Dụ Thụ Khoái Lai Khẩu Khẩu



Sặc sỡ hổ nguyên bản chính là nhu thuận nằm bên bờ suối, thấy chưởng phong sắc bén của Huyền Vô Hàn đánh tới, đôi mắt trợn to, nghiêng đầu sang chỗ khác hướng Huyền Vô Hàn thét dài, chân trong nước suối đều rung động, khí thế kia mang theo sức gió đánh qua mặt nước kích động tầng tầng lớp lớp sóng, khiến gương mặt Vân Ly nhất thời trắng bệch, cũng sợ hãi tới mức té vào trong nước, uống liền mấy ngụm nước mới đứng vững, cái đầu lộ ra khỏi mặt nước, cả mắt lẫn mũi đều bị nghẹn đỏ.

Huyền Vô Hàn không nghĩ tới cử động của mình kinh hách tới sặc sỡ hổ, thấy Vân Ly bộ dạng chật vật, đau lòng vạn phần, lại không để ý mãnh hổ bên kia một bộ khí thế khiến người sợ hãi, thả người nhảy xuống, đầu ngón chân đạp trên mặt nước, một tay cuốn lấy Vân Ly, tay kia đánh vào mặt nước, mượn lực bắn lên thân thể mình cũng đem Vân Ly từ trong nước mò lên, hai người đầu ngón chân vừa mới chạm lên mặt đất, Huyền Vô Hàn liền cảm thấy một đạo kình phong đánh úp lại, hắn nhất thời ngừng thở, nâng thân mình Vân Ly, lắc mình tránh ra.

Sặc sỡ hổ thấy mình không chụp được người, thập phần tức giận, hướng tới Huyền Vô Hàn hét lớn một tiếng, một bộ muốn nhào lên. Huyền Vô Hàn mang theo lãnh ý muốn một chưởng đánh chết ý đồ muốn thương tổn Vân Ly của sặc sỡ hổ, nhưng không ngờ hắn vừa mới nâng tay đã bị Vân Ly kéo lấy ống tay áo.

Nhìn lại, thấy Vân Ly đối với Huyền Vô Hàn lắc đầu, rồi tiến lên từng bước, chắn trước mặt Huyền Vô Hàn, thấy Huyền Vô Hàn vội vàng che chở, Vân Ly hé miệng cười, nhỏ giọng : “Nó chính là phu quân Tố Tuyết, phụ thân Kim Ban.”

Huyền Vô Hàn lắp bắp kinh hãi, quay người lại cẩn thận đánh giá một chút sặc sỡ hổ đang gầm lên giận dữ, càng xem càng cảm thấy Vân Ly nói đúng, liền lui về phía sau từng bước, cười khẽ đứng lên : “Không thể tưởng tượng được tìm nhiều năm như vậy, lại bị ngươi tìm được rồi. Khó trách nó thấy ta hung ác như thế, cùng Tố Tuyết năm đó như nhau, hay thằng nhãi này lại với ngươi dễ bảo?”

Thấy Huyền Vô Hàn ánh lên ý cười nhìn mình, sắc mặt Vân Ly đỏ lên, cắn cắn môi “ Ngươi lúc nào cũng nghĩ đến đứa nhỏ, kế thừa hậu tự đế vương, đâu đáng giá khiến chúng nó phục tùng.” Lời nói mang theo buồn bực cùng ủy khuất khiến Huyền Vô Hàn dở khóc dở cười, nếu hắn là cái loại người như Vân Ly nói kia, thì đã sớm nạp phi, cớ gì, luôn luôn coi chừng Vân Ly. Còn nữa, cho dù Vân Ly không phải Phượng Loan tinh, không thể thừa dựng, hắn cũng sẽ không yêu những người khác, con nối dõi mà thôi, chỉ cần phong cho một cái hài tử của vương gia thừa tự là được rồi.


Vân Ly không để ý tới Huyền Vô Hàn, thẳng hướng sặc sỡ hổ, tuy biết rõ lão hổ này chính là phu quân Tố Tuyết, nhưng vẫn như cũ có chút khiếp sợ, Huyền Vô Hàn cũng nhìn chằm chằm lão hổ kia, để phòng ngừa nó đột nhiên làm khó dễ.

Chính là hai người đều quá mức lo lắng, sặc sỡ hổ thấy Vân Ly chậm rãi tới gần nó, phát ra âm thanh ừng ực, thong thả bước chân cọ cọ sang, dùng đầu lưỡi ẩm ướt bắt đầu liếm liếm tay Vân Ly, vô tình đem lưng bàn tay Vân Ly tróc ra một mảnh ửng đỏ, Huyền Vô Hàn khẽ quát một tiếng, kéo Vân Ly ôm vào trong ngực.

“Mặt trời đều nhanh hạ xuống, ngươi có đói bụng không?” Huyền Vô Hàn nói xong, liền lôi kéo Vân Ly lên ngựa. Ai ngờ Vân Ly thở nhẹ một tiếng, thân mình vừa lệch. Lúc trước thình lình xảy ra biến cố, quên mất việc sưng chân, lúc này bước đi, mới thấy một cỗ đau đớn đánh úp lại, hắn thiếu chút nữa cắn nát cánh môi, sắc mặt cũng bắt đầu trắng bệch, cái đó và hắn một thân ướt đẫm cũng thoát không khỏi liên quan.

Huyền vô Hàn nhướng mày, âm thầm tự trách mình bất cẩn, hắn cởi áo ngoài khoác lên mình Vân Ly, đang muốn thôi chưởng cấp Vân Ly một ít chân khí đã thấy Vân Ly sắc mặt trắng bệch, tay ôm bụng ở trước mặt hắn gục xuống.

“Ly nhi, làm sao vậy?” Huyền Vô Hàn cực kỳ hoảng sợ, đem người ôm vào trong lòng, thoáng dùng nội lực, cảm thấy quanh thân Vân Ly đều lạnh lẽo, nhưng không biết là vì sao. Vân ly tuy rằng té xuống, nhưng chưa ngất đi, hắn chỉ cảm thấy cả người bắt đầu vô lực, nhất là bụng trướng đau, giống như có một cây đao ở bên trong khuấy đảo, đau đến hắn ngay cả lời nói đều không nói hết được, gắt gao túm trụ vạt áo Huyền Vô Hàn, thở khẽ lên.

“Vô Hàn… Ta đau…. Ngô …” Nếu không phải đau đến không thể chịu đựng nổi, Vân Ly tuyệt đối sẽ không không nói nên lời , Huyền Vô Hàn gấp đến độ ngay cả tim đang đập cũng muốn ngừng lại. Nơi này ở Thiên Sơn, cách Linh cừ ích nhất cũng hơn trăm dặm, đừng nói Vân Ly hiện tại không chịu nổi xe ngựa xốc nảy, dùng kỵ mã chạy trở về cũng tiêu tốn mất mấy canh giờ, trong mấy canh giờ này Vân Ly có thể hay không có việc, Huyền Vô Hàn căn bản không dám tưởng tượng.

“Ly nhi, chỗ nào đau? Là nơi này sao ?” Huyền vô Hàn đưa bàn tay dán chỗ bụng Vân Ly, hơi di chuyển một tia chân khí, đúng lúc này Vân Ly lại nức nở một tiếng , tựa hồ càng thêm khó chịu, khó chấp nhận. Huyền Vô Hàn nhanh chóng thu tay lại, ôm ngang Vân Ly, ngẩng đầu liếc Thiên Sơn một cái, nếu không phải tình thế bắt buộc, hắn cũng không muốn tiếp tục bước vào.


Từ xưa triều đình cùng giang hồ đều có một loại cân bằng vi diệu, nước sông không phạm nước giếng. Nhân sĩ giang hồ xưa nay đều có quy cũ riêng mình, nếu bọn hắn không là nguy cơ của triều đình, triều đình cũng không tốn công đi quản giang hồ. Cái loại Hoàng tử vì kế vị lợi dụng thế lực giang hồ tự nhiên cũng có, thế nhưng không phải lần nào là cũng thành công, nhân sĩ giang hồ tuy rằng võ công cao cường, nhưng cũng khó lòng địch thiên quân vạn mã.

Dần dà, người trong giang hồ đối với sự kết giao của triều đình cũng cố ý né tránh.

Tuy nói Huyền Vô Hàn cùng vị Giáo chủ Vụ Ẩn giáo, đứng đầu Thiên Sơn, Thượng Quan Thanh Y chưa từng gặp mặt, nhưng thiên sơn rốt cuộc vẫn là ranh giới Tuyết Uyên, lúc trước Vụ Ẩn giáo chọn nơi này làm thánh địa giáo phái, có cùng Hoàng tổ phụ Huyền Vô Hàn từng có chút giao tình, cũng có một tờ công văn. Hiện giờ hắn mang theo Phượng quân tiến đến cầu y, nói vậy sẽ không bị ngăn trở.

Nếu là Thượng Quan Thanh Y dám can đảm cự tuyệt, hắn tin tưởng ngày mai Thiên Sơn nhất định là một mảnh huyết hải.

Từ dưới chân Thiên Sơn chạy vội tới sườn núi chỗ cửa cung dưới bậc thang Vụ Ẩn giáo, chỉ ngắn ngủn một chút công phu, sặc sỡ hổ theo sát phía sau, nâng đuôi dài đi theo Huyền Vô Hàn. Đệ tử thủ vệ trong giáo từ rất xa liền thấy một người một hổ chạy vội đến, lúc này liền phân phó một người đi bẩm báo. Đến lúc thấy rõ Huyền Vô Hàn trong lòng ôm một nam tử thanh lệ sắc mặt trắng bệch, hắn chần chờ một hồi, tiến lên phía trước : “Không biết vị công tử này là…”

Hắn xem Huyền Vô Hàn lạnh lùng bất phàm, khí thế bức người, suy nghĩ vừa chuyển liền biết người này nhất định không tầm thường, vả lại xem khinh công mới vừa rồi, rõ ràng là một cao thủ. Nếu lời nói không thỏa đáng lại cấp Vụ Ẩn giáo thêm phiền toái, hắn cũng khó tránh được tội.

Huyền Vô Hàn nâng mâu nhìn hắn một cái, trầm giọng : “Trẫm muốn ngay lập tức thấy mặt Giáo chủ của các ngươi, nếu chậm trễ, ngươi có đảm đương nổi?”


Người nọ nghe xong Huyền Vô Hàn tự xưng, sắc mặt hơi thay đổi, còn muốn mở miệng yêu cầu tín vật thì chợt nghe một người dùng khí truyền âm : “Còn không mau mau thỉnh Huyền đế vào đi!” Thanh âm ôn nhuận khoáng đạt, nội lực có thể xuyên thấu tầng tầng lâu vũ, còn mang cả kình phong, đó không phải Thượng Quan Thanh Y thì là ai .

Huyền Vô Hàn ôm Vân Ly đi đến tiền thính, một người mỉm cười ngồi nhìn, phong tư yểu điệu, vạt áo phiêu phiêu, một công tử khí chất xuất trần. Nhìn hắn tuổi bất quá cũng nhược quán, thế nhưng khí thế cũng không thua thân là đế vương Huyền Vô Hàn, thoáng suy tư một phen, liền biết người này nhất định là giáo chủ Vụ Ẩn giáo Thượng Quan Thanh Y. Hắn một thân nguyệt nha bạch y, dung nhan tuấn mỹ, thực không giống như giang hồ đồn đãi là huyết ma gíao giáo chủ.

“Hoàng thượng hôm nay đến Vụ Ẩn giáo, là vì Phượng quân trong lòng sao?” Thượng Quan Thanh Y nhìn thoáng qua người Huyền Vô Hàn bảo hộ trong ngực, hắn mặc dù không thích nghe những chuyện trà dư tửu hậu, nhưng Huyền đế sủng ái Phượng quân cả thiên hạ đều biết, có thể được Huyền Vô Hàn ôm chặt vậy, e là, chỉ có một mình Phượng quân.

“Đại phu của nơi này đâu? Nếu là có thể trị liệu cho Phượng quân, Trẫm hứa miễn cho Vụ Ẩn giáo một năm thuế má lao dịch.” Huyền Vô Hàn nói lời vân đạm phong khinh, nhưng nội dung bên trong cũng thực thực tế. Thượng Quan Thanh Y kinh ngạc liếc mắt nhìn Huyền Vô Hàn, khẽ cười : “Huyền đế quả nhiên là người sảng khoái, chỉ là cái giá Ngài đưa ra khiến ta có chút không thoải mái …”

Hắn đứng trước mặt Huyền Vô Hàn lại không xưng là thảo dân, còn nói không thoải mái, sắc mặt Huyền Vô Hàn lúc này rét lạnh đến cực điểm, lại nghe Thượng Quan Thanh Y lên tiếng : “Phượng quân tâm tính dịu dàng, cũng không phải người đại gian đại ác, không cần Hoàng Thượng dùng một năm thuế má lao dịch để đổi lấy trị liệu. Mạch Chiêu, đi thỉnh đại phu đến đây.”

Vẫn túc trực bên ngoài, một tiểu hài đồng mười một mười hai tuổi nghe xong, liên tục gật đầu không ngừng, xoay người chạy đi.

Huyền Vô Hàn thở phào nhẹ nhõm, hướng Thượng Quan Thanh Y nói : “Đa tạ.” Giọng hắn thành khẩn, một chút cũng không có dáng vẻ kiêu ngạo của Đế vương, Thượng Quan Thanh Y tiếu ý càng sâu, trong đầu nảy sinh ý tưởng muốn cùng Huyền Vô Hàn kết giao. Tranh bá võ lâm, Vụ Ẩn giáo không có ý định này, về phần Huyền Vô Hàn người này, lợi dụng hắn vì triều đình làm việc, cũng phải nhìn Thượng Quan hắn có nguyện ý hay không. Nhìn Huyền Vô Hàn, Thượng Quan Thanh Y đã nghĩ không sai.

“Hoàng thượng theo ta đến thiên điện, Phượng Quân tựa hồ bị hàn, phải nhanh chóng làm ấm lên.”


Huyền Vô Hàn ôm Vân Ly vào phòng, buông màn giường, thay Vân Ly bỏ đi y phục ẩm ướt, kéo chăn trùm lên người Vân Ly. Không lâu sau, Thượng Quan Thanh Y liền sai người đưa tới quần áo sạch sẽ. Huyền Vô Hàn nhìn Vân Ly đang ngủ mê man vẫn như cũ ôm bụng mình, biết hắn đau dữ dội, trong lòng cũng một trận đau.

Dung đại phu rất nhanh đi tới, thoáng thấy Huyền Vô Hàn, đang muốn quỳ xuống “ Miễn, mau xem Phượng quân, thân thể rốt cuộc là làm sao vậy?” Huyền Vô Hàn một tiếng trách cứ khiến Dung đại phu lập tức đứng thẳng người, râu mép méo mó run lên, không dám ngồi bên giường, chỉ dám quỳ sát bên giường khẩn cấp bắt mạch cho Vân Ly.

“Phượng quân bị hàn khí, dẫn đến thai trong bụng bất ổn, nhưng cũng may thân thể Phượng quân cường tráng khỏe mạnh, chỉ cần uống thuốc xua tan hàn khí thì tốt rồi, nếu Hoàng thượng sợ dược tính có trong thuốc thương tổn Long thai, thì ngâm nước ôn tuyền cũng được. Chỉ là ngày sao nếu không khả …” Dung đại phu quỳ trên mặt đất thao thao bất tuyệt, Huyền Vô Hàn ngẩn ra, kéo lấy bả vai Dung đại phu, đem người toàn lực kéo qua.

“Ngươi nói cái gì? Cái gì Long thai ? Ly nhi hắn có thai sao ?”

Không khống chế được tâm trạng vui mừng như điên, Huyền Vô Hàn cũng không khống chế được độ mạnh yếu, siết chặt áo Dung đại phu trợn trắng mắt, Thượng Quan Thanh Y thấy thế, không thể làm gì khác hơn là đem người cứu ra, hơi khom người hạ nói : “Chúc mừng Hoàng Thượng, Phượng quân.”

Huyền Vô Hàn đè lại tâm tình kích động, cầm lấy tay Vân Ly, hôn một cái “ Thượng Quan giáo chủ, Trẫm nhớ Thiên Sơn có ôn tuyền, Trẫm muốn dẫn Phượng quân đi vào.”

Thượng Quan Thanh Y mỉm cười, xoay người phân phó Mạch Chiêu vài câu, Huyền Vô Hàn ôm lấy cả người lẫn chăn của Vân Ly, rất sợ Vân Ly té xuống, bước đi đều chậm thả bước chân, nào đâu dám dùng khinh công bay vọt nữa.

Thấy người đi vào ôn tuyền, Thượng Quan Thanh Y khóe môi câu dẫn, trong lòng cũng mơ hồ có chút ước ao, năm hắn nhược quán, giáo trung thuộc hạ cũng khuyên hắn chọn lựa một nữ tử thành thân. Thế nhưng trong tâm trống vắng há có thể vì thành thân mà bổ khuyết? Hôm nay thấy Huyền Vô Hàn đối Vân Ly thâm tình, hắn nghĩ nghĩ có hay không một ngày nào đó cũng gặp được một người khiến hắn yêu đến tận xương tủy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui