Bầu không khí mập mờ, cảm giác sau khi say khiến cả đuôi mày khóe mắt Cảnh Tú như chất chứa nét quyến rũ chết người, Quý Hựu Ngôn hoảng hốt như thể chính mình cũng chuếnh choáng theo đối phương.
Quý Hựu Ngôn nhận ra cái vuốt ve từ ngón cái hơi lạnh của Cảnh Tú không phải đang chạm vào môi mình mà đang gãi quả tim trong lồng ngực.
Cô im lặng nhìn chằm chằm gương mặt gần trong gang tấc của Cảnh Tú, khẽ cắn môi dưới rồi rốt cuộc nhịn không nổi nữa phải cúi đầu, dịu dàng cực độ khẽ hôn lên ngón tay Cảnh Tú.
Da thịt ấm áp mềm mại, khi chạm tới đầu ngón tay Cảnh Tú thì cảm giác như có dòng điện chạy qua, dấy lên ngọn lửa cháy đỏ cả một cánh đồng.
Đôi mắt mờ say của Cảnh Tú bỗng dưng nóng rực.
Đầu óc cô đã dần đánh mất năng lực tự hỏi, tựa như có một khát vọng trào ra cùng linh hồn từ tận đáy cõi lòng, kêu gào thúc giục cô đừng quan tâm đến quá nhiều thứ nữa mà hãy tiến lên đi.
Cô muốn hôn Quý Hựu Ngôn.
Cô nhịn đã lâu lắm rồi.
Có điều ngay khi cô nâng tay giữ lấy gáy Quý Hựu Ngôn, tầm mắt liền chạm vào vách tường đằng sau Quý Hựu Ngôn, từ đó phát hiện ra trên tường gắn một loạt móc sắt, chúng còn nằm ngay đối diện cái ót Quý Hựu Ngôn...
Cảnh Tú sửng sốt trong giây lát, nếu cô thật sự không để ý, không quan tâm giữ lấy gáy Quý Hựu Ngôn thì e rằng Quý Hựu Ngôn đã...
Cảnh Tú nghĩ thôi cũng sợ.
Quả nhiên cô quá chén mất rồi.
Chỉ vài giây, đôi mắt Cảnh Tú khôi phục sự tỉnh táo.
Cô rút tay về, bỏ vào túi áo.
Nụ hôn của Quý Hựu Ngôn thất bại, cô ngẩng lên nhìn Cảnh Tú theo bản năng.
"Cậu dính vụn bánh ngọt." Cảnh Tú ra chiều thản nhiên nói.
Quý Hựu Ngôn ngạc nhiên, sắc mặt thay đổi.
Cô...!cô còn tưởng...!vô cùng xấu hổ, cực kỳ lúng túng.
Cảnh Tú đương nhiên nhận ra.
Cô không nỡ lòng nào bèn đi đến bên cạnh, đưa lưng về phía Quý Hựu Ngôn, cố gắng rời đi sự chú ý của đối phương, "Cậu có biết khi cậu uống rượu thì tôi nghĩ gì không?"
Quả nhiên Quý Hựu Ngôn mắc câu, cô cũng chuyển mình, buông bỏ mất mát để nghiêm túc tự vấn vài giây mới hiểu.
Vừa rồi khi cô khuyên Cảnh Tú uống ít rượu, Cảnh Tú đã đột ngột đáp, "Nhớ cho kỹ tâm trạng cậu hiện tại", liệu có phải muốn liên hệ về quá khứ hay không?
"A Tú không muốn tôi uống rượu phải không?" Thật ra cô muốn hỏi Cảnh Tú liệu có phải Cảnh Tú đau lòng thay cô khi uống rượu tổn hại dạ dày hay không.
Nhưng bởi vì mới hiểu sai ý đối phương một lần nên cô sợ lại tái phạm.
Cảnh Tú không nhìn cô, trầm mặc không phủ nhận.
Thế tức là ngầm khẳng định? Quý Hựu Ngôn cảm thấy có chút vui vẻ.
Cô vừa lo lắng, vừa bắt đầu được voi đòi tiên, tiến lại gần Cảnh Tú, ngữ khí nhẹ nhàng hỏi tiếp.
"Có phải A Tú xót tôi giống như tôi xót cho cậu không, rằng sợ tôi uống nhiều sẽ hại dạ dày?"
Rất sến sẩm, Cảnh Tú như bị lời của cô hun nóng, liếc mắt trách móc.
Biểu cảm trên mặt Cảnh Tú lạnh lùng trong trẻo, nhưng vành tai cứ từ từ ửng đỏ.
Quý Hựu Ngôn nắm chắc trong lòng.
Cô nâng khóe môi, dịu dàng nói, "Vậy tôi hứa với cậu, sau này nếu có thể tránh uống thì tôi sẽ tận lực tránh uống, được không?"
Cảnh Tú rời tầm mắt, gò má lại như ẩn như hiện ý cười.
Quý Hựu Ngôn càng làm nụ cười của mình thêm sâu sắc.
Sau một hồi Cảnh Tú mới hất cằm về phía buồng vệ sinh, hỏi ngược lại, "Không đi à?"
Đôi mắt Quý Hựu Ngôn mềm mại như nước, "Không đi, tôi tới cốt để tìm cậu mà."
"Vậy đi thôi." Cảnh Tú mở cửa nhà vệ sinh, thông báo, "Về khách sạn nghỉ ngơi."
Quý Hựu Ngôn run một cái, lập tức ngoan ngoãn trả lời, "Được, vậy tôi về cùng cậu." Cô với Cảnh Tú ra bên ngoài, còn săn sóc hỏi ý kiến Cảnh Tú, "Tôi nói đạo diễn Trần một tiếng, bảo ông ấy tôi thấy không thoải mái, nhờ cậu đưa tôi về nhé?"
Cảnh Tú nhíu mày, nghiêm túc sửa lời, "Nói tôi không thoải mái, để cậu đưa tôi về đi."
Chỉ là một cái cớ thôi mà, có gì khác biệt đâu? Quý Hựu Ngôn không dị nghị, thuận theo đáp ứng.
Hai người rời khỏi đài, trực tiếp leo lên xe Cảnh Tú trở về khách sạn.
Vốn tưởng hai người bọn họ hẳn phải là những người rời tiệc sớm nhất tối nay, ai dè ra tới thang máy họ mới phát hiện có kẻ còn về sớm hơn cả mình.
Ở phía trước, Tiêu Điệt ôm một cô gái, dáng vẻ ghé sát cực kỳ thân mật, tay còn thò vào lưng quần cô gái.
Quý Hựu Ngôn nhanh kéo cổ tay Cảnh Tú, ý bảo cô dừng lại, đừng phát ra tiếng.
Nhiều một chuyện chi bằng ít một chuyện.
Những sự tình không trong sạch như vậy nhiều trong giới giải trí lắm, đương nhiên Cảnh Tú cũng không định can dự.
Hai người đứng bất động ngoài cửa thang máy, chờ Tiêu Điệt vào phòng.
Phòng Tiêu Điệt nằm ở cuối hành lang, Phòng Quý Hựu Ngôn và Cảnh Tú ở phía đối diện chếch nghiêng.
Lúc ông ta quẹt thẻ phòng, cô gái đứng yên ở cửa vài giây, cuối cùng vẫn vén tóc về sau tai bám theo vào.
Bấy giờ Quý Hựu Ngôn mới nhận ra cô gái kia là Cố Tử Nam.
Tim Quý Hựu Ngôn thắt lại, bước ra ngoài hai bước theo phản xạ có điều kiện, xuất hiện ở hành lang.
Nhưng không kịp, cửa phòng Tiêu Điệt 'rầm' một tiếng, đóng chặt.
Cảnh Tú thắc mắc, "Sao vậy?" Người bảo cô đừng ra ngoài là Quý Hựu Ngôn, người tự dưng bước ra ngoài cũng là Quý Hựu Ngôn.
Quý Hựu Ngôn hơi siết chặt nắm tay, cắn răng nhẫn nhịn đáp, "Không có gì." Cô nhíu mày đi về phía phòng mình, đi đến trước cửa mới lấy lại tinh thần, miễn cưỡng cười bảo Cảnh Tú, "Đi thôi, mình vào thôi."
Cô không biết Cảnh Tú có nhận ra cô gái kia là Cố Tử Nam không, cũng không biết vì sao cô lại cứ thế không nói gì về việc ấy với Cảnh Tú nữa.
Lòng cô vô cùng rối rắm, khó chịu bức bối phát hoảng.
Cô muốn che giấu, nhưng không biết là che giấu cho hình tượng đơn thuần trượng nghĩa đã từng của Cố Tử Nam trong lòng Cảnh Tú, hay chỉ không muốn để những chuyện dơ dáy thảm hại ấy làm ô uế tâm tình Cảnh Tú.
Làm gì có chuyện Cảnh Tú không nhận ra tâm trạng Quý Hựu Ngôn xuống dốc.
Cô thu hết điệu bộ né tránh quen thuộc của Quý Hựu Ngôn vào lòng, cảm giác mệt mỏi xen lẫn bất đắc dĩ lại trào dâng.
"Không sao là tốt rồi." Cảnh Tú theo cô vào phòng, cố tình nói.
Quý Hựu Ngôn không hé nửa lời.
"Tôi đi tắm rửa đây, cậu nghỉ ngơi sớm đi." Cảnh Tú thay giày, giọng điệu không bộc lộ cảm xúc.
"Ừm." Quý Hựu Ngôn không yên lòng đáp.
Cô ngồi một mình trên bậc đổi giày, hồn vía như lên mây.
Trong tâm trí cô hiện lên khuôn mặt tươi cười sạch sẽ chất phác của Cố Tử Nam, hiện lên lối diễn sinh động mạnh mẽ của Cố Tử Nam trên sân khấu, hiện lên bóng lưng chăm chỉ cần mẫn mỗi khi khuất sau ánh đèn sân khấu của cô bé, hiện lên cảnh tượng tại phòng tập sáng sớm ấy, trong lúc vô tình cô đã bắt gặp cảnh Cố Tử Nam và Chung Giai Gia hôn nhau say đắm...
Cũng từ đó về sau, cô luôn hoặc vô tình, hoặc cố tình để ý những khi Cố Tử Nam và Chung Giai Gia liếc mắt đưa tình...
Cô như thấy lại được hình bóng mình với Cảnh Tú năm xưa một lần nữa thông qua Cố Tử Nam và Chung Giai Gia.
Chung Giai Gia đã bị loại ở kỳ trước, thời điểm thu dọn đồ rời khỏi khách sạn, Chung Giai Gia còn tiễn Cố Tử Nam ra đến đài rồi mới đi.
Lúc cô nàng rời đi cũng là lúc Quý Hựu Ngôn đến đài, Chung Giai Gia nán lại tiếp cô, nói lời cảm ơn, "Thời gian tiếp theo Tử Nam còn cần cô Quý chiếu cố nhiều ạ."
Dù đã cẩn thận che giấu, nhưng cảm tình vẫn tiết lộ thông qua đuôi mày khóe mắt, trước đây Quý Hựu Ngôn từng trải qua nên biết rõ nó thuần túy cỡ nào, đáng quý bậc nào.
Cô thừa nhận mình không nên ký thác nuối tiếc của bản thân lên người khác.
Có điều cô vẫn tiếc hận, vẫn thương xót, vì sao Cố Tử Nam lại làm như vậy?
Không cần nghĩ cũng biết Tiêu Điệt hứa hẹn với cô bé thứ gì.
Nhưng Cố Tử Nam không phải người không có thực lực, cô nàng đã thuận lợi suốt mấy kỳ, nhất định cũng có cơ hội lọt vào tốp sáu người xuất sắc nhất.
Chung Giai Gia có biết cô bé định làm gì không? Chung Giai Gia mà biết sẽ phản ứng thế nào? Ban nãy Cố Tử Nam đã nán lại ngoài cửa vài giây, liệu có phải chính bản thân cô bé cũng do dự hay không?
Lãng phí chính mình như vậy có đáng không?
Quý Hựu Ngôn hồi tưởng hình ảnh Cố Tử Nam và Chung Giai Gia bên nhau, sau đó là cảnh tượng mới vừa rồi Tiêu Điệt thò tay vào sau quần Cố Tử Nam, cảm giác khó chịu, ghê tởm đến mức buồn nôn.
Giữa cơn hốt hoảng, cô như thấy được xuyên qua Cố Tử Nam là hình ảnh của mình lúc trẻ.
Vì thành danh, Cố Tử Nam sẵn sàng bán đứng thân thể, bán đứng tình yêu, còn cô vì thành danh mà đánh mất chính mình, đánh mất tình yêu.
Bọn họ đều từng lưỡng lự, nhưng cuối cùng đều cúi đầu bước tiếp.
Rồi sau đó từng bước sai nối tiếp từng bước sai...
Đánh mất chủ định, để một thân dính đầy bùn lầy đổi lấy danh lợi thật sự sẽ hoàn thành ước nguyện thuở ban đầu hay sao?
Trái tim đập mạnh, nhịp thở hỗn loạn, trong mơ hồ, cô như nghe được tiếng khóc lóc la lối truyền từ phương xa.
Quý Hựu Ngôn cả kinh, có gì đó như bị chọc thủng, với một chân đi giày một chân không cô nhảy dựng lên mở cửa, nhìn về phía phòng Tiêu Điệt.
Qua vài giây, chẳng còn âm thanh nào nữa.
Quý Hựu Ngôn siết nắm đấm cửa, lẳng lặng đứng im.
Cô không biết mình đang mong đợi điều gì...
Năm đó cô không thể giãy giụa thoát khỏi cám dỗ của danh lợi, nhưng có lẽ Cố Tử Nam có thể làm được.
Một tiếng 'choang' vang lên, thứ tiếng gì đó tan vỡ, sau đó cánh cửa phòng Tiêu Điệt - thứ mà Quý Hựu Ngôn trông mòn con mắt - rốt cuộc cũng bật mở.
Một cô gái trần trụi bờ vai thò được nửa người ra rồi lại nhanh chóng bị một bàn tay thô to kéo trở về.
"Tôi hối hận rồi...!đạo diễn Tiêu ơi, đừng...!tôi bỏ cuộc..." Thanh âm than khóc của cô gái nứt đoạn.
Trái tim Quý Hựu Ngôn đập thình thịch, cô không kịp nghĩ nhiều, sải bước chân chạy về phía phòng Tiêu Điệt.
Trước giây phút Tiêu Điệt đóng sầm cửa lại, Quý Hựu Ngôn dốc sức đẩy cửa ra, ngăn cản động tác Tiêu Điệt.
"Cô Quý...!Cô Quý ơi...!Cứu em, cứu em với..." Cố Tử Nam bị Tiêu Điệt đẩy ngã xuống sàn nhà, quần áo không chỉnh tề, nước mắt giàn giụa.
Trên gương mặt trắng nõn của cô là một dấu tay đỏ rực bắt mắt.
Khí huyết Quý Hựu Ngôn căng trào, chân như sắp nhũn ra.
Có điều cô vẫn cố gắng giữ thăng bằng, ra vẻ bình thản đưa mắt chất vấn Tiêu Điệt, "Đạo diễn Tiêu đang làm gì vậy hả?"
Tiêu Điệt để trần nửa người trên, ông ta híp mắt nhìn Quý Hựu Ngôn, thoải mái đáp, "Còn có thể làm gì nữa?"
"Như cô thấy đấy, chuyện sung sướng của nam nữ thôi mà."
"Không phải, em không muốn..." Cố Tử Nam đứng lên, lảo đảo chạy về phía Quý Hựu Ngôn nhưng lại bị Tiêu Điệt giữ lấy cổ tay.
"Hai bên tình nguyện mới tính là chuyện sung sướng." Giọng Quý Hựu Ngôn run rẩy khó phát giác, cô nỗ lực giữ bình tĩnh, "Đạo diễn Tiêu, Tử Nam nói em ấy không muốn, vậy nên trong chuyện này hẳn có hiểu nhầm gì rồi."
Mặt Tiêu Điệt trầm xuống, cân nhắc đáp, "Cô Quý, à, tiểu thư Quý đi...!tiểu thư cũng là con gái, con gái ở trên giường thường hay nói lời trái lòng, cô không hiểu sao?"
"Tôi không hiểu, tôi chỉ biết hiện tại Tử Nam nói không muốn.
Xin hãy để tôi dẫn em ấy đi." Quý Hựu Ngôn không nhịn được nóng nảy, đưa tay muốn bắt lấy Cổ Tử Nam.
Tiêu Điệt lạnh lùng đáp, "Không phải cô không nên xen vào chuyện người khác ư?"
"Xét vào địa vị của đạo diễn Tiêu, muốn cô gái nào mà chẳng được." Khẩu khí Quý Hựu Ngôn cũng bắt đầu cứng rắn.
Tiêu Điệt nhổ một bãi nước bọt, lôi mạnh Cố Tử Nam một cái, kéo cô nàng ngã vào trong phòng, đập vào tủ đựng giày.
Tay Quý Hựu Ngôn giữ Cố Tử Nam không kịp buông ra, thành thử cũng lảo đảo theo.
Cô phải chống tay còn lại bên khung cửa thì mới đứng vững, không bị kéo vào.
"Cô cho rằng cô là ai?" Tiêu Điệt nhả chữ như rắn độc, âm trầm nói, "Thử mùi vị đàn ông bao giờ chưa?" Ông ta tiếp tục, "Lấy lòng Cảnh Tú, giả phượng hư hoàng làm gì, chẳng bằng theo tôi, tôi dạy cô cách làm một người đàn bà thực thụ đi."
Quý Hựu Ngôn thấy ông ta nhắc tới Cảnh Tú thì như bị chạm trúng vảy ngược, nghiến răng nghiến lợi đáp trả, "Tự trọng chút đi đạo diễn Tiêu!"
"Ôi, một ả đàn bà đêm hôm khuya khoắt vào phòng đàn ông thì tự trọng điểm nào?" Ông ta chợt giữ cổ tay Quý Hựu Ngôn, vô liêm sỉ thốt lên, "Nếu đã không chịu đi thì vào đây cùng du ngoạn tí đi."
Trêu chọc hai câu chưa gì con tiện nhân Cố Tử Nam đã tự nguyện theo y về phòng, sau đó chưa lâm trận đã đòi y dừng lại, bảo không muốn ư? Chơi y à? Quý Hựu Ngôn còn tự tìm đường chết, chường mặt ra đây.
Y có một bụng lửa không biết phải phát tiết đâu này.
Ông ta bắt đầu bạo lực kéo Quý Hựu Ngôn vào.
"Buông ra! Nếu không buông tôi sẽ la lên gọi người!" Mặt Quý Hựu Ngôn tái mét, tay giữ ở khung cửa dồn sức không dám lơi lỏng.
Cô biết cả tầng này chỉ có giáo viên hướng dẫn ở, ngoài ra không còn ai nữa.
Bây giờ mọi người chưa về, cho dù có về thì người ta cũng chỉ thầm muốn giữ mình, sẽ không dám lộ diện.
Dọa dẫm như thế cốt cũng chỉ muốn đánh lạc hướng Tiêu Điệt để ông ta thả lỏng tay cô.
Cô biết sức lực của mình không thể là đối thủ của một người đàn ông trưởng thành, giằng co chưa quá mấy giây, cô bắt đầu cân nhắc việc đá hạ bộ của Tiêu Điệt.
Tiêu Điệt liều lĩnh đáp, "Kêu lên xem, có kêu la cũng vô dụng, cô xem có ai trong bọn họ dám ra mặt không.
Cô hét càng lớn sẽ chỉ để càng nhiều người biết đêm nay cô sẽ nằm dưới thân tôi mà thôi."
Sao nữ rất coi trọng danh tiết, có một số việc giấu đi thì lợi hơn hại, cho nên đường đường là một con cáo già trong giới đã bao năm, Tiêu Điệt am hiểu sâu sắc chân lý ấy, y không hề sợ hãi, cùng lắm bỏ ra một ít tiền thôi.
Quý Hựu ngôn nhắm ngay hạ bộ Tiêu Điệt, đang định đá thì Cố Tử Nam bỗng dưng nhào lên, cắn bàn tay Tiêu Điệt giữ Quý Hựu Ngôn, giọng khàn đặc, "Cô Quý đừng lo cho em, cô đi mau đi."
Tiêu Điệt bị Cố Tử Nam cắn đau bèn nghiêng người định đánh Cổ Tử Nam, chân Quý Hựu Ngôn đá lệch hướng vào thắt lưng Tiêu Điệt, khiến ông ta lảo đảo tiến về phía trước vài bước.
Gì làm gì còn nhiều thời gian, Quý Hựu Ngôn kéo Cố Tử Nam định chạy.
Tiêu Điệt kinh ngạc, tức đỏ cả mắt, lập tức xoay người định đuổi theo, lại một lần nữa bắt lấy cổ tay Quý Hựu Ngôn.
"Tiêu Điệt, mau bỏ tay cô ấy ra!" Đang giằng co căng thẳng, đằng sau bỗng nhiên vang lên tiếng quát của Cảnh Tú.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...