Trước khi đi ngủ, Quý Hựu Ngôn đặt đồng hồ báo thức sau đó ngủ thẳng cẳng đến khi tiếng báo thức vang lên.
Vẫn còn sớm, ngoài trời còn chưa hửng sáng, Quý Hựu Ngôn không dám chậm trễ, ngay lập tức trở mình rời khỏi giường.
Cô rửa mặt rồi đổi quần áo ra ngoài phòng.
Cô muốn làm đền cho Cảnh Tú một chiếc bánh khác.
Vốn tưởng Cảnh Tú không về thì bánh để lâu sẽ không còn giữ được mùi vị, cho nên cô mới chia cho mọi người.
Nhưng Cảnh Tú về rồi, mặc dù đã qua sinh nhật, cô vẫn muốn truyền đạt tâm ý của mình đến đối phương.
Sáng nay cô phải lên chuyến bay sớm, thời gian còn lại khá eo hẹp nên không thể không dậy giờ này được.
Có điều cô lại sợ tiếng động trong phòng ăn lớn quá sẽ đánh thức Cảnh Tú, thành thử bất kể ngày đêm giờ giấc chạy tới nhà ăn mượn nguyên liệu với dụng cụ để tranh thủ hoàn tất chiếc bánh đặt lên bàn ăn cho Cảnh Tú trước khi tiến đến sân bay.
Khi Cảnh Tú rời giường, máy bay chở Quý Hựu Ngôn đã cất cánh.
Diêu Tiêu gọi đồ ăn mang lên, lúc ra phòng ăn mới phát hiện chính giữa bàn có đặt một chiếc bánh gato được đóng gói cực kỳ bắt mắt.
Cô nàng chỉ cần suy tư một chút liền có thể đoán ra ai đứng đằng sau chuyện này.
Xuất phát từ tò mò, cô nàng tiến lại gần liếc mắt nhìn tấm dán ghi chú nhỏ đặt bên trên bánh, quả nhiên người ký tên là Quý Hựu Ngôn.
Tiếng bước chân Cảnh Tú ngày càng gần, Diêu Tiêu bèn vội lùi người lại, giả bộ chẳng hay biết gì chào hỏi, "Cô Cảnh này, em mới đặt món mà tự dưng trông thấy trên bàn có một chiếc bánh xinh ơi là xinh kìa."
Bước chân Cảnh Tú khựng lại, trái tim khẽ run rẩy.
Chớp mắt tiếp theo, cô đáp một tiếng "Ừm", nỗ lực khống chế sao cho mình không rảo bước thật mau một cách rõ ràng khi tiến lại gần bàn.
Tấm dán ghi chú trên bánh viết: "Bánh gato tới muộn, nhưng hy vọng tâm ý không đến trễ.
A Tú tuổi mới ngọt ngào nhé, nhất định sẽ tươi đẹp và ngọt ngào như chiếc bánh này vậy." Phía đằng sau có vẽ thêm một gương mặt cười đáng yêu, ký tên Quý Hựu Ngôn.
Cảnh Tú lấy tấm giấy ghi chú xuống, đôi mắt sóng sánh ánh nước.
"Thế...!bánh ngọt cho bữa sáng còn cần mang lên nữa không ạ?" Diêu Tiêu thắc mắc.
Cảnh Tú cẩn thận gấp đôi tấm giấy, đặt vào trong túi áo của mình, "Không cần, để ăn cái bánh này." Cô lạnh nhạt đáp.
Diêu Tiêu nhanh chóng che giấu nụ cười mờ ám của mình, trả lời, "Dạ vâng, thế để em gọi báo bọn họ một tiếng."
Cảnh Tú dịu dàng mở hộp bánh, chiếc bánh gato tinh xảo trắng như tuyết tỏa ra hương thơm ngát ngọt ngào lọt vào xoang mũi của cô, rồi lại bao vây cõi lòng của cô.
Không biết từ lúc nào cô ấy lại có thể làm bánh kem tốt được như thế này.
Khóe môi Cảnh Tú cong lên một độ khó nhận ra.
"Oa, tay nghề cô Quý siêu thật đấy." Nhân lúc cuộc gọi chưa được nối máy, Diêu Tiêu thán phục một câu.
Thậm chí Cảnh Tú còn không nỡ cắt bánh.
Hiếm khi thấy cô cầu kỳ thế này, trước khi xuống tay còn lấy điện thoại chụp vài bức hình, sau đó thậm chí cẩn thận đến mức backup hết đống ảnh lên cloud.
Diêu Tiêu thức thời nhìn đi chỗ khác, làm như không thấy gì.
"Thầy Trương ạ, em Diêu Tiêu đây, cô Cảnh của chúng em sáng nay mới gọi bánh ngọt ấy ạ, bây giờ không cần đưa tới nữa đâu..." Chữ 'ạ' còn chưa thoát khỏi môi, Cảnh Tú đã nhẹ nhàng cắt ngang.
"Không đưa tới thì em ăn cái gì?" Cô hỏi một cách cực kỳ bình tĩnh.
? ? !
Diêu Tiêu nghiêng người sang nhìn Cảnh Tú rồi lại nhìn chiếc bánh trên bàn...!Tuy bánh không quá lớn, nhưng đủ cho hai người ăn mà.
Cảnh Tú chưa bao giờ hẹp hòi, theo chị ấy lâu như vậy, Cảnh Tú ăn gì thì mình cũng có thể ăn y như vậy.
Chẳng lẽ bây giờ cô Cảnh không định chia bánh cho mình ăn ư?!
Cô nàng nhìn Cảnh Tú, Cảnh Tú mất tự nhiên liếc đi chỗ khác, đề nghị, "Đưa một nửa lên đây đi." Trên mặt không biểu lộ cảm xúc, nhưng đôi tai ửng đỏ lại bại lộ tâm trạng của cô.
Diêu Tiêu hiểu rồi.
Dù sao cũng là bánh cô Quý làm, sao có thể so với bình thường.
Cô nàng nhịn cười, thản nhiên đáp lời Cảnh Tú, "Vâng, vậy để em báo bọn họ mang một nửa lên đây." Cô phối hợp với Cảnh Tú, bảo, "À đúng rồi hôm nay bọn họ ra mắt món mới mà, em cũng đang muốn thử lắm đây."
"Ừm." Cảnh Tú hững hờ.
Cô không chờ sữa được mang lên mà đã dè dặt cắt bánh.
Cô nâng đĩa giấy chứa bánh lên, dùng chiếc nĩa nhỏ để cắt một miếng be bé, đưa vào trong miệng.
Vị bơ sữa đậm đà, ngọt mà không ngán, phần bông lan xốp mềm, vừa vào miệng liền tan ra.
Toàn thân Cảnh Tú như muốn tan chảy.
Diêu Tiêu kéo ghế ngồi xuống, cười thầm quan sát Cảnh Tú, lòng sinh cảm thán.
Đã bao lâu chưa được thấy vẻ hạnh phúc chân thật như vậy của Cảnh Tú rồi?
Quả nhiên muốn xóa bỏ khúc mắc thì phải tìm đến người tạo nên khúc mắc.
"Cô Cảnh này, em có thể ăn một miếng không?" Diêu Tiêu biết mà còn hỏi.
Hiếm khi thấy Cảnh Tú mềm mại như vậy, thành thử cô nàng kìm lòng chẳng đậu, cứ muốn trêu chọc miết thôi.
Cảnh Tú kéo bánh gato lại gần mình theo phản xạ có điều kiện, trông cô chẳng khác nào cô mèo đang muốn bảo vệ phần ăn của mình.
Sau khi 'bảo vệ' xong, Cảnh Tú liền lúng túng.
Năm ngón tay của cô khom lại như muốn đè nén cảm giác ngại ngùng, nhíu mày lẳng lặng liếc nhìn Diêu Tiêu.
Diêu Tiêu nghẹn họng, nuốt nước bọt nói, "Ôi chao, sao đồ ăn vẫn chưa được mang tới nhỉ, để em ra cửa chờ xem sao." Sau đó biến mất dạng.
Cảnh Tú buồn cười dõi theo bóng lưng bỏ chạy của cô nàng, sau đó tầm mắt lại chuyển về với cái bánh gato.
Cô rút tấm giấy ghi chú Quý Hựu Ngôn để lại từ trong túi, vuốt ve dòng chữ màu đen một hồi, mặt mày rạng rỡ tươi như hoa.
Đương nhiên ăn sáng cũng không ăn hết được cái bánh, Cảnh Tú đích thân đưa bánh trở về hộp, cất trong tủ lạnh.
Diêu Tiêu dò hỏi ý Cảnh Tú thì Cảnh Tú bảo vẫn còn trà chiều, rồi còn ăn khuya.
Quả nhiên yêu đương khiến con người ta tăng cân mà.
Diêu Tiêu thầm oán.
Sau buổi trưa sẽ bắt đầu ghi hình việc thăng cấp và loại bỏ học viên, bởi vì không liên quan đến chuyện bình luận hay đánh giá nên Quý Hựu Ngôn vắng mặt cũng không thành vấn đề.
Đúng như Cảnh Tú dự liệu, Lư Mân bị liên lụy vì phần trình diễn với Nguyễn Ninh Vi, từ một tuyển thủ cấp A sở hữu đầy đủ khả năng diễn xuất mà bị thẳng tay đào thải.
Trong khi Nguyễn Ninh Vi dựa hơi tàn từ phần biểu diễn kỹ năng kỳ đầu tiên mà đặt chân vào danh sách đạt tiêu chuẩn thăng cấp dù chỉ ở tốp đứng đầu từ dưới đếm ngược.
Lúc tuyên bố loại Lư Mân, vẻ mặt Nguyễn Ninh Vi trắng bệch.
Cô nàng đứng từ xa liếc nhìn về gương mặt khó chấp nhận của Lư Mân, tâm trạng rối bời, mặt cắt không còn một giọt máu.
Trong đầu cô nàng vang văng vẳng cả giọng điệu lẫn biểu cảm nghiêm nghị của Cảnh Tú đã từng, "Em có thể có cơ hội lần sau, nhưng chưa chắc người khác đã có." Cảm xúc tự trách xen lẫn áy náy điên cuồng bủa vây tâm tư cô.
Cảnh Tú nhìn chằm chằm Nguyễn Ninh Vi, sau đó nhắn tin cho Đào Hành Nhược.
Mọi việc diễn ra đúng như kế hoạch của bọn họ.
Sau khi thu hình xong xuôi, ai đi đường nấy, Nguyễn Ninh Vi bèn giữ Lư Mân lại.
Đôi mắt Lư Mân đỏ hoe, cậu chàng gạt tay Nguyễn Ninh Vi ra, Nguyễn Ninh Vi lảo đảo, khuỷu tay đập xuống bàn.
Có người đang chuẩn bị ra về thì nghe thấy tiếng động, lập tức chạy tới.
"Lư Mân, cậu làm cái quái gì vậy hả?" Những học viên chưa đi cũng đều xông đến.
Nguyễn Ninh Vi không dám để lộ đau đớn, ngậm lấy nước mắt đáp, "Không sao đâu, không sao cả, do tôi bất cẩn thôi." Cô van nài Lư Mân, "Chúng mình ra ngoài nói chuyện một chút được không?"
"Còn gì để mà nói với chả chuyện nữa?" Lư Mân giễu cợt, "Hiện tại chẳng phải cậu đã diễn tốt lắm rồi ư? Diễn, rồi giả bộ điềm đạm đáng yêu mà? Cảm giác đạp tôi rớt xuống thế nào, không tệ chứ?"
Nguyễn Ninh vi không đáp, học viên Cố Tử Nam đứng bên cạnh liền quát, "Lư Mân, cậu thần kinh à? Bản thân bị đào thải cũng không thể tức giận đến mức giận cá chém thớt chứ? Cậu đường đường là đàn ông con trai, sao có thể mạnh tay với con gái..." Những người khác cũng phụ họa trách móc Lư Mân.
Nhưng cô nàng còn chưa dứt lời, Lư Mân đã nổi cơn thịnh nộ hỏi ngược lại, "Cố Tử Nam, cô đừng có mà ăn cướp còn la làng! Cô có tư cách quái quỷ gì để mà đắc ý hả, cô có tư cách gì mà đứng đây lên giọng dạy đời tôi?"
"Chết tiệt, sao tôi lại ngu ngốc chọn con quỷ diễn xuất này để làm bạn diễn chứ, để đến mức bây giờ rơi vào tình trạng thế này đây?" Lư Mân gắt gỏng.
"Kịch một vai thì diễn được, lại không thể diễn cùng với người khác, con mẹ nó chứ cậu muốn gạt ai?"
Mọi người xung quanh liền im lặng.
Thẳng thắn mà nói, trong lòng bọn họ ai cũng thông cảm với Lư Mân.
Thực lực của Lư Mân rõ như ban ngày, nếu không phải do dính dáng tới Nguyễn Ninh Vi thì tuyệt đối không có chuyện cậu ta bị loại bỏ ở giai đoạn này.
Hơn nữa biểu hiện của Nguyễn Ninh Vi thực sự vô cùng kỳ quái, đừng bảo ở kỳ đầu tiên với phân đoạn kịch một vai cô nàng diễn không có điểm nào đáng chê, cơ mà suy đi cũng phải xét lại, nếu cô nàng thật sự không thể diễn cùng người khác thì còn nán lại chương trình này làm quái gì? Không phải vừa phá chương trình vừa hãm hại người khác hay sao?
Nước mắt Nguyễn Ninh Vi tuôn trào, xấu hổ đến mức chỉ muốn độn thổ, "Xin lỗi, xin lỗi cậu, đều là lỗi của tôi."
Như nắm được sợi rơm cứu sinh, cô hoảng loạn khẩn cầu, "Lư Mân, để tôi đi nói chuyện với đạo diễn, nhường suất của tôi cho cậu..."
"Ồ, cậu nói muốn nhường cho tôi là có thể cho tôi à? Chương trình do nhà cậu đứng ra sản xuất ư?!" Lư Mân dứt khoát cắt ngang, "Đúng, Nguyễn Ninh Vi ơi, cậu có chỗ chống lưng nên muốn làm gì thì chẳng được.
Dựa vào cái gì mà kịch bản đầu tiên cậu được diễn một bộ mình từng đóng chứ, rồi kỳ thứ ba, dựa vào cái gì mà cậu có thể diễn chung với Trì Đông Thanh..."
Cậu ta chưa dứt lời, Cảnh Tú hay tin chạy lại đã nghiêm nghị can ngăn, "Đủ rồi, Lư Mân!"
Gân xanh nổi trên trán Lư Mân giần giật, cậu ta siết chặt nắm đấm.
Một lát sau, quai hàm cậu ta run rẩy, quyết định chém Nguyễn Ninh Vi nhát cuối bằng lời lẽ tàn nhẫn nhất, "Nguyễn Ninh vi, nếu cậu không yêu thích việc diễn xuất thì xin cậu cút khỏi giới giải trí đi.
Coi như rủ lòng thương đối với những người còn muốn kiếm cơm ăn khác nữa." sau đó ưỡn ngực bỏ đi.
Toàn trường quay lặng yên như tờ, ánh mắt những người vây quanh nhìn về phía Nguyễn Ninh Vi cực kỳ phức tạp.
Bọn họ cảm thấy Lư Mân hôm nay quá đáng, mất phong độ, nhưng những lời của Lư Mân cũng đánh vào đúng tâm tư của bọn họ.
Hôm nay là Lư Mân, ngày mai có thể là bất cứ ai trong số họ.
Người có tiền sao có thể so bề được...!Ai cũng tung hô công bằng, nhưng làm gì có công bằng ở đâu.
Nguyễn Ninh Vi không chịu đựng được ánh mắt soi mói của người khác, cô nàng muốn thoát thân, muốn tìm một cái động để ẩn nấp, nhưng Cảnh Tú giữ chặt lấy cổ tay cô.
"Mọi người tan được rồi, hãy coi như chuyện hôm nay chưa từng xảy ra." Cảnh Tú nghiêm túc đảo mắt nhìn xung quanh.
Trong nháy mắt, mọi người bỏ đi như đàn chim rời tổ.
Cảnh Tú buông tay, Nguyễn Ninh Vi kiệt quệ ngồi xổm xuống dưới đất, nghẹn ngào khóc nấc lên.
Oan ức, phẫn nộ, áy náy, tuyệt vọng ngập tràn trong cõi lòng khiến cô như sắp sửa sụp đổ.
"Cô Cảnh, em muốn rút khỏi cuộc thi, rút khỏi giới giải trí." Mặt cô nàng chôn trong đầu gối, khóc đến mức thở không ra hơi.
Có lẽ mình nên sớm chấp nhận sự thật mới phải.
Không muốn vật lộn nữa, cũng không còn có thể tiếp tục giãy giụa.
Từ giây phút Lộ Tử Sam rời đi, đời này cô sẽ mãi không thể tiếp tục diễn xuất.
Đào Hành Nhược lẳng lặng bước vào, Cảnh Tú thở dài một hơi, lùi về một bước.
Đào Hành Nhược ngồi xổm xuống, dịu dàng cùng cực ôm lấy Nguyễn Ninh Vi.
Cô nhẹ dùng cằm cọ mái tóc mượt mà của Nguyễn Ninh Vi, an ủi đối phương.
Cơ thể Nguyễn Ninh Vi cứng đờ, kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn người trước mắt.
Trên mặt cô nàng ngang dọc những hàng lệ khiến người ta tiếc thương.
"Chị đây." Đào Hành Nhược thấp giọng nói.
Tình cảm ấm áp trong mắt cô khiến trái tim Nguyễn Ninh Vi rung động.
Cô chợt hồi tưởng về mấy tháng trước, trên chiếc ghế nhựa tại bệnh viện, Đào Hành Nhược đã từng từ trên cao nhìn xuống đưa cô một tấm thẻ ngân hàng, lạnh lùng tuyên bố, "Tôi không cho vay mượn, nhưng cũng không để cô lấy không."
"Sau khi nhận tiền, từ giờ trở đi, cô sẽ trở thành người của tôi."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...