Dụ Thụ Khoái Lai Khẩu Khẩu



Có Tố Tuyết, Vân Ly mỗi ngày dùng qua bữa trưa cũng không vội vã đi ngủ, ăn no liền hướng Tuấn Mã Uyển đi đến. Huyền Vô Hàn thấy hắn hai tháng này mập lên rất nhiều, ngay cả hắn ôm đều vất vả, nghĩ đi nghĩ lại , gầy một tí cũng tốt.

Vóc dáng Vân Ly phát triển rất nhanh, mới đó đã cao đến thắt lưng Huyền Vô Hàn. Bất quá Huyền Vô Hàn thân là Đế vương , tự nhiên sẽ toát ra khí chất cao cao tại thượng , kỳ thật cũng mới 15 niên kỷ (tuổi), vóc dáng so với người còn vượt trội hơn. Khuôn mặt hiện tại trầm tĩnh như nước, đến khi trưởng thành, tất nhiên sẽ là một bộ phong thần tuấn lãng.

Hổ con trong bụng Tố Tuyết đã được hai tháng, bụng hiện tại chỉ có thể tha trên mặt đất, qua hơn một tháng nữa, Tiểu Bạch Hổ sẽ ra đời. Mặc dù bị giam cầm nhưng sự cường tráng, dáng người mạnh mẽ ở giữa Tuấn Mã Uyển càng hiển lộ rõ ràng. Những con ngựa nhát gan sợ sệt không phải chân nhũn ra thì chính là nằm rạp phủ phục trên mặt đất. Cũng chỉ có thưa thớt vài con tuyệt thế hảo tuấn mã còn có thể chịu được uy nghiêm đàn áp như vậy, nhưng vẫn là run.

Rơi vào đường cùng , Huyền Vô Hàn đành đem tuấn mã trong uyển dời đi nơi khác, nơi đây cũng đổi, ban thưởng danh hiệu “Hổ Khiếu Viên” *

(*) Khiếu : gầm , dũng mãnh

Mấy ngày nay hắn bận việc … chỉnh lý Thanh Châu, không có thời gian bồi Vân Ly đến nơi này, nhưng Thiên Tuyệt luôn luôn bảo hộ ở bên người Vân Ly. Thân là ảnh vệ ít có cơ hội xuất hiện trước mặt người khác, trên khuôn mặt thanh tú an tĩnh, sắc mặt có chút tái nhợt, nhưng là giữa lông mày rất cương nghị. Vân Ly đã sớm biết hắn, liền thân mật lôi kéo ống tay áo của hắn cùng đi đến Hổ Khiếu Viên.

Tố Tuyết đã bị trừ đi xích sắt, nhưng trên gáy huyền thiết vẫn còn. Nó tựa hồ rất rõ tình cảnh của mình, càng đối Vân Ly thân mật, giống như một con mèo lớn dịu dàng ngoan ngoãn. Thân thể của nó to lớn hơn Vân Ly gấp ba gấp bốn lần, còn thoải mái chở Vân Ly đi dạo Ngự hoa viên. Chỉ là, nhóm cung nhân thấy đều sợ tới mức lạnh run, Vân Ly không đi dạo Ngự hoa viên nữa, ở tại Hổ Khiếu Viên chơi đùa cùng Tố Tuyết.


Một tháng nhanh chóng trôi qua, Tố Tuyết thật sự sinh hạ một bé hổ con, bất quá không phải thuần trắng, mà là màu trắng xen lẫn một ít vàng nhạt, xem ra phụ thân của tiểu hổ chính là một con hổ sặc sỡ. Cái tên Tiểu Bạch ban đầu tự nhiên là không thể dùng, Vân Ly nâng quai hàm nửa ngày, nói : “Gọi Hoa Hoa thế nào ?”

Hắn dù sao cũng còn nhỏ, học được từ ngữ cũng không nhiều. Nguyên bản khi hắn còn ở trước mặt cha mỗi ngày còn luyện chữ, nay tại trong cung, rất nhiều việc đều bị quẳng ra sau đầu. Huyền Vô Hàn muốn chờ Vân Ly quen với cuộc sống trong cung, hiện tại đã đi mời phu tử, trễ nhất là nội trong tháng này.

Chính là “Hoa Hoa” nhất từ mặc dù kêu lên không ảnh hưởng phong nhã, nhưng lại khó đăng phòng. Bạch Hổ nếu lưu lại trong cung, là vật của hoàng gia, nhất định phải lưu danh bách thế. Huyền Vô Hàn lặng lẽ nghĩ nửa ngày, mới nói: “Ngươi xem, Hoa Hoa tựa hồ là tên của nữ hài tử, con hổ sặc sỡ kia chính là tiểu nam hài a. Thế nào cũng phải có khí thế đúng không ?”

Vân Ly kinh ngạc trừng to mắt: “Nguyên lai nó là nam hài tử sao? Như vậy Vô Hàn ca ca đặt tên cho nó đi!”

Huyền Vô Hàn chờ chính là câu này, toại trầm tư : “Nếu hổ cục cưng trên người là hoa văn màu vàng nhạt, cùng mẫu thân nó tương phối, vậy gọi Kim Ban , thế nào?” Vân Ly cũng không có phản đối, trái lại có chút lo lắng sờ sờ tiểu Hổ đang ngủ ở bụng Tố Tuyết.

“Kia…Tố Tuyết nhất định là rất muốn phụ thân của Kim Ban…Kim Ban thật đáng thương, nhỏ như vậy đã không có phụ thân.” Vân Ly đột nhiên cảm khái khiến Huyền Vô Hàn sửng sốt, cười đem người ôm vào trong lòng, tâm chợt ngứa liền đem khuôn mặt nhỏ nhắn của Vân Ly khẽ nhéo nhéo.

“Nếu Ly nhi muốn gặp Hổ phụ thân, ta đây liền sai người đi tìm, Bạch Hổ hẳn là tại vùng Thanh Châu bị bắt, kia hổ phụ thân hẳn là cũng ngụ tại.”


Năm trước, Huyền Vô Hàn đã từng cải trang vi hành, đi đến Thanh Châu, nơi đây một vùng sông nước mênh mông, nhưng năm nay trời mưa ít, đã sớm khô cạn , thành hạn hán. Thanh Châu hà (sông) phóng tầm nhìn, lại nhìn không tới bến bờ, bây giờ biến thành chỉ cần xoắn ống quần là có thể đi trên lòng sông. Liên lụy đến ngư dân, thuyền lui tới đều bị ảnh hưởng. Hắn đã mở Quốc khố cứu trợ, nhưng cũng không mấy hiệu quả.

Biết rõ sẽ có tham quan mượn cơ hội vơ vét tài vật, Huyền Vô Hàn tự mình đi trấn thủ, tuần phủ vận chuyển ngân lượng, cũng là hoàng đệ hắn – Huyền Vô Băng. Hắn cải trang lần này không có cho Vân Ly biết, cũng là Thanh Châu rung chuyển, trong cung thì vẫn an ổn. Cứ nghĩ trong vòng nửa tháng là có thể đem việc này xử lý tốt, không ngờ, lần này thẩm tra lại bắt được mười mấy tham quan, giận tím mặt hắn trực tiếp hạ chỉ chém đầu.

Chính là hắn hành động lần này không có lấy danh nghĩa Hoàng đế, mà là giang hồ hiệp khách. Hắn dùng tên giả “Thanh Châu Kiếm Thánh”, trực tiếp vào phủ mang người xách ném trước cửa nha môn, sổ sách cũng tự nhiên đem đến trong tay tuần phủ. Hai huynh đệ một người ngoài sáng một trong tối, qua hơn ba tháng mới đưa Thanh Châu quét sạch.

Bọn tham quan tất nhiên không sợ hắn. Luật pháp Tuyết Uyên quốc tuy rằng khắc nghiệt, nhưng lòng tham con người là vô đáy há có thể sợ hãi sao. Cho dù hắn có dùng danh nghĩa Hoàng đế để chỉnh đốn, cũng đảm bảo không được vài năm. Cái gọi là trời cao Hoàng đế xa, năm nay Thanh Châu có nạn hạn hán, Huyền đế mới đến, đến lúc an khang hỉ nhạc* lại tiếp tục đoạt lấy mồ hôi nước mắt của dân!

(*) an khang hỉ nhạc : bình yên vui vẻ, cơm no áo ấm.

Nhưng giang hồ hiệp sĩ lại bất đồng, bọn hắn giết người làm sao còn bận tâm hướng luật. Tự khiến bách tính Thanh Châu có nơi ký thác, nếu quan phụ mẫu ức hiếp dân lành, tất sẽ tìm Thanh Châu Kiếm Thánh!

Từ Thanh Châu trở về, Huyền Vô Hàn không để ý một thân mỏi mệt, ngay cả y phục cũng không kịp thay, liền hướng Tư Noãn điện tìm Vân Ly. Ly biệt ba tháng, không biết Vân Ly có hay không nhớ hắn, có hay không oán hắn, hắn sợ nhất vẫn là Vân Ly ở trong cung có Bạch Hổ làm bạn, dần dần quên hắn…


Bên trong Tư Noãn điện là một mảnh yên ắng, đây là sau giờ ngọ, cũng đã buông mành. Tuyết Y cùng Tuyết Nhĩ đang ngồi trong viện dùng bát nhỏ không biết nấu cái gì. Huyền Vô Hàn vừa bước vào đã ngửi thấy một cỗ dày đặc vị thuốc Đông Y, hắn nhíu mày, cả kinh, tâm nhảy dựng lên, trực tiếp vọt vào trong điện. Bên trong một mảnh u ám, bên giường còn có hai chậu than, bây giờ chưa đến tháng chạp, nhưng Linh Cừ không ấm áp như Lưu Quyết Sơn, đốt than là việc phải làm.

Trên giường chăn đệm dày, căn bản nhìn không thấy bóng người, nhưng hơi thở ồ ồ khiến Huyền Vô Hàn biết, Ly nhi nhất định là bị bệnh.

Tuyết Y sắc thuốc không theo vào được, Tuyết Nhĩ cúi đầu bước theo sau, thấy Huyền Vô Hàn đang muốn nhấc chăn, vội la lên: “Hoàng thượng không thể! Phượng quân…Phượng quân chính là bệnh đậu mùa… Không thể gặp gió.”

Bệnh đậu mùa, không ngờ là bệnh đậu mùa!

Ngực Huyền Vô Hàn rung mạnh, liền ôm cả chăn lẫn người vào trong ***g ngực, mắt thấy gương mặt Vân Ly vốn trơn bóng oánh nhuận, hiện tại lại đầy những mụn nước đỏ hồng, trong lòng tựa đau nhức, hắn cũng bất chấp khả năng đem người đánh thức, lạnh lùng nói: “Các ngươi đều là người chết sao! Vì sao không đi Thanh Châu bẩm báo! Biện Tư Thành đâu?! Lăn ra đây!”

Huyền Vô Hàn là trực tiếp vận khinh công bay vào, Biện Tư Thành nhận được tin tức vội vàng chạy tới đúng lúc nghe Huyền Vô Hàn gào thét tên hắn, biết rõ việc này tấc chịu trừng phạt, liền thành thành thật thật quỳ gối trước mặt Huyền Vô Hàn: “Thỉnh Hoàng thượng trách phạt.”

“Hừ, trách phạt? Trực tiếp kéo ra ngoài chém.!” Huyền Vô Hàn nếu là ngày thường bình tĩnh, tuyệt sẽ không nói như vậy, chính là hiện tại trong lòng hắn lửa giận ngập trời, đã sớm mất chừng mực. Biện Tư Thành nhất thời một mảnh suy sụp, đang chờ thị vệ kéo ra ngoài thì nghe tiếng Vân Ly nói chuyện.

Huyền Vô Hàn lớn tiếng như vậy, hắn sớm đã tỉnh, chính là thân thể quá mức suy nhược, trong lúc nhất thời không có khí lực nói chuyện. Nghe Huyền Vô Hàn muốn giết người, mới vội vàng khàn khàn lên tiếng: “Vô Hàn ca ca không cần…Là ta không cho bọn họ nói…Người đang ở Thanh Châu có việc, Ly nhi thân là Phượng quân, nên vì Tuyết Uyên suy nghĩ…Phu tử nói ngươi là Hoàng đế, phải lấy quốc gia làm trọng, việc nhà để sau…Ta có đúng hay không học rất khá…”


“Cái gì phu tử! Nhất phái hồ ngôn*! Biện Tư Thành, là ai dạy Phượng quân đọc sách viết chữ? Đưa hắn mang lại đây, Trẫm cũng muốn nhìn xem, hắn vì Tuyết Uyên có thể hay không đem nương tử tặng cho người Thanh Châu rước về nhà, cầu quốc thái dân an!” Huyền Vô Hàn nghiêm mặt, toàn thân phát ra hàn khí. Biện Tư Thành biết hắn được miễn tội chết, nhưng cũng không dám trả lời, chỉ quỳ trên mặt đất.

Vân Ly hơn mười ngày trước mắc bệnh đậu mùa, ban đêm đột nhiên ngứa, tiếp theo toàn thân nổi lên mụn nước, Ngự y tiến đến bắt mạch, thông qua sợi chỉ đỏ, hắn cả kinh chân đều mềm nhũn ra, ngập ngừng nói ra hai chữ đậu mùa, dọa Tuyết Y cùng Tuyết Nhĩ một phen kinh hãi.

Bệnh đậu mùa vốn là khó trị, mười người thì có chín người đột tử. Trừ phi có danh y độc nhất vô nhị, bằng không cũng thúc thủ vô sách*. Nguyên bản Vân Ly phân phó Thiên Tuyệt đi mời cha của cha hắn (không biết có phải ông ngoại k :’( ), ngoại tổ phụ hắn là thần y Chung Ly đồng môn sư đệ với Tuyết Túy, cũng là thủ diệu thần y được thế nhân ca tụng. Thế nhưng Thiên Tuyệt vô công nhi phản*, hai người để lại phong thư đi Phong Khiếu du ngoạn, trên thư còn nói một tháng sau mới trở về.

(*) Thúc thủ vô sách : vô phương cứu chữa , nôm na là bó tay.

(*) Vô công nhi phản : không có , câu này có nghĩa là không có được lợi ích gì.

Phái người đi Phong Khiếu tìm kiếm đến nay cũng không có tin tức, Vân Ly mỗi ngày phát sốt, khuôn mặt nhỏ nhắn gầy đi rất nhiều, Huyền Vô Hàn thấy thế lo lắng đau lòng không thôi.

“Hoàng thượng….Hoàng thân cùng Vương phi rất nhanh sẽ trở về, có cần…” Tuyết Nhĩ đánh bạo nói nói một câu, chỉ thấy Huyền Vô Hàn lạnh lùng liếc qua. Nàng sợ tới mức không dám lên tiếng, chỉ có thể cúi đầu.

“Dán Hoàng bảng, ai có thể chữa trị cho Phượng quân, Trẫm phong chức quan cùng tiền tài.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui