Không rõ bao lâu đã trôi qua, Quý Hựu Ngôn mới hoàn thiện bản nhạc vừa xuất phát từ linh cảm bất chợt của mình, cô ngân nga một lần rồi hài lòng buông bút.
Cô lập tức muốn chia sẻ niềm vui của mình với Cảnh Tú như một loại bản năng, không biết sao tự dưng lại nhớ ra trước khi cắm đầu cắm cổ chạy đến đây mình đang dở dang việc gì.
Cô cúi đầu nhìn chiếc áo sơ mi khoác ở trên vai, khóe môi cong lên, xoay người tìm Cảnh Tú.
Quả nhiên cô vừa mới quay người lại đã trông thấy cảnh tượng y hệt hồi họ từng ở bên nhau thuở nào - khi một người chăm chú làm việc thì người còn lại sẽ lẳng lặng bầu bên.
Cho dù không nói một lời, cho dù ai cũng bận rộn việc của riêng mình, vậy mà chỉ cần còn cùng ở chung một căn phòng thì họ luôn có thể tình cờ ăn ý nhìn nhau nở nụ cười, thế là đã đủ đong đầy cảm giác ấm áp và thư giãn để xua tan đi sự mỏi mệt.
Cảnh Tú đang đọc sách, cô thắc mắc nhìn về phía Quý Hựu Ngôn khi để ý thấy cả tiếng đàn và tiếng ngân nga đều đã ngừng lại, vừa nhìn đã tức thì chạm phải ánh mắt dịu dàng nồng đậm của Quý Hựu Ngôn.
"Xong rồi à?" Cảnh Tú gập sách lại, mang theo khăn tiến tới trước mặt Quý Hựu Ngôn.
Quý Hựu Ngôn ngẩng đầu lên nhìn Cảnh Tú, giãn mặt mày 'ừm' một tiếng.
Cô đưa lên sờ mái tóc còn ướt nước của mình, cực kỳ thức thời đánh giá, "Có phải bây giờ trông tôi ngốc nghếch lắm không?"
Ý cười hiện lên trong mắt Cảnh Tú, cô trùm khăn lên đỉnh đầu đối phương, vừa giúp Quý Hựu Ngôn lau tóc vừa thản nhiên trả lời, "Đúng là cực kỳ ngu ngốc."
Quý Hựu Ngôn nghe được xác nhận bèn nhu nhược dùng tay phải ôm lấy Cảnh Tú, than thở, "Sao cậu không an ủi tôi?"
Cảnh Tú phì cười, chế nhạo: "Biết tự nhận thức về bản thân tốt mà, cần gì an ủi."
Quý Hựu Ngôn bất mãn cọ cằm vào bụng Cảnh Tú.
Đã sang đầu hạ, chỉ mặc độc hai lớp áo mỏng khiến Cảnh Tú bị cọ đến mức ngứa ngáy.
Cô khó nhịn bắt lấy tay Quý Hựu Ngôn rồi lùi dần về đằng sau, giả bộ giận hờn liếc nhìn Quý Hựu Ngôn.
Quý Hựu Ngôn hơi nghiêng đầu, nụ cười vừa dịu dàng lại vừa ranh mãnh.
Gương mặt tự tin tỏa rạng phối với cảnh sắc lẳng lơ quần áo xộc xệch nửa kín nửa hở càng bùng thêm sức ảnh hưởng.
Trong nháy mắt Cảnh Tú như bị tê liệt trước sắc đẹp của đối phương.
Cô kìm lòng chẳng đậu lại quay về bên cạnh Quý Hựu Ngôn để giúp Quý Hựu Ngôn lau tóc, im lặng vài giây mới thấp giọng nói, "Không ngốc, rất gợi cảm." Dừng một lát, cô còn bổ sung theo cách rất ư tự lừa mình dối người: "Ý tôi là trông cậu rất gợi cảm khi cậu chăm chú sáng tác nhạc."
Quý Hựu Ngôn ngẩn người, vậy mà cũng tin là thật: "Thú thực thì tôi có một vấn đề luôn muốn hỏi cậu nhưng trước kia lại không đủ can đảm."
Cảnh Tú nhíu mày: "Cậu hỏi đi."
"Có phải cậu thích tôi ca hát hơn là diễn xuất đúng không? Có phải lúc tôi cất tiếng hát là lúc tôi cuốn hút cậu hơn cả đúng không?" Quý Hựu Ngôn nhìn Cảnh Tú chằm chằm, vẻ mặt khi hỏi còn cực kỳ nghiêm túc.
Vấn đề này luôn vướng víu trong lòng Quý Hựu Ngôn bao lâu này, quấy nhiễu cô suốt nhiều năm trời.
Cảnh Tú nhìn thấu sự bất an thấp thỏm khó nén của Quý Hựu Ngôn, trái tim bỗng đau đớn như bị kim đâm.
Cô rũ mi, giả bộ thản nhiên hỏi ngược lại: "Có phải cậu định dụ tôi nói lời ngon ngọt đúng không?"
Quý Hựu Ngôn ngơ ngác, lúc hiểu ra ý của Cảnh Tú thì không khỏi buồn cười.
Ánh mắt Cảnh Tú trở nên mềm mại.
Cô lấy khăn mặt ra khỏi đầu Quý Hựu Ngôn, sau đó ngồi xuống bên cạnh đối phương, nhìn hai chiếc bóng của mình và Quý Hựu Ngôn thân mật đan vào nhau, giải thích, "Lí do trước kia tôi yêu thích được trông thấy cậu hát vì tôi biết cậu thật lòng đam mê âm nhạc, rằng âm nhạc là giấc mơ của cậu nên tôi mới hy vọng cậu có thể làm những gì mình thích.
Không hơn không kém."
"Lúc cậu cất tiếng hát thực sự rất có sức hút."
"Cũng vô cùng hấp dẫn, vô cùng hút mắt khi diễn xuất."
Ánh mắt Quý Hựu Ngôn nhìn Cảnh Tú nóng dần.
Cảnh Tú nghiêng đầu nhìn Quý Hựu Ngôn chăm chú, cố gắng đè nén cảm giác thẹn thùng để thẳng thắn: "Nhưng đối với tôi thì thật ra kể cả khi cậu không làm gì mà chỉ cần ngồi im lặng thôi cũng đã..." Rất cuốn hút rồi.
Những lời chưa kịp thốt đã chìm trong nụ hôn triền miên say đắm của Quý Hựu Ngôn.
Lúc súng sắp bị cướp cò cũng là lúc Cảnh Tú vật vã muốn dừng: "Ngôn Ngôn...!Đợi vở kịch...!xong đã..."
Quý Hựu Ngôn cũng biết mình nên đặt việc nào lên hàng đầu, lý trí dừng tay.
Cô lưu luyến hôn môi Cảnh Tú rồi hỏi ngược lại: "Chờ vở kịch xong hmm?" Còn hai hôm nữa.
Cảnh Tú quay mặt đi hướng khác, thêm điều kiện: "Cũng phải đợi đến khi sức khỏe cậu tốt hơn nữa."
Quý Hựu Ngôn còn muốn hỏi "Thế bao giờ mới được tính là sức khỏe khá hơn" thì Cảnh Tú đã cản cô lại với gương mặt đỏ bừng tới tận mang tai: "Được rồi, đi sấy tóc đi, đừng để vết thương dính nước." Dứt lời cô đứng dậy muốn đi.
Quý Hựu Ngôn vội vàng níu cổ tay cô lại.
Cảnh Tú nhíu mày cho rằng đối phương lại định nói những lời thiếu đứng đắn.
"Tôi viết xong nhạc phim rồi, tôi chưa hát cho cậu nghe đâu đúng không, cậu muốn nghe chứ?" Quý Hựu Ngôn lại 'đứng đắn' hỏi.
Cảnh Tú ngạc nhiên.
Cô mở to mắt, coi việc ngồi xuống như câu trả lời.
Hiếm khi thấy Quý Hựu Ngôn lộ vẻ nghẹn ngùng, "Không gảy đàn được nên tôi chỉ hát chay thôi nhé."
"Không sao đâu mà." Cảnh Tú cổ vũ.
Quý Hựu Ngôn chắp tay trước ngực, đằng hắng một tiếng, đôi mắt lấp lánh nhìn Cảnh Tú, miệng nở nụ cười.
Giọng hát của cô trong trẻo từ tính, trầm bổng tựa đàn cello, Cảnh Tú vẫn luôn cảm giác mỗi khi Quý Hựu Ngôn cất tiếng hát đều mang theo một hương vị vô cùng đặc biệt.
Êm dịu như đang thì thầm phối với ca từ tinh tế đong đầy tình cảm chẳng khác nào những cơn sóng ngầm ngoài đại dương bao la, vừa biếng nhác lại vừa băn khoăn và dao động chứ không hề đau khổ hay sắc bén, cứ thế âm thầm bao phủ lên cảm xúc của Cảnh Tú khiến trái tim cô rung động.
Quý Hựu Ngôn đã hát xong được vài giây rồi mà xem chừng Cảnh Tú vẫn chưa đã thèm, cô vỗ tay, ánh mắt đầy tán thưởng, "Tôi dám chắc sau khi bộ phim được công chiếu, bài hát này sẽ leo bảng xếp hạng với tốc độ thần sầu."
Đây là đánh giá rất cao, Quý Hựu Ngôn mừng rỡ nhưng vẫn có chút không tự tin, "Thật vậy à? Thực ra tôi còn chưa gửi cho chị Bạc nghe thử, không biết có phải sửa đổi gì không nữa." Cô vẫn còn nuôi giữ ám ảnh trong việc sáng tác.
"Tôi cảm thấy bây giờ đã hoàn hảo rồi." Cảnh Tú chắc nịch.
Quý Hựu Ngôn chần chừ.
Cảnh Tú thở dài bất đắc dĩ, cô kéo tay đối phương, mười ngón đan xen: "Tin tưởng bản thân, tin tưởng âm nhạc, tin tưởng thị trường." Nếu là trước kia thì thứ Quý Hựu Ngôn thiếu hụt chính là danh tiếng, bây giờ cô đã có đủ cả, chỉ còn chờ cơ hội mà thôi.
Quý Hựu Ngôn lẳng lặng nhìn cô.
Một hồi lâu Quý Hựu Ngôn mới mỉm cười, dựa đầu vào vai Cảnh Tú, nhẹ nhàng nói: "Tôi tin tưởng cậu."
Sóng mắt Cảnh Tú dập dềnh.
"A Tú này, tháng sau tôi sẽ chính thức đổi hợp đồng với tổng giám đốc Đào và chị Ngụy.
Sau đấy tôi định thay đổi nhịp độ công việc, một năm chỉ nhận một phim thôi, đặt chất lên trên lượng.
Thời gian còn lại tôi sẽ dành ra để sáng tác nhạc, dành ra để sống.
Đợi đến khi công chiếu, bài hát trở nên phổ biến, tôi muốn phát hành album.
Tôi không quan tâm về thành tích, tôi chỉ muốn thực hiện ước mơ của mình."
Cảnh Tú vuốt tóc cô, cam đoan: "Tôi thấy được lắm." Ý tưởng của cô cũng giống của Quý Hựu Ngôn.
Trước giờ cô chưa từng yêu cầu Quý Hựu Ngôn phải đạt được thành tựu này thành tựu nọ, chỉ cần Quý Hựu Ngôn đừng quá nghiêm khắc với bản thân để sống vui vẻ là đủ rồi.
Quý Hựu Ngôn ngẩng đầu, nhấn mạnh: "Chi phí bỏ ra làm album đắt đỏ lắm đấy, nếu bán không nổi thì khả năng cao tôi sẽ mất cả chì lẫn chài, phải lang thang ngoài đầu đường xó chợ."
Cảnh Tú định an ủi Quý Hựu Ngôn rằng dù có lỗ nặng tới mức thành ra như vậy thì cũng không sao vì còn cô ở đây mà.
Có điều cô lo sẽ động chạm lòng tự trọng của Quý Hựu Ngôn nên đã há miệng rồi cuối cùng vẫn lựa chọn im lặng.
Quý Hựu Ngôn như nhận ra sự do dự của Cảnh Tú, cô nửa làm nũng nửa đùa cợt: "Nhỡ đâu thành thật thì liệu A Tú có chấp nhận nuôi tôi không?"
Cảnh Tú ngạc nhiên tới mức hàng mi run rẩy, đợi hồi lâu cô mới cúi đầu nhằm che giấu ý cười.
Trái tim Quý Hựu Ngôn như mềm nhũn.
Cô đã khiến A Tú phải dè dặt bao lâu rồi?
"Tôi không chứa chấp cậu đâu." Cảnh Tú từ chối.
Quý Hựu Ngôn còn đang ngạc nhiên thì đã nghe thấy cô nhẹ nhàng nói tiếp, "Những gì của tôi đều thuộc về cậu."
Quý Hựu Ngôn mềm lòng tới độ rối tinh rối mù.
Vẻ cảm động của cô khiến Cảnh Tú ngại ngùng, cuối cùng cô quyết tâm làm như không có chuyện gì để đổi chủ đề: "Đúng rồi, Dĩ Mân báo tôi mấy người đó sẽ tổ chức tiệc chúc mừng cho tôi sau khi vở kịch kết thúc.
Cậu đi cùng tôi không?"
Trước kia cô từng lờ mờ cảm nhận được rằng Quý Hựu Ngôn không thích tiếp xúc với bạn bè mình, cũng cự tuyệt gia nhập vào nhóm bạn của cô nên Cảnh Tú luôn nỗ lực giữ Quý Hựu Ngôn tránh khỏi việc xã giao với bạn bè cô.
Đấy cũng là nguyên nhân vì sao Quý Hựu Ngôn thậm chí còn chưa từng gặp mặt Đào Hành Nhược trước khi họ chia tay.
Cảnh Tú săn sóc bổ sung: "Nếu cậu không muốn cũng không sao, vốn tôi cũng định từ chối rồi nhưng bọn họ nhiệt tình quá.
Tôi sẽ cố gắng về sớm."
Bất ngờ thay lần này Quý Hựu Ngôn lại thoải mái đáp ứng: "Được mà, nếu họ không ngại thì tôi sẽ đi với cậu.
Đã lâu tôi cũng không thư giãn rồi."
Cảnh Tú quan sát vẻ mặt Quý Hựu Ngôn xem đối phương có đang miễn cưỡng hay không.
Quý Hựu Ngôn nắm tay dẫn cô ra khỏi phòng âm nhạc, vừa đi vừa trêu chọc: "Sao trông cậu lại chẳng hề chào đón chút nào vậy?"
"Chào đón mà." Cảnh Tú thấp giọng phản bác.
Cô theo Quý Hựu Ngôn vào phòng ngủ, lấy máy sấy, bật công tắc dự định giúp Quý Hựu Ngôn sấy tóc.
Có điều tiếng máy sấy o o vừa vang lên được hai giây thì cô đã tắt nó đi.
Cô quỳ xuống nhìn thẳng vào mắt Quý Hựu Ngôn, quyết định thắc mắc vấn đề băn khoăn từ tận đáy lòng: "Ngôn Ngôn này, có phải cậu không thích bạn bè của tôi không?"
Cô đã từng hỏi Quý Hựu Ngôn rất nhiều lần, Quý Hựu Ngôn không muốn gây khó dễ cho Cảnh Tú nên vẫn luôn trốn tránh, bảo Cảnh Tú cả nghĩ.
Giống trước kia, Quý Hựu Ngôn rũ mi buông lời phủ nhận: "Không phải đâu."
"Không phải tôi không thích họ, thứ tôi không thích là bản thân mình trong mắt họ thì đúng hơn." Quý Hựu Ngôn siết chặt bàn tay, ngước mắt đối diện với Cảnh Tú, thổ lộ nỗi niềm: "Tôi không muốn tiếp xúc nhiều với họ là vì một số hành động của họ khiến tôi cảm giác như thể...!họ khinh thường tôi.
Mỗi khi ở gần họ tôi luôn cảm giác mình là một kẻ trần như nhộng với hai bàn tay trắng, chỉ muốn độn thổ lẩn đi thôi."
Cảnh Tú nhíu mày, lòng đầy nhức nhối xen lẫn tức giận.
Cô chợt nhận ra dường như mình đã luôn sai hướng rồi.
Dù là chuyện giới thiệu Quý Hựu Ngôn cho bố mẹ hay bạn bè thì cũng xuất phát từ mong muốn Quý Hựu Ngôn càng thêm hạnh phúc, cô muốn chia sẻ toàn bộ cuộc sống, không, tất cả mọi thứ của mình cho Quý Hựu Ngôn.
Song tựa hồ ý tốt của cô lại xúc phạm Quý Hựu Ngôn hết lần này đến lần khác.
Trước khi giới thiệu cô đã nhai đi nhai lại rằng không được trêu chọc Quý Hựu Ngôn, không được dọa nạt Quý Hựu Ngôn.
Cô coi bọn họ là những người bạn đáng tin và biết cách tôn trọng nhau.
"Thực sự xin lỗi." Giọng Cảnh Tú khàn đặc, "Không đi nữa, cả hai chúng ta không đi nữa."
Quý Hựu Ngôn phẩy mũi cô, cười bảo, "Đi chứ, sao lại không đi."
Tình yêu cốt là để điểm tô cho cuộc sống thêm phần tươi đẹp mà.
Cô không mong Cảnh Tú tự biến bản thân thành một kẻ cô độc chỉ vì mình.
"Thật ra không hẳn là do hành xử của bọn họ đâu, có lẽ lúc trước tôi đã quá mẫn cảm và tự ti nên mới nhạy cảm như vậy, người nói vô tâm, người nghe hữu ý." Quý Hựu Ngôn an ủi Cảnh Tú.
Cô còn đùa giỡn: "Huống hồ trước kia lần nào gặp họ tôi cũng khoanh tay bó gối, sợ bóng khiếp gió, hèn nhát muốn chết.
Rõ ràng tôi phải là người nghênh ngang tự mãn nhất mới phải chứ."
Cảnh Tú lộ vẻ ngơ ngác.
Quý Hựu Ngôn quỳ ngồi, ghé sát vào người Cảnh Tú hôn một cái, đắc ý đáp, "Tôi có được cậu thì tôi khác nào kẻ giàu có nhất thế giới đâu.
Chẳng lẽ không đáng để kiêu ngạo hay sao?"
Cảnh Tú nhìn cô chằm chằm, ý cười dần rộn ràng trong ánh mắt.
Cô mở máy sấy sấy tóc giúp Quý Hựu Ngôn, vị ngọt của tình yêu như cũng được làn gió đưa đi sưởi ấm cõi lòng.
Giữa tiếng quạt o o, cô tiến lại gần thì thầm bên tai Quý Hựu Ngôn, "Hai hôm nữa hẳn sức khỏe của cậu sẽ tốt lên."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...