***
Trong phòng nghỉ, mặc dù Louis Thương Nghiêu vẫn có cảnh sát giám sát nhưng hắn chẳng buồn quan tâm, sải bước hướng về phía Lạc Tranh. Hắn chẳng buồn để ý đến việc còn có các luật sư khác ở nơi này, kéo Lạc Tranh ôm vào trong ngực, cúi đầu nói, “Trên tòa biểu hiện của em quá xuất sắc nhưng nếu sớm biết em phải khổ cực thế này anh tuyệt đối…
“Anh đừng nói càn!” Lạc Tranh ngẩng đầu, nhẹ nhàng lên tiếng ngắt lời hắn, “Thương Nghiêu, anh yên tâm, cho dù thế nào em cũng nghĩ được cách. Hơn nữa em rất tự tin chúng ta nhất định giành phần thắng.”
“Sao Ưng Diêm lại làm luật sư bên nguyên?” Louis Thương Nghiêu hôm nay lên tòa mới biết thì ra Kỳ Ưng Diêm là luật sư cho bên đối phương.
Lạc Tranh nhẹ nhàng cười một tiếng, “Bởi vì anh ta cũng muốn tra rõ ràng chân tướng sự việc.”
Ánh mắt Louis Thương Nghiêu khẽ động nhưng cũng không nói lời nào nữa.
“Thương Nghiêu, tóm lại lát nữa lên tòa, anh hãy đem toàn bộ sự việc đêm đó nói hết ra là được rồi. Em biết rõ anh vẫn còn nhiều chuyện giấu diếm, cũng biết có nhiều chuyện anh không muốn nói ra. Nhưng dù có chuyện gì thì em vẫn có thể giúp anh.” Lạc Tranh dịu dàng nhìn hắn, so với dáng vẻ mạnh mẽ vừa rồi quả thực tưởng như hai người hoàn toàn khác biệt.
“Vất vả cho em rồi!” Louis Thương Nghiêu đau lòng nhìn nàng.
Lạc Tranh cười cười, vừa muốn mở miệng nói gì đó, đột nhiên sắc mặt nàng có chút biến đổi nhưng cũng chỉ là trong chớp mắt mà thôi. Liền đó, nàng liền nở nụ cười tươi rói nhìn hắn nói, “Thương Nghiêu, anh nghỉ ngơi một chút đi!”
“Tranh, em sao vậy?” Louis Thương Nghiêu tinh tế nhận ngay ra sự thay đổi trên nét mặt nàng.
“Em vừa nghĩ ra một chuyện muốn trao đổi cùng Ưng Diêm một chút.” Lạc Tranh vội lên tiếng trấn an hắn rồi vội vã rời khỏi phòng nghỉ.
Trong phòng vệ sinh…
Vẻ mặt Vi Như lộ rõ sự lo lắng nhìn Lạc Tranh. Từ lúc bước vào đây đến giờ nàng đã liên tục ói như thể muốn đem tất cả lục phủ ngũ tạng cho ra bằng hết.
Đợi nàng khá hơn một chút, Vi Như vội vàng tiến lên đưa nước súc miệng cùng khăn lông cho nàng, khẩn trương hỏi, “Sư phụ, chị sao vậy? Sắc mặt chị thật sự rất kém đó.”
Lạc Tranh vô lực dựa vào bồn rửa tay, khẽ đưa tay đặt lên trán nhẹ nhàng lắc đầu, “Chị không sao đâu.”
“Còn nói không sao! Chị xem sắc mặt chị đã tái nhợt thành ra như vậy rồi…” Vi Như nghe vậy lại càng thêm lo lắng, tiến lên hỏi, “Sư phụ, có phải người chị có chỗ nào khó chịu không? Ói thành ra như vậy chắc hẳn dạ dày chị có vấn đề rồi. Chị…” Nói đến đây Vi Như đột nhiên ngừng bặt, trừng lớn đôi mắt nhìn Lạc Tranh.
Lạc Tranh cũng nhìn về phía Vi Như bằng đôi mắt có chút ý cười dịu dàng. Ánh mắt Vi Như cũng khẽ lóe lên, “Sư phụ, không phải chị có thai đấy chứ?”
“Chuyện này trừ em ra không được để cho ai biết, nhất là Louis tiên sinh, biết không?” Lạc Tranh dùng cách thức này để khẳng định lại suy đoán của Vi Như rồi bước ra ngoài.
“Trời ạ! Sư phụ, chị thật sự…” Vẻ mặt Vi Như vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ đi theo phía sau nàng. Không đợi Vi Như nói hết câu, Lạc Tranh liền đẩy cửa toilet bước ra ngoài, cước bộ của nàng lập tức ngừng lại mà câu nói đang dở dang của Vi Như cũng lập tức bị nuốt trở lại.
Người đứng ngay cửa toilet lại chính là…Louis Thương Nghiêu.
Louis Thương Nghiêu bất ngờ xuất hiện khiến cho Lạc Tranh và Vi Như đồng thời kinh ngạc đến ngây người, nhất là Lạc Tranh. Nàng căn bản không ngờ tới hắn sẽ đột ngột đứng ngay ngoài cửa thế này. Thân hình cao lớn đẹp đẽ như thiên thần hiện ra trước mắt làm cho nàng trong lúc nhất thời chỉ có thể đứng đờ ra đó.
Vi Như thì đã kinh ngạc đến miệng lưỡi lắp bắp, tinh thần cũng rối loạn cực độ…
Cứ như vậy, mỗi người đều có tâm trạng cùng suy nghĩ riêng của mình, sững người đứng đờ ra đó hồi lâu…
“Tranh, em….” Louis Thương Nghiêu có chút nghi ngờ nhìn nàng, đáy mắt hắn lộ rõ vẻ lo lắng cực độ, muốn nói gì đó lại ngập ngừng.
“A…Thương Nghiêu, sao anh lại tới đây?” Lạc Tranh thực không biết vừa rồi hắn có nghe được gì không nhưng ngẫm lại thì phòng vệ sinh vốn được cách âm khá tốt, hẳn là hắn không nghe được gì nên rốt cục nàng mới có thể nhẹ nhàng nở nụ cười, cong môi hỏi hắn.
“Anh không yên tâm nên muốn qua xem em thế nào.” Vẻ mặt Louis Thương Nghiêu tràn ngập sự khẩn trương, cẩn thận nhìn ngắm khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng hồi lâu như muốn tìm kiếm một manh mối nào đó.
Lạc Tranh âm thầm quan sát sự biến đổi trong ánh mắt của hắn, sau khi chắc chắn hắn không nghe được gì, nàng mới cười cười, dịu dàng nói, “Em không sao, chỉ là sáng nay ăn phải cái gì đó không hợp nên dạ dày có chút khó chịu mà thôi. Yên tâm đi!”
“Thật sự là không có gì chứ?” Ánh mắt Louis Thương Nghiêu có chút chần chừ, khẽ lên tiếng hỏi lại.
“Đương nhiên rồi! Chẳng lẽ anh lại hy vọng em bị bệnh nặng sao?” Lạc Tranh cũng không muốn giải thích gì nhiều với hắn, chỉ khẽ đưa tay đấy hắn trở lại phòng nghỉ, “Đừng lo lắng, em thật sự không có việc gì hết!”
Hàng lông mày của Louis Thương Nghiêu khẽ chau lại hiện rõ sự nghi hoặc, ánh mắt hắn lại chuyển từ trên người Lạc Tranh nhìn sang phía Vi Như khiến cô bị ánh mắt của hắn làm cho giật mình sợ hết hồn vội cúi đầu xuống để né tránh ánh nhìn của hắn.
“Lạc Tranh…” Giọng Kỳ Ưng Diêm chợt vang lên.
Như gặp được cứu tinh, Lạc Tranh bất giác thở phào một hơi đầy nhẹ nhõm. Ánh mắt của hắn quá sắc bén, dường như ngay lúc đó đã có thể nhìn thấu tâm tư nàng, biết rõ nàng đang nói dối vậy. Lạc Tranh thật không dám nghĩ tiếp nữa mà vội vàng lên tiếng…
“Em muốn cùng Ưng Diêm nói chuyện một chút!” Vừa nói dứt lời, nàng lập tức vội vã đi ra ngoài.
Vi Như lặng lẽ nhìn thoáng qua Louis Thương Nghiêu một cái, khẽ le lưỡi rồi lập tức đi theo Lạc Tranh.
Ánh mắt Louis Thương Nghiêu vẫn dõi theo bóng dáng Lạc Tranh, hồi lâu vẫn không dời đi hướng khác…
***
Thật ra Kỳ Ưng Diêm thấy nàng đứng đó cũng chỉ là thuận miệng gọi một tiếng, không ngờ tới Lạc Tranh lại vội vã đi về phía mình như vậy. Đợi nàng tới gần, anh ta mới cười lên tiếng, “Nghiêm túc như vậy, thật sự có chuyện tìm tôi sao?”
“Ưng Diêm, chúng ta qua phòng nghỉ bên kia nói chuyện đi!” Lạc Tranh vẫn cảm thấy ánh mắt đầy nghi hoặc của Louis Thương Nghiêu vẫn luôn dõi theo phía sau mình nên có chút mất tự nhiên mở lời đề nghị.
Kỳ Ưng Diêm cũng nhìn thấy Louis Thương Nghiêu đứng cách đó không xa thì khẽ cười rồi nói, “Chỉ cần cái tên đứng ở đằng kia đừng có nghĩ bậy mà đem tôi giết luôn thì được thôi.”
“Lúc này mà anh còn nói giỡn được sao?” Lạc Tranh bối rối nở nụ cười.
Hai người họ bước vào một phòng nghỉ khác…
“Ưng Diêm, rất cảm ơn anh ở trên toà giúp đỡ tôi.” Lạc Tranh là người đầu tiên lên tiếng.
Những người tham dự phiên xử có lẽ không biết việc anh ta lần lượt lên tiếng phản đối như vậy lại là cách giúp đỡ nàng hiệu quả tới mức nào. Những câu hỏi anh ta đặt ra cho nhân chứng đều cung cấp cho nàng những chứng cứ có lợi nhất. Mỗi một lần Kỳ Ưng Diêm lên tiếng phản đối thực tế chính là mở ra thêm một hướng đi mới cho quá trình tranh biện.
Cách làm của anh ta quả thực rất thông minh. Một mặt vẫn duy trì lợi ích của thân chủ của mình, mặt khác cũng làm cho Lạc Tranh có thêm nhiều cơ hội để đưa chứng cứ có lợi ra trình toà.
Kỳ Ưng Diêm ngồi xuống cười nhẹ một tiếng, “Tôi cũng là đang giúp chính mình mà thôi. Thực tế tôi cũng muốn biết rõ chân tướng sự việc này chẳng hề kém cô đâu.”
“Thế nên tôi càng phải đặc biệt nói lời cảm ơn với anh.” Lạc Tranh cười cười nhưng rất nhanh sau đó nét mặt đã chuyển thành nghiêm trọng, “Tôi nghĩ, cho dù nhân chứng hay vật chứng tiếp theo cũng sẽ trở thành một sự khảo nghiệm khó khăn cho Thương Nghiêu.”
“Vậy cứ để mọi chuyện diễn ra tự nhiên như nó vốn có, mặc dù để đạt được như vậy cũng không dễ dàng gì.” Sắc mặt Kỳ Ưng Diêm đầy vẻ nghiêm túc, “Còn nữa, Lạc Tranh, tiếp theo cho dù là nhân chứng hay vật chứng đều sẽ cực kỳ bất lợi cho cô cùng Thương Nghiêu. Tôi chỉ muốn nhắc nhở cô vậy thôi. Mục đích của chúng ta chính là muốn tra rõ chân tướng sự việc, tôi hy vọng cô có thể dùng những chứng cứ xác thực nhất để giành được sự ủng hộ trên toà.”
“Yên tâm đi, tôi sẽ không thua anh đâu.” Ánh mắt Lạc Tranh lại lần nữa khôi phục vẻ bình tĩnh cùng kiên cường.
“Tốt!” Kỳ Ưng Diêm khẽ nở nụ cười đầy vui vẻ.
***
Sau thời gian tạm nghỉ ngắn, phiên toà lại được tiếp tục…
Louis Thương Nghiêu vẫn ngồi ở chỗ dành cho bị cáo còn Kỳ Ưng Diêm thì đứng dậy nhìn về phía hắn. Vẻ mặt cùng bộ dạng đầy lơ đãng thường ngày của anh ta giờ đã hoàn toàn bị vẻ nghiêm túc cực độ thay thế. Liền đó, anh ta bắt đầu đặt câu hỏi…
“Louis Thương Nghiêu tiên sinh, vừa rồi anh đã kể lại tình huống phát sinh vào tối hôm xảy ra án mạng. Anh nói vào lúc 8h 20 phút đã rời khỏi biệt thự, vậy có ai có thể làm chứng việc này cho anh hay không?”
Tuy ngồi ở chỗ dành cho bị cáo nhưng vẻ mặt của Louis Thương Nghiêu vẫn cực kỳ trấn tĩnh cùng tỉnh táo, trong mắt hắn cũng không nhìn ra bất kỳ sự bất an nào. Nghe xong câu hỏi, hắn mới chậm rãi trả lời, “Không có! Tôi dừng xe ở bãi đỗ trên mặt đất chứ không phải bãi đỗ ngầm. Mà camera an ninh ở đó lại bị phá hoại một cách có chủ ý nên tôi nghĩ không có nhân chứng hay vật chứng nào có thể chứng minh thời gian tôi rời khỏi biệt thự cả.”
“Anh đã thừa nhận đêm đó mình có tới biệt thự, vậy anh tới đó để làm gì?”
“Thăm Deneuve.” Louis Thương Nghiêu trả lời cực kỳ kiên định, “Mặc dù tôi đã huỷ bỏ hôn ước với cô ấy nhưng đối với bệnh tình của Deneuve tôi vẫn luôn rất quan tâm. Trong lòng tôi luôn coi cô ấy như em gái mình nên đêm đó mới ghé qua thăm cô ấy.”
“Tại sao lại chọn buổi tối để tới thăm như vậy?” Câu hỏi của Kỳ Ưng Diêm quả thực rất sắc sảo.
“Bởi vì quá bận rộn với công việc.”
Kỳ Ưng Diêm hít sâu một hơi rồi tiếp tục, “Anh nói mình đã sớm rời khỏi biệt thự, vậy sau khi rời khỏi đó anh đã đi đâu hay làm gì và có ai chứng kiến không?”
“Không có người nào có thể chứng minh cả.” Louis Thương Nghiêu hiển nhiên không muốn nói mình đã tới nơi nào sau đó.
“Louis Thương Nghiêu tiên sinh, nếu như anh không thể nói rõ mình đã đi đâu sau đó thì sao có thể chứng minh mình vô tội đây?” Giọng nói của Kỳ Ưng Diêm đột ngột cất cao lên.
“Phản đối!” Lạc Tranh lập tức đứng dậy, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc, “Tôi phản đối luật sư bên nguyên đưa ra câu hỏi không liên quan đến vụ án. Thân chủ tôi có quyền giữ lại bằng chứng chứng minh sự vô tội của mình. Cho dù muốn chứng minh cũng có rất nhiều phương thức khác chứ không nhất định phải làm như vậy.”
“Phản đối hữu hiệu!” Chánh án gật đầu, “Luật sư bên nguyên, xin chú ý câu hỏi của mình.”
“Ngài chánh án, tôi đã hỏi xong.” Kỳ Ưng Diêm trả lời rồi chậm rãi ngồi xuống.
“Luật sư biện hộ, cô còn nhân chứng hay vật chứng nào muốn trình toà hay không?” Chánh án lên tiếng hỏi lại.
“Có, thưa quý toà!” Lạc Tranh khẽ trả lời.
Chánh án lại nhìn về phía Kỳ Ưng Diêm, “Luật sư bên nguyên, anh còn nhân chứng nào khác có thể chứng minh bị cáo có chủ ý mưu sát hay không?”
Kỳ Ưng Diêm hít sâu một hơi, lại một lần nữa đứng lên...
“Ngài chánh án, cho phép tôi được gọi một nhân chứng khác lên toà.”
“Cho phép!”
Rất nhanh sau đó, cảnh sát trưởng Sherman đã xuất hiện trước toà. Hắn ta được đẩy vào bằng một chiếc xe lăn khiến cho chánh án cảm thấy rất kỳ quái nhưng cũng không lên tiếng hỏi han gì.
Liền đó, Kỳ Ưng Diêm đứng dậy lên tiếng khiến cho những người tham dự phiên xử đều cảm thấy kinh ngạc, “Những lời cảnh sát trưởng Sherman sắp nói ra sau đây sẽ khiến cho cục diện phiên toà hoàn toàn xoay chuyển…”
Nhân chứng Sherman, đại diện của cục cảnh sát đưa mắt nhìn về phía các thành viên bồi thẩm đoàn rồi lại quay đầu nhìn về phía Kỳ Ưng Diêm…
“Hôm nay sở dĩ tôi lên toà làm nhân chứng bởi vì tôi biết được một sự việc khiến mọi người nghe rồi sẽ cảm thấy kinh sợ. Louis Thương Nghiêu giết hại công chúa có hai lý do. Lý do thứ nhất là hắn ta thấy bệnh tình của công chúa có chuyển biến theo chiều hướng tốt lên nên sợ cô ấy sẽ tiếp tục quấy rầy hắn. Còn lý do thứ hai là vì công chúa đã tình cờ biết được bí mật về chuyện hắn buôn lậu súng ống đạn dược. Cho nên công chúa bị giết là để diệt khẩu.”
Tất cả người ngồi nghe phiên xử đều rộ lên bàn tán vì kinh ngạc…
“Yên lặng!” Chánh án lập tức vung búa gõ mấy tiếng để ổn định tình hình.
“Luật sư bên nguyên, điểm thứ hai trong khẩu cung của nhân chứng vừa rồi không có trong phần tài liệu mà anh đã đệ trình lên toà.”
Kỳ Ưng Diêm cũng không hề tỏ ra bối rối, anh ta nhẹ nhàng cúi người trước chánh án rồi nhìn về phía Sherman, “Làm sao mà ông biết được chuyện này?”
“Tôi là cảnh sát, mấy năm nay vẫn luôn điều tra chứng cứ phạm tội của Louis Thương Nghiêu. Hai ngày trước, có một vị công dân mẫu mực đã chủ động đệ trình bằng chứng chứng minh việc Louis Thương Nghiêu buôn lậu súng ống đạn dược. Chứng cứ đã được phía cảnh sát tiến hành thẩm tra, phân tích cho nên mới đưa ra kết luận như vậy.” Sherman bày ra bộ dạng cực kỳ nêu cao chính nghĩa lên tiếng trả lời.
“Luật sư bên nguyên có bằng chứng liên quan hay không?” Chánh án lập tức lên tiếng hỏi.
“Trên tay tôi là phần tài liệu mang mã số AC2576, trong đó có đủ bằng chứng chứng minh bị cáo đã từng buôn lậu vũ khí cho các quốc gia khác nhau, vi phạm nghiêm trọng quy định về việc buôn bán vũ khí của quốc gia.” Kỳ Ưng Diêm đem tài liệu trình lên…
Chánh án mở tài liệu ra xem một hồi, hàng lông mày khẽ nhíu lại…
“Chánh thanh tra Sherman, làm sao ông biết bị cáo giết người là vì muốn diệt trừ hậu hoạ.” Kỳ Ưng Diêm tiếp tục đặt câu hỏi.
“Qua điều tra chúng tôi biết được vị công dân mẫu mực đã đệ trình chứng cứ kia có một đoạn ghi âm có thể chứng minh bị cáo cố ý giết người nhằm che dấu hành động phạm pháp của mình.” Sherman chậm rãi nói.
Kỳ Ưng Diêm khẽ gật đầu, rồi đem cuộn băng ghi âm đã được giám định kia trình lên, “Qua việc giám định của bộ phận chuyên môn cho thấy thanh âm trong đoạn băng này trùng hợp đến 90% với giọng nói của bị cáo.”
Khi cuộn băng ghi âm được trình lên, tâm tình Lạc Tranh không khỏi có chút rối loạn. Tuy nói rằng băng ghi âm không phải là chứng cứ có hiệu lực để buộc tội nhưng ít nhiều gì thì nội dung của cuộn băng cũng sẽ làm ảnh hưởng đến quyết định của bồi thẩm đoàn bởi dù sao con người cũng vẫn là loài động vật bậc cao xử sự nghiêng về tình cảm nhiều hơn.
Chánh án cũng chấp thuận việc phát cuộn băng ghi âm trước toà dưới sự giải thích của chuyên viên giám định.
Trong đoạn băng ghi âm, một giọng nói nghe cực kỳ giống với Louis Thương Nghiêu còn một giọng khác thì có thể mọi người không biết nhưng trong lòng Lạc Tranh thì cực kỳ hiểu rõ bởi đó chính là giọng của Ôn Húc Khiên. Nàng không khỏi âm thầm cười khổ một tiếng. Ôn Húc Khiên này quả thực là kẻ thủ đoạn. Nàng vốn tưởng rằng cuộn băng ghi âm đã bị phá huỷ, không ngờ hắn vẫn còn lưu lại bản sao.
Cuộc đối thoại trong đoạn ghi âm đều xoay quanh chuyện buôn bán vũ khí giữa Louis Thương Nghiêu và Ôn Húc Khiên. Hơn nữa giọng nói giống Louis Thương Nghiêu trong đó còn nêu ra nghi ngờ việc công chúa đã phát hiện hành vi của mình và có ý định diệt trừ hậu hoạ.
Các thành viên bồi thẩm đoàn đều nhíu chặt lông mày, vẻ mặt xem chừng không có lợi cho phía Lạc Tranh cho lắm.
Louis Thương Nghiêu vẫn ngồi bình thản tại chỗ của mình như trước, khoé môi hắn chỉ nhếch lên nụ cười mang ý mỉa mai nhè nhẹ.
Sau khi cuộn băng phát xong, Sherman nhìn thoáng qua phía Lạc Tranh với ánh mắt cực kỳ hung dữ cùng đói khát của một con sói hung ác.
Vẻ mặt Kỳ Ưng Diêm vẫn không có biểu hiện gì đặc biệt. Sau khi tắt cuộn băng ghi âm, quan toàn liền cất tiếng hỏi, “Người đàn ông còn lại trong cuộn băng là ai?”
“Ngài chánh án, giọng nói còn lại trong đoạn ghi âm vừa rồi chính là của một nhân chứng khác mà tôi muốn quý toà cho phép truyền gọi lên đây.”
Chánh án khẽ gật đầu nhìn về phía Lạc Tranh, “Luật sư biện hộ còn điều gì muốn hỏi nữa không?”
Lạc Tranh đương nhiên có chuyện cần hỏi, nàng lập tức đứng dậy nhìn Sherman, lạnh lùng cười một tiếng, “Chánh thanh tra Sherman, ông phá án quả thực rất vất vả. Xin hỏi vết thương trên người ông là bị sao vậy?”
Sherman không ngờ tới nàng lại đột ngột hỏi như vậy, ánh mắt hắn ta liền trừng lên rồi hung hăng chỉ tay về phía Louis Thương Nghiêu…
“Là hắn đã phái thủ hạ tấn công tôi! Tôi muốn kiện hắn tội tấn công cảnh sát.”
“Nếu như ngài chánh thanh tra muốn kiện thân chủ tôi đánh mình thì có thể đệ trình đơn lên văn phòng luật để thành lập một vụ án khác.” Lạc Tranh từ chỗ ngồi của mình đi tới trước mặt hắn, “Xem ra thương thế của ông không nhẹ chút nào. Ông đã nói thân chủ của tôi cho người tấn công ông, vậy thì nguyên nhân khiến thân chủ tôi phải làm như vậy là gì?”
“Bởi vì…” Sherman thoáng cái cứng họng. Hắn ta có thể bịa đặt rất nhiều chuyện nhưng nếu nói đến lý do thực sự khiến hắn bị đánh thì ấp úng cả nửa ngày hắn cũng không nói nổi.
“Khó mở miệng đến thế sao?” Lạc Tranh cười lạnh mà thanh âm của nàng cũng đột ngột chuyển lạnh băng, “Ông nói thân chủ tôi phái thuộc hạ đánh bị thương ông thành ra thế này mà ngay cả lý do ông cũng không có sao?”
“Hắn….” Sherman suy nghĩ một hồi rồi lên tiếng, “Hắn không muốn tôi ra toà làm chứng, hắn chính là muốn dùng cách thức này để cảnh cáo tôi.”
“Vậy sao?” Lạc Tranh nghe xong, nét lạnh lùng trên môi càng đậm hơn, sau đó nàng quay về phía chánh án, “Ngài chánh án, tôi không còn gì hỏi nữa.”
Một câu nói của nàng làm Sherman chấn động, hắn còn tưởng nàng sẽ nói ra chuyện hôm đó nhưng xem ra chỉ là hắn sợ bóng sợ gió mà thôi. Ngẫm lại thì hẳn nàng cũng chẳng có bằng cớ xác thực gì để buộc tội hắn.
Nhân chứng tiếp theo lên toà không phải ai khác mà chính là Ôn Húc Khiên. Sau khi bước vào trong phòng xử, hắn nhìn Louis Thương Nghiêu một cái, khoé môi cong lên đầy ý vị của việc trả thù.
“Ôn Húc Khiên tiên sinh, cuộn băng ghi âm vừa rồi cùng tất cả chứng cứ về việc buôn lậu vũ khí đều là do anh cung cấp sao?” Kỳ Ưng Diêm hỏi thẳng vào vấn đề.
“Phải!”
“Anh đã có chứng cứ này từ lâu, vì sao lại không sớm nộp lên trình toà?”
“Bởi vì tôi cùng Thương Nghiêu đã từng là bạn bè. Tôi không muốn bán đứng anh ta, nhưng sau này thấy những chuyện anh ta làm càng ngày càng quá đáng khiến tôi không thể nhẫn nhịn thêm nữa. Ngay cả chuyện lúc trước anh ta nói với tôi muốn giết công chúa, tôi cũng chỉ nghĩ anh ta nhất thời nói vậy chứ không ngờ anh ta lại làm thật.”
“Nghe nói lúc trước Louis Thương Nghiêu là người đầu tư lớn nhất vào văn phòng luật của anh?”
“Phải, chính vì vậy nên tôi mới biết được không ít chuyện xấu của anh ta. Đứng trên toà hôm nay tôi không dùng thân phận luật sư mà dùng thân phận một công dân muốn duy trì sự ổn định của xã hội cùng sự công bằng của luật pháp để vạch trần chuyện này, khiến cho hung thủ bị pháp luật trừng trị.” Ôn Húc Khiên nhìn về phía Louis Thương Nghiêu nhấn mạnh từng câu từng chữ.
Kỳ Ưng Diêm cũng không đặt thêm câu hỏi nào nữa. Có thể nhận ra tất cả sự chú ý của anh ta lúc này đều tập trung trên người Lạc Tranh.
Lạc Tranh dưới ánh mắt quan sát chăm chú của Kỳ Ưng Diêm chậm rãi đứng dậy nhìn về phía Ôn Húc Khiên. Trong lòng nàng lúc này là hàng loạt cảm xúc ngổn ngang không ngừng dâng lên. Nàng cho tới giờ đều không nghĩ tới hắn sẽ lên toà làm chứng. Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn như vậy mà vai trò của hắn và Louis Thương Nghiêu đã hoàn toàn biến đổi…
Khẽ hít một hơi thật sâu, Lạc Tranh quay về phía chánh án, hơi cúi người xuống cất tiếng…
“Ngài chánh án, bởi vì tính chất nghiêm trọng của vụ án nên bên biện hộ vẫn không ngừng tìm kiếm những nhân chứng đã chứng kiến sự việc. Vừa rồi tôi nhận được tin báo đã tìm được nhân chứng trọng yếu có thể chứng minh đêm xảy ra án mạng thân chủ tôi đã rời khỏi biệt thự vào lúc 8h 20 phút. Nhưng bởi vì nhân chứng đó không có cách nào tới kịp phiên toà hôm nay nên tôi xin thỉnh cầu ngài chánh án dựa trên nguyên tắc công bằng và bình đẳng mà hoãn lại thời gian của phiên tái thẩm.”
Một câu nói của Lạc Tranh vừa thốt ra khiến ọi người có mặt đều kinh ngạc đến ngây người...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...