Dụ tình: Lời mời của boss thần bí

Sự xuất hiện đột ngột của Thương Nghiêu khiến Lạc Tranh sợ hết hồn, quên luôn cả việc giữ gìn hình tượng, đứng bật dậy, trừng mắt nhìn hắn như thể thấy quỷ hiện hình.
Nhìn bộ dạng kinh ngạc đến trợn mắt há miệng của nàng, Thương Nghiêu dường như bị chọc cười, thân thể cao lớn hơi nghiêng về phía nàng, nhẹ nhàng nở nụ cười để lộ lúm đồng tiền mang theo hàm ý xấu xa.
“Tranh, chúng ta mới có mười mấy tiếng đồng hồ không gặp mà thôi, không đến mức nhìn thấy tôi lại kích động như thế vậy chứ?” Hắn cất tiếng trêu đùa nàng có chút ý tứ mập mờ.
“Nhưng mà, nhìn thấy em kích động như vậy thật khiến tôi cao hứng.”
Lạc Tranh nghe xong, cảm giác như bị hóc xương, ngồi xuống không được, đứng đó cũng không xong, ánh mắt có chút hoảng sợ nhìn hắn. Một lúc lâu sau, nàng rốt cuộc mới bình tĩnh lại.
“Thương Nghiêu tiên sinh, ngài cũng nên hiểu rõ chút lễ nghi cơ bản chứ? Sau này, mời gõ cửa trước khi vào phòng làm việc của tôi!”
“Giữa hai ta còn phải tính toán nhiều như vậy làm gì?” Thương Nghiêu tiến sát lại gần nàng, thân hình cao lớn tựa như bao phủ thân ảnh nhỏ bé, mùi hoắc hương đặc trưng cũng theo đó mà xâm chiếm tinh thần nàng…
“Hơn nữa, đừng nói phòng làm việc của em, cả toà nhà này đều là của tôi, tôi muốn tới nơi nào trong toà nhà này còn cần phải chú ý lễ nghi sao?”
So với lúc còn ở Hongkong, sự bá đạo của Thương Nghiêu cơ hồ tăng thêm vài bậc…
Lạc Tranh nhìn hắn, ánh mắt kinh ngạc vừa nãy dần chuyển thành coi thường. Lại là một tên đàn ông thích khoe khoang điển hình. Đối với hắn, nàng thật sự không muốn lãng phí thời gian nói lý lẽ.
“Vui lòng tránh ra!” Lạc Tranh cầm lấy tập tài liệu chống vào trước ngực hắn, bộ dạng như thể nếu chạm phải sẽ khiến bản thân cảm thấy ô uế.
Thương Nghiêu giận quá hóa cười, hai tay khoanh lại trước ngực, đôi mắt tinh anh như chim ưng chợt loé lên. Nhưng hắn cũng theo lời nàng tránh qua một bên, nhìn thấy nàng ngồi trở lại bàn làm việc, cúi đầu cười khẽ, “Dù thế nào tôi cũng là ông chủ của em, thái độ vừa rồi cũng không phải là thái độ của một nhân viên nên có.”
Lạc Tranh ngẩng đầu nhìn hắn, cười lạnh lùng, “Tôi đang bận làm việc, xin mời ngài lập tức rời khỏi nơi này… ngài giám đốc!”
Nhìn dáng vẻ lạnh lùng của nàng, Thương Nghiêu chẳng những không có rời đi, ngược lại tiến lên, đôi cánh tay rắn chắc chống lên bàn làm việc của nàng, tựa như con chim ưng dũng mãnh bay lượn trên trời cao, thân thể cao lớn tiến sát về phía nàng cơ hồ sắp chạm vào khuôn mặt nhỏ xinh đẹp, cúi đầu khẽ thở dài.
“Tuy tôi không phải là ông chủ tốt, nhưng cũng không đành lòng nhìn nhân viên của mình ôm bụng đói làm việc. Tôi chắc Isabel đã đưa địa chỉ nhà hàng cho em rồi.”

Lạc Tranh cũng không tránh né, lẳng lặng ngồi yên trên ghế. Nhưng mà lần này, nàng cơ bản cũng chẳng muốn ngẩng đầu lên, cũng không buồn mở miệng, đưa tay chỉ về phía cạnh bàn.
Thương Nghiêu xoay người nhìn theo hướng tay nàng…
Tấm thẻ hội viên tinh xảo nằm gọn trong thùng rác…
Tiếng cười trầm thấp bật ra từ trong cổ hắn. Xem ra người phụ nữ này càng lúc càng lớn mật, còn dám thách thức tính nhẫn nại của hắn.
“Có biết tôi đợi em ở nhà hàng hơn một tiếng rồi không?”
“Thật tiếc ngài không nói sớm, nên tôi không biết.” Lạc Tranh vừa nói vừa lật giở một trang tài liệu.
Đây là tài liệu về tình hình kinh doanh gần đây của tập đoàn RM, không khó nhận thấy tốc độ tăng trưởng vô cùng khả quan. Xem qua, Lạc Tranh không khỏi bật ra một câu tán thưởng.
“Thật không ngờ, lợi nhuận của tập đoàn lại lớn đến vậy.”
Thương Nghiêu đương nhiên có thể nghe ra ý tứ ẩn chứa trong đó, khẽ nhếch môi, “Thành tâm tán thưởng một người, ít ra cũng phải nhìn thẳng vào mắt người đó mới thể hiện sự chân thành.”
Lạc Tranh ngước mắt nhìn hắn, ánh mắt long lanh như nước không chút sợ hãi.
“Không cần phải cố tỏ ra lạnh lùng với tôi như thế. Em là bạn gái của bạn tôi, tôi quan tâm em cũng rất bình thường.” Thương Nghiêu thu tay lại, ngồi cạnh bàn làm việc của nàng, bộ dáng lơ đãng, không chờ sự đồng ý của nàng cầm lấy tập tài liệu ném vào một góc.
Lời của hắn không nặng không nhẹ, thật ra cũng không có điểm nào quá đáng. Nhưng là Lạc Tranh biết rõ, loại người như hắn lúc này có thể nói chuyện đạo lý, liền sau đó không biết sẽ thốt ra lời ma quỷ cỡ nào.
“Thương Nghiêu tiên sinh, có lẽ tôi đã hiểu lầm ngài. Nhưng mà tôi thấy thật sự không cần. Ý tốt của ngài, tôi xin ghi nhận.” Lạc Tranh nét mặt không đổi, khẽ nói.
“Hiểu lầm?” Thương Nghiêu nhìn xung quanh một vòng, tầm mắt rơi vào cửa chớp mới lắp liền cười cười, “Tranh, nhiều lúc sự bướng bỉnh của em thật là đáng yêu. Cho dù em không chấp nhận tình cảm của tôi, cũng không cần vừa xuống máy bay đã chạy tới công ty. Ít nhất cũng nên xem qua nơi ở tôi đã sắp xếp cho em, xem có khiến em hài lòng không.”
“Đường đường là mắt thẩm mỹ của giám đốc tập đoàn RM, tôi rất tin tưởng.” Lạc Tranh dựa vào lưng ghế, nhìn hắn, “Chỉ là, Thương Nghiêu tiên sinh mời tôi tới Paris làm việc, tôi chỉ muốn trong khoảng thời gian ngắn nhất có thể hoàn thành nhiệm vụ của mình. Nhân viên chăm chỉ làm việc quên ăn quên ngủ không phải là điều mà các ông chủ đều muốn sao? Không hiểu sao Thương Nghiêu tiên sinh lại đến nơi này quấy rầy công việc của tôi, thật khiến người ta khó hiểu.”

“Tôi lại nghĩ, chuyện khiến em mất ăn mất ngủ chính là ông chủ như tôi đây.” Thương Nghiêu vừa nói vừa đưa tay kéo qua bàn tay trắng trẻo của nàng, nhẹ nhàng nắm chặt trong tay hắn, chỉ thấy ánh sáng từ chiếc nhẫn hơi lấp lánh.
“Vì hôn lễ đang đến gần nên em muốn tranh thủ thời gian sao?” Tiếng nói vừa dứt, hắn liền nâng bàn tay nàng lên, liền đó đôi môi mỏng tà mị khẽ lướt trên mu bàn tay, lại có chút trêu đùa gặm cắn ngón tay đeo nhẫn.
“A...” Lạc Tranh chỉ cảm thấy trên tay nổi lên một hồi ấm áp. Ngay sau đó một trận tê dại truyền khắp toàn thân, len lỏi vào tận sâu thẳm tâm hồn. Vừarút tay ra lại bị hắn giữ càng chặt hơn.
“Đêm đã khuya, em lại ngân nga mất hồn như vậy, sẽ khiến tôi nảy sinh ý niệm xấu xa.” Thương Nghiêu cười tà, đem bàn tay nàng giữ lại trong lòng bàn tay hắn, nhẹ nhàng xoa nắn, đùa bỡn…
“Nơi này là phòng làm việc, cho dù ngài là ông chủ, cũng không thể tuỳ ý làm bậy!” Lạc Tranh dứt khoát đứng lên, muốn nhanh chóng tránh khỏi sự quấy rầy của hắn. Nơi này không giống như Hongkong, tại Hongkong mà hắn còn dám công khai động chân động tay với nàng, Paris này lại là địa bàn của hắn, thật không biết hắn...
Mải suy nghĩ, chỉ thấy nụ cười trên môi Thương Nghiêu càng lúc càng đậm, nét cười dần lan toả tràn đầy trong ánh mắt.
“Tranh, em thật đáng yêu. Nhưng mà em có biết vào giờ này, cả toà nhà chỉ còn lại tôi và em hay không?”
Tâm tư Lạc Tranh theo lời nói của hắn bất giác nổi lên một hồi run rẩy. Cảm giác không an toàn lan toả đến từng mạch máu, dường như chế ngự toàn thân nàng.
“Anh muốn làm gì?” Tuy nàng nhận thức người đàn ông này không phải dạng đói bụng ăn quàng, nhưng mà…”
Lạc Tranh vô thức nhìn qua cửa sổ, quả nhiên bóng đêm đã đen kịt…
Còn chưa kịp phản ứng, Lạc Tranh chỉ cảm thấy bị hơi thở đàn ông nóng rực bao vây, ngay sau đó, bị hắn nhấc bổng lên.
“Thả tôi ra!” Nàng kinh hãi hét lên.
“Hừm...” Thương Nghiêu bộ dạng hệt ma quỷ, cúi đầu kề sát gương mặt nàng, “Ồn ào như vậy thật không giống phong cách bình tĩnh thường ngày của em chút nào.”
Hắn vừa nói vừa ôm chặt nàng đi ra khỏi phòng làm việc, hướng về phía thang máy riêng bước tới. Cửa thang máy mở ra phản chiếu gương mặt tái nhợt của Lạc Tranh.

“Anh muốn đưa tôi đi đâu?”
“Đến nơi chẳng phải em sẽ biết sao?” Bước vào thang máy, Thương Nghiêu cười để lộ lúm đồng tiền, cất tiếng nói ám muội, “Tranh, tốt nhất em nên tỉnh táo một chút, nếu không, bị camere quay được thì có nói gì cũng không ai tin đâu.”
Lạc Tranh quay đầu nhìn lại, tâm tư lạnh đi một nửa, camera đặt ở một góc thang máy đang chiếu thẳng vào họ, quay lại toàn bộ diễn biến phát sinh…
Xe theo hướng trung tâm thành phố chạy qua một loạt khu thương mại cao cấp, cuối cùng dừng lại ở một khu vực khá yên tĩnh. Màn đêm buông xuống, sự náo nhiệt của thành phố ban ngày dường như tan biến, nhường chỗ cho sự tĩnh lặng mê người.
Khi Lạc Tranh từ trên xe bước xuống, một tòa biệt thự mang màu trắng tinh khiết hiện ra trước mắt khiến nàng vô cũng kinh hãi.
Ánh trăng nhẹ nhàng chiếu xuống, tỏa ra ánh sáng bạc, bao phủ toàn bộ căn biệt thự. Nhìn từ bên ngoài, căn biệt thự có kết cấu rất hợp lý, không quá lớn khiến người ta có cảm giác bất an, cũng không quá nhỏ khiến người ta cảm thấy bức bối.
Lạc Tranh thực chưa từng nghĩ tới ngay giữa Paris hoa lệ còn có một nơi yên tĩnh với kiến trúc tinh xảo như vậy.
“Tranh, đây chính là nơi tôi tỉ mỉ chuẩn bị cho em, không xa trung tâm thành phố, đi đâu cũng rất tiện, không cần phải lo lắng việc lái xe khuya mỗi khi làm việc muộn.” Thương Nghiêu không biết đã bước tới bên cạnh nàng từ lúc nào, khẽ nói. Ngay sau đó, không chờ Lạc Tranh kịp phản ứng, liền nắm tay nàng kéo đi.
“Đi thôi, vào xem chút xem có hài lòng không.”
Lạc Tranh như bị ma quỷ khống chế, không tự chủ theo hắn đi vào biệt thự. Có lẽ, bởi căn biệt thự này thực sự quá đẹp, tràn đầy ma lực khiến nàng không cách nào cự tuyệt sự hấp dẫn của nó.
Vô thức mặc cho hắn dắt tay, cảm nhận hương hoa thoang thoảng trong không khí, rất tươi mát hợp lòng người, nhưng là...
Lạc Tranh bất giác dùng tay kia che mũi. Chỉ có trời mới biết nàng bị dị ứng phấn hoa. Thật may, hương hoa trong không khí cũng không quá nghiêm trọng, nếu không thực khiến toàn thân nàng vô cùng khó chịu.
Vội vàng bước nhanh lên phía trước, không ngờ lại va phải hắn.
Thương Nghiêu quay đầu nhìn, thấy dáng vẻ lạ lùng của nàng, ngạc nhiên hỏi, “Em sao vậy?”
“Không có việc gì...” Lạc Tranh lười giải thích với hắn, nàng cũng không muốn để cho hắn biết quá nhiều chuyện về mình.
Dọc lối mòn dẫn vào biệt thự, tiếng lá cây xào xạc hoà cùng ánh trăng xuyên qua tán cây tạo nên một cảm giác thật dễ chịu.
Bước vào bên trong, ánh đèn dịu nhẹ phản chiếu lên từng đồ vật cùng phong cách thiết kế trong phòng, một lần nữa khiến Lạc Tranh phải kinh ngạc.

Căn biệt thự được thiết kế theo phong cách không gian mở, trong sự so sánh với những hình cục bộ mạnh mẽ và những hoa văn đầy tính ẩn dụ của vật liệu đem lại sự tưởng tượng phong phú, không giống với màu trắng đơn giản phía ngoài, phía trong lại hoàn toàn sử dụng màu sắc đa dạng để truyền đạt sự rộng mở của không gian.
Màu vàng cùng màu đen được phối hợp hài hòa trở thành tông màu chủ đạo bên trong biệt thự. Phòng khách tầng một, sử dụng màu nâu nhạt toát lên vẻ thanh nhã, phối hợp cùng phong cách nghệ thuật châu Âu và các đồ vật trang trí có nguồn gốc từ Đông Nam Á. Hai xu hướng được phối hợp ngẫu nhiên, nhưng không hề làm giảm đi giá trị mỗi thứ mà cực kỳ hài hoà, khiến tâm thần vô cùng thư thái.
Cầu thang dẫn thẳng lên tầng trên…
Phòng đọc sách được ngăn cách bằng một cánh cửa gỗ. Một bên là không gian nhỏ xinh đầy chất sáng tạo, bên kia lại là không gian thanh nhã tràn ngập tính riêng tư. Mỗi không gian đều tương đối độc lập, tạo điều kiện cho tâm tư có cơ hội được phóng thích.
Phòng ngủ, phòng tắm, phòng để quần áo, bồn tắm đứng, được sắp xếp vô cùng hợp lý tạo ra một cảm giác giao hoà, không có lấy một chi tiết thừa khiến mỗi căn phòng đều toát lên vẻ tinh tế của một tác phẩm nghệ thuật đỉnh cao.
Sự hoà trộn giữa các loại màu sắc của đèn phòng ngủ, đèn đứng, giấy dán tường hoa văn tinh tế đan xen với gạch lát nền mảng màu lớn chứng tỏ có một sự nhạy bén trong tư duy thẩm mĩ.
Phòng ngủ chủ yếu sử dụng tông màu đen, cùng với sự phối hợp hài hoà của màu vàng kim, thể hiện rõ vẻ thần bí cùng khí chất cao quý…
“Trời ơi...” Lạc Tranh như đắm mình trong không gian đó, tâm tình vô cùng thả lỏng. Đôi mắt sáng lên như thể người đang lạc giữa rừng rậm tìm được nguồn sáng soi đường, đôi môi anh đào không khỏi nhẹ thốt lên câu tán thưởng, “Đẹp quá!”
Lạc Tranh vốn chẳng phải người tính tình nhỏ mọn, nhưng cũng không dễ dàng bị ấn tượng bởi những thứ bề ngoài đẹp đẽ. Nhưng thiết kế của căn biệt thự trước mặt hoàn toàn vượt xa khỏi sự tưởng tượng của nàng, đơn giản mà vẫn mang nét thời thượng, lại không hề khoa trương.
“Thích nơi này sao?” Thương Nghiêu tiến sát lại bên nàng, ánh mắt sắc bén như chim ưng không hề nhìn đến xung quanh mà hướng về phía nàng, ánh lên ý cười, cúi đầu cất tiếng trầm ấm làm say lòng người.
Lạc Tranh kìm lòng không được khẽ gật đầu, “Người thiết kế căn biệt thự này thực khiến người ta vô cùng tán thưởng.”
Nếu như nói căn biệt thự này nằm ở vị trí vô cùng đắc địa thì thiết kế nội thất của nó cũng không hề thua kém bởi sự độc đáo và tinh tế.
“Không dễ để nghe được lời tán thưởng từ em, loại cảm giác này thật không tệ.” Thương Nghiêu đột ngột cất lời.
Lạc Tranh nghe vậy, quay đầu nhìn nụ cười hài lòng trên môi hắn. Hàng lông mày rậm, ánh mắt tinh anh sâu sắc cùng với hình dáng con lai cao lớn toát ra sức hấp dẫn khó cưỡng...
“Ý của anh là... Căn biệt thự này do anh tự thiết kế?” Nàng chỉ những thứ xung quanh, sự kinh ngạc trong mắt đã sớm không cách nào che đậy.
Nguồn: 4vn.eu/forum/showthread.php?85693-Hien-dai-Du-tinh-Loi-moi-cua-Boss-than-bi-An-Tam&page=18#ixzz2eOK1t2wf


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui