Chương 4: Đối phương không đơn giản Máy bay bay qua châu Âu, hạ cánh xuống sân bay Roissy - Charles de Gaulle.
Tập đoàn RM của Pháp thuộc sở hữu của một thương nhân đầy tài năng mới xuất hiện vài năm trở lại đây. Từ năm đầu tiên tiến vào thị trường quốc tế bắt đầu kinh doanh các mặt hàng xa xỉ phẩm, chỉ trong vài năm ngắn ngủi bứt lên trở thành vương quốc của hàng xa xỉ phẩm trẻ tuổi nhất, đứng trong top 10 tập đoàn của thế giới, trụ sở chính đặt tại thủ đô Paris hoa lệ, tọa lạc giữa khu trung tâm thương mại phồn hoa nhất.
Số lần Lạc Tranh đến Paris cũng không ít, hai ngày trước tại nơi này nàng còn mới thắng kiện. Nước Pháp vẫn luôn để lại trong lòng Lạc Tranh một ấn tượng tốt đẹp, ít nhất nàng vẫn nghĩ nếu trong hoàn cảnh phù hợp, có thời gian sẽ lại thủ đô hoa lệ này chơi vài ngày. Chỉ tiếc là lần nào đến rồi đi cũng rất vội vàng, cho nên đối với thành phố biểu tượng của sự xa hoa, thời thượng này cũng đành bất đắc dĩ thở dài.
Cuộc hẹn được sắp xếp tại phòng họp của tập đoàn, tòa nhà với kiến trúc nguy nga dưới ánh mặt trời phản xạ lên các tấm kính, tỏa ra một sức cuốn hút mạnh mẽ. Lúc Lạc Tranh cùng Ôn Húc Khiên ngồi xuống sofa gần cửa sổ trong phòng họp, thư ký đã nhiệt tình tự mang cà phê do mình pha lên, “Ôn luật sư, Lạc luật sư, xin hai vị chờ một chút, giám đốc đang có cuộc họp.”
"Cảm ơn, đã phiền cô rồi!" Trong đôi mắt Ôn Húc Khiên khẽ ánh lên nét cười.
Cô thư ký xinh đẹp cũng cười đáp lại, không chút e dè Lạc Tranh đang ngồi ở đó, trước mặt Ôn Húc Khiên còn cố ý đong đưa vòng eo mê người cùng mái tóc vàng óng, nhẹ nhàng đi ra ngoài mang theo mùi nước hoa quyến rũ.
Lạc Tranh nhìn ra bên ngoài cửa sổ, ngắm thành phố xe cộ đông đúc bên dưới. Đợi cô thư ký ra ngoài và đóng cửa lại, mới khẽ quay đầu, nhẹ nhàng cười, “Húc Khiên, xem ra người bạn kia của anh, tác phong sinh hoạt không được điều độ cho lắm.”
"Ồ? Em chưa từng gặp anh ta, vì sao lại khẳng định như vậy?” Ôn Húc Khiên nhìn nàng, vẻ mặt có chút hứng thú.
"Từ thư ký của anh ta." Lạc Tranh đứng dậy, đôi mắt tinh anh khẽ quan sát toàn bộ phòng họp. “Để cho một cô thư ký quyến rũ như vậy ở bên cạnh, bạn của anh xem ra cũng thường xuyên không chịu cô đơn.”
"Tranh Tranh, RM lập nghiệp từ các mặt hàng xa xỉ phẩm, đương nhiên về phương diện tuyển dụng nhân sự, cũng sẽ chọn người có khí chất, thời thượng, cuốn hút một chút. Có lẽ em đã quá nhạy cảm rồi.” Ôn Húc Khiên nhẹ nhàng cười, trong lời nói có mấy phần tán thưởng.
"Nhưng mà thật không ngờ tới, tập đoàn RM này khi nhìn vào cho người ta một cảm giác thời thượng vô cùng mạnh mẽ, nhân viên ở đây cũng đều còn rất trẻ.”
Lạc Tranh khẽ mỉm cười, ánh mắt dịu dàng đi tới trước mặt Ôn Húc Khiên, khẽ vòng tay qua cổ anh, gương mặt xinh đẹp, hai gò má mịn màng, đường nét vô cùng thanh tú.
"Em cũng biết, trong mắt đàn ông các anh, kiểu phụ nữ quyến rũ như vậy mới được coi là đẹp nhất.”
Tâm tình Ôn Húc Khiên bất giác vô cùng khẩn trương, nụ cười tràn ngập trên môi. Không ngờ tới, bộ dáng nũng nịu của Lạc Tranh cũng thực mê người, “Thật hiếm khi thấy Tranh Tranh của anh ghen thế này.”
"Bớt tự mãn đi, ai thèm ghen. Em chỉ là sợ anh sẽ vui đến quên hết công việc thôi. Lạc Tranh nhẹ duỗi ngón tay, nhẹ nhàng xỉa xỉa lên trán Húc Khiên. Vừa muốn vòng tay ôm eo Lạc Tranh kéo lại gần, lại bị nàng cười khẽ né đi, bước tới bên cửa sổ, nghiêng đầu nhìn, “Húc Khiên, anh thực tin rằng người bạn này có ý hợp tác sao?”
"Đương nhiên, nếu không phải như thế, sao anh ta lại bảo chúng ta bay sang đây?”
Đáy mắt Lạc Tranh khôi phục lại sự tỉnh táo thường ngày, suy tư một lúc, nhẹ giọng nói, “Em thấy...bạn của anh chưa chắc có thành ý này.”
"Vì sao?" Ôn Húc Khiên biết rõ Lạc Tranh luôn là người không dễ dàng đưa ra phán đoán. Một khi đã đưa ra phán đoán, nhất định đã cân nhắc rất kỹ lưỡng.
Hồi 2: Bông hoa lạnh lùng
Chương 4 - Phần 2: Đối phương không đơn giản
Lạc Tranh xoay người, đôi mắt đen tròn chăm chú nhìn ra ngoài cửa sổ. Ánh nắng phản chiếu qua cửa kính trong suốt, chiếu lên đôi gò má trắng mịn phớt hồng khiến gương mặt nàng càng đẹp hơn. Khẽ thở dài, Lạc Tranh lên tiếng, “Húc Khiên, nếu như đối phương thật sự có thành ý thì sẽ không để chúng ta chờ lâu thế này.”
Ôn Húc Khiên nghe vậy, thả lỏng người, cười nói, "Tranh Tranh, em hiểu lầm rồi. Anh ta là giám đốc tập đoàn, đương nhiên không thể vắng mặt trong các cuộc họp lớn nhỏ. Thư ký không phải vừa nói đó sao, anh ta đang họp, sẽ kết thúc ngay thôi.”
"Chỉ mong như vậy." Lạc Tranh không đồng ý với lời nói của Ôn Húc Khiên, nhưng cũng không phản bác, chỉ là khẽ mỉm cười, nét suy tư trong mắt càng lúc càng đậm...
Cứ như vậy, ước chừng hơn nửa giờ đồng hồ nữa, cũng không thấy bóng dáng vị giám đốc thần bí kia, mà ngay cả thư ký giám đốc cũng mất dạng.
"Húc Khiên, chúng ta đi thôi." Lạc Tranh nhìn đồng hồ đeo tay lần cuối cùng, rốt cuộc không chờ nổi nữa, kéo bàn tay Ôn Húc Khiên, dứt khoát quyết định.”
"Tranh Tranh, anh thấy chúng ta nên đợi thêm chút nữa..."
"Húc Khiên, người này căn bản không có thành ý, cho dù anh có chờ hắn tới, hắn cũng sẽ nói cho anh biết hắn không muốn hợp tác.” Lạc Tranh dịu dàng lên tiếng nhưng trong lời nói vẫn toát lên sự sắc sảo, thông tuệ.
"Tranh Tranh..."
"Đi thôi, ở lại chỗ này vì một người không có chút thành ý chỉ làm lãng phí thời gian. Chi bằng mình đi thưởng thức chút phong cảnh Paris còn hơn.” Sắc mặt Lạc Tranh vẫn rất bình tĩnh, nhưng trong đáy mắt lộ rõ nét không vui.
Sắc mặt Ôn Húc Khiên có chút chần chừ...
"Húc Khiên, anh sẽ không nghĩ rằng mọi người đều giống anh, nhớ đến tình bạn cũ chứ? Anh cũng đã nói, hai người cũng chỉ là quen biết sơ sơ mà thôi. Hoàn cảnh của người này anh cũng không hề biết gì, có thể thấy anh cũng không hiểu rõ hắn. Nếu quá mê muội mà đặt toàn bộ hy vọng lên anh ta, thà rằng chúng ta thử tìm kiếm những cơ hội khác...”
"Tôi có thành ý hay không, không phải do người khác nhận định. Về phần người có thể tùy tiện bình phẩm sau lưng người khác, tôi nghĩ thành ý cũng chẳng được bao nhiêu.” Lạc Tranh còn chưa nói hết, đã nghe thấy một giọng trầm thấp, êm ái vang lên từ phía cửa phòng họp. Giọng nói này vô cùng êm tai, mượt mà tựa lông măng thiên nga đen, nhàn nhạt vang lên giữa không gian yên tĩnh. Chỉ là giọng nói này thực sự có tác dụng áp chế thần kinh khiếp người.
Lạc Tranh đang quay lưng về phía cửa, nghe thấy giọng nói kia bất giác hơi run lên. Giọng nói này mang theo chút xa cách, xuyên thẳng vào màng nhĩ, khiến trái tim nàng cũng theo đó mà hoảng hốt, theo bản năng quay đầu nhìn lại...
Đó là một thân hình vô cùng cao lớn, vóc dáng hoàn mỹ tựa như người mẫu, gương mặt cương nghị khiến người ta nhìn một lần sẽ khó quên. Có thể nói, bộ dạng hắn cũng không hẳn là anh tuấn mà là một người đàn ông tràn đầy vẻ nam tính, nét cương nghị khiến người ta nghẹt thở, rõ ràng mang huyết thống con lai...
Hàng lông mày rậm mười phần anh khí, sống mũi cao thẳng, đôi mắt đen thẫm như hồ nước sâu thẳm, lại mang theo sức hấp dẫn chết người, đủ thu hút mọi ánh nhìn của phụ nữ...
Hắn có vẻ hơi lười biếng dựa vào cánh cửa, trang phục trên người vô cùng tinh xảo, từ áo sơ mi đến cà vạt đều toát lên khí chất tao nhã, khiến cả thân hình hắn toát lên vẻ từng trải, từng động tác cũng mang theo khí chất vô cùng cao quý.
Vừa nói, ánh mắt hắn vẫn chăm chú nhìn vào Lạc Tranh, khóe môi hơi cong lên, có vẻ rất hứng thú, lại mang theo chút tà mị bất cần...
Trong lòng Lạc Tranh không khỏi có chút hoảng loạn, khẽ chớp mắt, hàng lông mày nhíu lại. Chương 5: Sự xa cách tà mị "Thương Nghiêu?" Ôn Húc Khiên hơi ngẩn ra, sau một khắc mới có phản ứng, mắt sáng lên, bước nhanh về phía trước, giống như bạn bè lâu năm không gặp, vươn tay ra ôm hắn.
Ánh mặt Lạc Tranh hơi chấn động, khe khẽ mỉm cười. Thì ra đây chính là giám đốc của tập đoàn này. Thực ra cũng không khó nhận biết, lúc giọng nói cao cao tại thượng của hắn vang lên, nàng cũng đã đoán được.
"Đã lâu không gặp, Húc Khiên." So với sự nhiệt tình của Ôn Húc Khiên, Thương Nghiêu tỏ ra khá bình tĩnh, thái độ vô cùng vương giả đứng đó nói chuyện, nhưng ánh mắt lại không chút che dấu nhìn về phía Lạc Tranh ở cách đó không xa, đáy mắt toát lên vẻ hứng thú.
Ôn Húc Khiên không hề phát hiện ra điểm này, quay đầu nói với Lạc Tranh, “Giới thiệu hai người với nhau chút.”
Lạc Tranh tiến lên, theo bản năng, nàng đứng cạnh Ôn Húc Khiên, dường như cố tình đứng sát vào người anh.
Người đàn ông trước mặt nàng mà nói vẫn quá xa lạ, tuy dáng vẻ của hắn vô cùng hấp dẫn, ngay mỗi đường nét trên con người hắn đều toát lên phong thái ưu nhã cùng cao quý, nhưng mà...
Đôi mắt sâu thẳm kia toát lên vẻ tà mị, mê hoặc lòng người, phảng phất có một ma lực khiến người khác nhìn vào phải hồn xiêu phách lạc, cả người tỏa ra hơi thở vô cùng nguy hiểm khiến người ta khó có thể kháng cự.
Cho dù không nhìn thẳng hắn, Lạc Tranh cũng có thể cảm giác được hắn đang nhìn mình không chớp mắt, giống như một con báo đen nhìn chằm chằm vào con mồi sắp rơi vào trong tay, đang ngẫm nghĩ xem sẽ dùng cách nào để cắn xé...
Dưới cái nhìn soi mói đó, Lạc Tranh chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng, bản năng muốn tránh né hắn.
"Tranh Tranh, đây là bạn tốt của anh, Thương Nghiêu." Ôn Húc Khiên trên mặt nở nụ cười tươi rói, cố ý nhấn mạnh hai chữ "bạn tốt" như thể một loại ám hiệu ngầm, rõ ràng trong lòng hy vọng Thương Nghiêu có thể nghĩ đến giao tình trước kia, cho văn phòng luật cơ hội hợp tác.
Lạc Tranh khẽ gật đầu.
"Thương Nghiêu, cô ấy là Lạc Tranh, cũng là bạn gái của tôi..."
"Là luật sư ưu tú nhất trong văn phòng cậu." Thương Nghiêu quay đầu, ánh mắt nóng rực nhìn thẳng nàng, mạnh mẽ đưa tay ra nhưng thái độ cho thấy không cho phép cự tuyệt.
"Trăm nghe không bằng một thấy, Lạc luật sư danh tiếng lẫy lừng không ngờ lại là một mỹ nhân động lòng người thế này.”
Lạc Tranh vô thức khẽ chau mày. Không biết tại sao, nàng có chút chần chừ không muốn bắt tay hắn.
"Tranh Tranh..." Ôn Húc Khiên ngầm huých nhẹ nàng.
Lạc Tranh hít sâu một hơi, ngước mắt nhìn thẳng vào ánh mắt nóng rực toát ra từ đôi mắt đen thẫm kia, tươi cười đáp lại, vươn tay ra bắt tay hắn, thái độ vô cùng nhã nhặn.
"Quá khen."
Người đàn ông kia nắm lấy bàn tay nhỏ bé, mềm mại của nàng, hoàn toàn giữ lấy trong bàn tay hắn...
Lạc Tranh vốn chỉ muốn bắt tay một chút theo phép lịch sự. Vừa định rút tay về, lại cảm thấy bàn tay to của hắn hơi nắm chặt lại. Nàng cảnh giác ngước nhìn, ánh mắt đen thẳm của hắn đang nổi lên tia bỡn cợt khiến nàng bất giác cảm thấy kinh sợ. Sau một khắc, bàn tay to lớn của hắn buông ra...
Trong lòng Lạc Tranh chợt có cảm giác muốn trốn chạy.
"Hai vị, mời ngồi." Thương Nghiêu thu hồi vẻ mặt đùa bỡn, thản nhiên cất tiếng nói vô cùng uy nghiêm.
Hắn ngồi xuống sofa đối diện trước, sau đó Lạc Tranh cùng Ôn Húc Khiên cũng ngồi xuống.
"Giám đốc, ngài còn gì dặn dò?" Thư ký từ phía sau tiến lên, đặt ba tách cà phê thơm lừng xuống, vẻ quyến rũ cất tiếng hỏi.
"Ra ngoài đi, hủy bỏ tất cả các cuộc hẹn xã giao hôm nay của tôi." Thương Nghiêu tựa lưng vào sofa, nhàn nhã ra lệnh.
"Vâng." Thư ký khẽ mỉm cười, xoay người rời phòng họp.
Hồi 2: Bông hoa lạnh lùng
Chương 5 - Phần 2: Sự xa cách tà mị
Mặc dù ngồi phía đối diện, Lạc Tranh cũng không khó cảm nhận được hơi thở cường thế trên người Thương Nghiêu. Tuy hắn lãnh đạm ngồi ở đó, trên mặt cũng toát lên nụ cười vẻ lâu ngày không gặp, nhưng mà nàng vẫn cảm nhận được sự xa cách của hắn. Có lẽ, trong thâm tâm hắn vẫn chỉ coi Húc Khiên là bạn bè sơ giao mà thôi.
Đang mải nghĩ, liền nghe thấy giọng Ôn Húc Khiên, hoàn toàn là ý đồ ôn lại chuyện cũ...
"Thương Nghiêu, nhiều năm không gặp, không ngờ cậu lại tạo dựng được một tập đoàn lớn mạnh thế này.”
Lạc Tranh bên cạnh âm thầm thở dài, Húc Khiên luôn là người không biết a dua nịnh hót, bây giờ nói đôi chút lời khen ngợi cũng khiến người nghe thấy lạ tai.
Quả nhiên khóe môi Thương Nghiêu nhếch lên nụ cười không mấy vui vẻ.
"Hóa ra trong mắt Húc Khiên cậu, tôi lại là kẻ vô công rỗi nghề đến thế sao?”
Ôn Húc Khiên sắc mặt hoảng hốt...
"Thương Nghiêu tiên sinh..." Lạc Tranh ở bên cạnh khéo léo lên tiếng, nhìn về khuôn mặt anh tuấn của hắn, khẽ mỉm cười, “Ý của Húc Khiên là, Thương Nghiêu tiên sinh tuổi còn trẻ mà đã xây dựng được sự nghiệp như vậy thật không giống người bình thường.”
Trước giờ, Lạc Tranh chưa từng hỏi qua Ôn Húc Khiên thông tin về người đàn ông này. Nhìn qua bề ngoài, nàng thật sự không thể đoán ra tuổi tác của hắn, nhưng lời nói dễ nghe thì ai cũng thích. Đạo lý “Người đứng dưới hiên nhà không thể không cúi đầu” nàng vốn hiểu rất rõ.
"Lạc tiểu thư rất biết nói chuyện." Thương Nghiêu nhếch môi cười nhẹ, vươn tay cầm lấy tách cà phê, khẽ thưởng thức, “Húc Khiên, cậu có một cấp dưới ưu tú như vậy, khó trách văn phòng luật có thể nhanh chóng thành danh.”
"Tranh Tranh là bạn gái mình, mình nào dám coi cô ấy như cấp dưới chứ." Ôn Húc Khiên cười cười nói.
"Ồ?" Thương Nghiêu đặt tách cà phê xuống, đưa mắt nhìn gương mặt như trăng sáng của Lạc Tranh, nụ cười hàm chứa một cảm xúc khó tả, nửa chân tình nửa trào lộng, “Húc Khiên thật có phúc, có được một giai nhân như vậy giúp đỡ.”
Lạc Tranh có chút đứng ngồi không yên, hơi cụp mắt xuống, không muốn đối diện với ánh mắt sắc bén của hắn. Đây là lần đầu tiên trong đời, nàng có cảm giác không được tự nhiên khi đối mặt với người xa lạ. Không biết tại sao, nàng có một cảm giác người đàn ông này rất kỳ lạ.
Mặc dù giọng nói của hắn rất êm tai, nhưng thứ tiếng Trung chuẩn xác mà hắn sử dụng thực khiến nàng khiếp sợ... Có lẽ, hắn luôn khiến người ta có cảm giác mình như một con chim ưng lớn dũng mãnh, từ trên cao ngó xuống, chăm chú quan sát hết thảy...
Ôn Húc Khiên cũng phát hiện bạn tốt nhìn về phía Lạc Tranh bằng ánh mắt nóng rực, hơi lúng túng khẽ ho một tiếng, cầm lấy tách cà phê, uống một ngụm, lên tiếng, “Tiếng tăm cũng chỉ là bề ngoài mà thôi. Thương Nghiêu, cậu cũng không phải không biết tình hình của văn phòng chúng tôi hiện nay, nếu chuyện hợp tác có thể tiến hành thuận lợi...”
"Húc Khiên, chúng ta hôm nay chỉ ôn chuyện cũ, không bàn công việc, Ok?" Tiếng nói trầm thấp của Thương Nghiêu vang lên, vô cùng khéo léo cắt ngang lời Ôn Húc Khiên.
Nụ cười trên mặt Ôn Húc Khiên bất giác cứng lại, bàn tay cầm tách cà phê cũng sững lại giữa không trung, trong lúc nhất thời vô cùng lúng túng.
Lạc Tranh đối với tình huống này đã có sự chuẩn bị tâm lý, mỉm cười đỡ lấy tách cà phê trên tay Ôn Húc Khiên, nhân tiện kéo tay anh xuống, khéo léo hóa giải bầu không khí lúng túng.
"Cũng đúng, hai người đã nhiều năm không gặp, nhất định có nhiều chuyện muốn nói, chuyện hợp tác cũng không cần vội vàng." Nói đến đây, nàng cố ý quay qua Húc Khiên, nhẹ nhàng lên tiếng, “Thương Nghiêu tiên sinh là bạn tốt nhiều năm không gặp của anh, lần này chúng ta tới Paris, chuyện hợp tác đương nhiên là đã định rồi, cho nên cần phải có một bầu không khí thoải mái mới có thể bàn kỹ được.”
Lời nói vừa cất lên, ánh mắt Lạc Tranh đậm nét cười nhìn thẳng vào ánh mắt đầy vẻ tán dương của Thương Nghiêu.
"Thương Nghiêu tiên sinh, tôi nói vậy... không sai chứ?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...