Ám muội Huyền Vô Hàn nhận được tin tức rất mau, từ Tư Noãn điện đến Vạn Hoa Đường, ngồi kiệu cũng mất gần nửa canh giờ. Nói như vậy, hắn rõ ràng là vận nội kình, dùng khinh công chạy tới. Thực làm cho người ta ngoài ý muốn. Hắn vừa tiến vào tẩm điện, đã nghe đến một cỗ thanh lương hương khí. Ảnh vệ báo lại Vạn Hoa Đường đi mời Ngự y, hắn liền mất hồn mất vía chạy đến, thậm chí đi được nửa đường liền vứt kiệu, đề khí chạy đến. Vừa bước vào tẩm điện, hắn dĩ nhiên có chút hối hận, chính mình đã qua tuổi dễ xúc động, về tình về lý cũng không nên lỗ mãng như vậy. Chính là, ngửi được hương khí này, đôi mắt hắn chợt lóe, loại mùi này, hắn tuyệt đối không xa lạ gì, năm đó Vân Ly bị bệnh đậu mùa quanh thân cũng là loại hương này, chẳng lẽ… Bịch một tiếng, cửa nội điện bị người một cước đá văng, Huyền Vô Hàn vẻ mặt lạnh lùng, rất nhanh tìm được Tô Vũ Lâm đang ngồi trên giường, đảo mắt liền nhìn thấy hắn lộ ra cổ cùng cánh tay, trên da che kín điểm đỏ thật nhỏ. Loại này tương tự tình cảnh làm cho hắn ngực nhói đau năm đó, há mồm lại nói không ra lời. Đến khi đem lời trong miệng khó khăn nói ra thì đã muốn khàn khàn. “Hắn… Lại bệnh đậu mùa sao?” Không phải nói trị liền sẽ không tái lại sao? Như thế nào còn có thể… Như là thật vất vả có một tia an ủi, lại bị người hung hăng vạch vết sẹo ra, liền cảm thấy trước mắt biến thành màu đen. Ngự y cùng Tô Vũ Lâm đồng thời kinh ngạc liếc nhìn Huyền Vô Hàn, Tô Vũ Lâm phát giác sắc mặt y có chút trắng bệch, lại cảm thấy có chút đau lòng, giống như nhiều năm trước kia, cái biểu tình này hắn đã từng gặp qua. Nhưng là hắn tuyệt đối không có khả năng gặp qua, tâm trạng này quấy nhiễu nỗi lòng hắn làm cho hắn buồn bực, lời nói ra lại vô tình mà tuyệt tình. “Xem ra Phượng quân mạng thật lớn, trước kia bị bệnh đậu mùa lại không chết a.” Lời này vừa nói xong, đã thấy Huyền Vô Hàn lập tức đỏ hai mắt, phút chốc lắc mình đến trước mặt Tô Vũ Lâm, lấy tay chế trụ cổ hắn âm thanh lạnh lùng : “Trẫm không cùng ngươi so đo, thân phận của ngươi đến nay vẫn u mê. Nếu không phải khuôn mặt này của ngươi, gia yến ngày đó ngươi liền thân thủ lưỡng phân (đầu mình hai nơi)!” Lời của hắn đủ ngoan*, chính là Tô Vũ Lâm khó chịu nheo lại ánh mắt, không thấy nửa điểm thương tiếc trong đôi mắt lạnh lùng của Huyền Vô Hàn. Hắn ái Vân Ly sâu vô cùng, năm đó bệnh đậu mùa, hắn luôn canh cánh trong lòng. Tuy rằng Vân Ly mạng được cứu trở về, nhưng hắn lại như cũ tự trách. Đối với Tô Vũ Lâm một bộ sinh tử vô nghĩa, hắn giận không thể bảo. Người này, chẳng lẽ một chút cũng không thương tiếc chính mình sao? *Ngoan : ngoan độc Ngự y ở một bên tâm kinh đảm chiến*, nhỏ giọng : “Hoàng thượng, công tử hắn… không phải bệnh đậu mùa, chỉ là đào mao đâm vào da thịt, xoa thuốc mấy canh giờ thì tốt rồi.” Huyền Vô Hàn ngẩn ra, buông lỏng tay, vẻ mặt có chút quái dị, “Có thật như vậy không?” “Vi thần không dám lừa gạt Hoàng thượng…” Lại nhìn Tô Vũ Lâm, người nọ rõ ràng là vạch môi mang theo ý cười, trong mắt mang theo hài hước. Điều mà trước đây hắn chưa từng phát hiện, từ lúc hắn được người cứu lên từ băng hồng thủy, cũng chưa từng cười qua. Mà Huyền Vô Hàn cũng lần đầu tiên thấy hắn cười, trong lúc nhất thời lại quên chính mình mới vừa rồi lúng túng, nhìn Tô Vũ Lâm có chút ngây ngốc. Tươi cười ôn nhu thanh tao như vậy, chỉ Vân Ly mới có. Hai người như vậy “tình ý miên miên” nhìn nhau, cung nữ cùng Ngự y tự nhiên biết điều lui xuống. Một lát sau, Tô Vũ Lâm lấy lại tinh thần, khôi phục lại bộ dạng lạnh lùng, chính là hai má có chút phiếm hồng, dối lòng vuốt vuốt sợi tóc, kì thực là dùng cổ tay áo che che, vỗ nhẹ gương mặt đã muốn nóng bừng. Huyền Vô Hàn ho nhẹ một tiếng, nhìn nhìn cánh tay đã bôi thuốc, lại phát hiện trên cổ còn chưa bôi, liền bật thốt : “Trẫm giúp ngươi bôi thuốc.” Tô Vũ Lâm có chút kinh ngạc, nhắc nhở : “Ta không phải Phượng quân, Hoàng thượng nếu còn tiếp tục nhận lầm, ngày mai liền để ta xuất cung. Chỉ là Cung Phỉ Nhiên cùng muội muội là vô tội, muội hắn đã có người trong lòng, ngươi ép buộc nàng là không đúng.” Hắn còn không biết chuyện triều đình, tưởng Hoàng đế mến mộ thiên kim thừa tướng. Huyền Vô Hàn nhíu mày : “Tốt lắm, Trẫm cùng ngươi làm ước định, Trẫm sẽ gọi ngươi “Vũ Lâm”, nhất định không gọi sai.” Không nghĩ tới hắn lại làm ra ước định như vậy, Tô Vũ Lâm hiển nhiên có chút không dám tin tưởng. Chờ trên cổ truyền đến thanh lương cảm giác, hắn mới vô ý thức rụt rụt, người nọ, đầu ngón tay mang theo tê dại khiến tâm hắn đập loạn, vốn nên bình tĩnh kiềm chế mà giờ phút này toàn bộ đều không hữu hiệu, rõ ràng đáy lòng nghĩ cần tự nhiên một chút, nhưng là thắt lưng cũng bắt đầu nhũn ra, thân thể hắn vì sao nhạy cảm như vậy?! Huyền Vô Hàn quy củ bôi thuốc, lại có chút lơ đãng cúi đầu nhìn thoáng qua, thấy Tô Vũ Lâm có chút run run, còn tưởng hắn đau đớn, có chút bận tâm buông tay hộp thuốc, đưa tay phải kéo lấy thắt lưng hắn, Huyền Vô Hàn vốn không lòng dạ nào làm động tác này, gần như là theo bản năng hành động. Lại không nghĩ đến Tô Vũ Lâm khẽ rên một tiếng, yếu đuối trong ***g ngực mình. Hai người nhìn nhau đều có chút phát mộng. Tô Vũ Lâm đỏ mặt, cắn môi, bắt buộc chính mình bình tĩnh lại, cố điều chỉnh thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng một chút, nào ngờ vừa mở miệng lại là âm thanh nhu mềm, hắn kinh hoảng che miệng lại, có chút tức giận trừng mắt liếc Huyền Vô Hàn một cái. Vô tội nhất đó là Huyền Vô Hàn, hắn thật ra không có làm cái gì, hắn chỉ là giúp bôi thuốc thôi mà, với lại ở gần vành tai bôi bôi một chút. Nhưng lại chọc Tô Vũ Lâm động tình, theo lý người này rõ ràng không muốn thân cận hắn, có nên không… Huyền Vô Hàn bỗng nhiên tà mị cười, cúi người sát mặt Tô Vũ Lâm, trầm giọng : “Thân thể ngươi…. thực yêu thích ta….” Vô sỉ! Cái gì gọi là thân thể hắn thích! Nói hắn giống như dục cầu bất mãn a! “Ngươi nói bậy bạ gì đó! Ta. Ta chỉ là mệt mỏi quá thôi!” Gượng ép lấy cớ khiến Huyền Vô Hàn cất tiếng cười to, như muốn hảo hảo khi dễ một chút, hắn mê hoặc nói : “Không bằng chúng ta đánh cuộc, thế nào, mới vừa rồi Trẫm liền chạm ngươi nơi này…” Hắn dùng đầu ngón tay điểm một chút trên cổ y, liền thấy y thở gấp một tiếng, tiếu ý càng sâu, “Kia Trẫm dùng miệng chạm một chút, nhìn xem rốt cuộc….” “Ngươi dám … Ân a ….. Không ……….Ân….” Vốn là trêu đùa, chính là khi môi Huyền Vô Hàn chạm khẽ vào cổ trơn mềm trắng noãn của Tô Vũ Lâm, thì một cỗ hương sữa ngọt ngào xộc vào khiến hắn nháy mắt mất hết thần trí, không tự chủ chìa đầu lưỡi liếm liếm, chờ người trong lòng phát ra tiếng ngâm kiều mị, thân thể hắn nhất thời căng cứng, hạ thân không thể kìm chế đột nhiên phất cờ !!!!! Tự nhiên, môi hôn cũng chưa từng dừng lại. Chờ lần thứ hai ngẩng đầu lên thì Tô Vũ Lâm hai mắt đã sương mù, miệng khẽ nhếch lên, thở gấp, mà vạt áo cũng bị người kéo lệch, lộ ra tảng lớn ngực tuyết trắng. Hai điểm như ẩn như hiện, càng làm cho người muốn ngừng mà không được. Huyền Vô Hàn thở nhẹ một hơi, áp chế chính mình phát dục, giọng khàn khàn : “Ly nhi, ta…” Một tiếng “Ly nhi” đánh rớt Tô Vũ Lâm đang còn trong mê hoặc, cấp tốc kéo trở về, hắn trợn đôi mắt, đẩy lùi thần sắc mị hoặc khi nãy, hừ lạnh một tiếng, phản thủ tát một cái, đánh vào mặt Huyền Vô Hàn. “Ba” một tiếng, Tô Vũ Lâm mạnh mẽ đẩy ra Huyền Vô Hàn, cho dù thân mình còn nhũn ra, lại cố chấp xuống giường, xiêm y không ngay ngắn đi ra ngoài. Huyền Vô Hàn hiển nhiên lần đầu bị người đánh cái tát, nhưng hắn lại không tức giận, xoay người liền giữ chặt tay Tô Vũ Lâm, người nọ quăng hai cái không bỏ được, liền quay lại hai mắt đỏ hoe nhìn hắn quát : “Ngươi thả ta xuất cung!” “Trẫm không cho phép!” “Vậy ngươi đến tột cùng muốn như thế nào! Ta không phải Vân Ly, cũng không phải là thế thân!” Tô Vũ Lâm rống đến lợi hại, cuối cùng kịch liệt ho khan, đôi mắt hàm chứa lệ. Hắn biết hoàng cung này không thể ở lại, đến cuối cùng hắn sẽ quên mình là ai, có thể sẽ biến thành Vân Ly, có lẽ sẽ mất đi bản sắc vốn có. Hắn rõ ràng không phải người thích khóc, hắn rõ ràng mọi sự không để ý, hắn rõ ràng không thích Huyền Vô Hàn …. Chính là mọi thứ dần dần sụp đổ, sự tình đã thoát khỏi sự khống chế của hắn. Hắn để tâm Huyền Vô Hàn đối Vân Ly cố chấp, hắn để tâm người nọ luôn kêu sai tên của hắn, hắn để tâm mình không phải một cái thế thân. Nguyên nhân bất quá là …. Hắn không thể thoát khỏi bị hấp dẫn, bị Huyền Vô Hàn hấp dẫn, ngay cả tâm cũng không thể khống chế. Như lúc trước hắn nguyên bản không muốn tiến cung, nhưng lại đáp ứng vào , giống nhau. Huyền Vô Hàn biết thời khắc này không thể đem ý nghĩ trong lòng mình nói cho Tô Vũ Lâm, hắn khẽ thở dài một cái, đi xuống giường, đem cái người cố chấp kéo vào trong lòng, hôn một chút “Trẫm thầm nghĩ ngươi lưu lại, người nhà ngươi đều đã mất, xuất cung sẽ sống thế nào? Hôm nay là Trẫm không đúng, ngươi nghĩ ngơi thật tốt, Trẫm ngày mai trở lại thăm ngươi.” Hắn bây giờ còn không thể nói căn bản không hề có Tô Vũ Lâm, cho tới bây giờ chỉ có Vân Ly. Chỉ là hiện tại người này cái gì cũng không nhớ rõ, còn trở nên phá lệ lạnh lùng. Nếu không có chứng cứ xác thực, hắn tuyệt đối sẽ không tin mình chính là Vân Ly. Huyền Vô Hàn ly khai Vạn Hoa Đường, quay đầu lại nhìn thoáng qua. Hắn tin tưởng, rất nhanh, ảnh vệ liền mang thứ hắn muốn đến. Mà Vân Ly, cũng nên có thời gian thanh tỉnh. Hắn chắc chắn, Tô Vũ Lâm, căn bản chính là Vân Ly thôi. Trở lại Tư Noãn Điện, Huyền Vô Hàn vừa mới ngồi vào ghế, liền nghe thấy bên tai âm thanh thật nhỏ, cười nói : “Đã trở lại?” Thiên Thương từ góc tối đi tới, mặt không chút thay đổi : “Bẩm chủ tử *, thuộc hạ đã điều tra rõ, lúc trước cứu Tô công tử đích thị là Linh Cừ, Thanh Yên phố, Thẩm hoàn lương. Người này bây giờ đang ở Thanh Yên phố, Vô Hoan các, thuộc hạ vốn muốn mang người về, không ngờ bênh cạnh người này lại ẩn nấp một cao thủ võ lâm, thuộc hạ vô năng, thỉnh Chủ tử trách phạt!” *Chủ tử : ở đây Thiên Thương gọi Huyền Vô Hàn là chủ tử , không phải Hoàng thượng, vì tổ chức ảnh vệ k thuộc triều đình. Huyền Vô Hàn cười lạnh, gõ bàn “Nga? Lại có một cái nhân vật lợi hại hơn cả Thiên Thương a? Trẫm nghĩ, cũng chỉ có một vài người chứ… Không ngại, hắn không đến, Trẫm sẽ đi. Thanh Yên phố là cái gì địa phương, Thẩm hoàn lương xem ra cũng là cái nhân vật lợi hại, ở dưới mí mắt Trẫm lại có cao thủ che chở, chẳng lẽ là người giang hồ trong chốn võ lâm?” Linh Cừ cách Thiên Sơn không xa, mà Thiên Sơn gần đây nhanh chóng nổi lên vụ “ẩn giáo”, Linh Cừ cũng bởi vậy thường có võ lâm nhân sĩ đi lại. Thiên Thương do dự trong một chốc, mới nói : “Người nọ… bất quá là lão bản … tiểu quan quán…” Huyền Vô Hàn thế nhưng lại có chút hứng thú, hắn cười khẽ : “Cái này, Thẩm hoàn lương còn chưa hoàn lương a …” Hắn đứng dậy, vẻ mặt không hờn giận “Ngày mai sau bữa tối, theo Trẫm xuất cung, bảo hộ Vũ Lâm.” Thiên Thương sửng sốt, nhưng không có hỏi vì sao phải mang theo Tô Vũ Lâm, cúi đầu lui xuống. Huyền Vô Hàn vào ban ngày không đi, mà là đi vào buổi tối, rõ ràng là muốn hảo hảo thử Thẩm hoàn lương một phen…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...