Lúc Quý Hựu Ngôn trở về, phòng khách chìm trong màn đêm yên tĩnh.
Cô nhẹ khép cửa lại, tựa lên cánh cửa, đứng giữa bóng tối nhìn về phía phòng Cảnh Tú.
Bữa tiệc ban nãy cô có uống rượu, thành thử cả cơ thể lẫn dạ dày đều đang nóng ran, khiến cho cả trái tim cũng trở nên rạo rực.
Gặp lại nhau sau bao lâu xa cách, rõ ràng có rất nhiều lời muốn nói nhưng lại chẳng có lấy cơ hội.
Số lời cô và Cảnh Tú trao đổi hôm nay chỉ đếm được trên đầu ngón tay.
Quý Hựu Ngôn mở túi xách, lấy ra một chiếc hộp hình chữ nhật.
Thứ đựng bên trong là một chiếc lắc tay thanh nhã tinh xảo có gắn một con gấu trúc chạm ngọc nom cực kỳ đáng yêu.
Cô ôm chiếc hộp vào lòng, dưới ánh trăng hắt vào từ cửa sổ, gương mặt cô thoạt trông vô cùng hiền dịu.
Đời trước cô từng bắt tay vào bản vẽ của chiếc lắc này song không kịp hoàn thiện, đồng thời cũng đánh mất đi lý do để tặng nó cho người mình mong nhớ.
Đời này, ngay sau khi trùng sinh, cô liền tập trung vào việc hoàn thiện bản thiết kế rồi liên lạc với nghệ nhân trang sức Cảnh Tú yêu thích nhất, sắp xếp bay sang Pháp để tham gia quá trình chế tác.
Muốn tặng nó cho cô ấy, luôn muốn từ rất lâu rồi, đời trước mong muốn đã trở thành nuối tiếc.
Theo bản năng, cô tiến về phía cửa phòng Cảnh Tú.
Một bước, hai bước...!rồi cô chợt dừng chân.
Nâng tay lên, Quý Hựu Ngôn thử ngửi hai ống tay áo, bỗng thấy nực cười.
Mùi nước hoa hòa cùng mùi rượu biến trở thành một thứ mùi xú uế.
Đúng là uống nhiều mất trí rồi.
Bây giờ chắc A Tú đang nghỉ ngơi, đã quấy rầy giấc mộng đẹp của người ta thì chớ còn mang theo một thân mùi hôi mà vốn người ta đã không ưa, chẳng lẽ bản thân chưa chọc A Tú đủ giận hờn căm ghét hay sao?
Quý Hựu Ngôn đập tay vào cái trán nóng bừng, thả chiếc hộp vào lại trong túi rồi quay về phòng mình.
Trong căn phòng tối tăm chỉ leo lắt ánh đèn bàn, Cảnh Tú vẫn duy trì động tác lau khô tóc vừa mới đình chỉ, nín thở lắng nghe tiếng bước chân của Quý Hựu Ngôn như đang sánh bước cùng tiếng tim đập của mình, từ gần thành xa, cứ thế càng ngày càng xa cách, cuối cùng...!biến trở thành âm thanh đóng cửa.
Cô nghiêng đầu nhìn hộp thuốc dạ dày nằm lặng im dưới ánh đèn bàn, nhẹ thở dài một hơi, tiếp tục công việc lau tóc còn dang dở.
Nhắc mới nhớ, mình chưa từng hỏi A Tú về lý do tại sao A Tú lại thích gấu trúc đến như vậy.
Quý Hựu Ngôn tắm rửa gội đầu xong bèn ngồi sấy tóc, để tâm tư bắt đầu thả trôi.
Bảy năm trước, trong một show sống còn đặt tiêu chí thành lập nhóm thần tượng gồm cả dân ngoại quốc, với những nền tảng liên quan thì quảng bá rộng rãi, triển khai tranh đấu quyết liệt.
Tuy nhiên vì hình thức chương trình nên show lựa chọn những thí sinh là thực tập sinh đã ký kết hợp đồng với các công ty giải trí, sau khi show kết thúc, nhóm được thành lập sẽ hoạt động trong một khung thời hạn định sẵn, nhân số cũng khá đông thành thử dẫn đến hệ lụy là nảy sinh mâu thuẫn tranh chấp giữa người đại diện thuộc các công ty chủ quản riêng lẫn người đại diện cho công ty quản lý nhóm chung, thậm chí còn dắt nhau ra tòa, cuối cùng khiến cho nhóm chưa tới hạn tan rã mà đã chỉ còn hoạt động trên danh nghĩa.
Thế nên loại hình show sống còn như thế này bình thường lúc thi đấu thì bừng bừng khí thế, đến khi kết thúc rồi thì hao của thí sinh đến mức chẳng còn tẹo bọt nước nào.
Sau nhiều vết xe đổ của quá khứ, năm vừa rồi công ty khoa học & kỹ thuật Tân Hỗ dựa vào những video thể hiện tài năng trên các trang web để cải tiến hình thức chương trình, sáng lập nên show sống còn dành cho nhóm thần tượng nữ mang tên.
Chương trình tuyển chọn hết thảy chín mươi chín cô gái chưa hề ký kết hợp đồng với bất kỳ công ty nào, thống nhất tiến hành tập luyện thi đấu trong vòng hai tháng, sau đó toàn dân bỏ phiếu bình chọn, lọc ra ba người xuất sắc nhất lập thành nhóm nhạc nữ công ty sẽ toàn lực đầu tư.
Tân Hỗ phất cờ gửi lời mời nhóm ba cô gái EVE đã tan rã từng vang danh châu Á một thời, lấy hết tài nguyên tốt, chiêu mộ mời mọc đại diện cũ của EVE cùng các giáo viên nhảy, hát, sáng tác, dự định trong ba năm dưỡng ra nhóm nhạc nữ hàng đầu trong nước, mở ra một trang sử mới.
Mặc kệ việc xác suất đột phá trong những show như thế này thường rất thấp, ngưỡng đầu vào thì dễ qua mà cửa ra lại cao ngất ngưởng, còn nhiều vòng đấu loại nối tiếp kèm theo lượng thí sinh cạnh tranh đông đảo hùng hậu.
Có điều khi đã có cơ hội tham gia thì dù không được vào nhóm thành lập nhưng kiếm được chút ít tiếng tăm cộng thêm một nhóm người theo dõi cũng coi như là một bước khởi đầu thuận lợi.
Chính nhờ tâm lý được ăn cả, ngã về không như vậy, năm hai mươi tuổi ấy, một Quý Hựu Ngôn từ bỏ học hành, gần như là bị đuổi ra khỏi nhà đã gặp gỡ Cảnh Tú trong một show sống còn.
Quý Hựu Ngôn luôn quên chưa từng hỏi Cảnh Tú rằng lần đầu tiên đối phương bắt gặp mình trông như thế nào, có ấn tượng gì không.
Tuy nhiên cô lại nhớ rất rõ khi ấy vừa nhìn thấy Cảnh Tú giữa một đám đông vây quanh đã nhận xét - đây là một người khó gần.
Đó là lúc chín mươi chín thí sinh tụ tập ở đại sảnh trung tâm nơi ghi hình, đợi ban tổ chức chương trình thông báo kết quả sắp xếp chia phòng.
Khi ấy toàn sảnh rất ầm ĩ, mọi người không ai quen biết gì nhau nên vội vàng trao đổi thông tin liên lạc lẫn xúc tiến quan hệ.
Quý Hựu Ngôn chỉ ăn diện đơn giản, đồ trang sức cũng rất khiêm tốn, có thể nói là chẳng bắt mắt tẹo nào giữa một bể người đẹp trang điểm lộng lẫy như thế này.
Hơn nữa trước giờ trong môi trường học đường, cô luôn được người khác tiếp cận làm thân cho nên chưa từng chủ động mở lời tạo dựng mối quan hệ với ai, chậm nhiệt hướng nội tới mức gần như sắp hóa thành khúc gỗ, có lẽ vì thế nên có mấy thí sinh tán gẫu với cô được vài câu đã rời đi, sau đó cô hoàn toàn bị lãng quên bỏ lại một góc.
Có điều Quý Hựu Ngôn còn phải thầm thở phào nhẹ nhõm khi bị ngăn cách với những náo nhiệt ngoài kia.
Cô thực sự không ứng phó được với sự nhiệt tình gây bối rối của người xa lạ.
Vậy nên Quý Hựu Ngôn đứng như một kẻ ngoài cuộc quan sát những cô gái trong đại sảnh, cảm thấy cô nào cũng vô cùng xinh đẹp kiều diễm, cơ mà kiểu cách trang điểm lại quá mức giống nhau thành thử muốn phân biệt từng cô xem chừng sẽ tốn kha khá công sức.
Mãi đến lúc cô lơ đãng nghiêng đầu, liền thấy được một Cảnh Tú bị vây quanh bởi nhóm đông người tụ tập.
Kinh diễm vẫn chưa đủ để miêu tả cảm giác thán phục của cô.
Quý Hựu Ngôn mới ngắm Cảnh Tú một chốc thôi, rời tầm mắt nhìn những cô gái khác đã cảm thấy nhạt nhẽo vô vị.
Vậy nên tầm mắt của cô không tự chủ được lại quay về với Cảnh Tú.
Cô gái ấy không chỉ sở hữu dung mạo đẹp đẽ, khí chất xuất trần mà trang sức phụ kiện từ đầu xuống chân món nào cũng thể hiện sự sang trọng quý phái.
Có thể thấy cả thực lực lẫn lai lịch đều không tầm thường chút nào.
Mà đâu phải chỉ mình cô nhận ra điều đó, tất cả mọi người đều rõ ràng đấy chứ, vậy nên cứ hết lớp này lại kéo theo lớp khác vây quanh người cô nàng.
Có điều...!Quý Hựu Ngôn rời tầm mắt, cười nhạt trong lòng.
Cô không biết người khác có phát hiện hay không, nhưng cô thì nhận ra, rằng tuy cô gái ấy vẫn nở nụ cười đáp lời những ai bắt chuyện với mình, nhưng trong ánh mắt luôn duy trì lạnh lùng xa cách, biểu cảm cũng bình lặng lãnh đạm.
Như con thiên nga trắng muốt dương đôi mắt lạnh nhìn xuống đàn vịt con xấu xí không tự biết thân biết phận cứ liên mỏ ríu rít xung quanh.
Quý Hựu Ngôn cảm thấy lối liên tưởng ác ý này cũng thật buồn cười.
Tôi không có ý định làm một con vịt không thức thời đâu nhé, Quý Hựu Ngôn kiêu ngạo nhắc nhở bản thân.
Vì thế nên mãi đến tận khi được phân kí túc xá, thời điểm cô kéo hành lý vào trong phòng, nhận ra trong số những người bạn cùng phòng của mình có cả cô gái cao ngạo xuất chúng ban nãy thì cũng chỉ chạm mắt xong nở một nụ cười với đối phương, chờ giới thiệu tên tuổi xong thì né đi, tìm tới giường ngủ của mình để bắt đầu sửa soạn đồ đạc.
Bạn cùng phòng hình như đã bắt đầu quá trình giao lưu cười đùa, Quý Hựu Ngôn im lặng không lên tiếng, chỉ dợm bỏ ba lô xuống, chuẩn bị trải chăn ga gối đệm.
Có điều mới cởi một dây ba lô, còn chưa kịp thoát bên thứ hai thì một cánh tay trắng nõn xinh đẹp đã xuất hiện trong tầm mắt Quý Hựu Ngôn.
"Món đồ này trông hay thật đấy." Cánh tay ấy chạm vào chiếc móc treo gấu trúc của cô, thanh âm trong veo như gió mát suối chảy.
Quý Hựu Ngôn ngẩng mặt lên, bắt gặp đôi mắt màu hổ phách của Cảnh Tú, trông thấy ý cười rõ rệt của đối phương liền không khỏi ngẩn người.
"Đây là do tự tay cậu làm sao?" Cô ấy hỏi.
Quý Hựu Ngôn chưa kịp trả lời thì bạn cùng phòng tên Vương Mông nghe được bèn tiến lại gần, hâm mộ thốt lên, "Oa, thật sự luôn á? Gấu trúc của cậu đặc biệt thật đó, ai điểm cho nó vết son ở giữa mày thế này, trông siêu đáng yêu."
Quý Hựu Ngôn nghe được ý trêu chọc của Vương Mông, tầm mắt còn đang chịu cái nhìn của Cảnh Tú thành thử bắt đầu thấy vành tai nong nóng, lúng túng đáp, "Tôi...!tôi chấm vào theo thói quen thôi." Cô để ý thấy Cảnh Tú nhìn gấu trúc đến mức say sưa liền tranh thủ lảng sang chuyện khác, "Cậu thích gấu trúc à?"
Cảnh Tú gật đầu.
"Vậy...!nếu cậu không chê thì tặng cho cậu này, coi như quà làm quen." Dứt lời, Quý Hựu Ngôn cởi hẳn ba lô, từ bên trong lấy ra một chiếc hộp đưa cho Cảnh Tú, trong đó đựng một chiếc móc treo gấu trúc cũng chấm một dấu son ở giữa mày.
Cảnh Tú nâng khóe môi nở nụ cười, đưa hai tay ra tiếp lấy, hứng thú hỏi cô, "Trong ba lô cậu chỉ toàn gấu trúc đấy à?"
Quý Hựu Ngôn nhấp nháy mắt mấy lần, vừa mới chuẩn bị lên tiếng trả lời thì Vương Mông cùng một người bạn chung phòng khác làm như thân thiết trêu đùa, "Có nhiều lắm sao? Vậy có phải ai cũng có phần không?"
Quý Hựu Ngôn vội ấp úng giải thích, "Không, không còn nữa rồi, ngại quá, để có gì tôi chuẩn bị cho các bạn thứ khác."
Sau này khi đã hẹn hò, Quý Hựu Ngôn hay ghẹo Cảnh Tú rằng gấu trúc chính là người làm mối cho hai bọn họ, nếu không có gấu trúc thì chắc gì tiểu thư họ Cảnh đã thèm để ý đến kẻ vô danh tiểu tốt như mình.
Khi ấy Cảnh Tú đã đáp lại thế nào?
Quý Hựu Ngôn chưa kịp hồi tưởng lại câu trả lời thì ngoài cửa đã vang lên tiếng gõ chậm rãi.
Không mạnh, không nhẹ, gõ một cách tiết tấu ba lần rồi thôi.
Quý Hựu Ngôn tắt máy sấy, nhất thời nghĩ rằng có khi nào mình gặp ảo giác hay không.
Trong nháy mắt tiếp theo, cô như ý thức được gì, mải mốt đặt máy sấy tóc lên bàn rồi vọt tới cánh cửa.
Vừa mới chạm vào tay cầm, cô lại hoảng hốt buông ra, đưa tay cào cào lên tóc hòng chải chuốt qua loa, nhưng sợ người ngoài đợi sốt ruột nên chỉ sau hai giây, cô từ bỏ cố gắng vô vọng, nhanh tay mở cửa.
"A...!Cô...!cô giáo Cảnh, tiếng sấy tóc làm phiền cậu à?" Vì đổi xưng hô mà Quý Hựu Ngôn suýt thì cắn phải lưỡi.
Váy ngủ của Quý Hựu Ngôn xộc xệch trễ xuống cơ hồ sắp đến ngực.
Cảnh Tú nhìn nơi nào đó xinh đẹp tới mức chân thực, cổ họng không khỏi ực một tiếng, có điều mặt chưa hề biến sắc, lời ít ý nhiều phủ nhận, "Không."
Cô nâng tay lên, lúc ấy Quý Hựu Ngôn mới nhận ra trên tay cô có hai hộp thuốc.
Quý Hựu Ngôn sững sờ tiếp nhận, lắng nghe lời giải thích lạnh như băng của Cảnh Tú, "Cậu đừng hiểu lầm, lúc đưa Diêu Tiêu về, Lâm Duyệt nhờ tôi mang qua cho cậu đấy."
"Không còn sớm nữa, xin phép không quấy rầy." Dứt lời, Cảnh Tú bỏ đi, để lại Quý Hựu Ngôn hướng về phía không khí vội thốt lên, "Ngủ ngon."
Không biết người ta có nghe thấy không.
Quý Hựu Ngôn buồn bã khép cửa lại, trở về giường, xoa xoa cái bụng vẫn còn hơi khó chịu, sau đó lấy nước ấm Lâm Duyệt chuẩn bị sẵn từ trước để uống thuốc.
Dựa vào thói quen xếp đồ bấy lâu qua của hai người, cô kéo ngăn tủ đầu tiên.
Mọi khi dù đi đâu chăng nữa, thuốc thang vẫn luôn cất ở vị trí này.
Có điều lúc đặt hai hộp thuốc vào trong, cô nhận ra bên trong ngăn tủ sớm đã bày ra sẵn hai hộp thuốc đau dạ dày y chang nằm ở đó.
Đúng rồi, trước nay cô vẫn hay bị đau dạ dày, làm sao có chuyện Lâm Duyệt quên chưa sắm sửa cho cô thuốc mà phải nhờ đến Cảnh Tú đưa tới cơ chứ.
Là do bản thân Cảnh Tú lo dạ dày cô khó chịu mà lại không có thuốc uống ư?
Trong nháy mắt, trái tim Quý Hựu Ngôn đập loạn nhịp.
Tác giả có lời muốn nói:
Cảnh Tú: Không muốn làm một con vịt không thức thời ư?
Quý Hựu Ngôn: Quạc? Quạc quạc quạc! Quạc quạc quạc quạc!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...