Phòng làm việc của bác sỹ điều trị.
Lawrence đem hai tách cà phê chính tay mình pha tới đặt trước mặt Louis Thương Nghiêu và Oswald rồi ngồi xuống, không nén được tò mò cất tiếng hỏi.
“Tình hình thế nào rồi? Hai người đã phát hiện được gì chưa?”
Louis Thương Nghiêu thở dài, vẻ mặt có chút nghiêm trọng cũng có chút bất đắc dĩ. Hắn nhìn về phía bác sỹ Oswald, lên tiếng, “Ông có phát hiện được vấn đề gì không?”
“Có!” Oswald liền đặt tách cà phê xuống, sau đó nét mặt lộ rõ vẻ nghiêm túc lên tiếng, “Thông qua cuộc trò chuyện vừa rồi, tôi phát hiện Lạc Tranh thực sự có những biểu hiện của chứng bệnh phân liệt nhân cách. Nói cách khác, cô ấy có thực hiện một vài hành động ở một thời điểm nhất định, nhưng sau đó lại không hề nhớ mình từng làm những chuyện gì!”
Lawrence nghe xong thoáng có chút kinh hãi rồi chuyển sang vẻ không thể tin nổi, “Hóa ra thực sự tồn tại loại bệnh tâm lý này. Xem ra những vết bầm tím trên cổ Sally thực sự là do Lạc Tranh gây ra.”
“Chắc chắn là đúng rồi. Nếu lúc ấy Sally không kịp thời phản kháng lại, cô ta nhất định sẽ bị Lạc Tranh bóp chết.” Oswald gật đầu lên tiếng.
“Oswald, nguyên nhân phát sinh bệnh của Lạc Tranh chắc hẳn có liên quan tới thời thơ ấu của cô ấy đúng không?” Louis Thương Nghiêu liền hỏi.
“Đúng! Hơn thế nữa, nhân cách tiềm ẩn trong con người Lạc Tranh lại vô cùng mạnh mẽ, đây cũng là mối nguy hiểm tiềm ẩn của cô ấy.” Oswald khẳng định.
Louis Thương Nghiêu lại rơi vào trạng thái trầm tư. Một lúc lâu sau, hắn đột nhiên nhớ ra điều gì đó liền hỏi, “Vừa rồi ông có hỏi về vấn đề trí nhớ của Lạc Tranh, cái này cũng là liên quan tới bệnh tình sao?”
“Không, không liên quan gì tới bệnh đó cả. Cái đó có liên quan tới công tác dự phòng của chúng ta sau này mà thôi.” Oswald trả lời. “Tôi hỏi Lạc Tranh có thể nhớ ra mọi chuyện sớm nhất là từ năm mấy tuổi. Cô ấy trả lời là hai tuổi rưỡi.”
“Đúng, đúng là Lạc Tranh đã trả lời như vậy, nhưng…” Hai tay của Louis Thương Nghiêu đan vào nhau. “Tôi không hiểu rốt cuộc là có ý gì?”
Oswald khẽ cười, nhìn về phía Lawrence. “Tôi nghĩ, về phương diện này, bác sỹ Lawrence có thể lý giải.”
Lawrence nhìn về phía Louis Thương Nghiêu, nhanh chóng đưa ra lời giải thích. “Là như thế này. Bộ não con người trong quá trình phát triển, trí tuệ cũng theo đó mà phát triển theo. Ngoại trừ những kiến thức tích lũy được từ thế giới bên ngoài, thì sự thông minh phần lớn dựa vào trí tuệ bẩm sinh. Chúng ta vẫn thường gọi là “chỉ số thông minh”
Chúng ta ai cũng biết, hiện nay, chỉ số thông minh của những người trưởng thành cũng không hơn được bọn trẻ là bao. Trẻ em càng thông minh thì chỉ số thông minh sẽ càng cao. Mà chỉ số thông minh cao thì dẫn tới trí nhớ cũng vô cùng tốt.
Có những đứa trẻ nhớ các đồ vật rất nhanh, nhưng vì không có hệ thống giáo dục khoa học nên cũng sẽ quên đi một cách nhanh chóng. Nhưng, đối với những đứa trẻ có chỉ số thông minh cao thì thường sẽ nhớ rõ và nhớ lâu những sự việc đã từng xảy ra trước kia.
Tại một cuộc thí nghiệm khảo sát lâm sàng đã phát hiện ra một thần đồng với một trí nhớ siêu việt: Có thể nhớ được những chuyện đã từng xảy ra từ lúc ba tuổi. Mà Lạc Tranh lại có thể nhớ rõ những chuyện đã xảy ra từ lúc hai tuổi rưỡi chứng tỏ cô ấy chính là đại diện tiêu biểu cho những người có chỉ số thông minh vô cùng cao!”
Louis Thương Nghiêu không nén được kinh ngạc, tâm trạng lại bắt đầu tràn ngập sự lo lắng. “Oswald, ý của ông là…”
“Lạc Tranh là một luật sư nổi tiếng, cô ấy luôn tự hào về trí nhớ của mình. Trong cách nói chuyện, không khó nhận thấy cô ấy thực sự rất chú trọng đến trí nhớ của mình. Thử nghĩ xem, trí nhớ mà cô ấy luôn tự hào bỗng phát sinh vấn đề, cô ấy sẽ như thế nào? Chính cô ấy cũng đã từng nói, thà chết đi còn hơn.”
“Tôi thấy phân tích của Oswald rất có lý. Trước mắt, chúng ta phải phòng ngừa những rắc rối có thể phát sinh. Một khi trí nhớ của Lạc Tranh có vấn đề, không những không thể tiếp tục làm luật sư được nữa mà ngay cả bản thân có thể vượt qua được cú sốc này hay không cũng khó có thể nói được. Cô ấy là một phụ nữ kiêu hãnh, nếu để cho cô ấy đối diện với thực tế, thì tất cả thế giới đẹp đẽ mà cô ấy đã dày công xây dựng một cách tỉ mỉ sẽ sụp đổ ngay lập tức.” Lawrence lập tức tiếp lời.
Louis Thương Nghiêu sao lại không hiểu vấn đề này cơ chứ. Vừa nãy khi còn ở trong phòng bệnh, hắn đã bị thót tim vì những lời nói chắc như đinh đóng cột của Lạc Tranh thì làm sao có thể để nàng đối diện với sự thật được.
Bác sỹ Oswald nhìn thấy vẻ khó xử trong ánh mắt của Louis Thương Nghiêu, hít sâu một hơi lên tiếng.
“Kỳ thực trước đó, tôi vẫn luôn nghĩ rằng Lạc Tranh không hề có vấn đề gì về tâm lý. Nhưng vừa rồi thấy thần sắc cô ấy thay đổi một cách đột ngột không lý do thì tôi cảm nhận thấy có điều gì đó không ổn rồi.
Điều thực sự làm cho tôi cảm thấy khác thường đó là cô ấy luôn nhắc tới một con gấu bông. Nhưng sau đó cô ấy lại nói nó thường xuyên xuất hiện trong những giấc mơ. Mà trên thực tế lại xuất hiện một con búp bê nhưng cô ấy lại hoàn toàn không để ý đến. Điều này thực sự rất kỳ lạ.”
“Có lẽ…” Louis Thương Nghiêu suy nghĩ rồi nói. “Tôi có biết qua về nguyên nhân. Nhưng con gấu bông và người đàn ông bí ẩn đó tôi phải điều tra cho rõ. Biết được mối quan hệ giữa họ thì tất nhiên bí mật sẽ được sáng tỏ.”
Oswald và Lawrence nghe xong liền gật đầu đồng ý…
Từng tia nắng rời rạc xuyên qua những đám mây, nhẹ nhàng chiếu xuống mặt đất. Bên ngoài cửa sổ là lớp sương mai mỏng manh, nhẹ nhàng bao phủ lấy bệnh viện hoa lệ này.
Trong lúc Lạc Tranh vừa mơ màng tỉnh giấc, nàng nhìn thấy một dáng người nhỏ nhắn khẽ chuyển động trước mắt. Bóng dáng đó rất quen thuộc, xinh đẹp và thanh tao như những thiếu nữ trong truyện tranh vậy. Cô ấy đang cầm một bó hoa lớn màu tím, nhẹ nhàng cắm vào bình hoa trên đầu giường.
Dưới ánh mặt trời yếu ớt, cảnh tượng này trở thành một bức tranh vô cùng tuyệt mỹ.
“Lạc luật sư, làm phiền cô nghỉ ngơi rồi!” Một giọng nói dịu dàng khe khẽ cất lên, pha thêm một chút dè dặt.
Lúc này Lạc Tranh mới nhìn rõ người phụ nữ trước mặt chính là công chúa Deneuve. Nhìn thoáng qua những bông hoa trên đầu giường, nàng nhận ra đó chính là loại hoa mà Louis Thương Nghiêu đã từng tặng nàng - Hoa Tương Tư.
“Cô…” Lạc Tranh thực không ngờ Deneuve lại tới bệnh viện.
Deneuve chậm rãi ngồi xuống, trong nụ cười hiện rõ vẻ áy náy. “Lạc luật sư, thực sự xin lỗi. Tôi không ngờ Sally lại gây ra tai họa lớn đến như vậy. Nghe nói cô đã nói chuyện với Thương Nghiêu để xin anh ấy tha cho Sally. Thực sự rất cảm ơn cô, nếu không Sally chắc chắn sẽ không thể nào mà chịu đựng được.”
“Cô ấy hiện giờ không sao rồi chứ?” Về sau Lạc Tranh mới nghe nói là Sally bị nhốt lại, hơn nữa còn bị phạt không được phép ăn uống trong vòng một tuần. Nàng sợ lại xẩy ra chuyện chẳng lành nên vội vàng xin Louis Thương Nghiêu tha cho Sally.
Deneuve khẽ gật đầu. “Vâng, nó đã trở nên ngoan ngoãn hơn rồi. Cô yên tâm, từ nay về sau tuyệt đối nó sẽ không dám tới làm phiền cô nữa.”
Cánh môi của Lạc Tranh hơi mấp máy, muốn nói điều gì đó nhưng lại không biết nên nói như thế nào. Còn Deneuve cũng cúi đầu, ngón tay đan vào nhau một cách không được tự nhiên lắm. Trong chốc lát không khí trong phòng trở nên gượng gạo.
Một lúc lâu sau….
“Đây là hoa cô mang tới tặng tôi? Rất đẹp, cảm ơn cô!” Cuối cùng Lạc Tranh cũng lên tiếng, cố gắng phá vỡ không khí lúng túng giữa hai người.
Deneuve nhìn bó hoa, khẽ nói. “Tôi có hỏi qua Thương Nghiêu rồi mới mua. Anh ấy nói chỉ có loại hoa này cô mới không bị dị ứng…”
Lạc Tranh nghe thấy cô ấy nói như thế, trong lòng có chút bất đắc dĩ. Louis Thương Nghiêu vốn là vị hôn phu của cô ấy, nhưng…
“Lạc luật sư, không biết cô đã nghe Thương Nghiêu nói chưa…” Deneuve ngẩng đầu nhìn Lạc Tranh. “Anh ấy đã chính thức đưa ra quyết định giải trừ hôn ước của hoàng gia rồi.”
Lạc Tranh thực sự ngỡ ngàng. Nàng chưa được nghe Louis Thương Nghiêu nhắc tới chuyện này, mặc dù biết hắn sẽ làm như vậy nhưng không ngờ lại nhanh đến thế. Một tiếng thông báo cũng không nói cho nàng biết.
Nhìn dáng vẻ của công chúa Deneuve, Lạc Tranh thật sự không đành lòng. “Xin lỗi, tôi…”
“Lạc luật sư, cô không cần phải xin lỗi. Tôi biết tình yêu không thể nào miễn cưỡng.” Nụ cười của Deneuve mang theo vẻ chua xót.
“Thực ra trước lúc cô bị thương, tôi vẫn còn có chút hoang tưởng, cứ hy vọng rằng Thương Nghiêu sẽ hồi tâm chuyển ý. Nhưng khi chứng kiến anh ấy lo lắng cho vết thương của cô tới mức gần như phát điên, tôi mới hiểu ra một điều, anh ấy không thể không có cô.
Khi anh ấy cẩn thận dặn dò tôi, cô không bị dị ứng với loại hoa gì, tôi càng khẳng định là không thể giành được trái tim của anh ấy. Không, phải nói là, tôi chưa từng một lần có được trái tim của anh ấy…”
Lạc Tranh là hình mẫu tiêu biểu của người phụ nữ bên ngoài thì ăn nói sắc sảo nhưng bên trong lại hay mềm lòng. Thấy Deneuve đau lòng như thế nàng càng cảm thấy có lỗi hơn. Nàng lại không biết nói gì để an ủi cô ấy, bởi vào lúc này nói gì cũng trở nên dư thừa.
Deneuve cảm nhận được sự áy náy trong ánh mắt của Lạc Tranh, dịu dàng nhìn nàng. “Thực ra cô cũng không phải tự trách mình. Tôi biết rõ trong tình yêu không có ai đúng, ai sai. Cô biết không, Thương Nghiêu là người đàn ông không biết gì về hoa. Anh ấy thường không có đủ kiên nhẫn để nghiên cứu về từng loại hoa.
Nhưng vì cô, trong vô vàn những loài hoa khác nhau, anh ấy có thể tìm ra Hoa Tương Tư. Lại từ hơn hai nghìn loại hoa tương tư mà tìm ra được loại hoa này chỉ vì sợ cô bị dị ứng. Tấm lòng của anh ấy dành cho cô, thực sự tôi rất đố kỵ cũng rất cảm động. Anh ấy thực sự rất yêu cô, tôi nỡ lòng nào phá hỏng một tình yêu đẹp như thế này chứ.”
“Cô thật sự không oán trách tôi chứ? Nếu như tôi không xuất hiện, có thể cô đã sớm được gả cho Thương Nghiêu rồi ấy chứ!” Lạc Tranh có chút ngạc nhiên, không ngờ công chúa lại chủ động nhượng bộ nàng như vậy.
“Thế thì đã sao? Cô xuất hiện vào lúc này vẫn tốt hơn là xuất hiện sau khi kết hôn chứ. Hơn nữa sức khỏe của tôi…” Deneuve nói tới đây, khẽ nhắm mắt, che đi vẻ bi thương trong ánh mắt. “Có lẽ cũng không thể ở bên cạnh Thương Nghiêu lâu được.”
“Đừng nói nhảm. Bây giờ y học rất phát triển.” Trong lòng Lạc Tranh có chút đau đớn. Nàng nhận thấy hôm nay sắc mặt của Deneuve không được tốt lắm. Phải chăng bệnh tình của cô ấy lại nặng thêm?
“Bệnh của tôi, tôi rất rõ. Thực ra, có được sự chăm sóc của Louis Thương Nghiêu trong bao năm như vậy tôi cũng đã mãn nguyện lắm rồi. Yêu một người là mong nhìn thấy người ấy có được hạnh phúc, không phải như thế sao? Mà hạnh phúc của Thương Nghiêu lại chính là cô.” Deneuve mở mắt, khóe mắt đã nhòa đi vì rơi lệ.
“Tôi chúc phúc cho hai người, thực sự chúc phúc cho hai người. Nếu như sức khỏe của tôi cho phép, tôi rất hy vọng có thể tiếp thêm sức mạnh cho cô, dù sao cánh cửa của gia tộc Louis cũng không dễ dàng mà bước vào được.”
“Cảm ơn cô…”
Lạc Tranh không biết nên nói gì nữa, chỉ cảm thấy cổ họng như có vật gì đó chặn lại. Nàng nhìn Deneuve rồi mỉm cười, cầm lấy bàn tay nhỏ bé của cô ấy nắm chặt lại. Không hiểu tại sao, nàng lại cảm nhận được mùi chết chóc từ cơ thể của Deneuve. Cô ấy, thực sự không sợ mất đi thứ gì đó sao? Thực sự…
Tới quá trưa, đây là khoảng thời gian mà ánh mặt trời rực rỡ nhất, cũng là thời điểm ấm áp nhất trong ngày.
Louis Thương Nghiêu xách theo món mỳ Xa Tử kiểu Hongkong, món mà Lạc Tranh thích ăn nhất, sải bước hướng về phía phòng bệnh. Trên môi hắn tràn ngập nụ cười hạnh phúc. Tuy phải chạy khắp cả Paris này mới có thể tìm được món mỳ chính thống này nhưng hắn không hề cảm thấy mệt mỏi. Chỉ cần nghĩ tới gương mặt rạng ngời của Lạc Tranh khi nàng được ăn món ăn yêu thích thì hắn đã cảm thấy mãn nguyện lắm rồi.
“Tranh, xem anh mang tới cho em cái gì này…” Vừa đẩy cửa phòng bệnh, những lời vui vẻ trên môi Louis Thương Nghiêu còn chưa nói xong, tô mỳ trên tay liền rơi bịch xuống đất.
Phòng bệnh trống không, chăn chưa hề gấp, cốc nước trên đầu giường rơi xuống sàn, nước bắn tung tóe khắp nơi…
“Tranh!” Trong lòng Louis Thương Nghiêu đột nhiên dâng lên một cảm giác cực kỳ sợ hãi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...