Thương Nghiêu lúc này mới có phản ứng, không khỏi khẽ giật mình, không ngờ tới bản thân mình lại có lúc thất thần như vậy. Nhìn về phía Ôn Húc Khiên, cười khẽ, “Không hề gì, công việc quan trọng mà.”
"Đâu có, đâu có. Không có chuyện gì quan trọng hơn gặp được người bạn tốt. Tranh Tranh, em thấy có phải không?” Ôn Húc Khiên cười nhìn về phía Lạc Tranh, lại thấy bộ dạng có chút thất thần của nàng, “Tranh Tranh?”
Lạc Tranh chỉ cảm thấy miệng đắng nghét, trong đầu nổi lên một hồi đau nhức. Nghe thấy tiếng gọi của Ôn Húc Khiên, nàng liền đứng dậy, miễn cưỡng nở nụ cười, “Húc Khiên, em…vào nhà vệ sinh chút.”
Nói xong câu đó, nàng vội bước ra ngoài, không khó cảm nhận được ánh mắt của người đàn ông kia vẫn đuổi sát theo sau. Ra khỏi phòng ăn, Lạc Tranh khẽ hít một hơi thật sâu, nàng chọn cách trốn tránh tạm thời này mới mong có thể bình ổn một chút tâm trạng..
Đi đến khúc quanh, một bóng người quen quen chợt hiện ra khiến Lạc Tranh hơi sững sờ. Bóng người vừa rời đi hình như là Diêu Vũ? Nàng vội bước nhanh lên phía trước nhưng cái bóng kia đã biến mất.
Có lẽ là nhìn lầm thôi, Diêu Vũ sao có thể xuất hiện ở nơi này? Cho dù cô ta có tới nơi này cũng không có gì lạ, có thể cô ta cũng tới đây dùng bữa mà thôi…
Đem làn nước lạnh buốt vỗ lên mặt cố khôi phục chút tỉnh táo, cầm lấy chiếc khăn lông sạch sẽ cùng khăn giấy mà nhân viên phục vụ đưa cho, Lạc Tranh khẽ mỉm cười nói lời cảm ơn.
Cầm lấy khăn lông nhẹ nhàng lau đi bọt nước trên gò má, khẽ soi mình trong gương, dường như gương mặt nàng ngày càng tiều tuỵ và hốc hác hơn.
Nàng sắp điên rồi, nghĩ đi nghĩ lại, nàng quyết định tránh ra ngoài. Nàng không thể ở lại đó thêm chút nào nữa. Không thể không thừa nhận, câu nói vừa rồi ngay cả chính bản thân nàng cũng không biết có phải xuất phát từ nội tâm hay không…Nàng thật sự nhớ hắn!
Không!
Sắc mặt Lạc Tranh càng thêm tái nhợt, nàng điên rồi sao? Ngày mai đã kết hôn rồi, giờ này lại còn suy nghĩ lung tung?
Trong lúc còn đang đấu tranh tư tưởng, Lạc Tranh nghe được tiếng kêu kinh ngạc của nhân viên phục vụ đứng gần đó…
“Tiên sinh, ngài….”
Tiên sinh?
Tâm tình Lạc Tranh chợt nổi lên chút hoảng loạn, nghiêng đầu nhìn về phía cửa. Sau một khắc, hai mắt nàng trừng lớn.
“Cầm lấy rồi đi ra ngoài, cái gì cô cũng không nhìn thấy.” Thương Nghiêu đột ngột xuất hiện trước mặt nàng, lấy từ trong ví ra một xấp tiền euro mệnh giá lớn, nói với cô nhân viên phục vụ đang há hốc miệng vì kinh ngạc.
Đôi mắt cô nhân viên kia lập tức sáng lên, vội vàng bước lên nhận lấy xấp tiền. Số tiền này thực sự vượt xa khoản tiền dành dụm cả đời của cô ta. Vô cùng hưng phấn, cô ta gật nhẹ đầu rồi lập tức rời khỏi phòng vệ sinh.
Cửa phòng vệ sinh cũng bị Thương Nghiêu thuận tay đóng rồi khoá lại…
Lạc Tranh vô thức lùi về sau hai bước, gương mặt nàng đầy vẻ cảnh giác cùng không tưởng tượng nổi, “Đây là phòng vệ sinh nữ, anh vào đây làm gì? Ra ngoài!”
Ánh mắt kinh hãi của Lạc Tranh đối diện với ánh mắt sâu thẳm mê người lại đầy vẻ ma quỷ đang chăm chú nhìn thẳng nàng kia.
“Vậy em sẽ tìm được cách vào toilet nam hay sao?” Thương Nghiêu ung dung nhìn nàng, thân hình ngang tàng từ từ tiến lại.
“Đường đường là giám đốc một tập đoàn lớn không ngờ lại biến thái như vậy. Tin này truyền ra ngoài nhất định sẽ không dễ chịu đâu.” Lạc Tranh thấy hắn không ngừng tiến lên, chỉ có thể vô thức lùi về phía sau cho đến khi lưng nàng hoàn toàn áp vào bức tường rực rỡ ánh vàng, không còn đường lui nữa,
Một cảm giác lạnh băng từ sau lưng nhanh chóng lan tràn khắp toàn thân, thậm chí lan đến từng sợi tóc.
“Còn muốn trốn đi đâu?” Thương Nghiêu thuận thế đem thân thể mềm mại của nàng kéo lại gần, cứ như vậy cả người nàng dán chặt vào lồng ngực hắn.
"Rốt cục anh muốn thế nào đây? Anh trêu chọc tôi như vậy là đủ rồi!” Lạc Tranh biết rõ lúc này mình không thể cuống, càng không thể sợ. Người đàn ông này vô cùng mạnh mẽ cùng bá đạo, nàng chỉ có thể bình tĩnh, tỉnh táo mà tìm cách đối phó với hắn.
Thương Nghiêu than nhẹ một tiếng, tiếng thở dài dường như có chút bất đắc dĩ.
"Ai nói tôi đang trêu chọc em?"
Lạc Tranh cảnh giác nhìn hắn, mặc dù nét mặt hắn hiện giờ khá chân thật, nhưng mà người đàn ông này trở mặt còn nhanh hơn lật sách, hiện giờ thì thế này, không biết lát nữa có xảy ra chuyện gì hay không?
Lạc Tranh một mực giữ im lặng, chỉ dùng đôi mắt trong veo chăm chú dõi theo hắn.
“Thực sự coi tôi như rắn độc, dã thú sao?” Thương Nghiêu vòng tay siết chặt lấy nàng. Hai thân thể cận kề tới mức Lạc Tranh có thể cảm nhận rõ ràng từng nhịp tim của hắn, mãnh liệt lại cuồng dã, khiến tim nàng bất giác cũng đập rộn lên.
Giọng nói đàn ông trầm ổn vang lên trên đầu nàng. Lạc Tranh khẽ hít sâu một hơi, cố gắng thật tỉnh táo. Lúc này đây, nàng sẽ không giãy giụa, bởi vì càng giãy giụa sẽ càng làm cho hắn hưng phấn.
"Tranh, nói cho tôi biết, câu vừa rồi của em có phải xuất phát từ đáy lòng hay không?” Hai tay hắn vòng ở eo nàng, cúi đầu xuống, đôi môi mỏng khẽ lướt trên gương mặt thanh tú, vô cùng dịu dàng.
Hai đầu lông mày Lạc Tranh khẽ chau lại, nghiêng đầu muốn tránh đi, “Lúc nãy nói gì tôi cũng đã quên mất rồi.”
"Thật không?" Thương Nghiêu ngược lại cũng không cưõng bách nàng, thấy nàng nghiêng đầu tránh đi nụ hôn của hắn, liền thuận thế dọc theo phần cổ của nàng hôn xuống, tỉ mỉ đặt lên da thịt mịn màng những nụ hôn dài, khiến thân thể nàng khẽ run lên…
Ngón tay thon dài nhẹ nhàng mơn man cánh môi đỏ mọng, hắn đem khuôn mặt của nàng quay lại, khiến nàng không thể không nhìn vào ánh mắt nóng bỏng của hắn, “Vừa rồi em nói em nhớ tôi…”
Tim Lạc Tranh khẽ run lên, dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn hắn, “Tôi không nghĩ anh sẽ ngây thơ đến mức tin rằng tôi nói thật chứ?”
Thương Nghiêu cũng không hề tức giận, bình thản nhìn vào ánh mắt đầy lạnh lùng của nàng, thong thả nói, “Tôi là người đàn ông đầu tiên của em, em nhớ tôi cũng là chuyện bình thường.”
Ánh mắt Lạc Tranh trong veo như nước, "Vậy xem ra tôi không được bình thường rồi."
"Đừng nói mình như vậy." Thương Nghiêu cúi đầu cười, gặm cắn vành tai nàng, một tay lại xấu xa thăm dò vào phần đùi mịn màng mà hắn vô cùng quen thuộc, nhẹ nhàng xoa nắn.
“Cho dù em không nhớ tôi, nhưng mỗi ngày tôi đều không ngừng nhớ tới em.”
“Xin anh tự trọng một chút!” Lạc Tranh giữ lấy bàn tay không an phận của hắn, không vui nghiêm giọng nói.
“Tự trọng? Người đẹp trong ngực mà em lại muốn tôi kìm chế sao?” Đầu của hắn vùi vào phần cổ nàng, lưu luyến hít lấy mùi hương thơm ngát.
“Tranh, tôi chưa bao giờ động vào xử nữ…”
Lạc Tranh nghe vậy cất tiếng cười lạnh lùng, “Thì ra nguyên tắc của Thương Nghiêu tiên sinh dễ dàng bị phá vỡ như vậy.”
Thương Nghiêu nghe được trong lời nói của nàng có ý mỉa mai, mím môi cười nhẹ, “Đó là bởi vì em quá mê người, khiến cho tôi không thể không phá lệ. Tranh, tôi là người đàn ông đầu tiên của em. Chẳng lẽ em không nghĩ đến chuyện ở lại bên cạnh tôi?”
"Xem ra, anh rất thích đoạt vợ của bạn." Nét lạnh lùng bên môi Lạc Tranh càng đậm, đáy mắt ánh lên tia khinh bỉ.
"Không, chỉ có em mới có bản lãnh khiến tôi trở thành như vậy.” Thương Nghiêu dễ dàng đem bàn tay nhỏ nhắn của nàng giữ lại. Bàn tay kia lại thành thục luồn vào trong áo nàng, nhẹ nhàng kéo áo lót, đem phần ngực căng tròn của nàng bao phủ dưới bàn tay hắn, dịu dàng vuốt ve…
“Đương nhiên, nếu như em kiên trì muốn kết hôn, tôi cũng không đành lòng cưỡng bách em. Em nên biết, con người tôi không thích cưỡng bách người khác. Về điểm này, em cần phải rõ ràng nhất…”
Nói xong câu đó, bàn tay to của hắn lại mạnh mẽ len vào phía trong phần đùi nàng, ngón tay thon dài như rắn chui vào trong hoa tâm ấm áp.
“Buông tôi ra!” Lạc Tranh kinh hoàng la lên, hắn lại bắt đầu ở trong cơ thể nàng nhen nhóm dục hoả mãnh liệt.
“Tôi chưa bao giờ động vào xử nữ, nhưng khi đã động vào, tôi làm sao có thể dễ dàng buông tay đây?” Hắn bá đạo lên tiếng, cánh tay mạnh mẽ càng siết chặt lại, đem nàng áp chặt lên tường.
"Nhìn em này, đã ướt đến như vậy, còn nói không muốn tôi? Không quan tâm tôi?”
Vừa nói, hắn vừa đè chặt lên thân thể nàng, khiến cho toàn thân nàng lại càng thêm khẩn trương, sống lưng cứng đờ lại.
“Dừng lại! Anh…anh hiện giờ là đang cưỡng bức…Anh không được động vào tôi!” Lạc Tranh khó nhọc hít một hơi, thật ghê tởm! Hai ngón tay tà mị của hắn không những không lùi ra ngoài, mà ngược lại, còn hướng vào chỗ sâu trong cơ thể nàng, không ngừng trêu chọc những nơi nhạy cảm của nàng, khơi lên những dục vọng đang kìm nén…
"Đừng nghĩ đến việc dùng hôn nhân để trốn tránh tôi. Tranh, lập tức cùng tôi rời khỏi đây!” Hắn khẽ liếm vành tai nàng, khiến toàn thân Lạc Tranh run lên từng hồi, mà ngay cả tim nàng cũng bất giác run rẩy.
"Anh đừng ảo tưởng!" Lạc Tranh gắt gao cắn chặt môi.
Trời ơi! Hạ thân nàng càng lúc càng tê dại, suy nghĩ đã bắt đầu hỗn loạn.
"Ảo tưởng? Thật đáng tiếc chúng ta không thể cùng chung suy nghĩ. Chẳng lẽ, em muốn sau khi kết hôn vẫn liên tục bị tôi quấy rầy? Nhưng nếu em đã thích như vậy, tôi cũng sẵn lòng bồi tiếp!” Hắn đem vật nam tính cứng rắn của mình ngang nhiên đặt tại nơi mẫn cảm của nàng, xấu xa cọ xát như muốn hành hạ tinh thần nàng.
“Yêu đương vụng trộm như vậy đối với em mà nói cũng là một chuyện rất kích thích.” Thương Nghiêu khẽ cắn vành tai nàng, nở nụ cười xấu xa.
"Dừng lại! Không được... Sẽ có người vào đây..." Lạc Tranh phát giác ra mãnh thú của hắn đã sớm thức tỉnh, không dám nghĩ tới sẽ có chuyện gì phát sinh tiếp theo, tâm tình vô cùng hoảng hốt.
"Sẽ không có ai vào đâu, bảo bối..." Hơi thở của hắn trầm xuống, dùng chóp mũi nhẹ lướt trên gương mặt nàng, giọng nói khàn khàn cất lên.
“Ở nơi này muốn em thực sự khiến em phải chịu uỷ khuất rồi. Lần sau, chúng ta sẽ đổi một chỗ khá hơn. Nhưng mà, hiện giờ tôi đã không thể đợi được nữa.”
Vừa nói hắn vừa đưa tay kéo khoá quần, buông thả dục vọng đã sớm nóng bỏng cùng cứng rắn của mình.
"Thả tôi ra! Anh... Anh chẳng lẽ còn muốn Húc Khiên phát hiện ra sao? Anh ấy... anh ấy nhất định sẽ qua đây tìm tôi…” Lạc Tranh thấy bộ dạng hắn như thể mũi tên đã giương cung, liều mạng giãy giụa nói.
"Vậy càng tốt, nhân tiện cho hắn biết, tôi “yêu” vị hôn thê của hắn thế nào. Hơn nữa, từ lúc còn ở Pháp, tôi đã chiếm đoạt em thế nào!” Thương Nghiêu nghiêng người về phía trước, ngang nhiên đặt vật nóng bỏng của hắn chống đỡ nơi mẫn cảm của nàng.
“Thừa nhận lòng mình khó đến vậy sao? Tranh, em căn bản không khể kháng cự lại tôi, cũng giống như lần đầu tiên em đem thân thể mình giao cho tôi, đêm qua cũng vậy!”
Con mồi đã dâng lên tận miệng, không ngờ chỉ vì một câu nói kia mà tình thế hoàn toàn thay đổi. Lạc Tranh đầu tiên là sững người lại mất mấy giây, liền đó đem hết toàn lực đẩy mạnh Thương Nghiêu ra, ngay sau đó cánh tay nàng cũng giơ cao lên.
"Bốp!" Một cái tát này giáng thẳng vào má phải Thương Nghiêu không một chút sai lệch.
Cái tát này trực tiếp giáng xuống khiến ột thân đang tràn ngập dục hoả của Thương Nghiêu chợt sững lại, nụ cười tà mị thường trực trên môi cũng cứng đờ, ánh mắt hắn nhanh chóng chuyển thành u ám cùng lạnh lẽo ghê người…
Gương mặt cương nghị cũng theo cái tát của nàng giáng xuống mà trở nên xám xịt.
Người phụ nữ đáng chết!
Nàng lại dám đánh hắn? Hắn lớn từng này rồi mà chưa từng có người phụ nữ nào dám đánh hắn, hơn nữa còn là tát thẳng vào mặt hắn!
Lạc Tranh thừa dịp hắn giật mình sững người, vội vàng lấy di động từ trong túi xách ra, chụp lấy bộ dạng không chỉnh tề của hắn lúc này.
Một tấm hình với tốc độ cực nhanh đã được lưu lại khi Thương Nghiêu còn chưa kịp phản ứng… “Người phụ nữ đáng chết này, em muốn làm gì?” Thương Nghiêu thở có chút hổn hển, tiếng nói trầm thấp dường như đang cố đè nén cơn bão tố đang cuồn cuộn trong lòng. Ánh mắt hắn gắt gao nhìn chằm chằm nàng, cơ hồ sắp bốc hoả.
Cho tới hôm nay, rốt cục Lạc Tranh cũng đã thoả mãn xoá bỏ được nụ cười đáng ghét vẫn luôn thường trực trên môi cùng vẻ mặt tà mị đầy mưu kế sâu xa của hắn. Thì ra hắn cũng biết tức giận! Vậy là tốt rồi! Chỉ cần hắn có thể thay đổi bộ dạng thường ngày của mình, nàng sẽ dễ dàng hạ gục hắn. Cũng tức là nàng sẽ có thể nhanh chóng thay đổi cục diện đang bất lợi của mình.
Thấy bộ dạng hắn như vậy, Lạc Tranh ngược lại vẫn vô cùng bình thản, nhẹ nhàng đưa tay sửa sang lại trang phục có chút hỗn loạn của mình, cười lạnh nhìn hắn.
“Thương Nghiêu tiên sinh, mặc dù làm việc với anh không bao lâu, nhưng từ tính cách của anh tôi hiểu rõ, muốn đoán biết được hành động hoang đường tiếp theo của anh cũng không phải là chuyện quá khó khăn.”
Thương Nghiêu nghe vậy, con ngươi thâm thuý khẽ nheo lại, loé lên thứ ánh sáng kinh người. Hắn vừa muốn mở miệng, lại bị Lạc Tranh dứt khoát chặn lời.
"Không cần phải hoài nghi. Tôi là luật sư, tuy không dám nói hoàn toàn am hiểu tâm tư người khác, nhưng chỉ hiểu một phần cũng đủ rồi. Sự thật đã chứng minh, anh cuối cùng cũng đi theo tôi vào nơi này.”
“Là em cố ý?” Lần đầu tiên trong đời Thương Nghiêu có cảm giác mình rơi vào thế bị động, bàn tay hắn bất giác co lại thành nắm đấm.
Sở dĩ hắn bước vào nơi này hoàn toàn là vì câu nói kia của nàng.
“Thương Nghiêu, tôi nhớ anh…”
Lạc Tranh lạnh lùng nhếch môi, "Đúng vậy, là tôi cố ý. Không làm như vậy, sao có thể trước hôn lễ giải quyết xong loại người phiền toái như anh.”
Gân xanh trên trán Thương Nghiêu nổi lên cuồn cuộn. Một lời cũng không nói, hắn tiến lên phía trước đưa tay bóp chặt lấy cổ tay nàng. Từ trong ánh mắt rừng rực kia, Lạc Tranh có thể nhìn ra lửa giận đang thiêu đốt tâm tư hắn, cơ hồ muốn đem nàng thiêu cháy không còn một chút dấu vết.
Nhưng mà…
Lạc Tranh cũng không thể không thừa nhận, cho dù bộ dạng của hắn hiện giờ rất không chỉnh tề, nhưng lại không hề có chút tổn hại nào đến vẻ hấp dẫn của hắn. Ngược lại, càng khiến cho người ta sa vào một sự cám dỗ trí mạng khác. Gương mặt đẹp cương nghị như tượng điêu khắc của hắn đang bừng bừng lửa giận càng tôn thêm vẻ đẹp tà mị không giống người phàm.
Trên người hắn vẫn là áo sơ mi được cắt may vô cùng tinh tế, bao lấy thân hình hoàn mỹ không hề thua kém thân hình bất kỳ nam người mẫu hàng đầu nào. Quần dài may bằng chất liệu vải cao cấp, ôm lấy đôi chân dài tráng kiện khiến toàn thân hắn toát ra vẻ cao quý cùng lạnh lùng. Chỉ là ở bên dưới thắt lưng, vật nam tính to lớn cùng cứng rắn đã ngang tàng chui qua chỗ khoá kéo được hạ xuống, hùng dũng đứng thẳng dậy.
Dáng vẻ có chút tức cười kia không hề làm giảm đi dù chỉ một chút khí chất tôn quý của hắn mà ngược lại, còn khiến toàn thân hắn toát ra một sức hấp dẫn chết người khiến phụ nữ dù chỉ nhìn hắn bằng một con mắt cũng sẽ đắm chìm trong hơi thở quyến rũ cùng sức mạnh nam tính kia.
Lạc Tranh cố gắng đem ánh mắt mình nhìn thẳng vào con ngươi đen thẳm của hắn. Mà hắn dường như cũng không vội vàng sửa sang lại bộ dạng có chút tức cười kia của mình. Có lẽ, hắn đã bị nàng chọc giận đến điên lên rồi.
"Giải quyết phiền toái?" Không ngờ tới, Thương Nghiêu nghe xong những lời này của nàng lại cười rộ lên, lửa giận bừng bừng vừa rồi hoàn toàn biến mất tăm, sắc mặt hắn quả nhiên thay đổi còn nhanh hơn lật sách.
Thương Nghiêu lại nhanh chóng khôi phục vẻ mặt tà mị như trước khiến Lạc Tranh thực cho rằng vừa rồi là mình đã lầm lẫn mà nhìn thấy một người khác chứ không phải hắn.
"Lần đầu tiên có người phụ nữ dám dùng từ ngữ như vậy để hình dung tôi.”
Lạc Tranh lấy từ trong túi ra một tờ giấy quơ quơ trước mặt hắn, “Thương Nghiêu tiên sinh, sau khi xét nghiệm, bình huân hương anh lưu lại tối qua có hàm lượng pheromone rất cao. Tuy luật pháp quốc tế hiện hành không có quy định nào cấm sử dụng nó nhưng nếu như tôi kiên trì muốn đem anh kiện ra toà, anh sẽ thua chắc. Hơn nữa, lại thêm tội xâm nhập gia cư bất hợp pháp cũng sẽ khiến anh ngồi tù không ít thời gian đâu.”
Thương Nghiêu nhìn nàng, thấy ánh mắt Lạc Tranh toát lên sự cơ trí cùng thông tuệ, giọng nói cũng vô cùng kiên định, hắn khẽ nở nụ cười mang theo chút ý khinh thường.
“Vậy sao? Em nghĩ rằng tôi sẽ quan tâm tới mấy thứ bằng chứng có trong tay em à?”
“Tôi cũng biết Thương Nghiêu tiên sinh có bản lãnh hơn người nhưng mà còn ảnh chụp trong tay tôi thì sao đây?”
Lạc Tranh nắm chặt lấy di động trong tay, bình tĩnh nói, “Có lẽ luật pháp không thể định tội được cho Thương Nghiêu tiên sinh, nhưng mà dư luận chắc chắn sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy. Một khi tấm hình này được truyền ra ngoài, tất cả mọi người sẽ biết, ông trùm ngành xa xỉ phẩm danh tiếng lẫy lừng thì ra lại là kẻ biến thái thích đột nhập phòng vệ sinh nữ, anh cho rằng….” Lạc Tranh nhếch môi, từng câu từng chữ thốt ra đều vô cùng mạnh mẽ, “….giới truyền thông có thích vụ ầm ĩ này hay không đây?”
Không khí, trong nháy mắt ngưng lại, kể cả nụ cười trên khoé môi Thương Nghiêu cũng vậy…
Lạc Tranh nhìn thấy, trong đáy mắt hắn ánh lên một tia thâm thuý mê hoặc lòng người, đồng thời cũng lộ ra một nét quỷ dị vô cùng tà mị. Nàng không rõ hắn đang suy nghĩ cái gì, cũng không biết tiếp theo hắn sẽ dùng thủ đoạn nào để phản kích lại nàng. Nhưng mà nàng tin tưởng, chỉ bẳng hai điểm vừa rồi ít nhất tạm thời có thể khiến hắn không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Một lúc sau…
“Em quả không hổ là luật sư, ngay cả tôi cũng rơi vào bẫy của em, bội phục!” Thương Nghiêu nở nụ cười vô cùng khoan dung, chỉ là bên môi dường như nét quỷ dị càng tăng thêm vài phần.
“Tôi trước giờ đều không thích dính vào phiền toái. Cho nên chỉ cần Thương Nghiêu tiên sinh an phận, tôi và anh mỗi người đi con đường của riêng mình, tôi bảo đảm những thứ này sẽ không tiết lộ ra ngoài. Nhưng nếu như Thương Nghiêu tiên sinh khinh người quá đáng, vậy cũng đừng trách tôi không khách khí.” Lạc Tranh kiên quyết lên tiếng, ánh mắt lạnh băng, không chút nhượng bộ nhìn thẳng vào hắn.
Nàng nhất định phải phản kích lại, như vậy mới có thể khiến hắn đừng coi nàng như con chuột nhỏ có thể tuỳ tiện trêu chọc. Nàng tuyệt đối sẽ không để cho hắn thực hiện được ý đồ, cho dù mục đích của hắn với nàng là gì đi nữa.
Thương Nghiêu dường như đang nhẫn nhịn một thứ gì đó, mà nàng tựa như cành mai ngạo nghễ trong mưa gió, không gì có thể xâm phạm. Hắn cũng không nói gì thêm, chỉ là nhếch môi cười cười, ở trước mặt nàng ưu nhã sửa sang lại quần áo đang mất trật tự kia, bộ dáng nhàn nhã thực khiến người ta phải kinh hãi.
Cuối cùng, hắn giơ bàn tay lên, khẽ xoa đầu nàng, “Người phụ nữ thông minh…” Lời nói đầy hàm ý cùng nụ cười bên môi vừa bật ra, hắn cũng xoay người sải bước đi ra ngoài.
Đem cửa phòng vệ sinh khoá kỹ lại, Lạc Tranh chỉ cảm thấy toàn thân đều mềm rũ ra, đưa hai cánh tay chống đỡ trước gương, lúc này nàng mới phát hiện tay mình đã run lên từ khi nào…
Trận quyết đấu này nàng đã gặp phải một đối thủ vô cùng cao tay. Nhưng mà, nàng đã giành phần thắng sao? Hẳn là như vậy đi…
Chỉ mong, sau hôn lễ ngày mai, cuộc sống của nàng sẽ trở lại bình thường như trước…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...