Trong phòng nghỉ của Quý Hựu Ngôn nào có bóng dáng Quý Hựu Ngôn.
Cảnh Tú chỉ thấy một bóng đen vô cùng to lớn, một con quái vật lớn xác...? đen trắng hai màu? đang đứng giữa phòng.
Lúc cô hoảng hốt, bóng đen kia từ từ quay lại hướng về phía cô.
Bầu trời ngoài cửa sổ tối mù, hành lang đằng sau thì vắng vẻ, gió lạnh từ đâu thổi đến khiến Cảnh Tú rùng mình.
Bỗng dưng bóng đen kỳ quặc kia chuyển động khi Cảnh Tú chưa chuẩn bị sẵn tâm lý, thành thử cô bị dọa phải lùi lại hai bước.
Cô thậm chí nghi ngờ có lẽ nào mình mở nhầm cửa rồi không, còn chưa kịp hoàn hồn kiểm tra lại bảng tên thì một thanh âm quen thuộc vang lên, "A Tú à?"
Bước chân lui dần của Cảnh Tú dừng lại.
Cô nhíu mày nhìn vào trong phòng.
Lần này cô đã có thể trông thấy rõ cái bóng đang tiến về phía mình thực chất là một con gấu trúc trông rõ ngu ngơ chất phác ngây ngô thật thà.
Cảnh Tú: "....."
Gấu trúc lên tiếng, "Sao A Tú lại tới đây?" Giọng điệu mang theo chút kích động.
Cảnh Tú hiểu rõ tình hình trong khi lòng vẫn còn sợ hãi, thành thử vừa tức giận lại vừa thấy buồn cười.
Cô bình ổn tâm trạng mới hỏi, "Cậu đang làm gì vậy? Không phải chốc nữa còn phải quay bổ sung à?"
Gấu trúc ngại ngùng, mất một lúc mới uể oải đáp, "Hình như tôi để lộ bí mật mất rồi." Quý Hựu Ngôn nâng cánh tay tráng kiện của mình lên, tháo cái đầu gấu trúc to lớn xuống, để lộ gương mặt đang ửng đỏ rầu rĩ của cô.
"Vốn dĩ tôi muốn cho cậu bất ngờ kìa." Quý Hựu Ngôn cười.
"Bất ngờ ư?" Cảnh Tú nhìn chăm chú vào cái đầu gấu trúc trên tay Quý Hựu Ngôn.
Chỉ còn thiếu điều kinh hãi mà thôi.
Quý Hựu Ngôn nhận ra ngữ khí Cảnh Tú ruồng rẫy bèn lúng túng nói, "Có phải dọa cậu sợ rồi không?" Cô săn sóc đổi đầu gấu trúc đi hướng khác.
Cảnh Tú không bị đánh lạc hướng, sắc bén truy hỏi đến cùng, "Bất ngờ gì? Mục đích của cậu là gì?"
Quý Hựu Ngôn không định giấu Cảnh Tú, bất đắc dĩ tự giận bản thân, "Tôi có lỗi với mọi người."
Cô sờ mũi, nói thẳng, "Hôm nay không phải sinh nhật cậu à, bọn tôi muốn chuẩn bị cho cậu một bất ngờ.
Tôi thì định mặc bộ trang phục này để đẩy xe bánh kem vào tặng cậu."
Cảnh Tú im lặng, đúng là không thể ngờ đến được.
Cô nhìn mái tóc rối bời đi kèm gương mặt ửng hồng buồn bã của Quý Hựu Ngôn mà sóng mắt lấp lánh.
"Mọi người chu đáo quá, cảm ơn." Cô dịu dàng nói.
Cô lại gần giành lấy đầu gấu trúc Quý Hựu Ngôn ôm trên tay, thức thời bảo, "Tôi sẽ làm như không hay biết gì." Ngưng một chút cô mới quay về vấn đề chính, "Tôi tới để nói cậu vài câu, Tiêu Điệt là người thâm hiểm, còn rất thích ủ mưu tính kế, nếu có thể thì tốt nhất cậu nên kể cho người đại diện của cậu nghe về ngày hôm nay."
Cô biết cách đối nhân xử thế hiện tại của Quý Hựu Ngôn rất khéo léo, khả năng cao do mình nên đối phương mới đấu võ mồm với Tiêu Điệt.
Cô hiểu tấm lòng của Quý Hựu Ngôn, nhưng Tiêu Điệt vẫn luôn ghét cô mà chẳng thể động đến cô.
Cảnh Tú sợ Quý Hựu Ngôn không nể nang mặt mũi ông ta sẽ dẫn đến hậu quả bị ông ta ngáng đường cản lối.
Xong việc cần nói, Cảnh Tú xoay người dợm bước đi.
Quý Hựu Ngôn khắc ghi lời dặn dò của Cảnh Tú, có điều tâm tư lại dồn hết lên tay đối phương.
Cô sốt sắng gọi, "Được rồi, tôi biết rồi.
Cơ mà A Tú này...!đầu của tôi..." Đầu của cô còn đang trên tay Cảnh Tú.
Cảnh Tú nghe cô nói thế tự dưng bước chân lảo đảo, lòng rất buồn cười.
Cô lơ đãng đáp, "Tôi cầm đi."
"Hả?" Quý Hựu Ngôn ngạc nhiên.
"Không thấy bí à?"
Bí chứ, bí phát ngốt lên được.
Quý Hựu Ngôn chưa kịp trả lời, Cảnh Tú đã lạnh lùng bổ sung, "Với cả xấu, đừng đội."
Vứt lại câu này xong cô cũng đi luôn.
Quý Hựu Ngôn đứng như trời trồng, theo bản năng kéo phần cổ trang phục.
Vài giây sau cô mới bật cười thành tiếng.
Trọng điểm nằm ở câu trước phải không? Do A Tú thương mình nhỉ?
Trong phòng nghỉ, Cảnh Tú treo chiếc đầu gấu trúc lên giá treo quần áo, giờ đây chiều cao của nó còn hơn cả cô.
Sau khi chăm chú ngắm nghía vài giây, cô đưa tay vuốt ve bộ lông tơ mềm mại của đầu gấu trúc, tiến lại gần lấy chóp mũi mình dịu dàng cọ nhẹ mũi gấu trúc một cách tràn ngập yêu thương.
Tựa như hành động thân mật ngày trước thường làm cùng Quý Hựu Ngôn.
Ngốc.
Cô kiễng mũi chân, lấy dấu son đỏ mọng trên môi mình điểm tô một vết chu sa Quý Hựu Ngôn đã quên không thêm vào mi tâm gấu trúc.
Sau đó cô hài lòng chụp vài tấm ảnh, giữ làm của riêng.
Khoảng ba mươi phút sau Trần Đức Sinh để Diêu Tiêu chạy qua báo cô đã đến lúc quay chụp bổ sung.
Cảnh Tú đã biết lý do này có lẽ chỉ là ngụy trang thôi, có điều cô vẫn phối hợp làm như không hề hay biết.
Đối với những người muốn mình bất ngờ vì niềm vui, thì tốt nhất mình cũng nên tỏ ra bất ngờ theo cách họ mong đợi.
Cô không muốn phụ ý tốt của mọi người.
Lúc bước ra hành lang dẫn đến trường quay, không khí im ắng vắng vẻ, dường như chỉ có mỗi Cảnh Tú và Diêu Tiêu ở đó.
Đèn điện đột nhiên tắt ngúm, Cảnh Tú ra chiều hoảng hốt gọi Diêu Tiêu, "Tiêu Tiêu?!"
Diêu Tiêu là người biết rõ tình huống.
Cô nàng hiệu triệu khả năng diễn xuất phải gọi là đỉnh cao nhất của mình để nhịn cười dỗ dành đối phương, "Chắc đèn hỏng đấy ạ, không sao đâu, em còn đây mà, chúng ta mau đi nhanh thôi."
Cảnh Tú lườm Diêu Tiêu một cái trong bóng đêm, oán thầm: không ngờ con bé cũng biết diễn thật.
"Chúng ta mau chân thôi." Cảnh Tú thuận thế rảo bước tiến về phía trường quay.
Tiếng giày cao gót va chạm mặt sàn vang lên một cách có tiết tấu.
Lúc mở cửa vào trường quay, bên trong cũng một màu đen thui.
Cảnh Tú đang định nói chuyện với Diêu Tiêu thì đột nhiên trong bóng tối nở rộ âm thanh pháo hoa 'bang bang bang'.
Mặc dù đã chuẩn bị sẵn tinh thần, thế nhưng Cảnh Tú vẫn giật mình.
Trước phản ứng của cô, những người đang ẩn nấp trong bóng tối hài lòng cười vang.
Ngay sau đó thấp thoáng ánh nến Cảnh Tú trông thấy các thí sinh trong đội mình đẩy bánh ngọt tiến vào từ cửa phụ.
Tiếng bước chân dồn dập vang lên, nhiều người tiến tới, mọi người đồng loạt vỗ tay hát đồng thanh, "Happy birthday to you..."
Cảnh Tú thật sự không quen việc bộc lộ cảm xúc trong những tình huống như hiện tại, có điều cô vẫn thể hiện ra được sự bất ngờ và cảm động của bản thân.
Đôi mắt cô như hàm chứa dòng suối trong ngần, hai tay đặt lên môi tạo hình chữ thập, vừa nhìn phía trước vừa nhẹ nhàng nói, "Cảm ơn, cảm ơn mọi người..."
"Cô giáo Cảnh sinh nhật vui vẻ." Các thí sinh trăm miệng một lời.
Trần Đức Sinh, Quý Hựu Ngôn, Tô Lập Hàng không biết từ đâu chui ra.
Trần Đức Sinh bảo, "Cô Cảnh sinh nhật vui vẻ nhé, cô Quý với mấy cô cậu thanh niên tìm tôi đề nghị tổ chức một cách thật bất ngờ, chắc không dọa cô sợ chứ.
Còn bánh kem thì do cô Quý sáng sớm dậy làm đấy."
Cảnh Tú lắc đầu, dịu dàng đáp, "Không dọa nạt gì đâu, thật lòng cảm ơn mọi người."
Quý Hựu Ngôn lấy chiếc mũ chóp hình vương miện dành cho người được tổ chức sinh nhật từ trên xe bánh, khiêm tốn nói, "Là nhóm Tư Lan làm bánh mà, tôi chỉ đóng vai trò hỗ trợ thôi." Nhóm Tư Lan là nhóm đang vây quanh chiếc xe bánh, là nhóm thí sinh của Cảnh Tú.
Cô lại gần Cảnh Tú, ra chiều muốn đội vương miện cho đối phương, Cảnh Tú cắn môi, ngoan ngoãn cúi xuống.
Quý Hựu Ngôn đội vương miện lên đầu Cảnh Tú theo đúng ý nguyện, thời điểm ghé sát lại gần Cảnh Tú, cô nhỏ giọng nhắc nhở, "Hôm nay cũng là sinh nhật Ngạn Kha đấy." Ngạn Kha là một thí sinh thuộc đội Cảnh Tú.
Cảnh Tú hiểu rõ bèn "Ừm" một tiếng.
Cô tiến lại gần xe bánh, trong lúc nhóm thí sinh thúc giục cô mau ước đi, cô lại tháo vương miện trên đầu xuống, nói với mọi người xung quanh, "Hôm nay cũng là sinh nhật Ngạn Kha, chúng ta cùng chúc Ngạn Kha sinh nhật vui vẻ đi." Cô đặt chiếc vương miện lên đầu cô gái đẩy xe bánh, cười bảo, "Không thể về nhà để chúc mừng cùng người thân thật đáng tiếc, nên chúng ta cùng tổ chức ở đây được không em?"
Cô gái ngạc nhiên nhìn Cảnh Tú, mắt lóng lánh sóng nước, kích động nghẹn ngào đáp, "Vâng ạ."
Tứ phía nhất thời ầm ầm hét lên, "Em hâm mộ quá đi!" "Cô Cảnh hôm nay dịu dàng ghê gớm."...!Ỷ vào việc tối đèn không ai thấy rõ nhau nên mọi người ồn ào ầm ĩ không kiêng dè gì.
Quý Hựu Ngôn nhỏ giọng phụ họa, "Tôi thấy chua quá...."
Kết quả không biết ai nghe lọt mà cũng lớn tiếng thông báo, "Cô Quý bảo cô Quý thấy chua!"
Chuyện hotsearch buổi sáng chưa hề dịu xuống, mọi người vừa nghe xong liền nghĩ đến cái meme, nhất loạt cười vang.
Khóe môi Cảnh Tú cũng ngậm ý cười, trách móc liếc Quý Hựu Ngôn một cái.
Cái liếc mắt ấy bao hàm cả vẻ xấu hổ ngại ngùng, thành thử trực tiếp khiến cõi lòng Quý Hựu Ngôn như biến thành thiên đường kẹo bông gòn, ngọt ngào mềm mại vô ngần.
"Cô Cảnh, Ngạn Kha, hai người mau cầu nguyện đi." Mọi người tiếp tục thúc giục.
"Được." Cảnh Tú nhắm mắt lại, hàng mi dài tạo thành bóng trước ánh nến lung linh.
Vẫn như những lời nguyện cầu trước, chẳng cầu điều gì khác.
Chỉ mong Ngôn Ngôn bình an vô sự, sống lâu trăm tuổi.
Cô thầm nhủ một cách thành kính.
Cô ước xong liền mở mắt, đợi đến khi Ngạn Kha cũng mở mắt, hai người cùng thổi nến.
Trong khoảng khắc ánh nến tắt, đèn điện trong trường quay bừng sáng.
Những thí sinh chưa bị loại ngồi vây quanh một chiếc bàn, cùng gọi Cảnh Tú, "Cô Cảnh, chúc mừng sinh nhật!"
Bấy giờ Cảnh Tú mới trông thấy trong trường quay đã treo đầy banner, giăng đèn kết hoa, còn chuẩn bị sẵn một chiếc bàn bày hết bát đũa như thể sắp sửa khai tiệc ngay tại đây vậy.
"Cô Cảnh cắt bánh đi." Mọi người nhốn nháo, "Chúng em đói lắm rồi, gấp lắm rồi."
Trần Đức Sinh nhận ra thắc mắc của Cảnh Tú bèn giải thích, "Vốn dĩ cũng định kỳ tới mới mở tiệc, cơ mà bên ban tổ chức có bàn bạc với nhau, khai tiệc sớm hơn một kỳ cũng được, dù sao tập nhận xét cũng phù hợp nhất, bây giờ người còn nhiều, còn đông vui náo nhiệt."
Cảnh Tú cười, "Đạo diễn Trần nói phải."
Cô đưa dao cho Ngạn Kha, Ngạn Kha lắc đầu, không dám nhận.
Cảnh Tú không ép, lập tức hạ dao.
Cô đưa miếng bánh ngọt đầu tiên cho Ngạn Kha, chúc cô nàng sinh nhật vui vẻ; miếng thứ hai cô cắt cho Trần Đức Sinh, nói cảm ơn với ông ta, bảo ông ta vất vả nhiều rồi; những miếng bánh ngọt sau chia dần cho những nhân viên trong ban tổ chức, rồi tiếp đến là Lương Trấn, Tô Lập Hàng, sau đó mới là Quý Hựu Ngôn.
Trần Đức Sinh ngỏ ý lượt tiếp theo dành cho nhóm thí sinh, thế là Cảnh Tú kiên nhẫn cắt từng miếng một, sau đó đưa cho bọn họ.
Miếng bánh ngọt của Quý Hựu Ngôn không lớn không bé, trùng hợp lại có một miếng chocolate có chữ 'happy' cắt từ dòng 'happy birthday'.
Quý Hựu Ngôn liếc nhìn Cảnh Tú, thấy Cảnh Tú vẫn đang chăm chú cắt bánh chia cho nhóm thí sinh.
Có khi nào chỉ là vô tình không? Cô ăn một miếng bơ, tâm tư bay bổng.
Sau khi khai tiệc, không biết có phải do nhóm thí sinh bị nhốt lâu quá không mà nay như chim xổng chuồng, ồn ào khủng khiếp.
Bữa cơm qua già nửa, trên bàn rượu bắt đầu hừng hực khí thế bày trò chơi, có người lên sân khấu hát, diễn, bày trò, còn có đủ thể loại mạo hiểm, vui vẻ chết được đi.
Bình thường mọi người đúng là yêu quý Cảnh Tú thật đấy, nhưng không mấy ai dám thân cận.
Hôm nay tranh thủ cơ hội tốt, người người như được tráng lá gan tiến đến chúc rượu Cảnh Tú.
Hôm nay thái độ Cảnh Tú với mọi người cũng vô cùng ôn hòa, không từ chối ai tới chúc rượu, uống xong còn dịu dàng động viên vài câu.
Rượu quá tam tuần, Tô Lập Hàng nhân cơ hội nói, "Cô Cảnh này, tôi cũng kính cô một ly nhé.
Không được bất công đâu, mấy người kia chúc ly nào là cô uống ly đấy mà."
Quý Hựu Ngôn vốn dĩ thấy Cảnh Tú uống nhiều đã đau lòng lắm rồi, giờ thấy Cảnh Tú nhíu mày liền vội vã chọc cười giải vây, "Cô Cảnh vẫn luôn bất công thế mà." Cô gắp một miếng chanh trên bàn, thả vào bát Tô Lập Hàng, cười tủm tỉm bảo, "Nào, thầy Tô, anh không thể để em chua một mình được."
Mọi người trên bàn xem diễn, hứng thú căng tràn.
Cảnh Tú cảm giác đã ngà ngà say, đôi mắt mất đi sự lạnh lùng thường nhật.
Cô liếc mắt nhìn Quý Hựu Ngôn, hiếm khi thấy nói giỡn với Tô Lập Hàng, "Ừm, bất công, không uống.
Thầy muốn sao?"
Tô Lập Hàng vẫn không dám ép Cảnh Tú.
Anh ta đường đường đàn ông con trai mà cúi mặt, ra chiều oan ức tủi khổ.
Anh chàng chọc chọc miếng chanh trong bát, rầu rĩ nói, "Tôi muốn chanh."
Mọi người sửng sốt trong giây lát, tiếp đó tất cả cười đến mức không thấy trời đâu đất đâu nữa.
Cảnh Tú cũng nâng khóe môi.
Cô cảm thấy hơi nóng, bèn đứng dậy nói, "Tôi đi vệ sinh nhé." Quý Hựu Ngôn bất an, đợi qua một phút cũng lấy cớ chuồn ra ngoài.
Nhà vệ sinh không có ai ngoài Cảnh Tú, Cảnh Tú đang đứng huơ tay dưới máy sấy.
Quý Hựu Ngôn khép cửa theo thói quen.
"A Tú, cậu ổn không?" Cô nhìn hai bên má ửng đỏ của Cảnh Tú, quan tâm hỏi han.
"Rất ổn." Cảnh Tú không thèm bận tâm, giọng nói đã mang theo cảm giác chuếnh cháng khá đậm.
Quý Hựu Ngôn thấy Cảnh Tú có vẻ say rồi.
Cô tiến lại gần Cảnh Tú, dỗ, "Mới ban nãy cậu cũng chưa ăn được gì nhiều, cứ chăm chăm uống rượu thì hại dạ dày lắm.
Đợi lát nữa ra ngoài tôi giúp cậu từ chối, chúng mình không uống thêm nữa được không?"
Cảnh Tú liếc xéo Quý Hựu Ngôn, đột nhiên cười nhạt, "Nhớ cho kỹ cảm xúc của cậu hiện tại đấy."
Không đầu không đuôi, Quý Hựu Ngôn không hiểu.
Dưới ánh nhìn chăm chú của Quý Hựu Ngôn, Cảnh Tú ghé lại gần cô.
Tầm mắt Cảnh Tú dừng lại trên đôi môi đỏ mọng của Quý Hựu Ngôn, cô nâng tay phải, chạm đến chiếc cằm nhu thuận của đối phương.
Cơ thể Quý Hựu Ngôn cứng đờ, tim đập thình thịch.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...