Nguyệt hắc phong cao.
Vốn dĩ, bọn Triển Chiêu cũng không cần lên đường vào thời điểm khuya như vậy, thời gian cũng không gấp, mặc dù sắp tất niên, nhưng thời gian vẫn còn dư dả, Hãm Không đảo cũng không cách Kim Hoa quá xa xôi.
Bạch Ngọc Đường còn muốn ném lại Triển Ký cho đại tẩu, để nó với Trân nhi chơi chung, mình có thể cùng Triển Chiêu tận hưởng thế giới hai người.
Không ai quấy rầy, rượu ngon trước mắt, hoa tiền nguyệt hạ.
Đời này đẹp biết bao.
Nhưng cuộc đời tươi đẹp đó chỉ tồn tại trong đầu Ngũ gia, mà sự thật thì lại là…
Trải qua kinh nghiệm nhiều năm của Tương tứ gia, sau khi tra hỏi thích khách dẫn về từ Thường châu, đã cho ra kết luận như thế.
Thuộc hạ của Dã Lợi Ngộ Khất đã bắt đầu chạy tới Kim hoa, mục đích chính là để gia chủ Bạch gia Kim Hoa bị quấy rầy không kịp trở tay.
Triển Chiêu híp lại mắt mèo, “Hắn muốn ra tay từ trên người Bạch phu nhân đi…”
Bạch phu nhân…
Bạch Ngọc Đường trừng mắt nhìn, cái từ “Bạch phu nhân này” nói ra còn khiến hắn nghĩ tới, Triển Chiêu, sau đó là gắng sức lắc đầu.
Loại suy nghĩ này mình tự nghĩ cũng thôi, nếu là nói ra trước mặt Triển Chiêu thì.
Móng mèo tuy đã thu lại so với năm đó rất nhiều, nhưng khi cào vẫn còn đau lắm, nếu con mèo con lỳ lợm thích nạo người này nổi cơn, cuối cùng tổn thương còn không phải là Ngũ gia.
Bạch Ngũ gia chỉ lặng lẽ nhìn Triển Chiêu ở bên cạnh.
Mà tứ thử còn lại cũng sững sờ, cái từ “bạch phu nhân” thốt ra từ trong miệng Triển Chiêu nghe cứ cảm thấy sai sai, cuối cùng chỉ có Tương Bình nhẹ nhàng ho khan hai tiếng “Khụ khụ, không sai, chỗ Cẩm Đường gần đây bận bịu, chuyện làm ăn gần tới cuối năm đều phải tổng kết lại, còn nữa, gần đây có truyền tới tin tức Bạch tẩu tử đang mang thai đứa thứ hai. Tóm lại, bây giờ nếu không có ai giúp đỡ, muốn làm Bạch gia tay chân loạn lạc, cũng rất dễ dàng, mặc dù dùng bản lãnh Cẩm Đường, sẽ không xảy ra đại sự, bất quá…”
“Bạch gia Kim Hoa xảy ra chuyện, Ngọc Đường tuyệt sẽ không bỏ qua, ít nhất, có thể làm rối loạn bước đi của chúng ta…” Triển Chiêu cắn cắn môi, “Suy cho cùng…”
Bạch Ngọc Đường lạnh sắc mặt, “Miêu nhi, đừng nghĩ bậy, em đã đáp ứng ta, trong lòng có chuyện đều phải cho ta biết, đã vậy, những chuyện như vậy xảy ra, ta tự nhiên không cách nào khoanh tay đứng nhìn..”
“…”
Triển mỗ có đáp ứng huynh sao? Rõ ràng chỉ có huynh đáp ứng ta mà thôi!
Nhưng, bất kể thế nào, chuyện Bạch gia của Kim Hoa đã không thể chờ được nữa, bọn họ không thể đợi tới lúc Bạch gia thật sự có chuyện rồi mới trở về giúp đỡ, chờ đến khi đó, đã không còn kịp nữa rồi, chính vì thế, Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu dẫn theo Triển Ký lên đường trở lại Kim Hoa trước.
“Mấy vị ca ca, hôm nay chúng ta đi trước Kim Hoa, đợi chuyện trên Hãm Không đảo kết thúc, các anh trở về nhớ cẩn thận, đừng để người của Dã Lợi Ngộ Khất lợi dụng sơ hở, hôm nay…”
Tương tứ gia phất quạt lông, “Lão ngũ an tâm, người theo dõi Thường Châu đã tìm được, tuy gián điệp ở Hãm Không Đảo còn ở chỗ tối, nhưng chúng ta còn tên thích khách trong tay, chỉ cần có thể tra hỏi ra chuyện của Bạch tẩu tử, dĩ nhiên còn có thể hỏi ra những chuyện khác, chẳng qua là vấn đề thời gian thôi, yên tâm, chờ chuyện bên này giải quyết xong, chúng ta tự sẽ đi theo.”
Mục đích của Dã Lợi Ngộ Khất, Triển Chiêu với Bạch Ngọc Đường đại khái đã hiểu, nếu là người bình thường, giúp hắn cũng không sao, nhưng…
Dã Lợi Ngộ Khất với Diệp Thời Tích xưa kia có thâm thù đại hận.
Nói cho cùng, trước khi gặp được Triển Lâm, Diệp Thời Tích vẫn luôn nghĩ tới chuyện tìm hắn báo thù, sau đó vì nhiều nguyên nhân, mặc dù Diệp Thời Tích đã bỏ xuống thâm thù trong lòng, cũng lười đi tìm hắn, nhưng, muốn nàng hoàn toàn bỏ qua cho hắn, là không thể nào.
Cao lắm là, không đi tìm hắn nữa, nhưng cứu hắn hả…
Diệp Thời Tích chỉ biết cười lạnh một tiếng, “Thôi đi, ta mong hắn chết còn không được đây!”
Còn Bạch Ngọc Đường với Triển Chiêu, bọn họ cũng không có mấy thiện cảm với Dã Lợi Ngộ Khất, mặc dù không tới mức hận hắn sao không chết đi, nhưng cũng sẽ không nguyện ý vô duyên vô cớ giúp đỡ hắn.
Triển Chiêu là vì đại tẩu của mình, còn Bạch Ngọc Đường…
Chính là vì Triển Chiêu.
Năm đó Triển Chiêu suýt nữa hi sinh ở chiến trường, tuy nói đó chẳng qua là ngoài ý muốn, nhưng thật sự là kinh tâm động phách, mà những kẻ suýt chút nữa hại chết Triển Chiêu, chính là người Tây Hạ.
Vì vậy, Bạch Ngọc Đường đối với người Tây Hạ, bất kể là quan cao, hay còn là dân chúng bình thường, đều không có thiện cảm.
Thậm chí là hết sức chán ghét, đặc biệt là với tên Dã Lợi Ngộ Khất kia.
Hừ, ai thèm quan tâm tới sống chết của hắn, nếu bây giờ hắn đứng trước mặt Ngũ gia, Ngũ gia nhất định sẽ cho hắn một đao, dám hại Ngũ gia với Miêu nhi phải xa cách nhiều năm như thế, hơn nữa, còn khiến Miêu nhi của mình để lại một di chứng như vậy, cho hắn một đao là quá lời… hừ…
Bạch gia càng nghĩ càng cảm thấy, không biết có cần lên tiếng với Diệp Thời Tích, khi nào đối phó với gã, nhớ để lại một chút cho hắn ra tay hay không.
Bởi vì dẫn Triển Ký theo, nên Bạch Ngọc Đường với Triển Chiêu không thể cỡi ngựa, chỉ dẫn theo cỗ xe ngựa chạy tới Kim Hoa.
Chẳng qua, xe ngựa này được an bài theo tính tình Bạch ngũ gia, vừa thoải mái, vừa an trí, mà cũng vì thế gây ra không ít phiền toái suốt dọc đường.
Bạch Ngọc Đường dựa vào xe ngựa, “Chậc chậc, chút tài nghệ này cũng dám dương đao trước mặt Bạch Ngũ gia…”
“Ngọc Đường có cảm thấy dọc đường này, sơn tặc quá nhiều hay không?” Triển Chiêu cau mày, ôm chặt tiểu hài nhi trong ngực, “Hiện giờ cũng không phải thời chiến, vì sao nhiều sơn tặc tới vậy đây…”
Bạch Ngọc Đường hừ lạnh một tiếng, “Có gì mà kỳ quái, đại khái là tên khốn Dã Lợi Ngộ Khất kia giở trò đi…”
Bạch Ngọc Đường chợt dừng lại, “Ý em là…”
Bạch Ngọc Đường dầu gì cũng là kẻ thông minh, vừa được nhắc nhở đã nghĩ hiểu: “Chậc chậc, Dã Lợi Ngộ Khất dù sao cũng là một Đại vương Tây Hạ, hôm nay còn phải mượn tay sơn tặc tới cản chúng ta, chỉ sợ cuộc đời sung sướng của hắn sớm chấm dứt rồi, đại khái, Lý Nguyên Hạo đã phát hiện hành động gần đây của hắn, ai, gần vua như gần cọp, huống hồ gì còn là kẻ giống như Lý Nguyện Hạo.
Tới cả Triệu Trinh nhìn qua chỉ là kẻ văn nhược trong hoàng cung Đại Tống, cũng đóng một vai hết sức khó đối phó, thì kẻ giống như Lý Nguyên Hạo càng không cần phải nói.
“Ngọc Đường, chúng ta phải tăng tốc.” Triển Chiêu khẽ thở dài, “Dã Lợi Ngộ Khất hôm nay đã là cùng đường mạt lộ rồi, chỉ sợ hắn sẽ không bỏ qua dù chỉ một cơ hội nhỏ nhoi, thỏ gấp còn biết cắn người, huống gì hắn còn là một con sói, nếu hắn muốn đánh chủ ý lên người Bạch phu nhân, thì…”
Phải nhanh lên.
Bạch Ngọc Đường cuối cùng cũng nghiêm túc, “Đã thế thì mau lên xe, chúng ta tận dụng lúc trời còn sáng chạy tới Kim Hoa, mặc dù chuyện này phức tạp, nhưng đại ca sẽ không chịu ngồi không, có lẽ huynh ấy còn chưa biết lý do, nhưng nhất định sẽ có nghi ngờ, đừng lo lắng quá, chúng ta cứ gắng hết sức thôi.”
Coi như chuyện có gấp hơn nữa, Bạch Ngọc Đường cũng sẽ không nói ra lời “Đi suốt đêm”, liếc nhìn Triển Chiêu đang há miệng, chặn lại lời của y, “Không được thương lượng nữa, chúng ta tìm khách sạn đi!”
Nếu để Triển Chiêu đi đường đêm bị cảm lạnh, thì phải làm sao?
Tuy Triển Chiêu bĩu môi, ngoài miệng không nói, nhưng tim lại thật ấm áp.
Chẳng qua vẫn cứ lo lắng khôn nguôi.
Lý Nguyên Hạo để ý tới hành vi của Dã Lợi Ngộ Khất, vẫn như cũ không muốn thả người, có lẽ không muốn để hắn sống sót, mặc dù Dã Lợi Ngộ Khất đã có ý muốn quy ẩn.
Người chết chính là sự đảm bảo tốt nhất, hiện nay Dã Lợi Ngộ KHất đã có uy vọng cực cao ở Tây Hạ, cho dù có quy ẩn, cũng là một sự tồn tại hết sức to lớn, Lý Nguyên Hạo là kẻ lòng dạ độc ác, tự nhiên sẽ không bỏ qua cho hắn.
Dã Lợi Ngộ Khất chính là hiểu điểm này, nên bất kể ra sao cũng muốn mượn sức Diệp Thời Tích để chạy khỏi Tây Hạ.
Chỉ cần không còn ở lại địa bàn Tây Hạ, Lý Nguyện Hạo có ra tay cũng sẽ cố kỵ hơn nhiều. Cho dù lòng dạ hắn có ác độc hơn nữa, cũng không muốn gây sự, Tây Hạ với đại Tống khó khăn lắm với bình ổn lại, tuy dã tâm của Lý Nguyên Hạo còn cao xa hơn thế nữa, nhưng đại tướng Tây Hạ trong chiến tranh mấy năm trước đã chết đi rất nhiều…
Tây Hạ đã hi sinh, mà Đại Tống, còn có Bàng Thống.
Cho nên Dã Lợi Ngộ KHất hiểu, mình phải nhanh chóng rời khỏi Tây Hạ, tốt nhất, là có thể vào ở đất Miêu Cương mà Diệp THời Tích từng sống khi bé, như vậy, có lẽ sẽ được an toàn.
Cho nên, hắn phải nhanh chóng bắt lấy chuôi của Diệp THời Tích.
Triển Chiêu, Triển Lâm, hoặc là Triển Ký.
Chẳng qua, nghĩ thì dễ, lúc thật sự hành động, thì phải dùng tới số lượng người lớn, mà bây giờ, Dã Lợi Ngộ Khất cảm thấy đầu óc quá hỗn loạn, Lý Nguyên Hạo đang dần dần thu lại người trong tay hắn, người hắn có thể dùng hiện giờ đã giảm đi một cách nhanh chóng.
Chưa kể…
Hảo Thủy Xuyên.
Diệp Thời Tích từng đứng trên chiến trường, cười lạnh.
Nơi này, chính là nơi năm ấy nàng đã cứu Triển Chiêu.
Nơi này, chính là nơi năm ấy nàng gặp lại người gọi là “phụ thân”.
Mà bây giờ, “phụ thân” của nàng tựa như đang cần nàng giúp đỡ.
Bây giờ thì mới nhớ tới nàng, nàng hiện giờ cũng đã gần 30, ngược lại khiến nàng nhớ tới, nàng vẫn nhớ, năm mình còn đậu khấu niên hoa, người đó từng muốn giết chết nàng đây?
Diệp Thời Tích đi tới bên cạnh chồng mình, “Tình huống bên Thường Châu sao rồi?”
“Ừ, có chút tiến triển, Bạch Ngọc Đường với Tiểu Chiêu đã dẫn theo Ký nhi tới Kim hoa rồi, nghĩ một chút, muốn phá hủy kế hoạch của Dã Lợi Ngộ Khất cũng không cần bao nhiêu thời gian, bên chúng ta lại có thêm sức mạnh…” Triên Lâm thu hồi thơ, “Không chừng còn có thể về nhà trước cuối năm đây!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...