyến rũ, nhìn vào không khỏi mắt hoa đầu váng.
Lạc Tranh vốn không phải người có tửu lượng cao, lúc bình thường nàng cũng sẽ chẳng bao giờ tới những nơi thế này mua say. Nhưng hôm nay, hết thảy mọi chuyện phát sinh khiến nàng không có cách nào đối diện. Lúc này nàng mới biết, thì ra, đôi khi tự lừa dối mình cũng là chuyện tốt, ít nhất có thể khiến bản thân không phải chịu tổn thương một thời gian dài.
Nàng thực sự cảm thấy mệt mỏi, có cảm giác như bản thân là một sợi dây thun đã kéo căng hết mức, lại duy trì trạng thái đó quá lâu khiến cho nàng thực sự sợ hãi, sợ có một ngày sợi dây thun kia đứt lìa, nàng cũng theo đó mà suy sụp.
Tận mắt chứng kiến cảnh chồng mình cùng một người phụ nữ khác thân mật trên giường, nàng thực không biết phải hình dung tâm trạng mình thế nào. Bi thương, nực cười, oán hận, có chút ghen tuông? Hết thảy mọi cảm xúc lúc này đều tan biến theo ly rượu, chỉ còn lại một mảng mờ mịt trước mắt…
Tiếp theo đây nàng phải làm sao? Con đường sau này sẽ đi như thế nào? Nàng chưa từng nghĩ tới việc ly hôn, mặc dù nàng là một người vô cùng độc lập nhưng nàng cũng cảm thấy mệt mỏi, cũng muốn có sự ấm áp của gia đình. Chỉ có trời mới biết, nàng muốn có sự ấm áp của gia đình đến cỡ nào…
Đưa tay ôm đầu, dáng vẻ say rượu của Lạc Tranh càng thêm rung động lòng người.
Rốt cục, một người đàn ông có vẻ không kìm chế được, tiến lên phía trước. Bộ dạng của hắn nhìn qua cũng khá nhã nhặn, trong mắt toát lên sự hứng thú cùng dục vọng không hề che dấu đối với nàng.
Đi đến trước mặt Lạc Tranh, hắn ngồi xuống bên cạnh, gọi phục vụ pha chế một ly cocktail rồi đẩy đến trước mặt Lạc Tranh.

“Thiên thần xinh đẹp, ly rượu màu hồng này thực sự rất hợp với em, có thể nể mặt tôi chút chứ?” Một giọng nói sử dụng tiếng Pháp chuẩn vang lên đầy lịch lãm.
Lạc Tranh chỉ cảm thấy bên tai có chút ong ong, khẽ ngước mắt nhìn. Ánh mắt mông lung nhìn người đàn ông đang nở nụ cười trước mắt nàng có chút không rõ ràng, khẽ mỉm cười nhíu mày.
“Tôi quen anh sao?”
“Chúng ta mới gặp lần đầu.” Hắn cười cười, thân mình khẽ nhích về phía trước, tham lam hít lấy mùi hương thơm ngát trên cơ thể nàng, mê muội chìm vào sự mê hoặc có chút thần bí của nàng.
“Ha…” Lạc Tranh cười nhẹ một tiếng, toát lên sự quyến rũ đầy ma lực, “Nói vậy, anh cũng không quen tôi.”
“Sau đêm nay, chúng ta sẽ quen thôi.” Hắn đưa tay ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của nàng, da thịt mềm mại khiến trong lòng hắn dâng lên một cảm giác hưng phấn tột cùng.
"Cút!" Lạc Tranh cũng không lập tức hất bàn tay không an phận của hắn ra, chỉ lạnh lùng cất tiếng.
"Cái gì?" Gã đàn ông kia còn tưởng mình nghe lầm.
Lạc Tranh cầm lấy ly rượu, nhìn hắn, cũng dùng thứ tiếng Pháp chuẩn mực nói từng câu từng chữ vô cùng rõ ràng, “Anh không biết tôi, vậy tôi cũng không biết anh. Cho nên, anh, cút mau cho tôi!”
Khuôn mặt gã đàn ông kia lập tức biến sắc, “Còn muốn làm bộ làm tịch thanh cao sao?” Nói vừa dứt lời, hắn liền túm lấy nàng kéo đi.
Động tác thô lỗ của hắn lập tức bị một bàn tay đàn ông rắn chắc cản lại, mang theo vẻ mạnh mẽ không thể kháng cự. Hắn vừa muốn mở miệng nói mấy câu mắng chửi thô lỗ, lại nhìn thấy một thân hình cao lớn với ánh mắt xanh biếc lạnh lùng toát ra sự cường thế trước mặt, tất cả những lời khó nghe lập tức nuốt trở lại.
“Gây khó dễ một phụ nữ say rượu, hành vi của anh thật không có đạo đức.” Giọng nói của người kia vô cùng ấm áp lại bình tĩnh, nhưng dường như có chút xa cách toát lên sự uy nghiêm vô cùng.
Gã đàn ông xấu xa biết gặp phải đối thủ không dễ bắt nạt, cũng không dám lưu lại nữa, hùng hùng hổ hổ bỏ ra ngoài.

Lạc Tranh ngước mắt, nhìn gương mặt đàn ông có chút quen thuộc mới xuất hiện. Nàng đưa bàn tay nhỏ bé ra, dường như muốn chạm vào gương mặt anh ta…
Người đàn ông kia có vẻ bị bộ dạng của nàng chọc cười, đưa tay ôm lấy nàng, dịu dàng nói, “Xem ra, tôi thực có duyên gặp gỡ mỗi lần em say rượu.”
“Anh là…” Lạc Tranh nghiêng đầu nhìn anh ta, “Dennis? Anh….sao anh lại ở đây?”
“Chỉ là tình cờ mà thôi. Không ngờ tới nơi này lại có thể xử lý con ma men là em.” Dennis nhìn gương mặt có chút say, toát lên vẻ kiều diễm của nàng, gò má có chút ửng hồng, không khỏi than nhẹ trong lòng. “Người phụ nữ này thực quá mức xinh đẹp.” Khẽ chau mày, Dennis lên tiếng, “Nơi này không thích hợp với em, em ở đâu, tôi đưa em về?”
“Uhm…” Lạc Tranh có chút mơ màng, bàn tay nhỏ khẽ vỗ lên bả vai Dennis một cách đầy hào khí, “Anh…thực trượng nghĩa. Không hổ danh là thần bài. Túi…túi xách của tôi…”
Dennis cười khổ, việc anh ta trượng nghĩa với việc anh ta là thần bài có quan hệ sao? Xem ra tình huống cũng không nghiêm trọng như anh ta tưởng. Ít ra nàng vẫn còn nhớ đến túi xách của mình. Nghĩ đến đây, Dennis liền cầm lấy túi xách đặt trên quầy bar của nàng, kéo nàng rời khỏi quán.
Xe thẳng đường chạy khỏi trung tâm thành phố, bỏ lại sau lưng hết thảy sự ồn ào náo nhiệt. Dennis dừng xe lại bên đường bởi Lạc Tranh đòi uống nước.
Không còn cách nào, anh ta đành chạy đi mua nước, đợi nàng uống xong, vừa muốn hỏi địa chỉ để đưa nàng về, lại thấy nàng dường như rất khó chịu ngồi sụp xuống góc đường…
Trong lòng Dennis không khỏi dâng lên một cảm giác đau nhói, tuy thời gian quen biết nàng chưa lâu, nhưng nàng lại có tác động khá sâu sắc với anh ta. Trong thế giới của anh ta, chưa bao giờ có người phụ nữ nào như nàng, tỉnh táo như vậy, bình tĩnh như vậy, lớn mật như vậy. Mà giờ khắc này, nàng lại vô lực ngồi đó, dường như cả thế giới của nàng đã ầm ầm sụp đổ vậy…
Khẽ than nhẹ một tiếng, Dennis bước đến trước mặt Lạc Tranh, cũng ngồi xuống cạnh nàng, nhẹ nhàng lên tiếng, “Qua uống chút nước đi, tôi biết hiện giờ em rất khó chịu.” Nói dứt lời, Dennis đưa tay kéo nàng dậy, “Vào xe ngồi đã.”
Lạc Tranh lắc đầu, vẻ mặt đầy bi thương.
Dennis thấy nàng kiên trì như vậy, suy nghĩ một chút, đem áo khoác trên người cởi ra, nhẹ nhàng choàng lên bờ vai nàng, “Đêm xuống rất lạnh, đừng để bị cảm.”
Người đàn ông trước mặt trước sau vẫn đối xử với nàng bằng một thái độ vô cùng ân cần và ấm áp, không hề tỏ vẻ mất kiên nhẫn hay tức giận, ngay giọng nói của anh ta cũng mang theo sự chân tình khiến nàng thực sự được an ủi.

Khi chiếc áo khoác ấm áp trùm lên bờ vai nhỏ bé, rốt cục Lạc Tranh không thể kìm chế được những giọt nước mắt uỷ khuất thêm nữa.
Dennis quả thực bị bất ngờ, gương mặt vốn lạnh lùng giờ ngập tràn sự bối rối bởi anh ta chưa từng gặp qua tình huống thế này. Hơn nữa, anh ta cũng không ngờ tới Lạc Tranh lại rơi nước mắt. Giật mình sững người mất một lúc, Dennis vội xoay người lấy hộp khăn giấy trong xe, dè dặt lau nước mắt cho nàng.
Dennis vốn không biết cách an ủi người khác, vào những lúc thế này lại càng không biết cách để an ủi một phụ nữ đang đau lòng rơi lệ.
Lạc Tranh cũng không biết tại sao nước mắt mình lại có thể dễ dàng rơi xuống như vậy. Có lẽ tại uống rượu say, hoặc cũng có lẽ là do sự ấm áp của chiếc áo khoác trên người. Dennis vẫn không nói lời nào, chỉ lẳng lặng lau nước mắt cho nàng. Có lẽ như vậy là cách tốt nhất, ít ra nàng sẽ không phải chịu thêm bất kỳ áp lực tâm lý nào.
Dennis thấy Lạc Tranh càng lúc càng thương tâm hơn. Anh ta biết rõ, dựa theo tính cách của nàng, nếu không gặp phải uỷ khuất lớn lao thì nàng sẽ không bao giờ có biểu hiện thế này. Vì thế, Dennis nhẹ nhàng lên tiếng, “Lạc Tranh, muốn khóc thì em cứ lớn tiếng khóc lên đi, như vậy sẽ cảm thấy dễ chịu hơn một chút.”
Một người bình thường, vào thời điểm yếu đuối như vậy mà nghe thấy câu này, nỗi bi ai trong lòng sẽ càng tăng thêm. Nhất là khi, Dennis lại là người khiến người ta có cảm giác vô cùng tin tưởng.
Lạc Tranh cũng vậy, nỗi uỷ khuất trong lòng dường như tăng thêm vài phần, nghẹn ngào nói, “Tôi….tôi có thể mượn vai anh một chút không?”
Dennis không nói gì, đưa tay kéo nàng lại, ôm vào trong ngực…
Lạc Tranh giống như người chết đuối vớ được tấm bè gỗ cứu mạng, cả khuôn mặt nhỏ nhắn vùi trong ngực Dennis, tiếng khóc càng lúc càng lớn, từng giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống thấm ướt đẫm áo sơ mi của Dennis. Nhưng Dennis không hề cảm thấy phiền, chỉ khẽ đưa tay vuốt ve đầu nàng, “Khóc đi, đem tất cả những uỷ khuất trong lòng khóc ra cho thoải mái…”
Thanh âm của anh ta vẫn vững vàng cùng dịu dàng như vậy, bàn tay vô cùng ôn nhu vuốt ve mái tóc nàng khiến trong lúc nhất thời tâm tình Lạc Tranh như thả lỏng, chỉ muốn đắm mình vào sự êm ái đó…
“Vì sao? Vì sao lại đối xử với tôi như vậy?” Lạc Tranh vô lực khóc nức nở, “Tôi thật sự muốn làm tốt bổn phận của một nguồi vợ hiền. Tại sao…tại sao lại để tôi phải nhìn thấy mấy thứ đó."
Dennis nghe thấy những lời này, rốt cục hiểu ra vài chuyện. Thì ra nàng đã kết hôn. Nhưng mà có thể dễ dàng nhận thấy cuộc sống hôn nhân của nàng không được tốt đẹp.
“Là tên khốn đó có mắt không tròng, không nhìn ra ưu điểm của em. Vì tên đàn ông không biết quý trọng mình mà rơi lệ, như vậy không đáng…” Dennis nhẹ giọng an ủi nàng.
Mặc dù không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng anh ta có thể nhận ra tên đàn ông xấu xa kia đã khiến nàng thương tâm đến cực điểm.
"Không... Là lỗi của tôi." Lạc Tranh khẽ ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên, gương mặt còn vương nước mắt nhưng vẫn không che dấu được nét kiều diễm xuất thần. Nàng hiện giờ đang ở tình cảnh say rượu thổ lộ tâm tình.

“Là tôi đã sai trước, tại tôi…Tôi đã rất cố gắng rồi. Tôi từng nghĩ sau khi kết hôn sẽ toàn tâm toàn ý mà đối xử thật tốt với anh ta, tôi muốn dùng cả cuộc đời còn lại để yêu anh ta, bù đắp cho anh ta…Nhưng mà, anh ta thực sự không có quên được….chúng tôi…tôi cùng anh ta không thể nào trở lại như trước….”
Dennis rốt cuộc cũng biết đại khái sự tình, nhưng cũng không thể hỏi kỹ rốt cục đã xảy ra chuyện gì, chỉ có thể nhẹ nhàng ôm lấy nàng, bàn tay khẽ vỗ về lưng nàng, nhẹ nhàng nói, “Tôi biết em là một người phụ nữ rất tốt, thất bại trong hôn nhân cũng không có nghĩa gì cả, em còn trẻ, còn có thể làm lại từ đầu. Chuyện nam nữ không thể nói rõ ai đúng ai sai. Hết thảy mọi chuyện đến nước này, có lẽ cũng là một kết cục tốt nhất.”
"Không... là tôi sai rồi, anh ta cũng sai rồi. Anh ta đã thay đổi, càng ngày càng trở nên xa lạ…” Lạc Tranh nhìn chăm chú vào gương mặt Dennis, bi thương lên tiếng, “Đàn ông các người có phải đều thích mang mặt nạ hay không? Một khuôn mặt thế này, một khuôn mặt thế khác. Còn anh? Anh có mang chiếc mặt nạ nào không?”
Vừa nói, ngón tay thon dài của nàng như khẽ lướt trên gương mặt Dennis, như thể muốn xem xem rốt cuộc anh ta có mang theo lớp mặt nạ nào không?
Dennis cười nhẹ, cũng không ngăn cản hành vi lúc say rượu này của nàng, mặc cho bàn tay nàng tuỳ ý lướt trên gương mặt mình. Một lát sau, khẽ giữ bàn tay nhỏ bé trong tay mình, “Gương mặt em nhìn thấy lúc này là dáng vẻ thường ngày của tôi.”
"Nói dối..." Hàng lệ trong mắt Lạc Tranh lại lần nữa trào ra, “Húc Khiên trước đây cũng dịu dàng, cực kỳ dịu dàng, tôi còn chưa từng thấy anh ta tức giận bao giờ, nhưng mà….anh ta thay đổi rồi, thay đổi khiến tôi không thể nhận ra nổi nữa.”
“Húc Khiên mà em vừa nhắc đến là chồng em sao?” Dennis khẽ hỏi.
Lạc Tranh gật đầu, vẻ mặt đầy bi thương...
Dennis không khỏi thở dài đầy tiếc nuối. Cái tên Húc Khiên kia không biết là thần thánh phương nào, có thể cưới được người phụ nữ tốt như vậy lại không biết quý trọng, hắn thực sự là kẻ có mắt không tròng mà.
“Nếu như không hạnh phúc, vậy cũng đừng miễn cưỡng bản thân ở bên hắn nữa.” Dennis biết mình nói vậy rất độc ác, nhưng mà anh ta thật sự muốn làm người ích kỷ một lần trong đời.
"Trên đời này còn rất nhiều người đàn ông tốt, em ưu tú như vậy, người đàn ông biết quý trọng em còn rất nhiều…”
Lạc Tranh ngẩng đầu nhìn Dennis, đôi mắt vẫn còn mờ lệ, hàng lông mi dài khẽ run rẩy, gương mặt xinh đẹp toát lên sự yếu đuối, trên má còn hoen vài giọt nước mắt lấp lánh…
Dennis đưa tay khẽ lau nước mắt cho nàng. Động tác tưởng như đơn giản đó vào thời khắc này lại trở nên không hề đơn thuần, nó mang theo tình ý quyến luyến, giữa đêm yên tĩnh mang theo sự mê hoặc sâu đậm.
Dưới ánh trăng dịu dàng, Lạc Tranh dường như Dao Trì tiên nữ hạ phàm, nhan sắc khuynh quốc khuynh thành in sâu trong ánh mắt Dennis. Chăm chú nhìn nàng, ánh mắt đầy âu yếm, bàn tay khẽ vuốt ve gò má nàng dần chuyển thành nhẹ nhàng vuốt ve phần gáy xinh đẹp. Khẽ cúi xuống, đôi môi chậm rãi hướng về cánh môi thơm ngát của nàng…
Nhưng mà đúng lúc này…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui