Người phụ nữ nhặt rác tuổi trung niên kia gọi là Từ Bình, quê ở Hoài Âm. Gả cho người cùng họ tên Từ Bản Tài. Hai người kết hôn xong sinh được một con gái, nhưng mà nhà họ Từ làm nghề nông muốn có con trai để lao động, lại sợ vượt kế hoạch bị phạt tiền, sau khi thương lượng, hai người mang theo con gái ra làm thuê bên ngoài, định chừng nào sinh được con trai mới quay trở về.
Nhưng mà vợ chồng hai người phiêu bạt bên ngoài nhiều năm, bởi vì cuộc sống bấp bênh, mang thai hai lần đều bị sảy mất. Những năm về sau thì không làm sao mang thai được. Hai vợ chồng đưa nhau ra bệnh viện kiểm tra, lại được tin sét đánh. Báo cáo kiểm tra được đưa ra, bác sĩ thông báo cho bọn họ biết, thân thể Từ Bình từ khi sinh non không được chăm sóc tốt, hiện tại đã không thể mang thai được nữa.
Hai vợ chồng thương tâm một hồi, về sau cũng chấp nhận. Từ Bản Tài cho rằng số mình là không có con trai, sau khi hết hy vọng liền đối đãi với con gái duy nhất của mình như bảo bối, được cái cô nhóc thông minh lanh lợi vô cùng, quả thực là khôn ngoan tới mức không giống con của hai người bọn họ, hai vợ chồng đương nhiên càng coi đứa bé như hy vọng.
Vợ chồng hai người vốn tính toán năm nay kiếm được chút tiền, sẽ mang con gái trở về với ông bà cho nó tới trường đi học. Không có khả năng sinh con trai, liền lo liệu bồi dưỡng đứa con gái độc nhất này cho tốt. Hai vợ chồng thống nhất cho dù có tiếp tục khổ sở, cũng phải để cho con mình được học hành tới khi tốt nghiệp đại học. Để cho đứa con gái duy nhất này của bọn họ làm rạng rỡ tổ tông.
Vậy mà…
Đêm hôm đó người từ dưới quê lên, ngay trước mặt đứa nhỏ nói để cho Từ Bản Tài tiếp tục mua một đứa con trai, còn nói chỉ cần năm nghìn tệ là được. Từ Bản Tài ngay từ đầu không đồng ý, sau lại bị người đồng hương khuyên nhủ, không khỏi có chút động tâm. Đúng lúc này, con gái của bọn họ, Từ Kim Tú khi ấy đã tám tuổi, từ trong nhà chạy ra ngoài.
Từ Bình cũng không lưu ý, về sau lại nhìn thấy bên ngoài sấm chớp dữ dội mưa gió ầm ầm mà con gái mình còn chưa trở lại, lúc này mới nghĩ tới con bé tuy nhỏ nhưng cũng có thể hiểu rõ ý tứ trong lời nói của người lớn, vừa rồi chạy ra ngoài có lẽ là đang tức giận. Nghĩ đến điểm này, Từ Bình ngồi không yên, vội vàng chạy ra cửa tìm kiếm. Ngay trong khoảnh khắc vất vả lắm mới tìm được con gái, cô nhìn thấy ── con gái cô ngồi ở vũng nước ven đường đùa nghịch, vì tránh chiếc xe tải đang lao tới như bay mà ngã nhào trên mặt đất. Nhưng đúng vào lúc ấy, một chiếc xe con lao qua đầu con bé.
Cô vội vàng chạy qua, ôm lấy con gái, đứa bé còn sống, còn có ý thức.
Cô buông con gái ra dốc sức gào thét, liều mạng vẫy tay, đuổi theo chiếc xe kia một đoạn đường, hi vọng nó có thể dừng lại đưa con gái mình tới bệnh viện.
Nhưng mà chiếc xe kia không thèm dừng lại.
Sau đó, hai vợ chồng ôm con gái lao băng băng trong mưa lớn, tới khi bọn họ gọi được một chiếc xe chạy tới bệnh viện thì đứa nhỏ đã trút xuống hơi thở cuối cùng.
Con gái bảo bối của cô, hi vọng của vợ chồng bọn họ cứ như vậy mà mất đi.
Cô nhớ rõ biển số chiếc xe kia.
Chiếc xe đó cô có biết. Ngày nào chủ xe đó cũng tới trường tiểu học Tứ Đường đón con, thỉnh thoảng còn đến rất trễ.
Tiêu Hòa thở dài, xoa xoa lông mày nói:
“Cô có nghĩ tới hay không, đêm hôm đó mưa lớn như vậy, con đường này lại không có đèn, có lẽ Trần Viện căn bản là không phát hiện ra con gái của cô ngã ở ven đường. Có lẽ cô ấy…”
“Mặc kệ!” Người phụ nữ gầy yếu đột nhiên gào thét một cách hung ác, “Chính cô ta giết con gái tôi! Chính là cô ta! Con gái tôi khi đó còn sống, nếu cô ta chịu dừng xe lại đưa nó đi bệnh viện thì con bé căn bản đâu phải chết. Có lẽ bây giờ nó còn sống rất tốt! Tôi giết con cô ta, là do cô ta nợ tôi!”
Đúng vậy, cô không có sai. Cô đã từng hỏi qua, loại chuyện này nếu có báo cảnh sát, cùng lắm cô ta chỉ phải bồi thường một ít, thậm chí ngay cả tù cũng không cần ngồi.
“Vậy cô chôn Lưu Hâm Hâm ở đâu?” Tiêu Hòa đã không còn muốn nói gì thêm. Loại chuyện này, phải trái đúng sai chính mình cũng không thể nói rõ ràng.
“Tôi… Không biết.” Người phụ nữ đột nhiên lại trở nên run lẩy bẩy, trên mặt viết hai chữ “Sợ hãi”.
Sao lại như vậy? Tiêu Hòa nhíu mày.
“Con, con bé… Không thấy…”
Cái gì? Bỗng nhiên trong đầu một ý nghĩ chợt lóe lên, Tiêu Hòa dường như bắt được cái gì, buột miệng nói ra: “Tôi biết cô chôn con bé ở đâu.”
Gã đàn ông cô ta ôm chặt trong ngực kia không phải là kẻ nhặt rác lần trước hắn tặng một gói thuốc lá sao?
Khi đó còn thấy kỳ quái đối phương đang đào cái gì, lại phải đào sâu như vậy.
“Cô nói không thấy là ý gì?”
“Không thấy là… Không thấy thôi.” Khí thế của người phụ nữ dường như hoàn toàn biến mất. Cắn môi, vẻ mặt bất an.
“Các người chôn con bé trong núi rác, cảnh sát đến hỏi nơi bọn trẻ mất tích thì các người lo lắng thi thể Lưu Hâm Hâm bị phát hiện, cho nên tính toán đào ra xử lý một lần nữa, có lẽ muốn tiếp tục chôn sâu hơn một chút, có lẽ…” Tiêu Hòa không muốn nghĩ tới phương pháp xử lý đáng sợ hơn ghê tởm hơn nữa.
“Kết quả là các người phát hiện thi thể Lưu Hâm Hâm không cánh mà bay. Đây cũng là lý do vì sao chồng cô đào hố trên núi rác. Đúng không?”
Người phụ nữ không tự chủ được gật gật đầu.
“Các người đang sợ hãi, sợ hãi Lưu Hâm Hâm biến thành quỷ tới báo thù…”
“Đừng nói nữa!” Người phụ nữ thét chói tai, ôm chồng mình càng chặt hơn.
Tiêu Hòa lảo đảo một cái về phía sau, ngồi phịch lên người Tiểu Viêm. Đừng nói là đống chuyện lạ phát sinh trên núi rác này đều do ma quỷ quấy phá, lại còn là oan hồn của trẻ em đấy chứ?
Tiêu Hòa mệt mỏi, nâng mí mắt, “Một câu hỏi cuối cùng, ba đứa trẻ khác ở nơi nào?”
“Không biết.”
Biết ngay là đáp án này.
“Tiểu Viêm, nói xem ba đứa bé kia liệu có phải là bị Lưu Hâm Hâm chộp tới làm bạn hay không?”
Viêm Chuyên rất thành thật lắc đầu.
Hửm? Có vấn đề. Tiêu Hòa nheo mắt lại chăm chú nhìn Viêm Chuyên.
Cảnh sát tới.
Sớm hơn dự kiến của Tiêu Hòa rất nhiều. Có lẽ vụ án trẻ con mất tích này đã khiến cho họ sứt đầu mẻ trán, bất kể dư luận hay áp lực từ cấp trên, hoặc là lương tâm của bản thân lên án, cũng đã sắp đẩy họ tới bờ vực sụp đổ. Dưới tình huống như rắn mất đầu, chỉ có thể tìm kiếm tin tức khắp nơi, đột nhiên có người chủ động báo nguy nói có tin tức của bọn nhỏ, hơn nữa còn bắt được nhân vật đầu rắn hư hư thực thực kia, muốn bảo họ đừng có tới nhanh cũng hơi bị khó.
Xe cảnh sát vừa đến chưa lâu, xe cứu thương cũng rú còi từ xa ùn ùn kéo tới.
“Có chuyện gì thì thành thật khai báo với cảnh sát đi. Tiểu Viêm, làm gì vậy? Muốn dẫn tôi đi đâu? Từ từ, xe cứu thương tới rồi.”
Không kịp. Viêm Chuyên không để cho Tiêu Hòa giãy dụa, ôm người liền lao về phía chân núi.
Coi chừng hai người kia, đừng cho bọn họ chạy thoát.
Viêm Chuyên không chút khách khí ra lệnh cho thứ núp trong lòng đất. Tiếp theo hai ba bước vọt tới bên cạnh xe của Mễ San.
Không kịp. Sức mạnh sử dụng cạn kiệt, đã sắp không thể huy trì hình dáng hiện tại được nữa rồi.
“Tiểu Viêm, chúng ra không thể rời đi được. Vụ án này sáng tỏ rồi. Tiền thưởng kia… Ách, không có gì, dù sao không tìm được lũ trẻ, tiền thưởng chắc chắn cũng không được nhận. Cậu muốn đi đâu thì tới đó đi.”
Bị ánh mắt “nóng bỏng” của Tiểu Viêm nhìn chòng chọc tới phát run, Tiêu lão đại vô cùng thức thời chuyển ý, ngậm miệng lại.
Tới bệnh viện.
Mễ San day day trán, đối phương dường như hoàn toàn không thèm đếm xỉa tới việc có thể đả thương mình hay không, cứ như vậy trực tiếp đẩy yêu cầu vào trong não cô.
Liếc người nằm trong lòng y một cái, Mễ San hừ lạnh một tiếng, khởi động xe.
“A!”
Tiêu Hòa đột nhiên phát ra tiếng kêu thảm thiết. Bất chấp thương thế trên người mình hay sắc mặt khó coi của Tiểu Viêm, túm lấy áo Viêm Chuyên liều mạng lay.
“Tiểu Viêm, chính là người này! Chính cô ta đem tôi vào rừng! Cô ta nhét tôi vào trong hang động để làm mồi cho hổ dữ, thiếu chút nữa đã bị hủy thi diệt tích. Mau báo cảnh sát bắt cô ta lại! Tại sao hai người lại quen biết nhau, nói!”
Thay đổi cũng nhanh thật. Viêm Chuyên ôm Tiêu Hòa, đưa tay bắt lấy cái tay nắm chặt áo mình kia, đè xuống.
Yên lặng một chút!
Bây giờ cần cố gắng duy trì hình dáng hiện tại, không có tâm trạng để ý.
Hóa ra gọi là Tiểu Viêm. Mễ San một tay điều khiển xe, một tay vuốt vuốt tóc.
“Anh Tiêu, tôi nghĩ giữa chúng ta có chút hiểu lầm. Ngày hôm đó tôi tưởng anh là bạn của Tiểu Viêm, nên nghĩ anh và Tiểu Viêm giống nhau…”
Viêm Chuyên ngẩng đầu liếc cô gái một cái.
Mễ San lạnh người, ngừng nói.
Có ý gì? Cái gì gọi là cùng Tiểu Viêm giống nhau? Hừ, Tiểu Viêm Tiểu Viêm, gọi như thật ấy. Tiêu Hòa nói thầm trong lòng, biểu hiện trên mặt lại không thay đổi, chỉ dựng thẳng hai cái lỗ tai lên, nghe không sót chữ nào.
“Cùng Tiểu Viêm…” Dừng một chút, giống như đang cố ý tăng cường hiệu quả, Mễ San mỉm cười, “Tôi đối với Tiểu Viêm nhất kiến chung tình, đang theo đuổi. Tiểu Viêm dường như yêu cầu khá cao, hy vọng anh có thể nói tốt vài câu giúp tôi.”
Viêm Chuyên mặt không chút thay đổi. Mỹ nữ ngay trước mặt nói muốn theo đuổi mà giống như tai điếc, không có bất cứ phản ứng gì.
Cử chỉ thành thục, nụ cười tinh quái, mâu thuẫn nhưng cũng vô cùng mị lực. Nếu như người đối phương nhìn trúng không phải Tiểu Viêm, Tiêu Hòa nói không chừng còn có thể trêu chọc vài câu. Nhưng…
Hắn sẽ không đem Tiểu Viêm ngu ngốc không rành thế sự giao cho người phụ nữ biến thái này. Có trời mới biết liệu lúc hoan ái xong cô ta có đem Tiểu Viêm một ngụm nuốt trọn hay không. Trước thì bắt hắn, giờ lại tới câu dẫn Tiểu Viêm không hiểu chuyện, hoàn toàn không yên lòng.
Vô thức ôm lấy cánh tay Tiểu Viêm, Tiêu đại thúc đảo mắt, thần sắc trên mặt trở nên buồn buồn bã bã.
“Tiểu Viêm, tại sao lại đối xử với tôi như vậy? Tôi còn chưa đủ tốt sao? Vì sao phải tìm phụ nữ? Tôi biết tôi không được đẹp như cô ấy, không được trẻ như cô ấy, cũng không có dáng người nóng bỏng như vậy.” Tiêu Hòa dùng cánh tay không bị ai bắt lấy kia chấm chấm nước bọt xoa xoa lên mặt, bi ai khóc.
“Tiểu Viêm, vì cậu, cái gì tôi cũng đều nguyện ý làm. Đừng vứt bỏ tôi, làm ơn… Vì cậu, tôi sẵn lòng đi nâng ngực, sẵn lòng đi phẫu thuật biến đổi giới tính, thậm chí còn đi tẩy da, cho dù thay lông toàn thân cũng được. Đừng có bỏ tôi vì người phụ nữ ác độc này a! Ô ô!”
Viêm Chuyên nhìn cái người nằm trong ***g ngực mình say mê diễn vở kịch vạn phần bi thương này, nhịn không được cúi đầu cắn vào miệng một cái.
Đừng có ồn, đồ ngốc.
“Ô ô, Tiểu Viêm, đáng ghét, háo sắc.”
Viêm Chuyên coi như không nghe thấy.
Mỹ nữ Mễ San hai tay nắm chặt vô-lăng, gấp tới độ sắp lộ ra gân xanh. Bọn họ là cái quan hệ này?! Không thể nào! Gã đàn ông kia nhất định đang gạt mình.
Đúng vậy, bọn họ chắc chắn đang gạt mình.
***
Tiêu Hòa ngồi trên ghế dài ở bệnh viện, đầu quấn vài vòng băng gạc, thoạt nhìn giống như đầu to thêm một vòng.
Tiểu Viêm chết tiệt chạy đâu rồi?
Từ lúc bắt đầu vào phòng điều trị đã không thấy bóng dáng, chắc không phải thằng nhóc đó trốn ra ngoài thân mật với mỹ nữ biến thái kia chứ?
Xoa xoa mũi, Tiêu lão đại chuẩn bị đi ra ngoài bắt gian.
Mới vừa đứng dậy, đột nhiên cảm giác ống quần dường như bị cái gì giữ chặt. Cúi đầu nhìn…
Ách, quen mắt thật.
“Mày vào đây bằng cách nào vậy?” Tiêu Hòa cúi đầu nói với vật nhỏ bên chân.
Vật nhỏ vươn móng vuốt ra gãi gãi.
Tiêu Hòa cảm thấy mình cũng không phải là kẻ có lòng thương cảm gì, nhưng mà nhìn bộ dạng con thú nhỏ này rất giống với chú mèo con lúc trước đã từng nhặt và chăm sóc, nhịn không được ngồi xổm xuống bế nó lên.
Toàn thân con thú nhỏ phủ một lớp lông xù trắng như tuyết, tiếc là thoạt nhìn không hề yếu ớt mỏng manh, ngược lại có vẻ hơi ngu ngốc.
Tiêu Hòa nhẹ nhàng gãi gãi lưng nó.
Vật nhỏ thoải mái mà duỗi cái lưng mệt mỏi, nằm úp sấp trong lòng Tiêu Hòa, bất động.
“Bộ dạng dễ coi một chút mới có thể bán được giá tốt.” Tiêu Hòa sờ sờ lông tơ mềm mại dưới tay, gian xảo cười.
Con vật này chắc chắn là người nào đó trong bệnh viện nuôi, tội gì mà trả lại chủ cũ. Vào tay ta thì là của ta, ha ha!
Móng vuốt của vật nhỏ động đậy, lại vô lực buông xuống. Quên đi, tính toán với người này làm cái gì.
Lắc lư tới đại sảnh bệnh viện, Tiêu Hòa núp vào sau tường thò đầu ra xem xét, phát hiện mỹ nữ kêu Mễ San đang ngồi ở ngoài kia coi tạp chí, không thấy bóng dáng Tiểu Viêm đâu.
Đi, đến bãi đỗ xe nhìn xem.
Tiêu Hòa ôm vật nhỏ xoay người lặng lẽ đi về phía cửa thoát hiểm của bệnh viện.
Tới bãi đỗ xe ngó một vòng, vẫn không thấy Tiểu Viêm.
“Thằng nhóc chết tiệt chạy đâu rồi? Dám bỏ lại bệnh nhân bị thương mà chạy mất dạng, mệt muốn chết còn phải đi tìm, bà nội nó.” Sờ sờ mũi, Tiêu Hòa quyết định mặc kệ kẻ mất tích này, vươn tay gọi một chiếc taxi ngồi xuống.
Mễ San buông tạp chí, hơi nhíu nhíu mày.
Sao giờ còn chưa ra?
Lấy điện thoại di động ra, do dự một chút, cuối cùng vẫn ấn xuống dãy số của người nọ.
“Này, gửi cho tôi toàn bộ tư liệu về gã đàn ông bên cạnh người kia.”
Sau khi đối phương nghe được yêu cầu của cô, hơi ngừng lại một chút, giễu cợt nói: “Không cần trợ giúp gì sao?”
“Họ Đỗ, đừng có quá đáng. Sẽ có ngày anh phải van xin tôi thôi.” Khuôn mặt Mễ San lạnh xuống.
“Ha ha,” Tiếng cười truyền đến từ trong điện thoại: “Chờ tới khi nào bụng cô có đứa trẻ, muốn tôi quỳ xuống đất cũng được.”
“Đừng có nuốt lời đấy.” Mễ San giận tới nghiến răng, nhất định cô sẽ đạt được, nhất định!
Sau khi về đến nhà bởi vì ngực vô cùng đau đớn, Tiêu Hòa mệt rã rời tiện tay quăng con thú nhỏ một cái, nằm phịch xuống giường không muốn dậy.
Hai người nhà họ Tôn đang xem TV nghe được tiếng động đi ra nhìn thấy trên đầu Tiêu Hòa quấn băng gạc, hoảng sợ, vội hỏi nguyên nhân.
Tiêu Hòa tìm đại một cái cớ cho qua chuyện.
Tuy rằng thân thể mệt mỏi, nhưng tinh thần lại phấn khởi dị thường. Tiêu Hòa ngã xuống giường, đại não chuyển động với tốc độ cao.
Con thú nhỏ bị ném ở phía dưới bò lên từ chân giường. Đương nhiên cái giường gỗ xui xẻo có thêm vài vết cào.
Mắt thấy vật nhỏ kia tự mình bò lên, Tiêu Hòa liếc một cái, cũng lười không thèm ném nó xuống. Dù sao tên nhóc này cũng sạch sẽ hơn Tiêm Đầu nhiều.
Vật nhỏ làm ổ trên cái gối bên cạnh.
“Nè, nhóc con, đừng nói là tao không cảnh báo trước, đấy là gối của Tiểu Viêm thô bạo nhà tao, nó ghét nhất là bị người khác xâm phạm địa bàn, nếu không muốn bị rút gân lột da, tốt nhất là xuống dưới mau lên.” Tiêu Hòa ôm lấy chăn bông bộ dạng uể oải mở miệng nói.
Vật nhỏ vẫn không nhúc nhích.
“Được rồi, chính mày muốn chết, vậy tao cũng không có biện pháp.” Tiêu Hòa thở dài, hai mắt nhìn lên nóc phòng.
Sau một lúc lâu, ngay lúc con thú nhỏ sắp ngủ thì đột nhiên nghe được tiếng thì thầm giống như độc thoại vang lên bên tai.
“Mày bảo bọn họ liệu có phải đầu rắn hay không? Căn lều tồi tàn kia mà là hang ổ của lũ lừa bán trẻ em? Bọn họ còn thật sự lớn gan, xây dựng hang ổ ngay cạnh trường học. Chỉ có điều cũng khá tiện lợi, bất cứ lúc nào cũng có thể chú ý phương hướng của hàng hóa.”
Vật nhỏ vô cùng hãnh diện ngẩng đầu lên nhìn.
“Ai, tao đúng là ngốc thật! Lúc ấy cảm thấy bất thường nhẽ ra phải nhanh chóng rời khỏi mới đúng, haiz!” Tiêu Hòa thở dài thật sâu, ai kêu hắn nhịn không được muốn khoe khoang năng lực trinh thám chứ? Làm người quả nhiên không thể kiêu căng tự đại mà.
“Viêm tiểu tử cũng nên biết rằng tội này là do tao tự tìm lấy, chứ không phải bị nó lăn qua lăn lại mà chết.” Xem ra người nào đó còn có chút tự giác.
Vật nhỏ giơ một cái vuốt lên miệng liếm liếm.
“Nè, đây là ánh mắt gì hả?” Bất ngờ đối mặt với ánh mắt của vật nhỏ, Tiêu Hòa sặc ngay tại chỗ.
“Cái này cũng khó trách, làm sao mà biết đồng bọn của cô ta ở ngay gần đó chứ, nhìn cô ta là một người phụ nữ bộ dạng gầy yếu, vốn định dọa một tí xem cô ta có biết chút gì hay không. Ai mà ngờ được lại đụng phải giải thưởng lớn.” Xoa xoa đầu, đúng là uổng quá mà!
“May mà có Tiểu Viêm ở đó, không cho hai người kia chạy trốn. Nếu không chẳng những hiện tại tao đã bị sâu cắn thủng lỗ chỗ, mà nơi bọn trẻ cũng vĩnh viễn đừng hòng biết.
Những lời này nếu Tiêu Hòa đang ở trước mặt người khác, có đánh chết hắn cũng không nói ra. Nhưng bây giờ làm gì có ai? Dù sao cũng muốn phát tiết nỗi xấu hổ một chút. Đến giờ hắn mới thực sự cảm giác được mình vừa từ chỗ chết trở về, nghĩ đến nếu như Tiểu Viêm không đuổi tới, hiện tại…
“Tiểu Viêm không biết chạy đi đâu mất rồi. Thằng nhóc đó vẫn thần thần bí bí như vậy. Biết không, tao có cảm giác nó biết chỗ của mấy đứa bé kia. Hơn nữa bí mật ở ngay trong núi rác này. Không được, ngày mai vẫn phải đi xem, mười vạn tệ kia không thể cứ như vậy buông tha. Lần này bằng bất cứ giá nào cũng phải lấy được tiền thưởng! Nè, gọi mày Hổ Tử được không?”
Tiêu Hòa thương lượng với con thú nhỏ, có một cái tên cũng dễ gọi hơn. “Thoạt nhìn kháu khỉnh bụ bẫm, kêu Tiểu Bạch không có ý nghĩa, kêu Tiểu Tuyết rất ẻo lả, không bằng gọi là Hổ Tử cho uy phong, thấy sao?”
Không đợi vật nhỏ có bất kỳ phản ứng nào, Tiêu Hòa đã đơn phương chấm dứt hội đàm, tên rất hay, cứ quyết định như vậy đi.
Mặt Tiêu Hòa đột nhiên nhăn thành hình bánh bao.
“Mày nói Tiểu Viêm trở về liệu có phát hoả hay không? Cảm thấy bộ dáng nó dường như thực sự tức giận. Ở trên xe cũng không thèm để ý, còn cắn một cái…” Nói thật, hắn rất sợ nắm đấm của Tiểu Viêm.
“Quên đi, tốt nhất là tạm thời đừng có trở về, chuyện trên núi rác tự tao đi thăm dò, cách xa nó một chút, tạm thời duy trì khoảng cách an toàn.”
Cuối cùng, lại khó chịu thêm một câu: “Thằng nhóc Viêm rốt cuộc có quan hệ gì với cô gái kia? Dám làm loạn sau lưng tao! Hừ Hừ! Chờ nó trở về liền thiến.”
Vật nhỏ đột nhiên đứng dậy, bốn cái chân ngắn ngủn oai phong lẫm liệt bước đi, rất nhanh đã trèo lên ngực Tiêu Hòa, đặt mông ngồi xuống.
“Ui, nhẹ chút. Tiểu quỷ, xương sườn tao bị gãy một cái đấy. Đồ đàn bà chết tiệt, đập vỡ đầu chưa đủ, còn đánh gãy một cái xương sườn nữa.”
Không đợi Tiêu Hòa đưa tay ra bắt, con thú nhỏ đứng thẳng dậy, bước chân đầy phẫn nộ nện từ cổ đạp lên tới mặt Tiêu Hòa.
Tiêu Hòa dở khóc dở cười, nhanh chóng đưa tay muốn đem cái kẻ gây chuyện trên mặt xuống dưới.
Nhưng mà vật nhỏ vô cùng nhanh nhẹn, tay của Tiêu Hòa còn chưa đụng tới nó, nó đã chui vào chăn.
Tiêu Hòa đột nhiên biến sắc, vén chăn lên kêu to: “Đừng có gãi, đừng có gãi! Chỗ đó không được gãi!”
Chơi cùng Hổ Tử trong chốc lát, ù ù cạc cạc bị vật nhỏ ức hiếp một hồi, Tiêu Hòa kiệt sức nhắm mắt lại liền ngủ mất.
Vật nhỏ cũng tìm được một vị trí trong cánh tay phải cong lại của Tiêu Hòa, cuộn thành quả cầu tiến vào giấc ngủ.
Nửa đêm, Hổ Tử đột nhiên mở hai mắt.
Nhiệt độ của thân thể bên người cao tới bất thường.
Hai ba bước nhảy lên đến trước trán gã đàn ông, dùng đầu nhỏ của chính mình chạm chạm vào cái trán.
Rất nóng.
Tên ngu ngốc này phát sốt.
Đẩy đẩy, không có phản ứng.
Nhảy lên trên mặt giậm vài cái, vẫn không phản ứng.
Hổ Tử sốt ruột, chạy loạn vòng vòng quanh Tiêu Hòa.
“Nước…Nước…” Tiêu Hòa vô thức nỉ non.
Hổ Tử nhìn nhìn cốc nước trên bàn, tiếp tục vươn móng vuốt nhỏ xíu của mình ra ngó ngó, gấp đến độ “Ngao ô” một tiếng.
Có biện pháp, nhất định sẽ có biện pháp.
Hổ Tử nhảy tới cạnh cửa, trừng mắt nhìn cái tay cầm tròn xoe, tức đến độ lông xù hết lên. Trong cơn tức, nó đặt móng vuốt lên cửa.
Chờ Hổ Tử chui tới cửa phòng của Tôn Nghị, chỉ thấy góc trái bên dưới của cánh cửa mà nó đi ra đã có thêm một cái lỗ cháy xém.
Lại sử dụng biện pháp tương tự, Hổ Tử chui vào phòng Tôn Nghị.
Dậy, dậy! Liên tục giẫm vài cái lên mặt Tôn Nghị, kiên quyết giẫm tỉnh thằng bé từ trong mộng.
Theo ta.
Tôn Nghị vẫn còn mơ mơ màng màng.
“Mèo?”
Hổ Tử nhảy đến cửa phòng, thấy Tôn Nghị lẩm bẩm một tiếng lại nằm trở lại.
“Ngao ô!” Đuổi theo liều mạng đạp.
Tôn Nghị oa oa kêu to, hoàn toàn thanh tỉnh.
“Cái quái gì vậy? Con mèo chết tiệt này!”
Cái đuôi Hổ Tử dựng lên lao khỏi giường bỏ chạy.
Tôn Nghị tức giận đến nhảy xuống đuổi theo.
Lúc đuổi tới cửa phòng Tiêu Hòa thì Tôn Nghị dừng bước.
Con mèo này hình như là như hôm nay Tiêu đại ca ôm trở về đúng không? Quên đi. Tiêu đại ca là khách…
“Ngao ô ngao ô!” Hổ Tử nhìn thấy Tôn Nghị muốn quay đầu lại, vội vàng cắn ống quần tha vào phòng.
“Nè! Không được cắn!” Tôn Nghị muốn đạp nó lại không dám.
“Tiêu đại ca, anh ngủ chưa? Trông con mèo của anh nè, nó còn để cho người khác ngủ hay không?”
Bên trong phòng im ắng.
“Tiêu đại ca?”
Hổ Tử nhảy dựng lên, đột nhiên bắt đầu dùng đầu húc vào cửa.
Tôn Nghị hoàn toàn bị hành vi kỳ lạ này dọa ngốc.
“Thử gõ cửa coi, không chừng bên trong xảy ra chuyện gì đó.” Lão Tôn bị đánh thức, mở cửa phòng liền nhìn thấy hành vi kỳ lạ của Hổ Tử, chung quy kiến thức rộng rãi, lập tức bảo cháu trai gõ cửa.
“Thùng thùng thùng” Ngay cả đập nhiều lần cũng không thấy bên trong có phản ứng, tới đây hai người nhà họ Tôn cũng biết người bên trong hoặc là đi vắng, hoặc là đã xảy ra chuyện.
Xoay tay nắm cửa, bật đèn lên nhìn, vị khách nhà mình đang nằm ở trên giường nóng hầm hập giống như tôm hùm bị hấp chín.
Bị đưa đến bệnh viện cấp cứu truyền nước, Tiêu Hòa ngủ một giấc tới tận xế chiều hôm sau, vừa mở mắt liền nhìn thấy hai tròng mắt tròn xoe đang nhìn chằm chằm mình.
“… Không có gì nghiêm trọng, tổn thương do tai nạn, đừng gập người là được.”
“Tiêu đại ca, tỉnh rồi à.” Tiếng kêu vui vẻ của Tôn Nghị vang lên bên tai.
Tiêu Hòa mơ mơ màng màng quay đầu, đây là đâu?
“Con mèo này thật là lợi hại nha! Tối hôm qua nó chẳng những báo hiệu cho tụi em, sau khi xe cứu thương đến, nó cũng chen lên. Tới bệnh viện, bác sĩ không cho nó đi vào, nó cũng không biết từ đâu chui tới, còn có thể tìm đến tận đây, ngồi tại bên người không chịu đi. Ai tới cũng không đuổi đi được. Tiêu đại ca, con mèo này mua ở nơi nào vậy, liệu có thể…” Tôn Nghị ngượng ngùng cười, không nói hết lời.
“Mèo?…Là sao?”
Nhìn vẻ mặt mơ hồ của Tiêu Hòa, Tôn Nghị vội vàng tiến đến trước giường bệnh, một năm một mười, thêm mắm dặm muối, đem câu chuyện mèo con cứu chủ nói tới mưa xuân đầy trời, Tiêu Hòa nghe được sửng sốt sững sờ.
Ngay cả bệnh nhân cùng phòng cũng đều nghe tới tấm tắc khen ngợi. Vài người nhìn nhìn vật nhỏ trong ngực Tiêu Hòa, vẻ mặt hâm mộ. Con mèo như thế ai mà chẳng muốn? Lại còn đáng yêu đến vậy.
“Đúng rồi, nói đến mèo, mọi người biết chuyện có người nói ở Vũ Công Sơn nghe thấy tiếng hổ gầm chưa?”
“Thật hay giả vậy? Trước kia đã có người nói, nhưng chưa từng có ai gặp qua.” Có người không tin.
“Nghe nói, nhân viên quản lý bên kia gần đây nghe được nhiều lần, bọn họ tổ chức thành đội đi thăm dò, nghe đâu đã phát hiện dấu chân thuộc về loài hổ, hơn nữa rất có thể là hổ trưởng thành.”
Tiêu Hòa vểnh lỗ tai, cái con hổ đáng chết kia đã bị người ta phát hiện rồi sao?
“Mấy lời đồn đãi này cũng không thể coi là thật được, căn bản là chưa có ai từng thấy tận mắt.”
Tiêu Hòa rất muốn giơ tay nói mình chẳng những thấy tận mắt, còn thiếu chút nữa bị hổ cưỡng gian.
“À, nghe sai đồn sai, quả thật không thể tin. Chỉ có điều cũng có người nói mùa này vừa vặn đúng là thời kỳ động dục của loài hổ, nên mới có khả năng hổ trưởng thành trốn trong rừng sâu chạy ra tìm bạn tình.”
Hèn gì! Tiêu Hòa nắm chặt tay nghiến răng nghiến lợi.
Mí mắt Hổ Tử nhắm hờ, mở miệng ra ngáp một cái.
Trong lúc mọi người sôi nổi thảo luận việc rốt cuộc trên Vũ Công Sơn có hổ hay không, hai mắt Tiêu Hòa nhìn về phía cục lông nhỏ đang nằm trong ngực mình.
Lông trắng, bụ bẫm đáng yêu. Nếu không nhỏ như vậy, ngược lại có chút giống hậu duệ của con bạch hổ kia.
Là hổ hay là mèo? Đáng tiếc trên trán không có chữ Vương, không có cách nào phân biệt.
Nhỏ thế này, tại sao lại hiểu tính người như vậy?
Trong đầu chợt hiện lên điều gì đó.
Tiêu Hòa cùng Hổ Tử, mắt to trừng mắt nhỏ, nhất thời im lặng.
Nước sắp truyền xong, hộ sĩ tới giúp Tiêu Hòa rút kim tiêm ra.
Tiêu Hòa xoa xoa cổ tay, lấy vài tờ tiền ra đưa Tôn Nghị, để nó thay mặt mình nộp viện phí, còn lại mua thuốc, còn dư thì coi như phí trả công cho việc làm chân chạy vặt, xong chuyện rồi thì đi về trước không cần đợi. Bất chấp nỗi tiếc tiền, sau khi Tôn Nghị rời khỏi, Tiêu Hòa ôm lấy Hổ Tử, rất nghiêm túc nhìn nhìn nó, nói nhỏ:
“Biết rồi,… không phải là mèo.”
Vật nhỏ kia hoàn toàn mặc kệ.
“Là mèo thành tinh!”
Lần này, nó ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn.
“Trên đời đã có con chuột biết lắc đầu, có thể nghe hiểu tiếng người, đương nhiên cũng sẽ có con mèo có thể xem bệnh, còn có thể báo hiệu cho người ta. Dù sao chuyện kỳ quái gì chưa thấy qua, cũng chẳng kém gì con này.”
Hiểu rõ điểm thần kỳ của vật nhỏ kia, Tiêu Hòa trong lòng ngứa ngáy. Ha ha ha! Phát tài phát tài! Bên người toàn là hàng đáng giá nha!
“Đi thôi, tao mang mày đi ăn một bữa thật ngon. Từ nay về sau cùng nhau lăn lộn, yên tâm, tuyệt đối sẽ không ngược đãi mày.” Đúng rồi, Tiêm Đầu đâu? Không phải là thấy mình mang về một con mèo nên không dám quay trở lại chứ?
“Xin lỗi, có thể cho tôi nhìn con mèo một cái được hay không?”
Tiêu Hòa ngẩng đầu.
Một người đàn ông tuổi khá cao thoạt nhìn thực nhã nhặn nửa dựa nửa ngồi trên giường bệnh chếch phía đối diện.
Phần tử trí thức lớn tuổi. Trong đầu Tiêu Hòa toát ra sáu chữ lớn.
“Thích mèo?” Tiêu Hòa cười đáp lại.
Phần tử trí thức lớn tuổi kia cười ôn hòa, “Có nghiên cứu một chút về động vật.”
Hai chữ “Nghiên cứu” nhất thời khiến cho Tiêu Hòa cảnh giác.
“Thật có lỗi, Hổ Tử nhà tôi hơi sợ người lạ.” Tiêu Hòa vừa nói vừa đứng lên.
“Cậu có thể lại gần đây một chút không, tôi chỉ nhìn thôi, tuyệt đối sẽ không làm nó sợ.” Ông lão kia thành khẩn đề nghị.
Tiêu Hòa có chút do dự, không đi qua, sợ Hổ Tử như vậy bị người nhớ kỹ; nếu đi qua, lại sợ người này thực sự nhìn ra điều gì.
Để tránh cho gây chú ý, Tiêu Hòa miễn cưỡng cười cười, ôm Hổ Tử đến gần giường bệnh của ông lão.
Ông lão đưa tay, Tiêu Hòa làm như không phát hiện. Con thú nhỏ chui vào trong ngực, thay đổi phương hướng nhìn về phía ông lão có hứng thú đối với mình.
Ông lão hiểu rõ, cười cười, thu hồi hai tay. Lập tức cẩn thận xem xét sinh vật bị Tiêu Hòa ôm vào trong ngực.
Trên mặt ông lão dần dần lộ ra biểu cảm kích động, dường như đang đè nén tâm tình của chính mình, hai tay nắm ở trước ngực thong thả nói:
“Xin hỏi con vật nhỏ bé này từ đâu mà cậu có được?”
“Là vật nuôi trong nhà thôi.” Tiêu Hòa không chút do dự trả lời.
“À.” Ông lão cười cười, lấy ra một tấm danh thiếp từ trong túi, “Cậu cầm tấm danh thiếp này, tôi có một phòng nghiên cứu ở Vũ Công Sơn, nếu cậu có hứng thú, không, hy vọng cậu dù thế nào đi chăng nữa, nếu có thể thì tới phòng nghiên cứu của tôi một chuyến, chúng ta có thể hảo hảo tán gẫu một hồi. Đương nhiên nếu cậu không thích tới nơi đó, chúng ta tìm một quán nước yên tĩnh nào đó ngồi cũng được.”
Tiêu Hòa tiếp nhận danh thiếp, sau khi nhìn lướt qua thì vẻ mặt thay đổi, trở nên kính cẩn dị thường, thậm chí có chút nịnh hót nói: “Ai nha, hóa ra là Lý giáo sư, thất kính thất kính. Ai nha, Hổ Tử nhà tôi được Lý giáo sư nhìn trúng, thật sự là vinh hạnh của nó nha. Ngài yên tâm, tôi nhất định sẽ tới phòng nghiên cứu của ngài tham quan. Ngài xem, ngày kia có được không?”
Bị thái độ thay đổi đột ngột của Tiêu Hòa dọa cho nhảy dựng, chỉ có điều nghe nói ngày kia sẽ tới phòng nghiên cứu, ông lão vẫn cười vui vẻ.
“Được, vậy thì ngày kia. Khoảng hai giờ chiều, đợi trên núi. Phòng làm việc ở công viên chắc cậu biết ở đâu rồi nhỉ, để tôi nói với bọn họ, trực tiếp dẫn cậu tới phòng nghiên cứu.”
“Nhất định nhất định. Lý giáo sư, ông xem con mèo này liệu có phải… Vô cùng đáng giá không?” Tiêu Hòa vẻ mặt tham lam.
Hổ Tử nâng móng vuốt lên xoẹt một cái.
Tiêu Hòa đau đến hút một hơi khí lạnh. Vẫn bất chấp ra sức ôm lấy Hổ Tử không cho nó có cơ hội chạy trốn.
Ông lão cuối cùng hiểu được vì sao thái độ người trước mắt này đột nhiên thay đổi, không khỏi cảm thấy khinh thường, trên mặt tự nhiên cũng biểu hiện ra một chút.
“Đây không phải là chuyện có đáng giá hay không, có lẽ phát hiện ra… Khụ, hiện tại chưa nói chính xác được điều gì, ngày kia cậu cứ đưa chú nhóc này tới là được.”
“Ông sẽ không giữ Hổ Tử nhà tôi lại đấy chứ?” Tiêu Hòa giống như đang đòi bảo đảm.
Lý giáo sư có chút tức giận, “Yên tâm, nó tới thế nào thì sẽ về thế ấy.” Nếu nó không phải thứ mình đang nghĩ tới.
“Được, được, vậy tôi an tâm rồi. Lý giáo sư tạm biệt, Ngày mốt không gặp không về. Ha ha!”
Vẻ mặt mỉm cười, Tiêu Hòa ôm Hổ Tử ra khỏi cửa phòng bệnh, lấy tấm danh thiếp ra tiện tay ném vào thùng rác.
“Thật đúng là, còn tưởng phải lo lắng chuyện gì.” Giơ nhóc con trong lòng kia lên, gã đàn ông nghiêm túc dặn dò: “Hổ Tử, nghe cho kỹ, sau này trước mặt người khác không được làm chuyện gì khác người. Để cho người ta phát hiện mình siêu phàm, chỉ có một kết cục: so với chết còn thảm hơn! Sau này tránh xa cái lão già trong phòng bệnh kia một chút. Nhìn thấy phải trốn ngay, biết chưa?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...